Đọc truyện Xuyên Thành Pháo Hôi Sư Tôn Sau Bị Đồ Đệ Coi Trọng – Chương 13: Sư Tôn! Đồ Nhi Biết Sai Rồi
“Đoạn Tu Hàn!”
Chỉ nghe thấy một tiếng gầm lên giận dữ, Tạ Ngu ánh mắt giận dữ, đem Đoạn Tu Hàn đẩy ra.
Thiếu niên giống như mũi tên rời cung bay về phía trung tâm bàn đào, bàn đào bị tách thành hai nửa, tiếp theo phát ra tiếng trọng vật rơi xuống đất leng keng tiếng vang.
Tạ Ngu nhanh chóng cầm quần áo mặc tốt, đồng tử lạnh băng đỏ sậm.
Đoạn Tu Hàn lục phủ ngũ tạng đều bị chân khí chấn động đến phát đau, ngã vào đống lộn xộn ôm ngực, ngay sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Có thể thấy được Tạ Ngu vừa rồi là thật sự nổi giận.
“Ai cho phép ngươi dĩ hạ phạm thượng?” Tạ Ngu lạnh giọng chất vấn, kỳ thật lại là hoảng sợ.
Thân trai của ta!
Hắn như thế nào lại quên điều quan trọng nhất, Đoạn Tu Hàn là một tên đoạn tụ a? Lúc này mới vừa thành niên liền đối với hắn động tay động chân, về sau chẳng phải là khí tiết tuổi già khó mà giữ được.
Đoạn Tu Hàn lau đi máu tươi trên khóe miệng, tựa hồ ủy khuất mà thấp giọng nói: “Sư tôn không thích sao?”
Ta thích ngươi cái cây búa nga!
Tạ Ngu không biết là cọng dây thần kinh nào của Đoạn Tu Hàn ráp sai rồi, rõ ràng nên đối với vai chính chịu si tâm một mảnh, như thế nào chạy tới ăn đậu hũ hắn.
Hắn trừng mắt lạnh lùng mà nổi giận nói: “Cút đi!”
Thẳng nam tuyệt không cho phép bị bẻ cong.
Đoạn Tu Hàn trong mắt thiên biến vạn hóa, cuối cùng vẫn là thuận theo mà hành lễ: ” Vậy sư tôn nghỉ ngơi cho tốt, đồ nhi cáo lui.”
Nói xong giống như là cái gì cũng không phát sinh lui đi ra ngoài, lưu lại Tạ Ngu một người còn trong lòng còn sợ hãi.
【 hệ thống, thỉnh ngươi cho ta giải thích một chút, trong nguyên tác con mẹ nó có này đoạn sao? 】
Hệ thống trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng vẫn như cũ có lệ đến cực điểm nói: 【 vô pháp trả lời, chuyển tiếp dịch vụ】
【 leng keng, dịch vụ 003 vì ngài phục vụ.
】
003 là kí tự của Đông Bắc Trung Quốc, 【 chủ nhân có vấn đề gì, ta nhất định sẽ giúp ngài giải đáp, pi mi! 】
Tạ Ngu trong phút chốc cảm giác lỗ tai sắp hỏng luôn rồi.
Nổi da gà toàn bộ rời nhà trốn đi.
【 Đoạn Tu Hàn rốt cuộc sao lại thế này, không phải là đối với ta có ý tứ gì đi? 】 Tạ Ngu tức muốn hộc máu chất vấn.
Đông Bắc 003 trả lời nói: 【 chủ nhân yên tâm, cốt truyện sẽ không bị thay đổi, chỉ là bởi vì dược thúc tình nổi lên tác dụng mà thôi.
】
Tạ Ngu: 【 ngươi nói chính là cái dược kia chế thành lô đỉnh dược? 】
【 đúng vậy chủ nhân, phản diện đối với ngài loại pháo hôi này là tuyệt đối tuyệt đối không có ý tưởng không an phận nha.
】
Tạ Ngu lúc này mới thật lâu mà thở phào nhẹ nhõm, 【 tốt nhất là như vậy, nhưng lòng ta tổng cảm thấy vẫn không yên ổn…】
【 chủ nhân, nếu ngài thật sự là không yên tâm, có thể mau chóng làm vai phản diện cùng vai chính gặp mặt, vai ác nhất định sẽ đối vai chính chịu nhất kiến chung tình, lâm vào bể tình vô pháp tự kiềm chế…】003 giống như là đại hán đang thời yêu đương.
