Đọc truyện Xuyên Thành Nữ Xứng – Chương 97: Tỷ Muội Trở Mặt
Tô Linh bị thương, không cần dậy sớm, không cần thỉnh an, cũng không cần đi học, mỗi ngày chỉ nằm trên giường đọc sách, thời gian thảnh thơi quá nhàm chán, chỉ là thời gian này ăn không ngon, đại phu dặn phải ăn thanh đạm, đối với một người Tứ Xuyên như cô mà nói, ăn uống thanh đạm quả thực là cơn ác mộng.
Nhưng mà đâu còn cách nào, tục ngữ nói, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cô không thể ra ngoài, đành ăn những gì nhà bếp cho, có lẽ không kém là bao so với nguyên lý nuôi heo, Tô Linh không quen cũng bị ép phải quen dần.
Nhưng mà so với cô ở trong viện nhàm chán như vậy, thì phủ Thượng thư không hề nhàm chán.
Hôm sau khi Tô Hoài Viễn bị giữ lại trong cung, Hoàng thượng có vẻ thấy áy náy, không chỉ có đêm ấy đến cung của Thục phi, ngày hôm sau còn ban thưởng thật nhiều cho phủ Thượng thư, không riêng vàng bạc châu báu, còn có nhiều dược liệu trân quý, mà lại được đưa tới dưới danh nghĩa của cô, dù sao hôm cung yến, cô đạt hạng nhất, lại bị thương, ở sảnh yến hội lại phát sinh một loạt sự kiện khiến cho chậm trễ ban thưởng, hiện tại bổ sung từng cái.
Nhưng mà Tô Linh lại cảm thấy, Hoàng thượng chắc không tìm ra cớ gì để ban thưởng cho phủ Thượng thư.
Ông ta cũng không thể nói: Ai da, Tô ái khanh à, là do trẫm đổ oan cho khanh, khiến khanh phải chịu ấm ức, những bảo vật này thưởng hết cho khanh đó, khanh đừng giận nữa nha, tiếp tục làm việc cho tốt.
Không lẽ ông ta nói vậy à?
Không thể.
Ông ta là Hoàng đế mà, cần thể diện lắm chứ.
Mà không chỉ ban thưởng, còn hạ lệnh tra rõ vụ ám sát kia, ngay cả Mạnh đại thống lĩnh Mạnh Hoài Sơn luôn được Hoàng thượng trọng dụng, bởi vì thất trách không bắt được thích khách nên bị Hoàng thượng đánh hai mươi hèo, bảo ông về nhà đóng cửa hối lỗi, dùng từ ngữ thời hiện đại chính là tạm thời đình chỉ công tác.
Hoàng thượng hành động thế này, Tô Hoài Viễn đương nhiên không nói được gì, mà cũng không dám nói gì.
Nhưng mà cứ như vậy, cửa phủ Thượng thư xem như náo nhiệt.
Đột nhiên, nhiều bà mai đến cửa, không chỉ cầu thân tiểu thư đích xuất là cô, còn cầu thân với Tô Uyển Trí, dù sao lúc ấy trên cung yến, Tô Uyển Trí học lỏm Quý Phi Túy Tửu của cô, à không, là Quý Phi Túy Tửu của Lý Ngọc Cương, cũng có bản lĩnh, vũ đạo kinh thiên, cho nên những công tử thế gia thân phận địa vị kém một chút, không thể cầu thân với đích nữ phủ Thượng thư, đương nhiên phải nhún nhường cầu thân Tô Uyển Trí.
Thời gian này Từ thị khá bận rộn, là bận chọn rể, nghe nói chọn đến đỏ mắt, nhưng vẫn kém hơn tiêu chuẩn kén rể của bà, cho nên bà vẫn chưa gật đầu.
Về phần hôn sự của Tô Uyển Trí, bà lại càng không gật đầu, tỷ tỷ còn chưa thành thân, một thứ nữ thì gấp gáp cái gì.
Từ thị vì muốn chọn rể quý, nên bận tối tăm mặt mũi, ngược lại Tô Linh lại khá rảnh rang, lại cực kỳ bình thản, dù sao cô đã cầu được ân điển của Hoàng thượng rồi, hôn sự do mình làm chủ, Hoàng thượng đã đồng ý, cho nên mặc kệ Từ thị chọn lựa thế nào, đến cuối cùng vẫn phải đợi cô gật đầu mới được, cho nên cô rất bình thản, không hoảng không vội.
Nhưng Hoàng thượng không gấp, thái giám lại gấp.
Xuân Vũ mỗi ngày đều chạy đến tiền viện, vô cùng chịu khó báo cáo tiến triển cầu thân cho cô.
Từ chuyện mấy hôm nay có những nhà nào đến cầu thân, bởi vì trèo cao nên bị Từ thị đuổi ra ngoài, ngày mai có những ai tới, tuy gọi êm tai là công hầu gì đó, nhưng lại đang xuống dốc, nên bị Từ thị cự tuyệt.
