Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ

Chương 115: Ngoại truyện 15


Đọc truyện Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Phụ – Chương 115: Ngoại truyện 15

1. Câu chuyện đóng phim

Tuy Minh Thiếu Diễm che giấu rất kỹ nhưng Đường Đường vẫn nhận ra, thật ra Minh Thiếu Diễm rất thích cô ở nhà, hay nói đúng hơn là luôn bên cạnh hắn.

Mỗi ngày tan tầm về nhà có thể thấy Đường Đường, chỉ cần như vậy là Minh Thiếu Diễm đã cảm thấy rất thỏa mãn.

Đường Đường cũng muốn Minh Thiếu Diễm vui vẻ, nhưng cô không thể lúc nào cũng ở nhà. Từ trong cốt tủy, cô là một người phụ nữ mạnh mẽ độc lập.

Huống hồ có câu nói rất đúng, khoảng cách sinh ra cái đẹp. Mỗi ngày dính lấy nhau, Minh Thiếu Diễm nhìn nhiều đến phiền thì sao bây giờ?

Vì thế lần này không cần Đái Na ra tay, Đường Đường đã tự động tìm đến. Cô hỏi Đái Na có kịch bản tốt không.

Hiện giờ Đường Đường đã giành được hai giải thị hậu lớn, cuối cùng kịch bản tốt đã không chạy khỏi cô nữa. Trên bàn làm việc của Đái Na có rất nhiều kịch bản xuất sắc.

Có điều Đái Na chỉ định để Đường Đường đóng hai bộ, cả phim truyền hình lẫn phim điện ảnh đều có đủ. Một cái để ổn định thân phận, một cái để củng cố độ nổi tiếng.

Đường Đường không từ chối, ngược lại còn kêu Đái Na nếu thấy kịch bản hay thì đem tới cho cô xem.

Đái Na không thèm suy nghĩ nguyên nhân trong đây, dù sao chỉ cần Đường Đường chịu làm việc là cô vui rồi, còn ông chủ nghĩ thế nào thì kệ.

Cùng ngày, một đống kịch bản gửi đến nhà, Đường Đường chọn vài ngày, cuối cùng chọn hai quyển. Một cái là vai chính phim truyền hình. Một cái là vai phụ phim điện ảnh, chính xác hơn là một vai phản diện.

Vai phụ này suất diễn không kém vai chính, vừa biến thái vừa bệnh kiều*. Đường Đường đọc kịch bản liền thấy thích vô cùng.

*Bệnh kiều: là một dạng bệnh về tinh thần. người mắc bệnh này ôm lấy chấp niệm và tình cảm mãnh liệt với sự vật sự việc nào đó mà xã hội không thể lý giải, cũng lấy loại cảm tình này trở thành động lực sinh ra các loại trạng thái tinh thần – hành vi cực đoan như bày tỏ tình yêu một cách quá khích, tự làm tổn thương bản thân, hay làm tổn thương người khác…

Kịch bản phim rất tốt, đạo diễn cũng là đạo diễn lớn có tiếng trong giới. Tất cả đều rất hoàn mỹ, chỉ là thời gian quay chụp khá gấp rút, tuần sau là bắt đầu quay.

Đường Đường lập tức cảm thấy thật có lỗi với Minh Thiếu Diễm.

Đến tối, trước khi Minh Thiếu Diễm về Đường Đường chủ động xuống bếp. Bây giờ cô không còn là tay mơ chỉ biết làm bò bít tết nữa, cô có thể nấu một vài món tráng miệng rất ngon.

Minh Thiếu Diễm vừa về liền thấy Đường Đường mặc tạp dề làm bận rộn trong bếp. Hai ngày nay dì Trình không ở nhà, vì thế Minh Thiếu Diễm vừa cởi áo khoác tây trang liền lao vào bếp ôm lấy Đường Đường, có chút nghi ngờ nói, “Vô sự hiến ân cần, phi*…”

Đường Đường lập tức quay sang đem một miếng thịt nhét vào miệng Minh Thiếu Diễm, thuận tiện bổ sung vế sau.

“Phi thường thích anh.”

*Câu đầy đủ Minh Thiếu Diễm định nói là “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” ( Khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp), nhưng bị Đường Đường chặn lại rồi bẻ lái thành “Phi thường thích anh” ( Vô cùng thích anh).

Trong mắt Minh Thiếu Diễm nổi ý cười, chậm chạp ăn xong rồi hôn lên môi Đường Đường một cái.


