Xuyên Thành Pháo Hôi Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 2: Ta Chỉ Là Một Cái Hệ Thống Vô Cùng Bình Thường


Bạn đang đọc Xuyên Thành Pháo Hôi Tự Mình Tu Dưỡng – Chương 2: Ta Chỉ Là Một Cái Hệ Thống Vô Cùng Bình Thường


“Tả hộ pháp~~~~Tả hộ pháp~~~~
Nhanh rời giường mau, giáo chủ muốn ra sau núi luyện công kìa!”
Một âm thanh giòn tan từ xa vọng tới, cái âm thanh kia càng lúc càng gần.

Bỗng nhiên rầm một tiếng cửa mở ra, âm thanh giòn tan kia không còn nữa mà biến thành một âm thanh chói tai sát bên tai Vương Đinh, đem hắn dọa tỉnh.
Vương Đinh giật mình ngồi dậy, nhìn cái người trước mặt độ khoảng mười hai, mười ba tuổi, mặc vạt áo ngắn, lớn lên trắng trẻo.

Nhìn trắng trẻo, à không, là tiểu đồng đang hở hổn hển, hắn định mở miệng nói chuyện thì trong đầu bỗng nhiên truyền đến một giọng máy móc nam đáng ăn ngàn đao kia, “Dừng.”
Tiểu đồng tức khắc giống bị định chú pháp mà bất động tại chỗ, tay vẫn còn trong trạng thái giương nanh múa vuốt, đôi mắt tròn xoe hắc bạch phân minh mở to, trên đầu có cái búi tóc nhỏ tinh nghịch đứng thẳng tắp.
Nhìn xung quanh Vương Đinh phát hiện mình đang ở trong một căn phòng thời cổ đại, cột nhà được chạm trổ, trang hoàng kim bích.

Hiện tại hắn đang ngồi trên một cái giường lớn bằng gỗ đỏ có màn màu tím rũ xuống.
Vương Đinh chớp chớp mắt, hoạt động tay chân một chút.

Còn may là hắn có thể cử động, dựa theo kịch bản bình thường mà nói, tình huống hiện tại nhất định là biểu hiện của thời gian bị đình chỉ.
Ngàn phòng vạn phòng cuối cùng cũng bị rơi vào bẫy.
Tác giả xuyên đến hố văn tự mình viết, Vương Đinh không biết bản thân có phải người đầu tiên hay không nhưng hắn hy vọng bản thân không phải là người cuối cùng.
Giờ phút này trong lòng hắn có một vạn câu thô tục muốn mắng ra ngoài nhưng duy nhất một câu muốn nói ra nhất: “Rốt cuộc là chuyện gì, mày tốt nhất nói rõ ràng cho tao.”

Giọng máy móc nam nói: “Vương tiên sinh hảo a, ta tên là Vượng Tài, là một hệ thống vô cùng bình thường.”
Vương Đinh nhịn không được mà thuận miệng phun tào: “Huynh đệ Cẩu Đản của mày đâu?”
Vượng Tài: “Nó hiện tại đi cùng với một tác giả không có hố phẩm xuyên vào sách khác rồi.”
“…”
Tác giả không có hố phẩm..

Vương Đinh lấy tay che đi vết thương do một vạn lỗ súng bắn vào ngực mình, “Nói đi, muốn thế nào mới cho tao trở về, tao chỉ muốn yên ổn mà làm một tên gay vô cùng bình thường.”
Vượng Tài: “Bởi vì ngươi đào hố mà không lấp quá nhiều nên làm người đọc tích tụ oán khí quá lớn, bọn họ nguyền rủa đến mức đủ lực tạo ra một lỗ hổng thời không, làm ngươi xuyên vào trong sách.

Nếu muốn về thực tại, nhiệm vụ cần thiết là phải hoàn thành nhiệm vụ đưa ra đạt tới mức độ một trăm phần trăm.”
Vương Đinh hỏi: “Làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ đạt tới mức độ một trăm phần trăm?”
Vượng Tài: “Rất đơn giản, làm cho vai chính HE, trải qua những ngày tháng hạnh phúc không biết xấu hổ.”
Vương Đinh: “Hoàn thành rồi có được thưởng cái gì không? Dù sao tao xuyên tới đây cũng là một người không cha không mẹ, đất không dung, mày dù sao cũng phải ưu ái cho tao một chút nhỉ?”
Xuyên cũng đã xuyên rồi, có mắng chửi người cũng vô dụng, chi bằng nhân cơ hội này mà đòi chút chỗ tốt, quà thưởng gì đó để mau mau hoàn thành nhiệm vụ quay về thực tại.

