Đọc truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân – Chương 95: Phiên Ngoại 2
Bạch Sương cùng mấy vị giám đốc cấp cao bước ra khỏi phòng họp.
Trợ lý ngay lập tức chạy đến chỗ cô, nói nhỏ vào tai cô: “Đại tiểu thư, Lạc tiên sinh đã đến.”
“Tôi biết rồi.” Bạch Sương đưa văn kiện cho người trợ lý.
Sau đó đứng lại nói chuyện với mấy giám đốc.
Để xác nhận lại dự án đang tiến hành tới đâu rồi.
Một lúc sau, cô mới đi về hướng văn phòng làm việc.
Vừa mở cửa bước vào, Bạch Sương liền nhìn thấy có người đang nằm trên chiếc ghế sofa, người đàn ông đó mặc bộ vest đen càng làm nổi bật lên đôi chân thon dài của anh.
Bởi vì chiếc ghế sofa của nhỏ, nên anh phải dùng tay vịn của ghế sofa làm gối.
Một tay anh để lên trên, còn mắt của anh thì đang nhắm chặt lại.
Có vẻ anh đang rất mệt.
Trợ lý đứng ở bên ngoài, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Bạch Sương vừa mới tiến lại gần chiếc ghế sofa, người đang nằm trên chiếc ghế sofa liền tỉnh dậy.
Quay lại nhìn về nơi đang phát ra tiếng động, lúc anh nhìn thấy rõ người kia, cơn buồn ngủ ngay lập tức biến mất.
Bạch Sương lập tức đi đến, và ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh.
Người đàn ông kia ngay lập tức ôm cô vào lòng, sau đó cả hai trao cho nhau một nụ hôn, cảm nhận mùi hương trên người đối phương.
Chỉ là một nụ hôn lướt qua, nhưng cả hai người đã quên đi sự mệt mỏi trong cả công việc lẫn cuộc sống.
“Tại sao anh lại đi đến đây, anh đến lúc mấy giờ? Anh có cảm thấy mệt không?”
“Anh vừa mới từ Pari bay đến đây.
Nghe nói em có một vài việc bận nên không thể về kịp.
Nên anh quyết định đi đến đây để gặp em.” Lạc Tân bật cười, khẽ cúi người xuống hôn lên khóe môi Bạch Sương, “Chênh lệch múi giờ nên anh cảm thấy hơi mệt, em đừng quá lo lắng.”
Bạch Sương khẽ dựa vào lòng Lạc Tân, một lúc sau, Lạc Tân mới lên tiếng hỏi về chuyện của Bạch Y.
Khoảng thời gian này, anh đang rất bận rộn để mở rộng thị trường của công ty ở Châu Âu.
Anh phải thường xuyên đi đến gặp các đối tác.
Chờ sau khi anh giải quyết xong công việc, thì lại nghe tin tiểu cô nương kia vừa mới gây ra chuyện rất lớn.
Khiến tất cả mọi người đều không kịp trở tay.
Còn bảo là lần này còn dẫn theo một người đàn ông về.
“Bạn trai của Y Y là người như thế nào? Lúc nào em dẫn anh đi gặp cậu ấy.” Lạc tân khẽ cười nói, “Anh muốn khảo sát và điều tra cậu ấy.”
Bạch Sương bật cười nói: “Ừ, chỉ là một người đàn ông rất bình thường.
Em chỉ sợ lúc cậu ta nhìn thấy anh thì cậu ta sẽ cảm thấy tự ti.”
“Ừ? Chắc chứ?”
Lạc tân thực sự rất tò mò người đàn ông có thể chiếm lấy trái tim của Bạch Y.
Lại còn biến cô nhóc đó trở thành kẻ ngu ngốc và mê muội.
Nhưng thực ra anh cũng rất lo, kẻ kia sẽ không thật lòng với cô nhóc.
Nhưng nhìn biểu cảm lạnh lùng và bình tĩnh của Bạch Sương, thì anh biết mọi chuyện vẫn rất ổn.
Bạch Sương khẽ tựa đầu vào vai Lạc Tân, cảm thấy hơi mệt nên cô khẽ nhắm mặt lại.
Một lúc sau, cô mới lên tiếng, “Em vẫn còn một số việc chưa xử lý xong.
Anh vào giúp em một tay đi.
Làm xong, em sẽ dẫn anh đi gặp Y Y.”