Nếu ai đó thấy Minh Thiếu Diễm thả lỏng thậm chí vô lại hết nói nổi như vừa rồi chắc đều bị dọa chết khiếp.

Đường Đường làm ba món mặn một món canh. Minh Thiếu Diễm thay quần áo xong sau đó cầm lấy tay cô nhìn, “Tay nhỏ thế này đừng làm nhiều việc quá.”

“Lâu lâu làm vài món cũng rất vui mà”, Đường Đường nói. Hai người vừa ăn cơm vừa tán gẫu vài chuyện trong nhà. Cơm nước xong Minh Thiếu Diễm tự giác đi rửa chén.

Minh Thiếu Diễm nói trước đây trong nhà có máy rửa chén, nhưng dì Trình không yên tâm nên lần nào cũng tự mình rửa lại lần nữa, cho nên sau đó không dùng máy rửa chén nữa.

Đường Đường cắt trái cây đem đến, đứng bên cạnh xem Minh Thiếu Diễm rửa chén. Tự mình ăn một miếng sau đó đút Minh Thiếu Diễm một miếng, sau đó thực lơ đãng nói, “Em vừa nhận một bộ phim.”

“Ừ”, Minh Thiếu Diễm lên tiếng, “Ai đạo diễn?”

Đường Đường nói tên ra, Minh Thiếu Diễm khẳng định nói, “Người đó không tệ. Em làm nữ chính?”

“Không phải. Em đóng nữ phụ, là vai phản diện. Nhân vật rất hay.”

“Vậy thì tốt.”

“Đúng là rất tốt, chỉ là… cuối tuần này phải vào đoàn rồi.”

Minh Thiếu Diễm nhìn cô một cái, có chút kinh ngạc nói, “Em thấy thời gian gấp, không chuẩn bị tốt sao?”

Đường Đường:?????

“… Không phải”, đột nhiên Đường Đường cảm thấy có phải cô nghĩ nhiều rồi không, “Em vừa đi là đi một tháng, anh thấy chán thì sao?”

“Chán thì tới đoàn phim tìm em”, Minh Thiếu Diễm rửa sạch tay rồi lau khô, “Vậy nên hôm nay cố ý nấu cơm là sợ anh không vui?”

Đường Đường gật đầu, Minh Thiếu Diễm thở dài, duỗi tay nhéo má Đường Đường, “Bà xã, anh thích em bên cạnh anh, cũng thích em làm những gì mình thích.”

Ai cũng nói bộ dạng nghiêm túc làm việc của đàn ông rất quyến rũ, thật ra bộ dạng nghiêm túc làm việc của Đường Đường cũng vậy, cực kỳ mê người.

2. Câu chuyện mang thai

Minh Thiếu Diễm là người cực kỳ chu toàn, đối với chuyện gì cũng làm một cái kế hoạch nghiêm mật.

Ví như chuyện sinh con.

Minh Thiếu Diễm biết ở nữ giới độ tuổi sinh con tốt nhất là từ hai mươi ba đến hai mươi tám tuổi. Ở độ tuổi này, thân thể hồi phục mau, nguy hiểm cũng rất nhỏ.

Cho nên mỗi khi dì Trình một hai đòi bọn họ nhanh chóng mang thai, Minh Thiếu Diễm đều không nóng không lạnh đẩy về.


Nhưng dì Trình vẫn rất sốt ruột. Con đã ba mươi rồi! Con nhà người ta biết đi mua nước tương hết rồi.

Minh Thiếu Diễm bình tính trả lời, “Con sinh con sớm không lẽ chỉ để bé mua nước tương sao.”

Dì Trình: “……”

Từ khi nào thằng nhóc này nói mấy câu vô lý trơn tru thế này?

Dì Trình rất u sầu, không lẽ con không muốn sinh con sao?

Minh Thiếu Diễm cẩn thận suy nghĩ, hắn đúng là không muốn thật.

Hắn trời sinh đã không thích con nít, huống chi cuộc sống bây giờ hắn đã vô cùng vừa lòng.

Dì Trình làm công tác tư tưởng với Minh Thiếu Diễm thất bại, cuối cùng chỉ có thể chạy đi tìm Đường Đường, nói Minh Thiếu Diễm cũng đã ba mươi, vân vân mây mây. Nội tâm Đường Đường phun trào, đàn ông ba mươi tuổi rồi còn có tinh thần như vậy.