Mấy ngày sắp tới sẽ có những ai, gia thế cũng tạm được, nhưng lại bị bệnh lao, không chừng còn không sống nổi đến đêm động phòng hoa chúc, Từ thị tức đến nổ mắt, trực tiếp ném chén tiễn khách.
Nếu như Xuân Vũ hồn nhiên cảm thấy cô nằm dưỡng thương quá nhàm chán cho nên pha trò cho cô cười thì cũng liền thôi, nhưng nàng luôn ngóng ra ngoài với ánh mắt chờ đợi, nghe thấy có người đến cửa liền chạy vội ra đó, điệu bộ này còn tích cực hơn cả chủ nhân là cô, Tô Linh thật có chút buồn cười.
Cũng may Xuân Hi là người trung thành đáng tin, Xuân Vũ có thể không chút kiêng dè như thế, đúng là nên cảm ơn bản thân có một người chị tốt như Xuân Hi.
– Tiểu thư, người nên thay thuốc rồi.
Xuân Hi bưng băng mới và thuốc đến ngay sau lưng Tô Linh, cô đang nằm bên ngoài phơi nắng, nghe vậy liền mở mắt ra, gật đầu:
– Ừm thay đi.
Tô Linh vào phòng, Xuân Hi đặt khay trong tay xuống liền đóng cửa lại, Tô Linh cởi y phục ra, để lộ phần bụng quấn băng vải, Xuân Hi vội chạy tới giúp cô tháo nút thắt phía sau ra.
Sau khi gỡ băng vải, thấy vết thương mấy hôm trước còn làm người nhìn phải sợ hãi giờ đã kết vảy, mài đen bắt đầu tróc ra, để lộ da non:
– Tiểu thư, thuốc trị thương trong cung đưa tới đúng là tốt, vết thương sắp lành rồi.
Tô Linh cúi đầu nhìn, gật đầu:
– Nhưng phải nhanh lành hơn nữa đi, đã lâu lắm rồi ta chưa được tắm táp thỏa thích, trên người sắp có rận luôn rồi.
Xuân Hi vẻ mặt từng trải:
– Làm gì khoa trương như vậy, tiểu thư, người nói chuyện phải chú ý một chút, mấy hôm nay có rất nhiều người ra vào phủ, đều đến mai mối cho người, lời này của người nếu để người ta nghe được, vậy người ta sẽ chê cười.
– Ta đâu cần họ đến đây, bổn cô nương còn ước gì họ đừng đến.
Xuân Hi nghĩ là do chủ tử nhà mình giở tính tiểu thư:
– Làm gì có cô nương nào lớn không gả chồng chứ, sớm muộn gì cũng có ngày này thôi, cho nên nhân cơ hội tìm một người vừa lòng đẹp ý.
Tô Linh nhìn nàng:
– Nha đầu này, tuổi không lớn, mà hiểu được nhiều chuyện nhỉ.
Xuân Hi cười cười, không nói gì, Tô Linh lại nói:
– Được rồi, đừng đề cập mấy chuyện phiền lòng này nữa, em đã bắt được gian tế chưa?
Nhắc đến chuyện này, Xuân Hi vẻ mặt thất bại, cô tra xét một lượt các nha hoàn trong viện, lại không tra được manh mối gì, cho nên lắc đầu:
– Vẫn chưa, nha hoàn trong viện nô tỳ đều hỏi qua rồi, trông không giống nội ứng, mà vũ đạo và khúc nhạc do người soạn, trong phủ không có người nào nghe qua, ai cũng xuất thân nô tỳ, làm gì học qua những thứ này, làm gì có cơ hội truyền đạt lại cho Ngũ tiểu thư, ngoại trừ…
– Ngoại trừ ai?- Tô Linh nhíu mày.
– Vị nương tử dạy vũ đạo cho người- Xuân Hi nghĩ ngợi, thận trọng nói.
Tô Linh gật đầu, nha đầu này cuối cùng cũng nắm được manh mối rồi:
– Rất có khả năng, vậy em cảm thấy người trong viện của Tô Uyển Trí đều do mẫu thân chọn lựa, nhũ mẫu và đại nha hoàn Đinh Linh cũng không bén mảng tới viện của chúng ta, vậy làm sao gặp được Chu nương tử chứ?
– Chuyện này nô tỳ chưa tra ra- Xuân Hi đúng là bị kẹt ở điểm này.
Xem ra độ lửa còn thiếu chút, hoặc là không hề nghĩ đến người đó, bèn nói:
– Không vội, từ từ tra, gian tế kia sẽ có hành động nhanh thôi.
– Người nói kẻ đó sẽ giúp Ngũ tiểu thư đến hại người?- Xuân Hi kinh hãi.