Vẫn còn thời hạn hai tháng trong kỳ nghỉ phép, Bạch Y cũng chỉ ăn với ngủ.
Diệp Lam thấy vậy liền rủ cô đến làm vị khách mời đặc biệt trong bộ phim mà cô ấy đang quay.
Sau khi đi đến đoàn làm phim, thì cô ấy mới biết người đóng vai nam chính của bộ phim này chính là Trình Minh Hi.
Mà cô ấy vừa mới đến tới nơi, thì mấy phút sau anh ta cũng đến.
Trái đất này đúng là hình tròn, đi đến đâu cũng gặp phải người quen
Có Lạc Tân ở đây, Bạch Sương mới có dịp để nghỉ ngơi, cô giao toàn bộ lại công việc cho anh.
Chờ sau khi Lạc Tân giải quyết xong tất cả mọi công việc.
Thì cả hai người mới lái xe đi đến địa điểm quay phim.
Địa điểm quay phim nằm ở vùng ngoại thành thành phố Bắc Kinh.
Từ công ty đi đến đó cũng phải mấy gần chục cây.
Lúc hai người đi đến tới nơi, thì trời đã tốt.
Bạch Y vẫn còn đang quay phim, nên cô đành phải nhờ người đại diện của Diệp Lam đứng ở đây chờ hai người.
Lúc Bạch Sương và Lạc Tân đi vào phim trường.
Thì đúng lúc cảnh quay của Bạch Y.
Cảnh này cả Bạch Y Diệp Lam và Trình Minh Hi đều xuất hiện.
Đây là một trong những cảnh quay quan trọng nhất của bộ phim.
Nên đạo diễn muốn tất cả mọi người đều phải tập trung.
Ông ta đang cầm quyển kịch bản rồi chỉ dẫn cho từng người một.
Lạc Tân đứng ở trong góc khuất để tiện cho việc quan sát, một lúc sau anh liền bật cười: “Anh thực sự không ngờ Y Y lại có thể kiên nhẫn ngồi nghe người khác chỉ dẫn.”
Bạch Sương cũng cảm thấy rất bất ngờ trước trạng thái làm việc rất chuyên nghiệp của Bạch Y, ” Anh cũng biết vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mà anh nhìn cái người đang đóng vai nam chính đi?”
“Ừ? Anh thấy rồi.”
“Người đó là em trai của Trình Minh Ý, hai người bọn họ nhìn khá giống nhau.”
Sau khi nghe Bạch Sương nói, Lạc Tân quan sát thật kỹ người kia.
Dáng vẻ người kia có vẻ là người rất kiêu căng và cao ngạo.
Nhìn thì có vẻ vẫn còn là một đứa trẻ.
Dáng vẻ của hai người bọn họ rất giống nhau?
Lạc tân trầm ngâm suy nghĩ một lúc, “Quả thực là không có điểm nào đặc biệt.”
Đạo diễn từng là người có rất nhiều cơ hội được hợp tác với Trình Minh Hi.
Nên yêu cầu của ông ấy rất cao và rất nghiêm khắc.
Bạch Y đã rời khỏi giới giải trí, trình độ của cô ấy có giảm sút, nhưng cũng may có Diệp Lam ở bên cạnh giúp đỡ.
Nên cô ấy diễn xuất cũng khá ổn.
Chỉ bị NG đúng hai lần.
Lạc Tân ngồi xem được một lúc thì anh cũng cảm thấy chán.
Với lại phải đi một chuyến bay dài nên anh cảm thấy có hơi mệt.
Nên đành quay sang nói với Bạch Sương, là anh muốn đi ra ngoài để hít thở bầu không khí trong lành.
Địa điểm quay phim nằm ở vùng ngoại ô.
So với mấy khu vực nội thành, thì bầu không khí ở đây trong lành hơn rất nhiều.
Lạc Tân khẽ kéo caravat ra, cởi hai nút áo sơ mi phía trên.
Anh hít thở một hơi thật sâu, rồi anh nghe thấy tiếng động ở bên cạnh.
Quay lại nhìn, thấy cách đó không xa có mấy cô gái trẻ đang đứng chụp ảnh anh.
Có người đang lấy tay che miệng cố kìm nén những hét chói tai.
Vừa thấy anh quay ra nhìn thì liền chạy đi mất.
Lạc tân không biết mấy người kia vừa nãy đang làm gì.
