Bạn đang đọc Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước – Chương 33
Buổi chiều có trận mưa to nên nhà lao trong Đại Lý Tự trở nên rất ẩm thấp.
Thẩm Ngạn Chi chậm chạp đi đến trước một buồng giam.
Bộ quan phục trên người y bị mưa xối ướt, sắc mặt trắng bệch, cảm giác như chỉ cần chạm vào là vỡ nát.
Đôi giày ống cao bị tích nước mưa, để lại từng vệt nước dài sau lưng hắn, rồi bị ánh đuốc trên tường phản chiếu trông rất kỳ dị, giống như đã đi qua vũng bùn thì bùn kia sẽ mãi mãi dính vào chân, không thể rửa sạch sẽ được.
Người trong nhà giam ngồi tựa vào tường, đầu quay vào trong, sắc mặt tái nhợt, dưới cằm râu mọc lún phún, gầy gò đến nỗi hai má hõm vào, mái tóc được búi lên cũng rối bời, vài lọn rơi xuống trông khá thảm hại, hoàn toàn không có vẻ gì của đại công tử Tần gia “phẩy quạt mỉm cười, thơ tuôn dào dạt” của ngày xưa nữa.
Ngục tốt nói nhỏ với Thẩm Ngạn Chi.
“Kể từ khi được đưa đến đây vào ba ngày trước, Tần đại công tử vẫn không ăn không uống, mỗi ngày đưa cơm nước đến ngài ấy đều không động vào.”
Tần Giản bị chuyển đến nhà lao của Đại Lý Tự vào ba ngày trước – sau khi thánh chỉ hạ xuống.
Thẩm Ngạn Chi lẳng lặng nhìn Tần Giản một lát, ánh mắt đờ đẫn.
“Mở cửa ra, đưa Tần đại công tử về nhà.”
Giọng hắn vừa trầm vừa khàn, chiếc áo quan được may bằng gấm đất Thục đang nhỏ nước, nhanh chóng đọng thành một vũng nhỏ dưới chỗ hắn đứng.
Dưới ánh đuốc, hắn dường như mãi mãi không thể thoát khỏi màu sắc tối tăm của vũng nước đọng kia.
Ngục tốt mở cửa nhà giam theo lệnh của hắn, gọi Tần Gian – đang ngồi tựa vào tường.
“Tần đại công tử, ngài có thể đi ra rồi.”
Tần Giản vẫn duy trì tư thế lúc trước, mắt cũng không hề động đậy.
Ngục tốt do dự một chút, đang định đi vào vỗ vai gọi hắn thì Thẩm Ngạn Chi đã cất bước đi vào trong phòng giam.
Ngục tốt không dám theo vào, đành đứng ngoài cửa.
Thẩm Ngạn Chi đến gần, ngồi xổm xuống trước mặt Tần Giản.
“Bá phụ đã được xe ngựa và nghi trượng của Tần gia đón về rồi.
Hậu sự của ông ấy cần có huynh về chủ trì.”
Tần Giản – nãy giờ vẫn duy trì tư thế bất động – lúc này mới quay đầu lại, phần tròng trắng của mắt giăng đầy những tơ máu, mạch máu trên cổ hiện lên.
Không ai ngờ được là hắn lại đột nhiên lao đến đè Thẩm Ngạn Chi xuống, dùng sợi dây xích trên tay vòng qua siết cổ Thẩm Ngạn Chi.
“Thế tử!” Tên ngục tốt ngoài cửa cả kinh, vội vàng chạy vào kéo Tần Giản ra.
Tần Giản là người đọc sách, nhìn gầy gò yếu ớt nhưng lúc này sức lại lớn kinh hồn, mấy tên ngục tốt phải toát mồ hôi mới kéo hắn ra được.
Cổ của Thẩm Ngạn Chi bị sợi dây xích siết ra một vết đỏ bầm chói mắt, hắn ôm cổ không ngừng ho khan, khuôn mặt vốn trắng bệch cũng trở nên ửng đỏ.