Tô Uyển Trí vất vả mua chuộc Xuân Vũ, không thể chỉ làm chút chuyện kia rồi vứt bỏ không cần, chắc chắn sẽ lấy chuyện đó ra uy hiếp nàng tiếp tục lợi dụng nàng, Xuân Vũ tích cực như vậy, chỉ sợ sau lưng có Tô uyển Trí chỉ điểm, không biết người nàng đang mong ngóng, đến cùng là ai.
Tô Linh cười cười, chậm rãi nói:
– Em cứ tạm chờ đã.
***
Tạ gia, viện của Tạ Phương Tung.
Cách xa cũng có thể nghe thấy tiếng đập cửa quát mắng bên trong.
– Thả bổn công tử ra ngoài, có nghe không, hai người các ngươi điếc rồi đúng không, bổn công tử kêu ngươi mở cửa- Tạ Phương Tung hai tay bấu vào cửa, dùng sức lay động, ổ khóa lớn màu đen trên cửa vì kịch liệt rung lắc mà phát ra tiếng kim loại va vào cửa gỗ.
Hai người canh giữ bên ngoài không phải ai khác chính là gia đinh của họ Tạ, nghe thấy tiếng động bên trong, khuyên nhủ:
– Nhị công tử, nô tài khuyên người vẫn nên tiết kiệm sức lực đi, lão gia đã nói, trước khi Tam tiểu thư Tô gia định hôn sự, không thể để người ra ngoài.
– Hai ngươi giỏi lắm, đi theo bổn công tử lâu như vậy, lại nghe lời phụ thân răm rắp, rốt cuộc hai người là người của bổn công tử hay là người của phụ thân ta- Tạ Phương Tung tức giận, chống nạnh mắng.
Hai gia đinh bên ngoài cũng khó xử:
– Nhị công tử, chúng nô tài đương nhiên là người của công tử rồi, nhưng lời của lão gia không thể không nghe, xin người thương xót, im lặng một chút, lão gia nói rồi, nếu ai để người chạy thoát, đều bị đánh đến chết, chúng tiểu nhân cũng theo người lâu như vậy, xin người tha cho tính mạng của tiểu nhân đi.
Tạ Phương Tung sững sờ, xem ra lão già này quyết tâm không cho hắn đến phủ Thượng thư cầu thân rồi, lại hạ lệnh dạng này, khó trách hai tiểu tử bên ngoài không niệm tình chút nào.
– Được rồi, nếu đã là mệnh lệnh của phụ thân, bổn công tử cũng không làm khó các ngươi, chỉ cần ngươi giúp bổn công tử làm một chuyện, ta cam đoan không để phụ thân ta đánh chết các ngươi đâu- Tạ Phương Tung nghĩ ngợi, đã không ra ngoài được, đành nghĩ cách khác thôi, hắn cũng không cần đến Tô phủ cầu thân ngay, ngoại trừ phụ thân hắn không chịu, Tô Uyển Linh cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng người tới phủ cầu thân nhiều như vậy, lỡ như nha đầu kia nhìn trúng người nào khác, vậy thì hắn hết cơ hội rồi.
Hai gia đinh nghe xong, vui mừng nói:
– Công tử cứ việc căn dặn, chỉ cần người không ra ngoài, chúng tiểu nhân nguyện máu chảy đầu rơi vì công tử.
– Được, nhớ kỹ lời các ngươi đã nói, hiện tại các ngươi dẫn theo vài người, đứng canh ở các đường lớn dẫn tới Tô phủ, hễ là bà mối đến cầu thân, nghĩ cách cản lại hết cho bổn công tử.
Hai gia đinh vẻ mặt khó xử, ơ một tiếng, Tạ Phương Tung nghe xong liền tức giận:
– Ơ cái gì mà ơ, nếu các ngươi không đi, bổn công tử sẽ tự đi, các ngươi nghĩ cánh cửa rách nát này có thể ngăn được bổn công tử à?
– Không phải chúng tiểu nhân không muốn đi, mà là đội ngũ cầu thân rất nhiều, nếu gặp dân thường, để lộ danh tiếng Tạ phủ ta, họ cũng có thể biết khó mà lui, nhưng nếu gặp phải nhà nào đắc thế, tiểu nhân cũng không dọa được, Tô tam tiểu thư kia dù giỏi cỡ nào cũng là người từng có hôn ước, hơn nữa còn bị từ hôn, coi như lần này giành giải nhất trong cung yến, nhưng với thanh danh trước kia không có cái gì tốt, người cần gì phải cố chấp thế- Gia đinh nọ thật sự không hiểu vị Tam tiểu thư kia có gì tốt, để Nhị công tử điên dại như vậy.
– Câm miệng lại cho ông, bổn công tử nếu từ trong miệng các ngươi còn nghe nói câu không tốt gì về nàng, phụ thân ta không dùng trượng đập chết các ngươi, thì bổn công tử đã phế các ngươi trước rồi, kêu các ngươi đi thì đi đi, nếu gặp kẻ thức thời, cho ít bạc rồi đuổi đi, nếu gặp kẻ không thức thời, ta cho các ngươi đánh bọn hắn một trận, hoặc dùng mỹ nhân kế, nhất định phải cản lại hết cho ta, nếu không bổn công tử sẽ phá nát cái cửa này, các ngươi liền đợi phụ thân ta đánh chết đi- Dù sao bổn công tử đã không thể lấy được, thì mấy người trong thành Kính Dương này cũng đừng hòng cưới.
