Đọc truyện Xuyên Thành Pháo Hôi Sư Tôn Sau Bị Đồ Đệ Coi Trọng – Chương 14: Sư Tôn! Người Không Cần Đồ Nhi Nữa Sao
Màn đêm buông xuống, trở lại Thực Sát Điện Cẩn Nhiên liền đến chỗ tẩm điện Tạ Ngu hồi báo những ngày gần đây tra xét.
“Điện chủ, Thánh Khư phái khoảng thời gian trước mở ra tiên môn đại hội, nghe nói tên Sở Mạc kia thu một đồ đệ tư chất rất tốt đồ đệ, ở trong tiên môn uy vọng của hắn càng cao hơn một tầng….”
Tạ Ngu cực kỳ lười biếng mà nằm trên giường, trong tay còn vân vê một viên thủy tinh bằng quả nho, đạm mạc nói: “Nga, đối với ta có quan hệ gì đâu?”
Cẩn Nhiên đầy mặt tức giận bất bình: “Sở Mạc lúc trước đối với ngài như vậy, ngài đau khổ tu luyện còn không phải là vì một ngày kia có thể tìm hắn báo thù sao?”
“Hình như là có chuyện như vậy….” Tạ Ngu gật gật cái đầu.
Ở trong ấn tượng của hắn, Sở Mạc là sư tôn nam chính Quân Yến, cùng nguyên chủ có thù không đội trời chung.
Đến thù gì, Tạ Ngu cũng thật lòng không biết.
Nghĩ đến là tác giả đối với pháo hôi là hắn đây cảm tình không có, sơ lược chút còn ngại mệt.
Nguyên chủ mỗi lần đều mang theo Đoạn Tu Hàn cùng nam chính đối nghịch, đại bộ phận nguyên nhân là âm thầm cùng Sở Mạc phân cao thấp.
Cẩn Nhiên biết rõ Tạ Ngu chịu không ít khổ, mới có thể vân đạm phong khinh như vậy.
Nàng cắn răng phỉ nhổ, “Lúc trước nếu không phải điện chủ, Sở Mạc có thể ngồi trên vị trí chưởng môn Thánh Khư phái sao? Vong ân phụ nghĩa cẩu đồ vật!”
“Ách, cô nương nhà lành đừng loạn mắng chửi người a.” Tạ Ngu nhăn chặt mày, “một dê con vương bát đản chết không đáng.”
Tiểu cô nương này như thế nào so với hắn còn hận Sở Mạc hơn?
Đến nỗi hắn còn cho rằng oán phụ là bị tra nam vứt bỏ khuê phòng.
Cẩn Nhiên cũng không phải cùng Sở Mạc có huyết hải thâm thù, mà là vì Tạ Ngu mà bất bình thay.
Năm đó, nàng chỉ là ngoại môn đệ tử Thánh Khư phái, Tạ Ngu lại là nội môn đệ tử Thánh Khư phái, một kỳ tài tu tiên khó gặp bởi vậy địa vị không giống bình thường.
Tuy nói hắn tâm cao khí ngạo, làm người kiêu căng, lại đối với tiểu sư muội này thật sự rất tốt,thường thường có chút linh đan diệu dược, võ lâm bí tịch gì cũng cho nàng.
Cho nên khi Tạ Ngu ngã xuống thần đàn, chật vật bất kham cũng chỉ có nàng nguyện ý tin tưởng hắn, cùng hắn nhập ma.
Nàng không hối hận, chỉ là Tạ Ngu cảm thấy không đáng giá.
Ai lại nhớ rõ ma tu hiện giờ mọi người đòi đánh đòi giết năm đó đã từng là người sáng chói đến thế nào.
Với bề ngoài một bộ tuyệt mỹ, mặt mày như họa, nắng gắt như lửa, nhận hết ngàn vạn sủng ái.
Lại vì ngụy quân tử Sở Mạc kia nếm hết thói đời nóng lạnh, nhân tình ấm lạnh, trở thành ma đạo.