Tần Giản bị mấy tên ngục tốt đè lại, đôi mắt tràn ngập sự căm hận.
“Thẩm Ngạn Chi, ngươi đáng chết.”
Thẩm Ngạn Chi lấy lại tinh thần, nhọc nhằn chống tay ngồi dậy.
Trên cổ có chỗ bị dây xích cọ trầy da, đang rướm máu.
Mũ quan của hắn rơi một bên, phần tóc bị mưa làm ướt dính vào trán, trông thật chật vật nhếch nhác.
Hắn ra lệnh cho đám ngục tốt.
“Đưa Tần đại công tử về.”
Thấy Thẩm Ngạn Chi không có ý trách cứ Tần Giản, đám ngục tốt bèn áp giải hắn ra ngoài.
Tần Giảng cười lạnh, mắng: “Mèo khóc chuột, giả vờ từ bi.”
Thẩm Ngạn Chi không nói tiếng nào, sau khi Tần Giản bị mấy tên ngục tốt đưa đi mới ngửa đầu nhìn trần nhà tối tăm, ánh mắt trống rỗng, không có tiêu cự.
Một lát sau, tùy tùng đứng đợi bên ngoài của hắn mới tìm đến, nói nhỏ: “Thế tử, về phủ thay quần áo thôi, lát nữa phải vào cung báo cáo rồi.”
Thẩm Ngạn Chi cất tiếng nói khàn khàn.
“Đến Tần phủ.”
Tùy tùng có vẻ ngạc nhiên nhưng không hỏi nhiều.
—–
Mưa to như trút nước, cổng lớn của Tần phủ đã treo đèn lồng trắng, trên biển treo hoa trắng chói mắt.
Linh đường đầy tiếng khóc lóc bi thương, lá phướn trắng trong sân bị nước mưa giội rũ sát vào cọc tre, gió thổi cũng không nhúc nhích.
Người hầu lảo đảo chạy vào trong.
“Phu nhân, đại công tử đã về.”
Nghe nói con trai trưởng đã về, Quốc Công phu nhân mới loạng choạng từ linh cữu đứng lên, được tiểu nữ nhi và ma ma tâm phúc đỡ ra ngoài.
Còn chưa ra khỏi linh đường thì Tần Giản đã đến.
Từ nhà giam trở lại, hắn được thay bộ áo gấm mặc từ hôm bị bắt đi nhưng thân hình đã gầy gò khẳng khiu đến thảm hại, lúc này bộ quần áo đã rộng thùng thình.
Tần phu nhân thấy con trai bị giày vò đến mức độ này thì nước mắt lập tức trào ra.
“Con ta chịu khổ rồi…”
Tần Giản quỳ trước mặt mẫu thân, hé miệng muốn cười nhưng không cười nổi, không muốn làm mẹ lo lắng nhưng nhìn linh cữu đặt phía sau bà, mắt hắn lại bất giác ửng đỏ, nghẹn ngào không nói nên lời.
“Không khổ, là con vô dụng, không bảo vệ được cha.”
Tần phu nhân nước mắt giàn giụa, chỉ lắc đầu bảo: “Nước mất nhà tan, há được bình an? Tính khí cha con là thế, đây là con đường ông ấy đã chọn, ta hiểu mà.”
Bà xoa đầu con trai.
“Con ơi, đi dập đầu trước cha con, nói với ông ấy mình đã về.”
Người phụ nữ nhìn dịu dàng mềm mại này lại có nội tâm rất mạnh mẽ.
Từ ngày trượng phu bị áp giải vào thiên lao, bà giải tán phần lớn người hầu trong phủ, chỉ giữ lại vài người tâm phúc.
Trượng phu bị giễu phố xử trảm, bà theo sau đưa tiễn suốt dọc đường.
Con trai bị áp giải đến Đại Lý Tự, bà bèn sai xe ngựa, nghi trượng đến đón trượng phu về.
Tấm lưng mảnh khảnh ấy luôn vươn rất thẳng.