Tạ Ngu hồi tưởng cốt truyện, nguyên chủ làm thuần ma thể chất của Đoạn Tu Hàn mau thức tỉnh, liền mang theo Đoạn Tu Hàn khắp nơi tìm kiếm pháp khí trân bảo, nhưng không biết có bao nhiêu môn phái bao nhiêu người muốn giết hắn ta.
Nhưng Tạ Ngu bản nhân công lực thâm hậu không nói, còn thu không biết từ đâu ra tên đồ đệ lợi hại, hai người hợp lực thế nhưng không người nào cản được.
Nhưng mà, nguyên chủ không ngừng mà cho Đoạn Tu Hàn dùng dược, Đoạn Tu Hàn cũng không phải tên ngốc, thực mau liền phát giác thân thể khác thường, mặt ngoài vẫn như cũ án binh bất động, ngầm cũng đã điều tra ra mục đích của nguyên chủ.
Sư tôn đem hắn từ nhỏ nuôi lớn thế nhưng chỉ là lợi dụng hắn, đem hắn coi như lô đỉnh đồ vật hạ tiện như vậy.
Đoạn Tu Hàn bởi vì vậy mà đối với nguyên chủ căm thù đến tận xương tuỷ, chuẩn bị ở thời cơ chín mùi là lúc cho ra một đòn trí mạng.
Nhưng cùng lúc đó, Đoạn Tu Hàn cũng bởi vì dùng dược thường xuyên nên dục hỏa đốt người, hắn ngày ngày nhẫn nại, dần dần tâm tính càng thêm thô bạo cuồng táo.
Trùng hợp nguyên chủ khi đó đột phá tầng cuối cùng của một bộ công pháp, nhu cầu khẩn cấp cần lô đỉnh giúp hắn một tay, vì thế liền chuẩn bị đối với Đoạn Tu Hàn có ý đồ gây rối.
Mà Đoạn Tu Hàn cũng không phải ăn chay, dùng hết sức lực cùng lý trí cuối cùng trốn khỏi động ma của nguyên thân.
Hắn chạy trốn tới một mảnh đất hoang dã, liền hoàn toàn không có sức lực, bốn phía đừng nói là người, ngay cả chim thú đều rất ít xuất hiện.
Khi đó hắn đã khí huyết dâng lên, nếu không được giải tỏa liền sẽ thất khiếu đổ máu mà chết.
Trùng hợp vai chính Lạc Hòe An xuất hiện.
Hắn dùng y thuật cao siêu giải dược tính trên Đoạn Tu Hàn, còn cẩn thận tỉ mỉ mà dốc lòng chăm sóc.
Đoạn Tu Hàn về sau tỉnh lại, vốn đang thập phần cảnh giác, nhưng nhìn đến Lạc Hòe An, toàn thân lệ khí toàn hóa thành vô căn cứ, không thể tin tưởng trên đời này lại có người thuần khiết, hoàn mỹ, thiện lương như vậy.
Tạ Ngu đối với đoạn cốt truyện này ấn tượng thập phần khắc sâu.
Lúc trước hắn còn không có ý thức được bộ tiểu thuyết này là bộ đam mỹ, cho rằng Đoạn Tu Hàn đối Lạc Hòe An chỉ là đơn thuần cảm tạ chân tình.
Bởi vậy, đến khi Đoạn Tu Hàn cầm tù Lạc Hòe An mới trợn mắt há hốc mồm, cạn lời cứng họng.
Thôi.
Gay liền gay đi, chỉ cần đừng phát ở trên người hắn là được.
Tạ Ngu xua xua tay: 【 lui ra đi, bổn điện mệt mỏi.
】
003: 【 Vậy, nô tài cáo lui, chủ nhân nhớ cấp năm sao khen ngợi nga, pi mi! 】
Đem suy nghĩ một lần nữa sửa sang lại một lần, Tạ Ngu đem hành vi vừa rồi Đoạn Tu Hàn quy kết là do hắn hạ dược.
Nói ngắn lại, vì có thể nhanh lên về nhà, nuôi trẻ kết thúc, là thời điểm đi đến cốt truyện.
Đoạn Tu Hàn là nhân vật phản diện khẳng định là nhân vật đấu với nam chính.
