Bạn đang đọc Xuyên Thành Pháo Hôi Tự Mình Tu Dưỡng – Chương 3: Không Nỡ Nhìn Thẳng
Vương Đinh đè lại huyệt thái dương, hắn có chút muốn đâm đầu vào cột mà kết thúc mọi chuyện cho rồi.
Đây chính là điển hình của việc tự đào hố chôn mình.
Không ngờ tới bản thân lại bị xuyên vào một tên pháo hôi do chính tay mình tùy tiện viết chơi, khóc không ra nước mắt mà! Chính mình hại mình còn có thể tìm ai mà nói lý lẽ đây, nghĩ tới nghĩ lui hắn chỉ muốn xuyên về quá khứ chặt đứt cái tay tiện của bản thân cho rồi.
Thấy Vương Đinh còn ngồi yên nguyên chẳng làm thêm động tác gì, Nhị Cẩu sốt ruột đến mức khuôn mặt nhỏ trướng đến đỏ bừng, “Chủ tử, ngài làm sao vậy? Ngày thường ngài sợ nhất là bỏ qua thời gian luyện công của giáo chủ mà? Ngài còn không mau rửa mặt, chải đầu, trang điểm thì thì giáo chủ luyện công sẽ trở về phòng của ngài ấy đấy!”
Vương Đinh hữu khí vô lực mà vẫy vẫy tay, “Không đi, hôm nay ta có chút đau đầu, sẽ không ra sau núi đâu.”
Nhị Cẩu vội vàng hỏi: “Vì sao a?”
“Giáo chủ không muốn nhìn thấy ta, thì ta cũng không đi phiền ngài ấy.”
Nhị Cẩu hỏi không phải là lời vô nghĩa sao.
Dựa theo cách hành xử của giáo chủ mà nói, trừ việc đi ra ngoài luyện công ra thì thời gian còn lại đều ở trong phòng, làm vậy chẳng phải là cố ý tránh hắn sao?
Sắc mặt Nhị Cẩu đại biến, tựa hồ đã chịu kinh hách gì đó quá lớn, “Chủ tử, ngài có phải bệnh rồi không? Hay là để con đi kêu Mã đại phu tới trị cho ngài?”
Vương Đinh đánh ót Nhị Cẩu, “Ngươi mới có bệnh, để ta kêu Mã đại phụ tới trị bệnh điên cho ngươi.”
“Đừng đừng đừng..” Nhị Cẩu hoảng đến mức lắc đầu như trống bỏi, “Mã đại phu chưa bao giờ hòa nhã với con, con không muốn thấy ngài ấy đâu.”
Tên đầy đủ của Mã đại phu là Mã Như Hoa, là thầy thuốc ngự dụng của Ma giáo bọn họ.
Người này y thuật cao minh, có thể nói là diệu thủ hồi xuân.
Nhưng tính cách thì hỉ nộ vô thường, trị bệnh đều phải xem đến tâm tình, vui thì trị, không vui thì có là ông trời tới cũng không thèm trị.
Bởi vậy trên giang hồ Mã đại phu bị người ta ghét rất nhiều.
Hắn ta là một kẻ thích đi tìm chết, đã không biết võ công vậy mà cố tình có tính cách hỉ nộ vô thường thích thì trị không thích không trị, kết quả bị kẻ thù đuổi giết.
Mắt thấy sắp không xong thì may mắn được giáo chủ cứu về, hắn ta bái phục khí tràng cường đại của giáo chủ, chết sống đi theo giáo chủ đi lên con đường Ma giáo.
Vương Đinh hừ một tiếng, “Ngươi nghĩ hắn muốn gặp sao? Ta và hắn không đội trời chung, gặp nhau chẳng có gì hay ho.”
Trong sách cũng từng có miêu tả sơ qua là hai người bọn họ rất không hợp mắt nhau.
Nhị Cẩu thầm nghĩ Đúng vậy a, tả hộ pháp và Mã đại phu dường như kiếp trước có thù oán rất nặng đi, vì vậy kiếp này vừa gặp mặt nhau liền đấu khẩu, chỉ kém nhào vô đánh nhau một trận.
Aizzz, rốt cuộc cũng không biết vì nguyên nhân gì mà hai người bọn họ lại như vậy.
“Ngài thật sự không đi gặp giáo chủ ạ?” Nhị Cẩu lần nữa mang theo tiểu tâm dò hỏi, “Cả tháng nay mỗi ngày ngài đều mặc mưa kệ gió đi nhìn giáo chủ luyện công a.
Chính ngài cũng từng nói Mỗi ngày không gặp mặt được giáo chủ thì ta ăn cơm không vào mà .”
Vương Đinh bực bội, “Không đi không đi.”
“Vậy, vậy ngài ngủ tiếp ạ?” Nếu không đi thì không cần sốt ruột.
Nhị Cẩu đáng yêu tươi cười, “Gần đây trong Ma giáo cũng không có đại sự gì cần ngài đi giải quyết đâu ạ.”
“Không ngủ, ngươi đi lấy cho ta một chậu nước đi.” Cho dù một giây thôi hắn cũng không thể chịu nỗi đống phấn trên mặt mình.
“Được rồi.”
Nhị Cẩu dù gì cũng chỉ là một đứa con nít, vì thế nó không có tâm tư thâm trầm, xoay qua xoay lại liền vui vẻ, nhảy nhót đi múc nước.
Vương Đinh đứng dậy, xuống giường đi đến tủ quần áo, vừa vặn đi ngang qua cái gương đồng liếc nhìn một cái..