Cũng vì bà luôn đứng vững nên hạ nhân trong phủ mới vững lòng, vì thế lúc này tang lễ của Tần Quốc Công tổ chức rất gọn gàng bài bản chứ không hề hỗn loạn.
Tần Giản đi đến trước linh cữu của Tần Quốc Công, dập đầu ba cái.
“Cha, con đã về.”
Nhìn chữ “Điện” thật to trên quan tài gỗ, dù là một đấng nam nhi, Tần Giản cũng không nhịn được, òa lên khóc lớn.
Tần phu nhân cố nén nước mắt, đeo khăn trang lên cho con trai.
“Con ta đừng đau buồn.
Lúc còn sống cha con lo lắng nhất là A Tranh.
Bây giờ ông ấy ra đi, A Tranh cũng theo thái tử đào vong, tung tích không rõ.
Bây giờ con phải phấn chấn lên, sau này tìm được A Tranh thì dưới suối vàng ông ấy cũng được nhắm mắt.”
Tần Sênh – tiểu nữ nhi của Tần gia nghe đến đây, rốt cuộc cũng khóc lớn.
“Đều tại con.
Nếu lúc trước con chịu gả vào Dông Cung, tỷ tỷ gả cho Thẩm thế tử thì có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện đến vậy…”
Dung mạo của huynh muội Tần gia đều rất ưu tú.
So với Tần Tranh, Tần Sênh càng giống Tần phu nhân hơn.
Nếu Tần Tranh giống một đóa quỳnh trong đêm, đẹp đến nao lòng khiến người ta gặp được khó quên thì Tần Sênh lại giống đóa lê trong mưa, thanh lệ mềm mại khiến người ta muốn che chở.
Lúc trước thái tử cầu hôn Tần Tranh, Tần Quốc Công lấy lý do nàng đã có hôn ước để từ chối, không ngờ thái tử lại quay sang nói muốn cưới tiểu nữ nhi Tần sênh.
Tần Sênh không hề có hôn ước, Tần Quốc Công đã từ chối thái tử một lần, nếu lần này lại từ chối nữa tức là tát vào mặt hoàng gia, ông rầu đến nỗi trắng đêm không ngủ.
Danh tiếng của thái tử rất kém, khoảng thời gian đó ngày nào Tần Sênh cũng lấy nước mắt rửa mặt, hận không thể cắt tóc vào chùa làm ni cô.
Tần Tranh biết muội muội bị mình liên lụy, nàng làm sao có thể hủy hoại cuộc đời của muội muội nên đành tàn nhẫn hủy bỏ hôn ước với Thẩm gia, tự nguyện gả vào Đông Cung.
Không ngờ Tần Giản nghe Tần Sênh nhắc đến Thẩm Ngạn Chi thì đôi mắt lại long lên sòng sọc.
“Đừng nhắc đến con chó của họ Lý kia nữa! May mà A Tranh không gả cho hắn.
Thẩm gia hắn đã sớm hai lòng, còn dám lấy A Tranh ra để nguy trang.
Sau trận Tần Hương Quan, A Tranh bị đồn thành thứ gì? Phụ thân thanh liêm cả đời, chỉ vì lần đó mà bị người ta mắng không ngước mặt lên được.
Trong tang lễ của La Hiến tướng quân, La lão thái quân đã chỉ vào phụ thân nói Tần gia ta sinh một đứa con gái tốt!”
Nói đến đây, giọng Tần Giản trở nên nghẹn ngào không nói nên lời.
“Nỗi uất ức mà A Tranh phải chịu khi gả cho thái tử không bằng một phần mười nỗi sỉ nhục mà hắn mang lại.”
Tần Sênh bị đại ca quát mắng, cắn môi không dám lên tiếng, chỉ có nước mắt là không ngừng tuôn rơi.
Nói đến chuyện này, lòng Tần phu nhân cũng đau như dao cắt.
Bà hít sâu một hơi.