Hai gia đinh nghe thấy trong phòng dường như truyền ra tiếng ma sát bàn tay của Nhị công tử, sợ Nhị công tử làm liều xông ra thật, vội nói:
– Nhị công tử yên tâm đừng nóng, chúng nô tài đi liền, đi liền.
Nghe được tiếng bước chân vội vã bên ngoài, Tạ Phương Tung mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tô Uyển Linh một ngày không đính hôn, thì hắn vẫn còn cơ hội.
***
Tô phủ, dùng bữa trưa xong, Tô Linh no căng, dù sao vết thương gần như khỏi hẳn rồi, nên hoạt động một chút, vừa cầm kiếm lên, Xuân Vũ đã hớt hải chạy tới, ngày mùa đông lạnh thế này, mà nàng lại chạy đến mặt mũi đỏ lừ.
Tô Linh múa kiếm, hỏi:
– Là công tử nhà nào đến cầu thân?
– Không có- Xuân Vũ thở không ra hơi.
– Không có- Tô Linh sững sờ- Cái gì không có?
– Không có công tử nhà nào, hôm nay không biết tại sao, lúc trước các bà mối nối đuôi nhau đến cửa cầu thân không ngớt giờ lại không đến, sáng nay cửa lớn phủ ta vô cùng yên ắng.
Xem ra là mấy người dám đến cửa cầu thân đã đến hết rồi, còn lại thì do dự vì Từ thị bắt bẻ như thế mà, nên dứt khoát không đến nữa, liền tiếp tục múa kiếm:
– Vậy thì tốt quá, dù sao bổn cô nương cũng chưa muốn gả.
Xuân Vũ có hơi thất vọng, nói tiếp:
– Nhưng người của phủ trưởng công chúa có đến.
– Trưởng công chúa?- Tô Linh ngẩn ra- Công chúa sai người đến phủ ta làm gì?
Xuân Vũ đáp rành rọt:
– Nói là trong phủ mai vàng nở rộ, nên mời các quý nữ trong kinh thành đến phủ trưởng công chúa thưởng mai.
Tô Linh vẻ mặt hoài nghi:
– Trưởng công chúa này lại muốn giở trò gì đây, em vội vã như vậy là vì chuyện này à? Đừng sợ, ta không đi đâu, vết thương ta chưa lành hẳn mà.
Xuân Vũ lắc đầu:
– Khó mà chối từ, ma ma trong phủ trưởng công chúa nói, lần yến hội này, người và Ngũ tiểu thư đều phải đến, không đến chính là không nể mặt trưởng công chúa, còn nói vết thương của người cũng dưỡng được mười hôm rồi, hẳn không còn gì đáng ngại, mà phu nhân cũng đã đồng ý.
Tô Linh nghe Từ thị đồng ý, tức giận đến không luyện kiếm nữa, Từ thị này rốt cuộc đang nghĩ gì, là trưởng công chúa đó, nữ nhi thân sinh của Thái hậu, bình sinh không thích nhất chính là có liên hệ đến các quý nữ trong kinh thành, trái lại chỉ thích tham gia hội thi như cưỡi ngựa, đấu cỏ* do các hoàng tử tổ chức, dù sao thì nhất định phải có nam tử tham gia yến hội, mấy chuyện thanh nhã như ngắm hoa này, bình thường đều do nữ tử tổ chức.
Ngày thường tham gia nàng ta cũng chẳng muốn đến, đừng nói là chủ động mở yến hội dạng này, nghĩ đến đây, giọng Tô Linh liền không tốt:
– Cái gì, em nói mẫu thân ta đã đồng ý, bà ấy nghĩ gì vậy, trưởng công chúa này là con gái của Thái hậu, xem ra đây chính là Hồng Môn Yến, sao còn đồng ý.
*Đấu cỏ:
Xuân Vũ mới gặp được Đinh Linh ở tiền sảnh, tỷ ấy dường như cố ý đến truyền tin, muốn nàng nhất định phải khuyên được Tam tiểu thư đến hội thưởng mai của trưởng công chúa, Tạ nhị công tử còn chưa tới cửa cầu thân, nhất định là bị chuyện gì đó làm chậm trễ, nhưng lần này trưởng công chúa mở hội thưởng mai chiêu đãi hơn phân nửa nhà quyền quý thành Kính Dương, Tạ nhị công tử nhất định sẽ đi, Ngũ tiểu thư nói, nhất định Tạ nhị công tử và Tam tiểu thư sẽ nên chuyện ở đại hội thưởng mai của trưởng công chúa, nàng chỉ cần khuyên Tam tiểu thư đi dự là được.