Sau khi anh chắc chắn là mấy cô ấy đã đi xa và sẽ không quay lại làm phiền anh nữa.
Anh liền ngồi xuống chiếc ghế đá để gần đó.
Rồi nhắm mắt lại để nghỉ ngơi.
Vì có mấy người đang khuân vác vận chuyển đồ, nên ở quanh đây khá bụi bẩn và ồn.
Những mấy tiếng động đó không hề làm ảnh hưởng tới anh, anh vẫn ngồi im ở trong một góc.
Nhưng nhìn anh vẫn rất nổi bật giữa đám đông, vừa phong độ vừa nho nhã lại pha thêm chút sự trưởng thành.
Lạc Tân vẫn chưa tận hưởng sự yên tĩnh chưa được bao lâu.
Anh chợt nghe thấy tiếng bước chân, và anh cảm nhận được người đó đang đứng trước mặt anh.
“Tiên sinh? Tiên sinh?”
Lạc Tân từ từ mở mắt ra, lạnh lùng nhìn người trước mặt.
Anh nhìn thấy rõ sự vui vẻ và hào hứng trong đôi mắt của người kia.
Giống như đã phát hiện ra một viên kim cương rất quý hiếm.
Nhìn dáng vẻ của người này có vẻ rất nóng vội.
“Tiên sinh, chào ngài.
Tôi là người đến từ công ty giải trí XX.” Có lẽ bởi quá hưng phấn nên giọng của người này nói hơi nhanh, có một vài từ còn nói ngọng, “Đây là danh thiếp của tôi.
Anh có muốn bước chân vào giới giải trí không?”
Lạc Tân nhìn lướt qua tấm danh thiếp kia, khẽ mỉm cười nói: “Xin lỗi ngài, tôi không có hứng thú.”
“Tiên sinh, ngài hãy nghe tôi nói.
Công ty của chúng tôi là một trong số những công ty giải trí lớn nhất hiện nay.
Mà với điều kiện của ngài.
Tôi tin ngài sẽ giành được rất nhiều thành công và giải thưởng lớn.
Thậm chí còn có thể trở thành đại lưu lượng…”
“Xin lỗi ngài, tôi thực sự không có hứng thú.” Lạc Tân không đủ kiên nhẫn để nghe lời giải thích dài dòng của người kia.
Giọng nói của anh rất ôn hòa, lại còn khe nhẹ nhàng.
Nhưng ở người anh lại tỏa ra sự lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.
Khiến người kia không dám nói tiếp.
Là một người có kinh nghiệm nhiều năm trong giới, lại còn là một người đại diện kim bài.
Đương nhiên ông ta cũng hiểu người trước mặt đang rất thiếu kiên nhẫn.
Nhưng ông ta vẫn muốn cố thể thuyết phục người này.
Làm sao ông ta có thể dễ dàng bỏ qua một viên ngọc quý như vậy.
Vừa định lên tiếng, thì nhìn thấy ánh mắt của Lạc Tân cứ nhìn về phía sau ông ta, vẫn ngồi yên bất động.
Người kia cũng cảm thấy tò mò liền quay lại nhìn, khi nhìn thấy rõ người kia.
Thì vội vàng chạy đến để chào hỏi.
Lạc tân còn nghe thấy rõ lời ông ta gọi “Trình tổng”.
Lạc Tân nghe thấy vậy liền bật cười, rồi nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai kia.
Vừa hay cái người đó cũng đang nhìn chằm chằm vào anh.
Cái ánh mắt này cũng chỉ giống như ánh mắt của hai người xa lạ nhìn nhau.
Lạc Tân thản nhiên đón nhận cái ánh mắt của người kia, lại còn rất chủ động mỉm cười khẽ gật đầu chào đối phương.
Chỉ là cái ánh mắt của anh quá lạnh lùng.
Mà vị Trình tổng kia vẫn đang nhìn anh, cũng không biết cái người đại diện kim bài kia đang nói gì với anh ấy.
Nhưng sau đó ánh mắt của người đàn ông kia nhìn sang hướng khác.
Lạc Tân vẫn giữ thái độ rất bình tĩnh và không có bất kỳ động tĩnh gì.
Có lẽ vì cảm thấy hơi khó chịu vì cái ánh mắt của anh, người này khẽ nhíu mày lại, gương mặt trở nên lạnh lùng.
Mà gương mặt này, nhìn khá giống với gương mặt nam diễn viên chính của bộ phim kia.