Đạo lý này Vương Đinh hiểu rõ ràng nhất.
Vượng Tài rất có nề nếp mà trả lời: “Thực xin lỗi, ta chỉ là một hệ thống vô cùng bình thường, ngoại trừ thông báo nhiệm vụ cùng tiến độ hoàn thành ra thì cũng chỉ có thể cung cấp miễn phí một chút xíu loại dược (*) ở ngoài đâu đâu cũng có, ngoài mấy cái nói trên ra thì không còn bất luận tác dụng nào khác.”
(*) Thuốc, đan dược

Vương Đinh: “…”
Lần đầu tiên hắn thấy một hệ thống cực kỳ ngay thẳng thừa nhận bản thân vô dụng, không có chút ra vẻ tí nào.
“Cũng được, có cung cấp dược là tốt rồi.” Thế giới trong sách này chính là một thế giới giang hồ tinh phong huyết vũ, hắn quả thật cần một chút linh đan diệu dược, “Vậy lấy cho tao cái gì mà Kim Sang Dược, Bảo Mệnh Hoàn, Hắc Ngọc Đoạn Tục, càng nhiều càng tốt, nào mau mau lấy ra đây đi.”
“Ngại quá, mấy cái ngươi nói ta đều không có..”
Câu tiếp theo, Vương Đinh và Vượng Tài cùng nhau nói một lúc: “Ta chỉ là một hệ thống vô cùng bình thường.”
Vượng Tài: “Vui quá, vì nhanh như vậy mà ngươi đã hiểu rõ thuộc tính của ta.”
Vương Đinh trợn trắng mắt, “Mày có thể nói cái gì mới mẻ hơn được không? Rốt cuộc mày có các loại dược nào?”
Sao lại thành ra thế này, từ lúc xuyên đến nơi đây, hắn phun tào càng lúc càng nhiều!
Vượng Tài nói: “Hả, ta có Cúc Hoa Linh, Long Căn Ngâm, Hổ Tiên..”
“Từ từ, từ từ!” Vương Đinh đánh gãy lời Vượng Tài nói, “Mấy cái tên dược mày nói nghe sao cũng thấy có chút không đứng đắn vậy, làm tao liên tưởng tới mấy thứ không tốt cho trẻ nhỏ.”
Vượng Tài: “Ngươi liên tưởng là đúng rồi, mấy dược này thật sự không đứng đắn.”
Trong nội tâm Vương Đinh nôn một búng máu, “Tóm lại, mày trừ bỏ có thể thông báo nhiệm vụ và tiến độ hoàn thành ra thì mày không còn tác dụng nào khác?”
“Ta còn có thể cung cấp dược.” Vượng Tài nghiêm trang, “Dược này có thể giúp người trải qua những lần sinh hoạt không biết xẩu hổ.”
“…”
Vương Đinh nhớ đến một chuyện quan trọng, “Vừa rồi thằng nhóc kia kêu tao là tả hộ pháp, đừng nói là?”
“Chúc mừng ngươi đoán đúng rồi, hiện tại thân phận của ngươi chính là tả hộ pháp Ma Giáo, Vương Đỉnh.”
Vương Đinh chính thức phun một búng máu ra ngoài, “ahihi, mày đùa tao đấy à?”
Mạng còn chưa chắc được đảm bảo huống chi là tính đến những ngày tháng sinh hoạt không biết xấu hổ sau này?

Cái thân phận tả hộ pháp Ma Giáo này chính là một ví dụ điển hình sống động nhất sách giáo khoa là pháo hôi chính hiệu a!
Lúc hắn viết tám vạn chữ cho 《Trước tương sát, sau tương ái》, vị huynh đài này xuất hiện chưa vượt qua năm lần, cũng là lúc viết được năm vạn chữ liền quang vinh tiến lên nhận cái chết.
Hiện tại nói cho hắn biết hắn xuyên thành pháo hôi này? Lại còn không có bất luận phần thưởng gì, cũng không có bất luận linh dược gì?
Vương Tài: “Không có đùa ngươi đâu, bởi vì hố phẩm ngươi đào” ít “quá mà nên chỉ có vị trí pháo hôi này chờ ngươi thôi.”
Vương Đinh lưu loát vén tay áo, “Vượng Tài, mày ra đây, chúng ta cùng nhau đàm đạo chuyện nhân sinh, tao đảm bảo sẽ không đánh chết mày đâu.”
Vượng Tài: “Tích..