Thế là nàng khuyên nhủ:
– Trưởng công chúa dù sao cũng là trưởng công chúa, phủ thượng thư chúng ta ngoài sáng nên không tiện đắc tội, huống chi người đến là ma ma đắc lực nhất bên cạnh trưởng công chúa, dăm ba câu đã khiến phu nhân đồng ý, vết thương của người cũng dưỡng lâu rồi, chi bằng ra ngoài giải sầu một chút, thưởng mai cũng được mà.
Xuân Hi đúng lúc làm việc xong quay về, đúng lúc nghe được nửa đoạn sau, không biết đầu đuôi là gì, nhưng có nghe nhắc tới trưởng công chúa rồi hoa mai gì đó, nên cũng đoán được đại khái, trong mắt còn có mấy phần chờ mong:
– Nghe nói mai vàng trong phủ trưởng công chúa tuyệt nhất thành Kính Dương này, toàn bộ kinh thành chỉ có trong phủ trưởng công chúa là nhiều hoa mai đến vậy, rất nhiều người muốn vào xem một lần, nhưng con người trưởng công chúa không thích tổ chức yến tiệc thịnh hành như mấy quý nữ trong kinh, cho nên không ai được ngắm nhìn, bây giờ lại có thể đến phủ trưởng công chúa thưởng mai sao?
Tô Linh thầm nghĩ, cũng bởi vì như vậy mới càng thấy đây chính là Hồng Môn Yến, tục ngữ có câu sự tình khác thường tất có mờ ám, trưởng công chúa chắc chắn đang mưu đồ gì đó, nhưng trưởng công chúa lần đầu tổ chức đại hội thưởng mai dạng này, lại đến tận nơi gửi thiệp, chỉ e không thể không đi, Từ thị thương nữ nhi như vậy mà cũng đồng ý, chắc chắn là không từ chối được.
– Nếu em cũng nghĩ như vậy thì đi thôi- Tô Linh quay đầu hỏi Xuân Vũ- Có nói là khi nào không?
Xuân Vũ thấy cô đồng ý, hai mắt tỏa sáng:
– Ngày mai.
Quá gấp gáp rồi.
Tô Linh gọi một tiếng:
– Xuân Hi.
Xuân Hi lập tức đi tới:
– Tiểu thư có gì căn dặn?
– Ngày mai đi gặp trưởng công chúa, tuy là trưởng công chúa gửi thiệp, cũng không thể đến tay không, em xuất phủ chuẩn bị giúp ta một món lễ vật để ngày mai tặng cho trưởng công chúa.
– Nô tỳ đi làm ngay- Xuân Hi gật đầu.
Tô Linh gọi nàng lại:
– Bổn tiểu thư còn chưa nói em phải chuẩn bị gì mà, em đã đi vội như thế, vì biểu hiện tôn kính với trưởng công chúa, lễ vật đương nhiên phải đích thân chuẩn bị rồi, em kề sát tai lại đây, ta nói nhỏ cho em nghe, nhưng em tuyệt đối không thể nói với người khác, cả Xuân Vũ cũng không được.
Xuân Hi ngạc nhiên chớp chớp mắt, Xuân Vũ lúng túng đứng tại chỗ, nhìn tỷ tỷ đi đến bên cạnh Tam tiểu thư, tiểu thư nhỏ giọng nói gì đó vào tai tỷ ấy, Xuân Hi liền gật đầu.
Xuân Vũ khá hiếu kỳ, thấy tỷ tỷ vào phòng mặc áo choàng để ra ngoài, cho đến chạng vạng tối mới trở về, nàng muốn đến hỏi, nhưng nàng biết tính tình của tỷ tỷ, nhất định sẽ không nói, cho nên cả đêm mất ngủ.
Hôm sau, trời vừa sáng, Tô Linh còn nằm trong chăn, Xuân Hi đẩy cửa vào, Tô Linh bị luồng gió lạnh thổi vào đến thức giấc, cô giật mình mở mắt ra, vừa nhấc chăn vừa càu nhàu:
– Hôm nay sao lạnh vậy.
Xuân Hi thấy cô đã thức, động tác nhanh nhẹn hơn, vui vẻ nói:
– Tiểu thư, người không biết rồi, bên ngoài tuyết đang rơi đó.
– Tuyết rơi?!- Tô Linh ngồi dậy, biểu cảm còn vui vẻ hơn cả Xuân Hi, hết cách rồi, ai bảo cô là người phương nam, vùng Tứ Xuyên quanh năm suốt tháng không thấy tuyết, chỉ có những nơi địa thế cao một chút như đồi núi mới có tuyết, đại khái có thể ngước đầu nhìn đỉnh núi xa xa, tưởng tượng ra nó được bao phủ bởi lớp áo trắng muốt như thế nào, nghe có tuyết rơi, cô không màng lạnh lẽo, vội vàng xuống giường, xỏ giày vào liền chạy ra ngoài.