Thiếu chút nữa dọa hắn nghẹn nước miếng mà chết!
Đây là quỷ hay người hả?
Trên mặt trét một đống phấn còn dày hơn cả trát sơn lên tường, vậy thì không nói đi nhưng mà trét kiểu gì mà trắng còn hơn mặt người chết? Đã vậy còn không thể nào nhìn ra tướng mạo vốn có, hiện tại nhìn kiểu gì cũng ra bộ dáng của mấy con cương thi trong phim kinh dị.
Cơ bản là cặp lông mày đã bị phủ một lớp phấn dày cộp, sau đó vẽ chồng lên kiểu lông mày lá liễu của nữ tử cổ đại, nhưng mà kì diệu thay nó chẳng hề ra hình ra dạng một tí nào.
Hai bên gò má thì đánh một lớp phấn hồng, do ngủ trưa mà làm loang lổ thành vài đốm trên mặt.
Liếc mắt một cái đến cái môi y chang mấy người bị dị ứng nặng, đỏ chót! Ngoài môi còn dính rất nhiều son, vừa nhìn cứ tưởng mặt quỷ này đã ăn vài đứa con nít rồi.
Không chỉ có như thế, nội y bên ngoài của hắn (nguyên chủ) đang mặc là trung y màu đỏ.
Ý tứ là muốn tạo ra hình tượng thiên kiều bá mị nhưng đáng tiếc phối hợp với cách trang điểm kia rốt cuộc lại ra phim kinh dị..
Vương Đinh vuốt vuốt ngực, hít sâu vài cái mới không đem lời thô bỉ trong lòng nói ra.
Này thật không thể khóc mà có thể hình dung ra mà! Quả thật là cấp người khác mà chạy loạn trong ngày tận thế.
Lúc hắn viết chỉ miêu tả qua một câu, “Hắn thích những nữ nhân miêu mi họa mắt”, vậy mà hiện thực lại biến thành cực kỳ bi thảm như vậy.
Nói thật, bản thân hắn chỉ liếc mắt nhìn sơ một cái thôi cũng đã đủ run rẩy cả người rồi, huống chi là người khác?
Hắn hiện tại có chút đồng tình với vị cuống khốc huyễn tạc thiên ma giáo giáo chủ kia.
Nếu đổi thành hắn, hắn thà rằng không luyện võ công còn hơn nhìn thấy cái bản mặt này.
Tính ra giáo chủ đã rất có đạo nghĩa.
Chịu đựng cái người còn khó coi hơn cả nhân yêu, lắc lư đi qua đi lại trước mặt mà còn có thể nhịn xuống không ra tay đánh hắn một trận.
Vương Đinh thở dài một hơi thật sâu, thật là, hảo tưởng, cố tình đi tìm đường chết.
“Chủ tử, nước tới rồi.”
Nhị Cẩu thực mau bưng nước và khăn vải tới, sau đó đặt chúng lên giá.
Nó nhẹ nhàng đem khăn vải nhúng vào nước, đợi khăn thấm nước rồi mới đưa cho Vương Đinh, cực kỳ nghiêm túc mà đưa ra kiến nghị, “Ngài chùi phấn ở bên miệng với son môi đi, sau đó bổ thêm chút phấn lại là được, như thế đỡ tốn thời gian hơn trang điểm lại toàn bộ ạ.”
Vương Đinh cởi trung y màu đỏ ném qua một bên, vén tay áo lên, “Hôm nay ta không muốn trang điểm, ta muốn rửa sạch chúng.”
Nhị Cẩu chớp chớp mắt, “Chủ tử, không trang điểm sao? Giờ mới quá trưa một chút thôi, chưa tối đâu ạ?”
Mặt Vương Đinh xám như tro, “Không trang là không trang, phiền phức.”
Hắn nhận lấy khăn vải, lại để vào trong thau, dùng tay múc nước lên, bắt đầu thô bạo tẩy mặt mình.
Hàng loạt các động tác trên đem Nhị Cẩu bị dọa sợ, “Không phải trước kia ngài nói da ngài rất mỏng, nhất định phải nhẹ nhàng sao? Ngài làm vậy không sợ da sẽ trở nên thô ráp ạ?”
“Muốn thô thì thô đi.” Trong lòng Vương Đinh bị buồn bực chiếm hết, vì thế chẳng màng đến kinh ngạc của Nhị Cẩu, cứ vậy mà tiếp tục ra sức rửa toàn bộ phấn trên mặt.
Tuy rằng trong lòng Nhị Cẩu có chút nghi hoặc, nhưng lời chủ nhân nói chính là mệnh lệnh.
Chủ nhân nói cái gì cũng đúng, nó chỉ cần nghe lời làm theo là được rồi.
Rửa một lần nước, nước trong thau đều chuyển sang màu trắng trắng lẫn đỏ đỏ.
“…”
Vương Đinh đỡ trán, này mẹ nó rốt cuộc là trét bao nhiêu phấn lên mặt hả! Thời cổ đại không có vật dụng để tẩy trang quả thực không tiện mà, “Cẩu tử, đi đổi thêm một thau nước về đây.”
Thau nước thứ hai đến, nhưng vẫn chưa sạch, hắn kêu Nhị Cẩu lấy về tiếp, cho tới thau thứ ba mới rửa hết đống phấn trên mặt.
Hắn thở phào một hơi, nhìn mình trong gương..
Lúc này đây, hắn lại tiếp tục sợ ngây người..