“Giản Nhi, từ nay đừng nhắc đến chuyện cũ nữa.”
Trong quá khứ, Tần gia cũng từng oán trách thái tử, áy náy với Thẩm gia.
Nhưng tất cả đã trở thành hư không sau khi Thẩm gia đầu hàng quân phản loạn.
Tần phu nhân xoa đầu còn gái.
“Chuyện này cũng không thể trách Sênh Nhi, vận nước đã thế, phụ thân các con là theo Đại Sở mà ra đi.”
Những lời của bà làm huynh muội hai người đều đỏ mắt, Tần Sênh nhào vào lòng Tần phu nhân, khóc lớn: “Mẫu thân…”
Ngoài linh đường có hạ nhân vào thông báo.
“Phu nhân, Thẩm thế tử ở bên ngoài, nói là đến thắp nén nhang cho Quốc Công gia.”
Tần Giản nghiến răng, đứng dậy định đi ra ngoài.
“Hắn còn có mặt mũi đến đây à?”
Tần phu nhân gọi hắn lại.
“Giản Nhi, đừng manh động.”
Tần Giản nắm chặt tay, mắt đỏ hoe, dừng chân lại.
Tần phu nhân nói với người vào thông báo.
“Mời Thẩm thế tử về đi, cứ nói trong phủ hiện không tiện tiếp khách.”
Hạ nhân vội trở ra chuyển lời.
Tần phu nhân nhìn con trai, nói: “Giản Nhi, cha con đã đi, từ nay cái nhà này đều dựa vào con cả, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn trọng mới được, phải nghĩ đến A Tranh và Sênh Nhi, nếu con có mệnh hệ nào thì chúng nó còn có thể trông cậy vào ai?”
Nước mắt làm rát khóe mắt Tần Giản, hắn đáp với giọng khàn khàn.
“Con đã nhớ rồi.”
——
Ngoài cổng, người hầu chuyển lời của Tần phu nhân xong bèn đóng cánh cổng lớn lại.
Mưa tuôn xối xả, dù đã che ô nhưng hơi nước vẫn không ngừng tạt vào mặt.
Thẩm Ngạn Chi nhìn cánh cổng Tần gia cao lớn sâm nghiêm giữa màn mưa, đột nhiên có cảm giác cao không thể với tới.
Tùy tùng khuyên nhủ hắn.
“Thế tử, về thôi, chậm chút nữa là trễ giờ vào cung rồi.”
Thẩm Ngạn Chi không lên tiếng, chỉ vén áo bào lên, quỳ trước cổng lớn đã dâng cao chừng một tấc nước của Tần phủ, dập đầu ba cái thật mạnh.
Sau khi lạy xong cái cuối cùng, y để đầu dưới đất một lúc không chịu đứng dậy.
Nước mưa xối vào người hắn, giọt mưa chảy qua khuôn mặt, không biết trong đó có hòa dòng lệ hay không.
Đôi mắt phượng đỏ đến kinh người.
——
Lúc Thẩm Ngạn Chi vào cung đã là giờ thân (3h chiều).
Vào cung không thể mất lễ nghi, hắn quay về phủ đổi bộ quan phục khác, đầu tóc ướt được lau gần khô rồi búi lại, có điều sắc mặt trông nhợt nhạt hơn bình thường nhiều, đôi mắt phượng hơi xếch cũng âm trầm lạnh lẽo, nhìn mọi như như nhìn vật chết.
Tiểu thái giám run rẩy dẫn hắn vào trong nội điện rồi mới khom người lui ra.
Tân đế Lý Tín đang phê duyệt tấu chương bên bàn, chiếc lư hương hình miệng thú đang xông mùi Long Tiên Hương cực nồng, làm người ta đau đầu chóng mặt.
Trời âm u, hơn trăm ngọn đèn trong điện được thắp lên, sáng như ban ngày.
Thẩm Ngạn Chi thu lại toàn bộ vẻ lạnh lẽo sắc bén, hành lễ: “Vi thần tham kiến bệ hạ.”