Tâm bị thiêu đốt thành một mảnh tĩnh mịch, không bao giờ khơi dậy được nữa.
Nàng ở bên người Tạ Ngu mấy năm nay, Tạ Ngu mỗi ngày đều đắm chìm bên trong thù hận, chỉ có một thứ tồn tại trong hắn.
Làm Sở Mạc trả giá đại giới.
Nhưng từ khi thu Đoạn Tu Hàn làm đồ đệ tới nay, Tạ Ngu giống như là chậm rãi đã quên chuyện này, tính tình đạm bạc rất nhiều.
Cẩn Nhiên không biết loại biến hóa này là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Nhưng nàng càng thích Tạ Ngu hiện giờ hơn.
Ít nhất, như là một người có máu có thịt.
Cẩn Nhiên tựa hồ là sợ Tạ Ngu bởi vì Sở Mạc thu được đệ tử thiên phú dị bẩm mà cảm thấy không cân bằng: “Điện chủ, a Hàn hiện giờ công lực tiến bộ thực mau, nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ngài.”
Nguyên thân còn xem như có chút lương tâm, không nói cho Cẩn Nhiên mục đích mà hắn nhận nuôi Đoạn Tu Hàn.
Cho nên Cẩn Nhiên còn đơn thuần cho rằng Tạ Ngu là cô đơn tịch mịch, nên thu cái đồ nhi chơi chơi, nếu nàng biết Tạ Ngu là bồi dưỡng lô đỉnh, cũng không biết sẽ là cái biểu tình gì.
“Ân.” Tạ Ngu giương mắt trả lời, “Cẩn Nhiên, ngày mai bổn điện sẽ dẫn hắn xuống núi.”
Cẩn Nhiên có chút kinh ngạc: “Điện chủ ngài đây là chuẩn bị….”
“Hắn đã thành niên, bổn điện không có khả năng che chở hắn cả đời.” Tạ Ngu khi nói lời này ngữ khí có chút thẫn thờ.
Đúng vậy, hắn sớm hay muộn cũng sẽ đi.
Đoạn Tu Hàn cần tập làm quen sống mà không có hắn.
Cẩn Nhiên trong lòng minh bạch, nói: “Ta đây liền đi chuẩn bị đồ dùng xuống núi, điện chủ ngài cần Cẩn Nhiên cùng theo không?”
“Ngươi liền ở lại đi, đừng để cho người khác tới trộm tháp.”
Cẩn Nhiên vẻ mặt nghi hoặc, điện chủ nhà nàng mấy năm nay thường xuyên nói ra những lời mà nàng nghe không hiểu.
Tạ Ngu đành phải giải thích: “Không có gì, ngươi canh giữ Thực Sát Điện cho tốt, đừng làm cho những cái chính nhân quân tử tởm lợm làm ô uế địa bàn của bổn điện.”
Cẩn Nhiên gật gật đầu, “Vâng, Cẩn Nhiên trước cáo lui.”
Nói xong liền xoay người, vừa mở cửa đã bị người trước mặt làm cho hoảng sợ.
“A hàn?” Cẩn Nhiên nhìn từ trên xuống dưới Đoạn Tu Hàn, lúc trước tiểu hài tử này chỉ cao tới eo nàng, thế nhưng giờ đã cao hơn nàng một cái đầu.
Nàng tiếp tục nói, “Ngươi từ khi nào đã ở đây?”
Thiếu niên thanh âm khàn khàn, ngoan ngoãn nói: “A hàn không dám quấy rầy Cẩn Nhiên tỷ tỷ cùng sư tôn nói chuyện.”
Hắn ánh mắt sâu sa mà nhìn về phía trong phòng Tạ Ngu, bề ngoài phúc hậu và vô hại, kỳ thật trong lòng là sóng ngầm mãnh liệt.
Cẩn Nhiên không nghĩ nhiều, nói: “Vậy ngươi vào đi, bên ngoài thời tiết rất lạnh.”