Đến giờ eo cô còn đau này.

Nhưng câu này không thể nói với dì Trình, Đường Đường chỉ có thể nói cô sẽ thương lượng với Minh Thiếu Diễm. Lúc này dì Trình mới vừa lòng xuống lầu.

Ban đêm Đường Đường liền nói chuyện này với Minh Thiếu Diễm.

“Trước đây anh nói em chưa đến tuổi tốt nhất để thụ thai nên giờ mới không muốn có con hử?”

Minh Thiếu Diễm buông quyến sách trên tay, nhìn cô nói, “Đó chỉ là một nguyên nhân thôi.”

“Còn nguyên nhân khác nữa?”

“Còn”, Minh Thiếu Diễm buông sách ý bảo Đường Đường đi đến. Đường Đường trên giường đứng lên, chân trần đi về phía sô pha. Vừa đến liền bị Minh Thiếu Diễm trở tay kéo lên ngồi trên đùi, sau đó Minh Thiếu Diễm mới nói,

“Nguyên nhân lớn nhất chính là anh không muốn có con”, nói xong liền bổ sung, “Tạm thời không muốn.”

“Tại sao?”

“Anh có em là đủ rồi.”

Nhất thời Đường Đường nói không nên lời, chỉ có thể trở tay ôm cổ Minh Thiếu Diễm, một lúc sau mới tiếp tục nói, “Thật sự không phải vì em chứ?”

Anh thật sự không cảm thấy chịu thiệt sao?


“Không thiệt chút nào. Anh thật sự không muốn có con. Anh rất thích trạng thái hiện giờ, anh muốn cuộc sống của hai ta kéo dài thêm mấy năm nữa.”

Mấy lời dì Trình nói đã bị Đường Đường ném ra sau đầu hết. Cô cúi đầu say đắm hôn Minh Thiếu Diễm một cái, chóp mũi hai người chạm nhau, Đường Đường tỉ tê nói, “Anh đừng như vậy em chịu không nổi.”

“Như thế nào?”

“Chính là lúc nào, chỗ nào cũng nói mấy câu âu yếm. Minh tiên sinh, bây giờ sao anh lại ngọt như vậy?”

Minh Thiếu Diễm ôm lấy eo cô, “Thích không?”

Siêu thích luôn, sao lại không thích chứ?

“Thích nghe, anh sẽ nói cho em nghe.”

“Chỉ nói cho em nghe thôi?”

“Chỉ nói cho em.”

Cả đời, đều chỉ nói cho em.

3. Câu chuyện bảo bảo.

Tuy tạm thời Minh Thiếu Diễm không có ý định sinh con, nhưng hai năm sau, Đường Đường vẫn mang thai.

Đường Đường nghênh đón kỳ nghỉ dài nhất cuộc đời. Hoài thai mười tháng, cuối cùng vào ngày 31 tháng 12 sinh ra đứa con đầu tiên.

Là một bé trai.

Minh Thiếu Diễm không quan trọng chuyện con gái hay con trai. Giao con trai cho dì Trình xong liền chạy đi xem Đường Đường.

Đến khi dì Trình ôm đứa bé đến, lúc này hắn mới hỏi đó là con trai hay con gái. Sau đó nhìn đứa bé nhăn nheo rồi quăng hai chữ.

“Xấu xí.”

Dì Trình tức giận hung hăng nhìn Minh Thiếu Diễm một cái.

Minh Thiếu Diễm căn bản không quan tâm. Trời đất bao la, bà xã là lớn nhất.

Nhìn hai người kết hôn nhiều năm vẫn ngọt ngào đường mật như vậy, các hộ sĩ thấy mà hâm mộ vô cùng. Dì Trình vui vẻ không bao lâu đã thúc giục nói, lần này sinh một bé trai, qua một hai năm lại sinh một bé gái nữa.

Vẻ mặt Đường Đường tái nhợt nắm tay Minh Thiếu Diễm nhỏ giọng nói, “Đau quá, em không muốn sinh nữa đâu.”

Minh Thiếu Diễm hoàn toàn mặc kệ lời dì Trình, nói thẳng, “Không sinh nữa.”

Có quỷ mới biết vừa rồi nghe Đường Đường khóc bên trong hắn đã đau lòng thế nào.

