Đọc truyện Xuyên Thành Nữ Xứng – Chương 98: Sao Lại Là
– Tham kiến Trường Dương quận chúa- Đám người nhao nhao vấn an, mặc dù Tô Linh không cam lòng, nhưng không thể không hành lễ, Nhiếp Tịnh Xu nhìn bộ dạng tâm không cam lòng không nguyện của cô, tâm trạng không khỏi tốt hơn, đi đến trước mặt cô, duỗi một ngón tay ra, chỉ vào bụng cô- Xem ra thương thế của ngươi gần như khỏi hẳn rồi nhỉ, lại còn nôn nóng đến tham gia đại hội thưởng mai của trưởng công chúa nữa.
Tô Linh bị ai đó phía sau kéo một cái, ngón tay Nhiếp Tịnh Xu không chọt trúng phần bụng đang bị thương của cô, Tô Linh quay đầu lại nhìn, là Tạ Phương Tung.
– Quận chúa điện hạ thật biết tiên đoán, hôm đó ta cứu được Tô tiểu thư, nhưng lại chưa từng đưa nàng ấy vào cung yến, mà đi thẳng đến chỗ thái y, quận chúa vậy mà lại biết được nàng ấy bị thương ở đâu, quả nhiên kỳ lạ.
Nụ cười trên mặt Nhiếp Tịnh Xu cứng lại, đánh mắt một vòng:
– Đương nhiên là nghe thái y trong cung nói.
– À, vậy quận chúa nói xem, rốt cuộc là vị thái y nào nói cho quận chúa vậy?- Tạ Phương Tung không chịu buông tha.
Dương Dung thấy Tạ Phương Tung lôi kéo tay của Tô Uyển Linh, sắc mặt vừa dịu đi lại kéo mây đen kịt, tức giận nhìn hai người họ rồi quay đầu bỏ đi.
Tô Linh thấy thế, vội gạt tay Tạ Phương Tung ra, đuổi theo:
– Dương Dung.
Dương Dung giờ không muốn để ý đến Tô Uyển Linh, cho nên Tô Uyển Linh càng đuổi theo, cô càng đi nhanh.
Nhiếp Tịnh Xu làm sao biết là thái y nào, nàng biết được thương thế của Tô Uyển Linh, đương nhiên là Nhạc ma ma quay về báo cho nàng rồi, tiểu tử Tạ Phương Tung này, cũng không biết uống nhầm thuốc gì, mà coi trọng nữ nhân Tô Uyển Linh như vậy, nàng cười lạnh, giễu cợt nói:
– Tạ nhị công tử thật đúng là không có tôn nghiêm, mới rồi Tô Uyển Linh còn nói tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi, ngươi còn che chở nàng ta như vậy, là không cần thể diện nữa à?
Mắt Tạ Phương Tung nhìn theo bóng hình xinh đẹp đang vội vàng kia, góc mặt nghiêng nghiêng, nhếch khóe môi, đột nhiên nhích lại gần:
– Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cần gì thể diện.
Trường Dương quận chúa chắc chưa từng được quân tử nhà nào đeo đuổi đúng không, à, ta nhớ rồi, chỉ toàn bị từ chối.
Nhiếp Tịnh Xu giận run, lùi lại một bước, chỉ tay vào hắn thở hổn hển:
– Tạ Phương Tung, ngươi nói càn.
Nhiếp Tịnh Xu có bao giờ bị nam tử xích lại gần nói chuyện như vậy đâu, biểu cảm đó giọng nói đó, người ngoài nhìn vào, hệt như đang đùa, thực ra là đang bỡn cợt nàng bị Tam hoàng tử từ chối, Nhiếp Tịnh Xu giận đến nghiến răng.
Tạ Phương Tung lấy lại bộ dạng cà lơ phất phơ:
– Tạ Phương Tung trong thành Kính Dương đã quen làm càn, quận chúa mới đến, chắc hẳn chưa biết, nhưng mà hôm nay ta không ngại nói với quận chúa, người mà Tạ Phương Tung ta muốn bảo vệ, ai cũng không thể động vào.
Nhiếp Tịnh Xu làm sao chịu nhận uy hiếp của hắn, nói:
– Vậy bổn quận chúa xin rửa mắt chờ xem, Tạ nhị công tử sẽ bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ như thế nào.
Hai người giương cung bạt kiếm, một bước không nhường, nhất thời cục diện có chút mất khống chế, cũng may có người đột nhiên đến, cắt ngang giằng co của hai người.
– Tham kiến Trường Dương quận chúa, Tạ nhị công tử, đại hội thưởng mai đã chuẩn bị thỏa đáng, hai vị quý nhân đã đến thì mau vào trong, trưởng công chúa điện hạ đang đợi các vị đó.
Nhiếp Tịnh Xu bụng đầy tức giận không chỗ trút, nhưng người trong phủ đã ra mời, nàng đành thôi, hầm hừ dẫn người vào trong phủ, Tạ Phương Tung theo sát phía sau.