Chỉ cần nam chính Quân Yến xuất hiện ở đâu, liền nhất định có Tạ Ngu cùng Đoạn Tu Hàn ở đó, mỗi lần đều tận sức đoạt pháp bảo và kết quả nhiều lần đoạt không lại.
Về sau nguyên thân chết, Đoạn Tu Hàn mở ra cửa ải, một đường đi tới đâu chém tới đó, nên báo thù thì báo thù, nên xưng vương liền xưng vương, đạt tới đỉnh cao của nhân sinh.
Nói đến cùng, chính là Tạ Ngu ảnh hưởng tới chỉnh thể phát huy của Đoạn Tu Hàn, một đồng đội heo đúng nghĩa.
Tạ Ngu hiện tại cần phải thể hiện mình là một heo đồng đội chân chính…!tác dụng của pháo hôi là làm Đoạn Tu Hàn như cây lệch tán này đi lên quỹ đạo.
Mấy ngày kế tiếp, Tạ Ngu đều đối với Đoạn Tu Hàn đóng cửa không nhìn mặt.
Đoạn Tu Hàn nếm trải cảm giác sợ hãi cùng bất an.
Hắn tình nguyện để Tạ Ngu phế đi kinh mạch hắn, chấn vỡ lục phủ ngũ tạng của hắn, cũng không muốn sư tôn xa cách rồi bỏ đi.
Kia so với giết hắn còn thống khổ gấp trăm lần.
Đoạn Tu Hàn liền như vậy quỳ gối trước cửa điện Tạ Ngu, dáng người đĩnh đạc như tùng bách, khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết thâm trầm mà cô đơn.
Vào đông bông tuyết nhỏ dần dần biến thành bông lớn to như lông ngỗng, rơi như bao nhiêu cũng không đủ, dừng ở trên người thiếu niên ngoài cửa.
Suốt một ngày một đêm, thiếu niên toàn thân đông đến lạnh giá, cứng đờ mà mất đi tri giác, lại vẫn chưa nhúc nhích chút nào, tựa như tượng đá chịu sự tàn phá của gió tuyết.
Sư tôn…!tức giận sao?
Đoạn Tu Hàn phảng phất như tiểu cẩu bị chủ nhân vứt bỏ, hắn không rõ chính mình làm sai cái gì, không hiểu chỗ nào chọc cho sư tôn mất hứng.
Rõ ràng tối hôm qua hắn làm như vậy với sư tôn, sư tôn mặt mày ôn nhu sung sướng như vậy mà……!
Vì sao hôm nay liền thay đổi thái độ.
Kẽo kẹt ——
Là thanh âm cửa gỗ bị mở ra.
Trước mặt Đoạn Tu Hàn xuất hiện một màu đỏ son minh diễm, Tạ Ngu phủ thêm áo choàng hỏa hồ, trên cao nhìn xuống mà Đoạn Tu Hàn, đồng tử màu hổ phách đạm mạc đến cực điểm, không chứa một tia tình cảm.
“Sư tôn…” Đoạn Tu Hàn kinh hỉ mà lẩm bẩm.
Tạ Ngu lạnh lùng nói: “Vi sư vẫn chưa phạt ngươi, ngươi khi nào đã đến đây quỳ?”
Đoạn Tu Hàn khẽ nhích đầu gối, trong phút chốc như là có vô số kim đâm vào dây thần kinh phía trên đùi hắn, hắn cắn chặt răng, vẫn như cũ chấp nhất mà tới gần Tạ Ngu.
Giống như là tới gần ngọn lửa ấm áp.
Hắn gắt gao mà ôm lấy nửa người dưới Tạ Ngu, mùi hương hoa anh túc quen thuộc phảng phất như chiếu sáng vào trái tim cô độc âm lãnh, tiếp theo run giọng nói: “Đồ nhi biết sai rồi…!Sư tôn đừng có không để ý tới đồ nhi.”
Tạ Ngu nhướng mày, trong lòng không hiểu có chút đắc ý.
Về sau oai phong một cõi, phản diện đại nhân phiên vân phúc vũ hiện tại còn không phải như con chó con làm nũng với hắn sao?
Làm pháo hôi này coi như đáng giá!
“Được rồi, buông tay.” Tạ Ngu ngữ khí bất đắc dĩ cũng nhu hòa, không có tức giận cùng lệ khí.