Đây chắc hẳn là người mà Bạch Sương vừa kể cho anh nghe.
Trình Minh Ý? Chắc là cũng đi đến đây để đón Bạch Y?
Ồ cũng được đấy, Lạc Tân khéo môi khẽ nhếch lên, anh nở một nụ cười rất hút hồn người khác.
Trình Minh Ý cũng nhìn thấy được nụ cười kia.
Đột nhiên anh ấy cảm thấy có gì đó không ổn.
Giống như bản năng của một vị vua khi nhìn thấy có kẻ địch chuẩn bị xâm chiếm đất nước của mình.
Anh ấy chỉ đáp lại vài câu qua loa với người kia, rồi ngay lập tức bước vào trong phim trường.
Lúc anh ấy bước vào thì nhìn thấy Bạch Y vừa quay xong một cảnh phim, cô ấy đang đứng yên một chỗ để nhân viên đoàn làm phim thoát dây bảo hộ ra.
Trên người vẫn còn mặc bộ quần áo cổ trang, nhìn cô ấy lúc này giống như một vị tiên nữ hạ phàm.
Anh ấy cũng ngay lập tức quên đi chuyện khó chịu vừa nãy.
Trình Minh Ý khẽ bật cười, định lên tiếng gọi tên cô ấy.
Nhưng chỉ mấy giây sau đó, anh ấy nhìn thấy Bạch Y chạy về phía của một người đàn ông khác, thậm chí cô ấy còn choàng tay lên vai của người đó.
Phải rất vất vả mới quay xong cảnh quay kia.
Không thèm để tâm tới cái ánh mắt sắc như dao của Trình Minh Hi.
Bạch Y nhân cơ hội để bỏ trốn, vừa mới đi được mấy bước, đã nhìn thấy Bạch Sương đang chờ cô ở phía trước.
Hồi chuông cảnh báo trong đầu cô liên tục rung lên.
Nhìn thấy Bạch Sương đang chuẩn bị véo lỗ tai của cô, Bạch Y ngay lập tức nở nụ cười nịnh nọt: “Diệp Lam là người bạn thân thiết của em.
Cô ấy đã đến tận nơi muốn nhờ em giúp đỡ em không thể từ chối được.”
“Ai không cho em giúp.” Bạch Sương nhìn thấy Bạch Y lại bày ra dáng vẻ đáng thương tội nghiệp liền không nhịn nổi cười, “Anh rể đến thăm em kìa, anh ấy đang đợi ở ngoài kia.”
Đôi mắt của Bạch Y phát sáng lên, nhân lúc Bạch Sương muốn đi tìm Trình Minh Hi để nói chuyện.
Cô ấy liền nhân cơ hội lẻn ra ngoài xem.
Vừa mới bước ra khỏi phim trường, sự chú ý của cô ấy lập tức đổ dồn lên một người.
Một gương mặt rất đẹp trai lại nhìn rất quen.
Người đó chỉ ngồi im lặng trên chiếc ghế đá.
Cũng khiến cho người khác cảm thấy mình như lọt vào thế giới tiên cảnh.
Trên thực tế, đối với nguyên chủ mà nói, Lạc Tân chính là vị thần luôn giải quyết nguyên chủ trong các tình huống nguy cấp.
Lạc Tân và Bạch Sương cũng là thanh mai trúc mã.
Từ nhỏ nguyên chủ đã chạy theo sau hai người này và được cả hai người này bảo vệ.
Mỗi lần, nguyên chủ và Thẩm Ngạo Kỳ làm việc gì sai, sẽ đều bị Bạch Sương trách phạt.
Người có thể đến giải cứu hai người bọn họ chỉ có thể là Lạc Tân.
Mà khuôn mặt, dáng người cộng với khí chất này.
Thực sự khiến người khác không thể rời mắt được.
Hơn nữa ơn cứu mạng còn hơn cả ơn sinh dưỡng.
Nên Bạch Y nhìn người kia bằng ánh mắt rất ngưỡng mộ.
Vội vàng chạy tới ôm người kia.
“Anh rể!” Cô nũng nịu gọi tên anh.
Lạc Tân cũng vội đưa tay ra đỡ Bạch Y.
Nhìn hành động nũng nịu quen thuộc này, liền đoán ra được cô nhóc này thể nào cũng đã gây chuyện.