Khi ấy Lý Tín mới ngẩng đầu khỏi tấu chương.
“Thẩm ái khanh đến rồi à, mau bình thân.”
“Tạ bệ hạ.”
Lý Tín cười cười, nhìn hắn.
“Trẫm đã nghe việc ái khanh giám sát hành hình hai lão già ngoan cố họ Tần và họ Lục kia rồi.
Theo ái khanh, những người còn lại của Tần gia và Lục gia nên xử lý ra sao?”
Năm ngón tay giấu dưới ống tay áo của Thẩm Ngạn Chi đã bấm nát lòng bàn tay nhưng khóe miệng hắn vẫn nhếch lên đầy bạc bẽo.
“Tần Quốc Công và Lục Thái sư đã chết, đám cựu thần Sở Quốc không có ai cầm đầu.
Nếu bệ hạ muốn thu mua lòng người thì phải bồi thường cho Tần gia và Lục gia để tỏ lòng khoan dung, đó là thượng sách.
Nhốt họ trong kinh thành, phái người âm thầm canh chừng, đó là trung sách.
Nếu xét nhà lưu đày… e là cựu thần Sở Quốc sẽ cảm thấy rét lạnh, đó là hạ sách.”
“Lời của ái khanh rất có lý.” Lý Tín gác bút.
“Vậy trước hết hãy phái người đến hai nhà Tần Lục ban thưởng, an ủi đi.”
Khóe môi Thẩm Ngạn Chi vẫn giữ nụ cười lạnh nhạt.
“Bệ hạ anh minh.”
Lý Tín thấy thế, đáy mắt lóe lên một tia u ám.
“Ái khanh quả là cánh tay phải của trẫm.
Gần đây Thanh Châu có giặc cỏ hoành hành, số binh khí triều đình vận chuyển đến Mẫn Châu cư nhiên bị thủy tặc cướp đi.
Tri phủ Thanh Châu nhiều lần dâng tấu lên xin triều đình phái quân diệt giặc cỏ.
Lúc trước tại Tần Hương Quan, một kế của ái khanh có thể phá được năm vạn quân, có thể gọi là trí dũng song toàn.
Chuyện diệt trừ bọn giặc cỏ Thanh Châu, trẫm suy đi nghĩ lại, cảm thấy phải phái ái khanh đi thì mới yên tâm được.”
Với Thẩm Ngạn Chi, ba chữ “Tần Hương Quan” mỗi lần nghe thấy là một lần chói tai.
Móng tay bấm nát lòng bàn tay, đầu lưỡi cũng có vị tanh nồng nhưng Thẩm Ngạn Chi vẫn duy trì nụ cười nhạt trên mặt.
“Thần nhất định không làm nhục sứ mệnh.”
Hôm nay sai hắn đi giám sát hành hình, chắc chắn Lý Tín đang muốn làm hắn khó xử, cũng hoàn toàn phá hủy con đường qua lại giữa Thẩm gia và cựu thần Sở Quốc, từ này về sau Thẩm gia chỉ có thể là một con chó của Lý Tín.
Dù vẫn để bụng chuyện Thẩm Ngạn Chi giết đệ đệ của mình nhưng vừa đánh một cái tát, Lý Tín vẫn phải cho hắn một viên kẹo.
“Thám tử ở Dĩnh Châu báo về, gần đây có người của Lục gia từ Dĩnh Châu đến Thanh Châu, hẳn là để liên lạc với thái tử triều trước.
Chuyện này rất quan trọng, ngoài mặt trẫm phái ái khanh đi diệt trừ phỉ tặc nhưng ai khanh phải âm thầm tra xét hành tung của thái tử triều trước.”
Thái tử ở tại Thanh Châu, thế chẳng phải thái tử phi cũng ở đó sao?
Dòng máu lạnh trong người như được hâm nóng lại trong thoáng chốc, Thẩm Ngạn Chi cúi người đáp: “Vi thần lĩnh chỉ.”.