Hắn tiếp tục nói: “Gần đây có một hồ yêu ở Huyền Chân phái tác loạn, nội đan của nó là vật chứa tuyệt hảo để chứa đựng ma khí, vi sư chuẩn bị cho ngươi lấy tới luyện hóa, giai đoạn ngưng nguyên sẽ trợ giúp ngươi sớm ngày đột phá”
Hồ yêu này chính là một Boss quan trọng, nội đan này cũng là kiện pháp bảo đầu tiên mà nam chính có được, tạo nền tảng tốt cho việc tăng tiến tu vi sau này.
Phiên này tới hắn thật sự không có can đảm muốn cùng nam chính đoạt đồ vật.
Chủ yếu là bồi dưỡng vun đắp giá trị thù hận của Đoạn Tu Hàn đối với nam chính, mới có thể thúc đẩy kế tiếp cốt truyện.
Đoạn Tu Hàn ngơ ngẩn mà ngẩng đầu, khuôn mặt ngây ngô còn chưa hết tính trẻ con nhìn về phía Tạ Ngu, mềm mại nói: “Sư tôn….!Ngài không tức giận đồ nhi sao?”
Tạ Ngu bất đắc dĩ mà sờ sờ đầu Đoạn Tu Hàn: “Ngươi hiện tại đang tuổi nóng nảy, vi sư cũng có thể lý giải….”
Đoạn Tu Hàn ánh mắt lạnh lùng dần tỏa ánh sáng.
Tạ Ngu lại vội vàng nói: “Nhưng nên có quy củ không thể quên, có biết không?”
Quy củ?
Sư tôn chẳng lẽ là cảm thấy hắn quá mức với lỗ mãng, cho nên mới tức giận.
Vậy lần sau hắn sẽ ôn nhu một chút, sư tôn liền sẽ thích.
Đoạn Tu Hàn làm ra biểu tình đã hiểu rõ, gật gật đầu nói: “Đồ nhi đã biết.”
Tạ Ngu:….!Ngươi xác định thật sự đã biết?
“Ngươi trước đứng lên đi, ở bên ngoài quỳ lâu như vậy, đem thân thể đông lạnh hỏng luôn rồi.”
Đoạn Tu Hàn ý vị sâu xa mà trả lời: “Sư tôn yên tâm, đồ nhi thân thể rất tốt.”
Chính cái gọi là một câu bừng tỉnh người trong mộng, Tạ Ngu không dám lại đem Đoạn Tu Hàn trở thành tiểu hài tử mà nhìn.
Vẫn là bảo trì chút khoảng cách tương đối an toàn.
Đoạn Tu Hàn không chút để ý mà bắt lấy cánh tay hắn định ôm lấy, Tạ Ngu nhàn nhạt lui về phía sau một bước.
Đoạn Tu Hàn cảm giác được cánh tay trong lòng ngực không còn, mất mát mà cúi đầu: “Sư tôn…..!Đồ nhi lạnh.”
Lạnh cái gì mà lạnh a!
Tạ Ngu liếc mắt một cái nhìn thấu tiểu tâm tư của Đoạn Tu Hàn.
Chỉ bằng thân thể tố chất vai phản diện, chạy cả trăm cuộc Marathon cũng không có vấn đề gì, còn ở trước mặt hắn gian dối.
Đối với mặt tiểu hài tử đáng thương nhu nhược, Tạ Ngu không chút nào thương hương tiếc ngọc.
“Nếu không có việc gì cần nói, liền trở về thu thập đồ vật, ngày mai chúng ta liền khỏi điện.”
Nói xong liền bước thẳng vào trong, về tẩm điện tiếp tục ngủ nướng.
Trên nền tuyết chóp mũi thiếu niên dính chút tuyết trắng, ngay sau đó liền hóa thành hơi nước ướt át.
Đoạn Tu Hàn thẳng tắp mà nhìn chằm chằm cửa điện đóng chặt, nơi nào còn có bộ dáng mềm mại thuần lương, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, cảm xúc cất giấu sâu không thấy đáy.
Hắn không chút nào dùng sức mà từ trên nền tuyết đứng lên, bởi vì không có được Tạ Ngu thương tiếc lo lắng mà ảo não.
Lần sau có nên hay không quỳ trên than lửa…!
Đến tột cùng dùng biện pháp gì, mới có thể làm trong mắt sư tôn toàn bộ đều là hắn?.