Đái Na công bố tin Đường Đường vừa sinh con. Các fans nhiệt tình chúc mừng trên mạng. Thế là gia đình ít bóng người nhà Minh Thiếu Diễm và Đường Đường lại đón thêm một sinh mệnh mới.


Đường Đường sống hai đời, đây là lần đầu tiên cô nuôi con, có yêu thích cũng có mới lạ. Nhìn con trai ban đầu chỉ có thể nằm cắn chân, dần dần cậu bé biết bò, biết đứng, biết đi. Dường như mỗi một giây trôi qua đều có ý nghĩa.

Cuối cùng Minh Thiếu Diễm cũng biết hôn nhân trước và sau khi có con là thế nào.

Có hôm hắn về nhà muộn, lên phòng ngủ không thấy Đường Đường trong phòng. Minh Thiếu Diễm hiếm khi im lặng cả buổi trời, sau đó lần mò vào phòng con trai mới được một tuổi rưỡi, cuối cùng tìm Đường Đường đang ngủ bên trong. Minh Thiếu Diễm không chút lưu tình ôm bà xã về phòng.

Đường Đường mơ màng mở hai mắt, đôi tay ôm lấy cổ Minh Thiếu Diễm. Minh Thiếu Diễm nhìn bà xã buồn ngủ lắm rồi vẫn không quên làm nũng, tức giận trong lòng lập tức bay biến.

Đem Đường Đường đặt lên giường xong, lúc này mới trở lại phòng con trai, đem chăn nhỏ đắp kỹ rồi lặng lẽ đóng cửa lại.

Sau hôm đó, Minh đổng bắt đầu giáo huấn quan hệ vợ chồng lớn hơn quan hệ mẹ con với Đường Đường. Đường Đường nhìn ông xã thành thục ổn trọng ngày nào nay lại đi ghen với một đứa trẻ. Trợn mắt há hốc mồm xong lại cảm thấy dở khóc dở cười.

Bất đắc dĩ chui vào lòng Minh Thiếu Diễm, “Đến con trai cũng ghen.”

Mắt thấy Minh Thiếu Diễm lại muốn nói tiếp, Đường Đường vội chặn miệng Minh Thiếu Diễm,

“Được rồi, anh quan trọng, anh quan trọng nhất.”

Lúc này Minh Thiếu Diễm mới vừa lòng.

Dù vậy sau này mỗi lần thấy con trai bám lấy Đường Đường, Minh Thiếu Diễm vẫn rất bất mãn. Dì Trình nói, “Còn không phải vì trong nhà chỉ có một đứa hay sao? Nếu có hai đứa trẻ, hai đứa nhỏ tự chơi với nhau. Không phải vậy là được rồi à?”

Minh Thiếu Diễm không tin câu nói này chút nào. Nếu sinh thêm đứa nữa, lỡ từ một đứa dính người thành hai đứa dính người thì sao bây giờ?

Đó đúng là ác mộng.

Nhưng nói thì nói vậy, cuối cùng Đường Đường vẫn sinh thêm một bé gái.

Năm cậu nhóc nhà Minh gia bốn tuổi, bé gái được nửa tuổi. Minh Thiếu Diễm nghiêm túc dạy con trai, “Đàn ông phải học bảo vệ phụ nữ. Cho nên, cha sẽ bảo vệ mẹ con, con phải bảo vệ em gái. Nghe hiểu không?”

Anh bạn nhỏ nghiêm túc giơ tay, tỏ vẻ bản thân nghe hiểu!

Lại sau đó, anh bạn nhỏ phát hiện trong nhà chỉ có dì Trình, còn mình luôn bên cạnh chơi cùng em gái. Mà cha và mẹ không thấy đâu, lúc này mới nhận ra có gì đó sai sai.

Nhưng cuối cùng vẫn không biết sai chỗ nào.

Đầu nhỏ suy nghĩ hơn nửa ngày.

Vẫn nghĩ không ra.

Thôi, vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời,

Chăm sóc em gái.

Bà Chị beta: cuối cùng cũng đi hết chặng đường rồi, qua rất nhiều ngày edit, tôi nhận được hai món quà lớn nhất, đầu tiên là sự kiên trì, không bỏ cuộc dù có lúc rất nản, thứ hai là một cô bé vô cùng tuyệt vời, vâng, chính là em gái editor của tôi đó.

Cuối cùng là cảm ơn mọi người rất nhiều, rất mong có những dự án mới để gặp lại mọi người. love iu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.