Nàng đang chuẩn bị rời đi, thật sâu mà đối Đoạn Tu Hàn nói một câu: “Hết thảy phải cẩn thận.”
Nàng nhìn Đoạn Tu Hàn lớn lên, là thật sự đem Đoạn Tu Hàn coi như sư đệ mà đối đãi.
Đoạn Tu Hàn trả lời: “Tạ Cẩn Nhiên tỷ tỷ quan tâm.”
Cẩn Nhiên đem cửa đóng lại, ngăn cách gió tuyết bên ngoài, phòng trong yên tĩnh không tiếng động.
Tạ Ngu nhìn Đoạn Tu Hàn có chút đau đầu: “Đều đã trễ thế này còn tới đây làm gì?”
“Sư tôn….” Đoạn Tu Hàn dùng ánh mắt đáng thương mà nhìn chằm chằm Tạ Ngu, “Ngài không cần đồ nhi sao?”
Vừa mới ở bên ngoài, hắn rành mạch mà nghe thấy câu nói kia của Tạ Ngu.
Hắn nói, hắn không có khả năng chăm sóc mình cả đời.
Tạ Ngu mặt ngoài nói muốn thay hắn đoạt bảo vật, kỳ thật là muốn tận dụng cơ hội này đem hắn vứt bỏ đi?
Đoạn Tu Hàn quanh thân hơi thở đều lạnh xuống, suốt mười năm, Tạ Ngu ở bên người hắn chăm sóc mười năm, chậm rãi đã ăn mòn nội tâm của hắn, thẩm thấu vào cuộc sống của hắn, đã thành một thói quen.
Đang thói quen cắm rễ lâu rồi, nhẹ nhàng mà lay động đều đủ để cho thế giới trong hắn sụp đổ, nếu là nhổ tận gốc, sẽ lưu lại một cái động đen nghìn nghịt, đủ để rút hết mọi cảm xúc của hắn, bao gồm thống khổ cùng vui thích.
Hắn sẽ biến thành một cái xác không hồn.
Sẽ sa ngã sâu vào luyện ngục, không người giải cứu.
Cho nên hắn tuyệt không cho phép Tạ Ngu có bất luận cái ý niệm gì muốn bỏ hắn.
Đối mặt Đoạn Tu Hàn chất vấn, Tạ Ngu nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra mà nói: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Đứa nhỏ này đầu óc có bệnh đi?
Đoạn Tu Hàn đi bước một mà tới gần, hốc mắt đỏ đậm, cảm giác áp bách thế nhưng cường ngạnh làm Tạ Ngu cảm giác thật khó chịu.
“Sư tôn có phải hay không không thích đồ nhi?” Đoạn Tu Hàn run rẩy hỏi, thật cẩn thận làm cho người khác xót xa.
Thiếu niên thành kính mà nửa quỳ trên sàn nhà, giống mèo nhỏ mà đem đầu dựa vào ngực Tạ Ngu.
Hắn thật sự rất thích rất thích sư tôn.
Thích đến không rời đi nổi.
.
truyện kiếm hiệp hay
Sư tôn cũng chắc chắn không chỉ có coi hắn như đồ đệ, bằng không liền sẽ không mời hắn chủ động phát sinh loại chuyện này.
Đoạn Tu Hàn tựa hồ tin tưởng rất vững chắc, hắn cùng Tạ Ngu quan hệ thân thể đã giao hòa chi gian, một bước bay vọt.
Nhưng mà, bản nhân Tạ Ngu đã có một trăm dấu chấm hỏi trên đầu.
Hắn khi nào nói thích Đoạn Tu Hàn?
Quả thực chính là từ không thành có, vô ngôn vô ngữ, hết thuốc chữa.
Thiếu niên nhẹ nhàng mà cọ cổ áo hắn, đôi mắt nóng rực mà nhìn về phía hắn.
Tạ Ngu nhanh chóng hít hà một hơi.
Hắn tiếp thu tới một cái tin tức rất rõ ràng.
Đoạn Tu Hàn muốn thao hắn..