Hệ thống hiện tại đang hôn mê..”
Vương Đinh khóc không ra nước mắt, trăm triệu lần không ngờ tới a! Thế mà hắn lại xuyên vào một người chuyên gia đi tìm đường chết như vậy.

Không được! Hắn không thể cứ để hệ thống cho hắn cái hố này được, phải tranh thủ quyền lợi một chút.
“Vượng Tài mày đừng có mà giả chết.” Vương Đinh hung tợn, dụng tâm niệm niệm mắng nó, “Tao mặc kệ, mày nhất định còn có tư tàng dược, mau cho tao một chút, chắc mày không thật sự muốn hại chết tao đâu ha.”
Vượng Tài trầm mặc nửa ngày: “Để ta đi tìm lại thử.”
Tìm tòi một trận, Vượng Tài nói: “Ta còn có hai viên Giải Độc Hoàn, giải được hết tất cả kỳ độc, ta đem nó đưa cho ngươi.”
Vương Đinh hừ một tiếng, “Có còn hơn không.”
“Lúc nào cần xem nhiệm vụ hoặc tiến độ hoàn thành thì gọi tên ta, hệ thống giao diện sẽ xuất hiện.

Khi đó ngoại trừ màn hình còn có một quầy trữ vật, ta đem dược đặt ở đó.

Để phòng ngừa ngươi quên cốt truyện, ta đem nội dung tám vạn chữ kia dung nhập vào trong kí ức của ngươi.” Vượng Tài ngừng một lát, “Nội dung sắp mở ra, chúc ngươi thân thể khỏe mạnh.”
Vương Đinh: “…”

Thân thể khỏe mạnh là cái quần què gì! Không phải nên chúc tao hảo hảo sống sót sao!
Chuyện còn chưa phun xong thì Vương Đinh cảm thấy một trận tia sáng vàng lóe lên rồi chui vào đầu hắn.

Sau một lát, tình tiết trong bộ lôi văn hắn viết từ hai năm trước đều được nhớ rõ ràng.
Đồng thời, âm thanh máy móc của Vượng Tài vang lên, “Ba, hai, một, mở ra nhiệm vụ.”
Tích một tiếng, hết thảy mọi vật được nhấn nút để hoạt động trở lại.
“Tả hộ pháp, giáo chủ sắp ra sau núi luyện công rồi! Ngài mau lên đi!” Đầy mặt đều là mồ hôi xem ra rất là sốt ruột.
Tiểu đồng ồn ào kia chính là sai vặt bên người của tả hộ pháp, tên gọi Nhị Cẩu, là con thân thích xa của Vương Đỉnh.

Bởi vì cha mẹ đều mất hết nên ba năm trước nó tự mình vượt núi băng đèo đến Ma Giáo cậy nhờ hắn.
Vương Đỉnh thấy nó đáng thương, bộ dáng cũng thấy thông minh nên liền cho nó ở lại.

Nhị Cẩu hoạt bát lanh lợi, làm việc cũng tri kỷ vì thế tình cảm chủ tớ hai người không tồi.
Vương Đinh áp xuống buồn bực trong lòng, nhíu mày, “Hoang mang làm cái gì?”
Nhị Cẩu dùng tay lau một phen mồ hôi trên trán, “Chủ tử ngủ trưa quá, chưa có rửa mặt, chải đầu, trang điểm thì làm sao mà hoàn mỹ mà đi gặp giáo chủ được.

Ngài không vội sao?”
Vương Đinh: “…”
Hắn như thế nào lại quên cái pháo hôi tả hộ pháp quái dị này, một đại nam nhân vậy mà đi trang điểm, lúc trước sao hắn lấy ý tưởng ở đâu mà viết ra nhân vật này chứ!
Tất cả người trên đỉnh núi Ma Giáo đều là cẩu!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.