Tô Linh đuổi theo Dương Dung vào thẳng trong phủ trưởng công chúa, Dương Dung đi quá nhanh, không hề đợi cô, cô đuổi theo một đường thì mất dấu, Tô Linh nhìn vườn mai rộng lớn, không biết nên đi con đường nào.
– Vị khách này đang tìm gì vậy?- Một lão ma ma khoảng bốn năm mươi tuổi xuất hiện, dùng giọng già nua hỏi.
Tô Linh quan sát vị ma ma này, bất luận khí chất, cách nói chuyện và phục sức, đều giống như lão ma ma xuất thân trong cung, chắc hẳn là ma ma trong phủ trưởng công chúa, liền hỏi:
– Tham kiến ma ma, ma ma có thấy Dương gia đại tiểu thư Dương Dung đi hướng nào không?
Lão ma ma kia liền nói:
– Lão nô luôn ở trong phủ trưởng công chúa, không biết Dương gia đại tiểu thư, nhưng mà ban nãy có một cô nương mặc váy dài đỏ cùng áo choàng đi về phía hậu viện, không biết có phải vị khách mà người muốn tìm không.
Tô Linh gật đầu:
– Vâng đúng rồi, đa tạ ma ma.
Tô Linh đi theo đường ma ma chỉ, đi qua vườn mai âm u, không kịp thưởng thức nét đẹp tuyệt vời của hoa trong gió tuyết, con đường dẫn thẳng đến một tiểu viện, cửa viện đóng kín, làm gì thấy Dương Dung, chẳng lẽ ma ma nọ lớn tuổi, mắt mờ?
Tô Linh nhìn cửa sổ phòng ốc trong tiểu viện, dường như khác biệt với những nơi khác, ở nơi khác trên cửa sổ đều dán giấy trắng để bắt sáng, mà cửa sổ trong viện này đều dán giấy đen, giống như là muốn chắn sáng ban ngày cho căn phòng, Tô Linh càng nhìn càng thấy có gì đó không đúng, vội quay đầu đi thẳng.
– Xuân Hi, chỗ này không có ai, chúng ta đi thôi- Cô gọi một tiếng, nhưng không thấy ai trả lời, đến khi cô quay đầu lại, một cánh tay đột nhiên vươn ra từ phía sau, trên tay cầm khăn vải trắng, chụp xuống mũi miệng cô, thậm chí cô chưa kịp phản ứng, mắt nhắm lại, ngất đi.
Lão ma ma mới chỉ đường ban nãy thấy cô ngã xuống đất, đưa tay thăm dò hơi thở, hô hấp hơi nhanh, chắc đã ngấm thuốc mê rồi, bà vội căn dặn thị vệ bên cạnh:
– Nhanh, đặt nàng ta lên giường đi, rồi đi mời Thẩm thiếu gia đến ngay.
Tiền viện, vườn mai.
Gió tuyết từng cơn, trưởng công chúa dẫn đám người đi men theo đường mòn lát đá xanh thưởng mai, Cố Vân đi theo sau lưng trưởng công chúa, nhìn biển hoa mai đỏ mai vàng đẹp đến vô ngần, mùi hương thoang thoảng vương vít quanh cánh mũi, ngắm đến lòng người xao động.
Đặc biệt hơn chính là hôm nay rơi một trận tuyết đầu mùa, băng tuyết đọng trên đầu cành, lại khó che khuất tư thái ngông nghênh của hoa mai, ngạo nghễ nở rộ.
– Hoa mai của phủ trưởng công chúa quả nhiên danh bất hư truyền, kiều diễm như lửa, hương thơm sâu lắng, lộng lẫy quá- Cố Vân nhìn qua hoa mai đỏ khoe mình trong tuyết kia, không khỏi tán dương.
– Mấy câu này năm nào cũng nghe- Trưởng công chúa thờ ơ.
Nụ cười trên mặt Cố Vân cứng đờ, chẳng qua nàng chỉ muốn nịnh nọt lấy lòng trưởng công chúa, không ngờ tác dụng ngược lại, trưởng công chúa mời mọi người đến ngắm hoa chẳng phải để mọi người khen ngợi hoa mai trong phủ hay sao?
Trưởng công chúa đột nhiên quay đầu, ánh mắt lướt qua đám đông:
– Tô gia tam tiểu thư tới chưa?
Tô Uyển Trí liền tiến lên mấy bước, cung kính nói:
– Bẩm trưởng công chúa, tỷ tỷ đã tới, chắc là phủ của người rộng quá, tỷ tỷ nhất thời lạc đường.
– Lại còn lạc đường, bổn cung vốn muốn nhân đại hội ngắm hoa này, lần nữa thưởng thức tài hoa của Tô gia tam tiểu thư, trên cung yến một khúc nhạc kinh diễm hệt tiếng trời, đáng tiếc đám công tử trong phủ ta vẫn chưa được thấy, cho nên đặc biệt mời nàng ta đến, ai ngờ lại lạc đường.