Xuân Hi thấy tiểu thư nhà mình quần áo chưa chỉnh tề đã chạy ra ngoài, vội cầm áo choàng đuổi theo:
– Tiểu thư, mặc áo vào đã, bên ngoài trời lạnh lắm, coi chừng cảm lạnh.
Tô Linh làm sao nghĩ được nhiều như vậy, dáng vẻ như chưa trải đời chạy ào ra sân liền vươn tay đón bông tuyết, từng đóa bông tuyết rơi xuống, chạm vào tay cô lạnh buốt, xúc cảm mới lạ.
Xuân Hi không ngờ tiểu thư phản ứng thái quá như vậy, vội phủ thêm áo choàng cho cô:
– Tiểu thư, cũng không phải chưa từng nhìn thấy mà, sao lại kích động như vậy, mau trở vào thôi, tuy là tuyết đầu mùa năm nay, nhưng lại rơi nhiều như vậy, nếu rơi đến trưa, chắc buổi thưởng mai hôm nay sẽ không tổ chức được.
– Trong tuyết hoa mai yêu kiều như lửa, có ý cảnh đặc biệt, huống hồ trưởng công chúa cố ý tổ chức hội thưởng mai này, đừng nói là tuyết rơi, có mưa đá cũng đúng hạn tiến hành, chúng ta nếu không đi, chẳng phải để trưởng công chúa mượn cớ, nói chúng ta không tuân theo hoàng thất, tội danh này không nhỏ đâu, trở vào thay y phục thôi.
Tô Linh vẫn còn muốn chơi thêm một lát, nhưng tuyết này dường như mới rơi vào lúc sáng thôi, trên đất không có quá nhiều tuyết đọng, nếu có, cô còn có thể nặn người tuyết, cô miễn cưỡng về phòng, mặc y phục rửa mặt xong, chọn một chiếc váy dài bằng gấm màu lam nhạt, lại gọi Xuân Hi chuẩn bị lò sưởi tay, áo choàng dày giữ ấm, dùng bữa sáng xong, mới chậm rãi ra ngoài.
Xe ngựa đã chờ sẵn ngoài cửa, Tô Linh khoan thai đi tới, mã phu thấy liền chào:
– Tam tiểu thư.
Tấm rèm che được người bên trong vén lên, lộ ra gương mặt thanh tú của Tô Uyển Trí, trên mặt nàng lộ ra ý cười, váy xanh nhạt cùng áo choàng lông mặc trên người khiến nàng càng giống đóa sen trắng thuần khiết.
– Tam tỷ, tỷ đến rồi.
Tô Linh thật sự không muốn nói câu nào với nàng ta, nàng ta biết rõ còn cố hỏi, nên oán giận mở miệng:
– Biết còn hỏi? Ta không đến chẳng lẽ đi rồi à.
Nụ cười trên mặt Tô Uyển Trí sượng trân, dường như không ngờ ở trước mặt nhiều người như vậy mà ả chẳng cho mình chút thể diện nào, liền không giả bộ được nữa, thấy ả lên xe, bản thân liền xê dịch vào trong.
Xa phu vung roi ngựa lên, xe ngựa chậm rãi lăn bánh, Tô Uyển Trí mới mở miệng liền ăn quả đắng, nhất thời không dám nói gì để chuốc thêm nhục nhã, liền ngồi một bên im lặng, Tô Linh nãy giờ vẫn ung dung nhìn nàng ta chằm chằm, mắt không hề chớp, Tô Uyển Trí không nhịn nổi nữa, hỏi:
– Tỷ nhìn muội như vậy để làm gì?
– Ta đang muốn nhìn xem, muội rõ ràng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi, da mặt sao còn dày hơn cả tường thành nữa, theo lý mà nói muội trộm đồ của ta, hẳn nên trốn tránh ta mới đúng, lại còn giáp mặt chào hỏi ta nữa chứ.
Sắc mặt Tô Uyển Trí cứng đờ:
– Muội không biết tỷ đang nói gì.
Khá lắm, còn giả bộ nữa à, nói vậy mà còn không thừa nhận, thì nói rõ một chút vậy.
– Không biết hả, Quý Phi Túy Tửu muội biểu diễn ở cung yến đấy, là học lén của ta mà, thế nhưng ta không hề tố giác muội với mẫu thân, muội đoán thử xem là tại sao?- Tô Linh vừa nói vừa nhìn vào mắt nàng ta, ánh mắt Tô Uyển Trí thật biết lừa người, vậy mà không chút bối rối, nhưng lại có thêm vài phần hoài nghi.
– Nếu ta nói muội trộm của ta, còn muội thì nói muội tự nghĩ ra, mẫu thân đương nhiên sẽ bảo vệ ta, nhưng phụ thân thì không, so với một nữ nhi gây náo động lớn ở trên cung yến, thì chi bằng để hai nữ nhi đồng thời nổi danh, cầu còn không được nữa là, nếu ta cứ khăng khăng tìm phụ thân để làm rõ phải trái, chỉ e phụ thân không đứng về phía ta, đã biết chắc không nhận được kết quả mình mong muốn, ta cần gì phải làm ầm lên, làm phụ thân khó chịu chứ.
Tô Uyển Trí cười cười, nàng không ngờ Tô Uyển Linh chín chắn như vậy, còn tưởng nàng là vì Tô phủ đột nhiên gặp khó khăn, bản thân lại bị thương, nên nhất thời không kịp phản ứng, hóa ra đã nghĩ rõ ràng hậu quả rồi.
Nàng quả thực đã nghĩ ra đối sách, vũ nương kia nàng quen, lúc trước cũng từng dạy nàng, cho nên mới tìm tới vũ nương ấy, cho thêm số bạc, vũ nương tử liền đồng ý giúp nàng, coi như Tô Uyển Linh làm loạn đi, ả không có bằng chứng cũng không có nhân chứng, phụ thân sẽ không tin ả đâu.
Vậy mà không ngờ, Tô Uyển Linh bây giờ vẫn giữ thái độ bình thản, ngược lại khiến nàng tính sai.
Xe ngựa đi hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến phủ trưởng công chúa.
Phủ trưởng công chúa xây ở bên cạnh cửa bắc hoàng cung, chính là tòa thành nguy nga tráng lệ nhất kia, bởi vì tẩm điện của Thái hậu gần cửa bắc, cho nên ban thưởng phủ đệ này cho trưởng công chúa bên ngoài cửa bắc, để nàng ta dễ dàng tiến cung hơn, đáng tiếc trưởng công chúa ở bên ngoài tiêu diêu tự tại vô cùng vui vẻ, đâu có thường xuyên tiến cung.
Xe ngựa vừa ngừng, Xuân Hi vén rèm, chỉ thấy tuyết ngừng rơi, mặt trời còn nhô ra khỏi tầng mây, nàng mừng rỡ quay đầu:
– Tiểu thư, tuyết ngừng rồi.
Tô Linh gật đầu, bước xuống xe ngựa.
Trước cửa phủ đệ chật ních xe ngựa các nhà, không mấy chênh lệch với hôm thọ yến của Thái hoàng Thái hậu, hạ nhân trong phủ đang bận rộn dọn tuyết đọng dày trên đất, mặc dù không đến mức khó đi, nhưng vẫn lo sợ các tiểu thư quý nhân này trượt chân té, nặng thì nguy hiểm tính mạng, nhẹ thì ướt hết giày vớ, cho nên đang tích cực dọn tuyết.
Tô Linh nhìn cổng lớn nguy nga của phủ trưởng công chúa ngẩn người, đột nhiên sau lưng bị người khác va vào, cô quay đầu nhìn, đúng là Dương Dung, chỉ là cô làm mặt lạnh, cặp mắt không mấy nhiệt tình, so với lớp tuyết đọng dưới đất còn lạnh hơn mấy phần, mới mở miệng, bên trong càng là buốt giá:
– Tô tam tiểu thư, thật sự không cố ý đụng phải tiểu thư, có cần ta xin lỗi tiểu thư không?
Trong lời nói của cô còn mang theo mấy phần khiêu khích và châm biếm, Xuân Hi khó hiểu hỏi:
– Dương đại tiểu thư, người sao vậy? Chẳng phải người luôn có mối quan hệ tốt với tiểu thư nhà nô tỳ sao?
Dương Dung hừ lạnh:
– Ta và tiểu thư nhà ngươi nói chuyện, một nô tỳ như ngươi xen vào làm gì, Tô Uyển Linh, cần bổn tiểu thư xin lỗi à?- Dương Dung hùng hổ dọa người nhìn cô, Tô Linh nhìn vẻ tức giận của Dương Dung, có lẽ đã hiểu tại sao Dương Dung lại như vậy.
Chắc hẳn Dương Dung đã hiểu tâm tư của Tạ Phương Tung, cho nên trong lòng không chấp nhận được sự thật này, cảm thấy bị cô lừa dối, cho nên mới tức giận như vậy.
Trong chuyện này Tô Linh cũng có mấy phần sai, Dương Dung là bằng hữu đầu tiên của cô ở thế giới này, nhưng cô vì lòng ích kỷ của bản thân, biết rõ cô ấy thích Tạ Phương Tung, lại muốn chia rẽ hai người họ, mặc dù trong lòng cô rõ, hai người họ không đến được với nhau, bởi vì từ đầu chí cuối, Tạ Phương Tung chưa từng thích cô ấy.
Cô ấy thích Tạ Phương Tung, chính là kiếp số của cô ấy.
Thế nhưng đây đều là do cô tạo thành, bởi vì truyện này là cô viết, Dương Dung giận cô đúng rồi, chỉ là cô không ngờ, Tạ Phương Tung vậy mà lại thích cô, bước ngoặt cẩu huyết như thế, cả cô cũng bất ngờ.