Có ai không, Tô gia tam tiểu thư lạc đường rồi, sao còn không đi tìm?
– Dạ, trưởng công chúa.
Đám người nọ nghe vậy không nhịn được cười trộm, các nàng còn nói trưởng công chúa xưa nay không tổ chức mấy đại hội thưởng hoa dạng này, năm nay sao lại khác thường thế, hóa ra bởi vì đám công tử trong phủ muốn nghe Tô Uyển Linh ca hát nhảy múa.
Những tên được gọi là công tử kia, cũng không phải công tử quý tộc danh môn gì, mà là “kỹ nam” của trưởng công chúa.
Mọi người đều biết trưởng công chúa trác táng, lại không biết trác táng đến mức này, vì để đám trai bao vui vẻ, vậy mà cử hành một đại hội ngắm hoa thế này, còn muốn tiểu thư đích xuất phủ Thượng thư ca hát cho đám trai bao này xem, đây quả thực vô cùng nhục nhã.
Trưởng công chúa rõ ràng là muốn sỉ nhục Tô Uyển Linh đây mà.
May mà lúc này nàng không ở đây, nếu có mặt, chỉ e đã xấu hổ đến độ không ngẩng đầu lên được.
Dương Dung đứng trong đám đông, nghe thấy trưởng công chúa lăng nhục Tô Uyển Linh như vậy, nhíu mày, cô không khỏi tìm kiếm bóng dáng ấy trong đám đông, quả nhiên không thấy, cũng đúng thôi, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn giống như sống vì tỷ ấy, ánh mắt một mực trên người Tô Uyển Linh, Tô Uyển Linh không có ở đây, Tạ Phương Tung làm sao có thể ngoan ngoãn đứng ở chỗ này ngắm đám hoa bỏ đi này chứ.
Nhưng mà rốt cuộc Tô Uyển Linh đi đâu rồi? Chẳng lẽ thật sự lạc đường.
– Trưởng công chúa điện hạ, không xong rồi, xảy ra chuyện rồi.
Một tiểu cung nữ lảo đảo chạy đến, sắc mặt Văn Xương đanh lại:
– Hớt ha hớt hải còn ra thể thống gì, không thấy trong phủ đang có nhiều khách khứa vậy à?
Tiểu cung nữ lập tức quỳ xuống xin tha:
– Trưởng công chúa thứ tội, ở hậu viện, có người ở trong phòng làm chuyện xằng bậy, các nô tỳ nghe thấy tiếng động nhưng không dám đi vào, chỉ có thể tới bẩm báo cho người.
Mọi người kinh hãi, sau đó biểu hiện trên mặt khác nhau, tiếng xầm xì bàn tán ngày càng lớn.
– Rốt cuộc là kẻ nào khó nhịn như vậy, ban ngày ban mặt dám chạy đến phủ trưởng công chúa gặp gỡ tình lang, còn làm chuyện xằng bậy, rốt cuộc là bị điên hay chán sống rồi.
– Chuyện này rõ mười mươi rồi, các người còn đoán mò làm gì.
Mọi người rì rầm với nhau, Cố Vân hất cằm, cười lạnh nói:
– Các người chỉ cần xem xem bây giờ ai không có mặt ở đây, liền biết kẻ cả gan làm loạn không biết liêm sỉ kia là ai.
Mọi người nghe mấy chữ không biết liêm sỉ, vô thức liên tưởng đến Tô Uyển Linh, lại thấy quả thực nàng không có ở đây, chẳng lẽ là nàng thật? Chỉ là không biết nam nhân ở cùng nàng ta là ai.
– Hoang đường, rốt cuộc là kẻ nào dám cả gan đến phủ của bổn cung làm chuyện ô uế thế này, đi, theo bổn cung đi xem thử- Trưởng công chúa giận không thể át, nhấc chân đi về phía hậu viện, đám người nhìn nhau, ai cũng không muốn bỏ qua náo nhiệt này, liền cất bước đi theo.
Mọi người theo trưởng công chúa đến hậu viện, chỉ nghe trong căn phòng có cửa sổ dán toàn giấy đen truyền ra âm thanh gợi tình khiến người nghe phải đỏ mặt, tiếng kêu đứt quãng, từng tiếng mê người.
Đa phần ở đây đều là nữ tử chưa xuất giá, sợ đến rụt lui về sau, nhưng không khỏi muốn xem có phải là Tô Uyển Linh hay không, muốn nhìn nên không muốn rời đi.
– Hai người các ngươi, đi phá cửa cho bổn cung- Mặt trưởng công chúa đen như đáy nồi, ra lệnh thị vệ tiến lên phá cửa.
Thị vệ nhận lệnh, đi tới trước, một cước đạp văng cánh cửa đang đóng chặt, ánh nắng xuyên qua cửa chiếu vào bên trong, Thẩm công tử đang chơi tận hứng đột nhiên giật mình, quay đầu nhìn lại người nằm trên giường, lập tức sợ đến kêu thảm:
– Á …! Sao lại là…?