– Dương Dung.
Dương Dung ngắt lời cô:
– Tô tam tiểu thư, quan văn quan võ trên triều chính kiến không hợp, gia quyến càng không nên có bất kỳ quan hệ nào, Tô tam tiểu thư đừng nên ra vẻ thân thiết như vậy, khuê danh của bổn tiểu thư, chỉ có phụ mẫu huynh trưởng và bằng hữu mới có thể gọi, xin Tô tam tiểu thư tự trọng.
– Dương Dung, ta biết ngươi tức giận, quả thực ta có lỗi với ngươi, nhưng ta không chủ tâm lừa dối ngươi, ta không có bất cứ suy nghĩ nào với Tạ nhị công tử, đời ta tuyệt đối sẽ không gả cho hắn, chúng ta là bằng hữu tốt nhất cơ mà, ngươi tin tưởng ta có được không?
Cô vừa dứt lời, thấy ánh mắt Dương Dung dời khỏi người mình, chậm rãi hướng ra sau lưng cô, cô từ từ quay đầu lại, trông thấy Tạ Phương Tung đúng lúc bước xuống khỏi xe ngựa của Tạ gia, một chân giẫm lên nền tuyết trắng xóa, chân còn lại còn trên xe ngựa, duy trì động tác kia rồi nhìn cô với ánh mắt bi thương.
Tô Linh giật mình, đại hội thưởng mai này của trưởng công chúa, cũng mời các công tử ở kinh thành sao?
Vừa rồi Tạ Phương Tung có phải đã nghe thấy lời cô nói rồi không? Biểu lộ kia của hắn, rõ ràng đã nghe được.
Tô Linh cắn môi, thầm hạ quyết tâm, nghe được thì nghe thôi, nếu đã nghe được rồi, chi bằng sớm cắt đứt niệm tưởng này của hắn, tránh để hắn càng lún càng sâu.
Dương Dung nghe thấy Tô Uyển Linh nói vậy đúng là kinh hãi, cũng hối hận, cô chỉ là nhất thời xúc động thôi, nghĩ đến người mà bản thân luôn để tâm yêu thích, vậy mà lại đi thích bằng hữu tốt nhất của mình, loại đồng thời phản bội này, khiến cô hoàn toàn không có cách tiếp nhận.
Thế nhưng mấy hôm nay, mỗi ngày cô đều ở bên Tô Uyển Linh, cũng biết rõ trong lòng tỷ ấy quả thực không có chút huyễn tưởng nào tới Tạ nhị công tử, cả trái tim đều trao trọn cho biểu ca tỷ ấy, nhưng cô vẫn cứ tức giận, cho nên mới đụng bừa vào tỷ ấy.
Nhưng chỉ một khắc sau đó, cô liền hối hận, nhưng bản thân quật cường không chịu nói mấy câu mềm mỏng, cho đến khi Tô Uyển Linh nói ra câu nói đó, cho đến khi cô nhìn thấy ánh mắt ảm đạm như lạc mất hồn phách của Tạ Phương Tung, khoảnh khắc ấy cô đã biết, Tạ Phương Tung cũng giống như cô, đều yêu đơn phương.
Thích người không thích mình, loại đau khổ này, trong thâm tâm cô rất rõ.
Tạ Phương Tung có lỗi gì, hắn chỉ là năm đó cứu cô mà thôi, nhưng cô lại bất chấp thích hắn, theo đuổi hắn đến tận Tần Lâu, ép hắn phải vào Thư Viện Lộc Sơn dù hắn không thích, hắn lạnh lùng, hắn tuyệt tình, nhưng hắn không sai, hắn chỉ là không thích cô thôi.
Tô Uyển Linh cũng có sai gì đâu, tỷ ấy chỉ như đóa hải đường đầu cành đương nở rộ, mắc mớ gì tới cô chứ?
Nói cho cùng, là bản thân cô nhất thời nghĩ không thông mà thôi, mới có thể trút giận sang người khác.
– Ai da, tuồng gì hay thế nhỉ, tỷ muội trở mặt à? Bổn quận chúa thích xem nhất đấy, tiếp tục đi, bổn quận chúa thấy đang cao trào rồi này, nhưng mà Tô Uyển Linh, ngươi không phải thích Tam hoàng tử sao? Giờ sao lại đi trêu ghẹo Tạ nhị vậy, cả thành Kính Dương này ai mà không biết Tạ nhị chính là đức lang quân như ý mà Dương đại tiểu thư đã chọn chứ, con người ngươi trêu hoa dẫn bướm, ở trên cung yến giành hạng nhất thì đã sao, vẫn không thay đổi được trái tim không biết xấu hổ kia của ngươi.
Chậc chậc chậc, giáo dưỡng của phủ Thượng thư, thật đúng là khiến người ta nhìn mà thở dài đấy.