Anh khẽ xoa đầu Bạch Y, bật cười hỏi cô nhóc: “Lại chọc giận Sương nhi à?”
“Không phải, em nào dám.” Bạch Y giọng nói nhỏ xíu, “Chỉ là một người bạn muốn mời em đóng vai khách mời trong bộ phim cô ấy đóng.
Chị ấy có vẻ không vui.”
“Sương nhi không thích, thì anh cũng không thích.”
“…” Bạch Y khẽ bĩu miệng, cô khẽ kéo tay áo Lạc Tân, “Anh rể, anh mau cứu em đi.
Chị ấy muốn trách phạt em.
Mà Kevin không có ở đây, sẽ không có ai đứng chịu tội cùng với em.”
Lạc tân bật cười, khẽ véo tai Bạch Y.
Cái động tác này của anh giống hệt với động tác lúc nãy của Bạch Sương, “Vậy em lại chọc Sương nhi tức giận?”
Bạch Y khẽ xoa hai cái lỗ tai, đúng là vợ chồng có khác đến cả cách thức bắt nạt người khác cũng giống nhau.
Nhưng cô biết ở trong tình huống này, mình đang cần nhờ vả đối phương, “Chỉ lần này thôi.
Em xin hứa với anh sẽ không có lần sau đâu.
Nếu có thì em sẵn sàng chịu phạt.”
“Y Y!”
Lạc Tân vẫn chưa kịp lên tiếng.
Thì đã nhìn thấy Trình Minh Ý vội vàng đi đến đây.
Vẫn là cái ánh mắt lạnh lùng kia, nhưng bây giờ có một vài đốm lửa đang bốc cháy dữ dội.
“Minh Ý? Sao anh lại ở đây?”
Bạch Y có hơi ngạc nhiên, cô nhìn thấy cái ánh mắt tức giận của Trình Minh Ý, nhìn theo ánh mắt của anh ấy thì đang dừng lại ở hình ảnh cô ấy đang kéo tay Lạc Tân.
Mặc dù biết tay áo của Lạc Tân không hề dính bụi, nhưng cô cũng phủi vài cái cho có lệ.
Rồi lại giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trình Minh Ý hơi nheo mắt lại, đi đến trước mặt Lạc Tâm, rồi bình tĩnh kéo Bạch Y về phía mình, “Người này là ai vậy.”
Lạc tân bật cười giải thích “Tôi chính là anh rể của Y Y.”
Trình Minh Ý có vẻ rất ngạc nhiên.
Bạch Y vội vàng giới thiệu cho hai người làm quen.
Trong truyện tiểu thuyết, cũng không hề đề cập đến Lạc Tân.
Những gì cô ấy biết về người này, chủ yếu dựa vào những hồi ức còn sót lại của nguyên chủ.
Bộ phim cô ấy đang quay thuộc thể loại cổ trang, nam chính của bộ phim này cũng là một người rất bí ẩn.
Bề ngoài thì ra vẻ chính nhân quân tử, nhưng lại ở phía sau đang ngấm ngầm ra tay trừng trị đối phương.
Đại khái thì Lạc Tân cũng là kiểu người như vậy.
Tốt nhất là không được để người này tức giận! Bạch Y khẽ kéo tay áo ra hiệu cho Trình Minh Ý, ý bảo anh ấy phải bình tĩnh lại, tránh để cho Lạc Tân phát hiện ra sơ hở.
Trình Minh Ý cũng hiểu ý, chủ động đưa tay ra: “Lạc tiên sinh, nghe danh anh đã lâu.”
Lạc Tân khẽ nắm lấy tay của người kia, rồi ngay lập tức bỏ ra, “Trình tiên sinh, cậu quá khách khí rồi, nhưng cậu ngưỡng mộ tôi điều gì cơ? Chả lẽ cái tên miệng rộng Kevin kia lại chả biết giữ mồm giữ miệng?”
“…”
“Tôi đã được nghe kể một vài chuyện liên quan giữa cậu và Y Y.
Nhưng toàn là mấy chuyện xấu.”
Lại một người nữa muốn tìm đến để tính sổ? Ánh mặt của Trình Minh Ý ngay lập tức thay đổi, một lúc sau anh ấy mới lên tiếng giải thích: “Tại vì lúc đó…”
“Được rồi, không nhắc đến vấn đề này nữa.
Nên cậu cũng không cần phải giải thích.” Lạc Tân khẽ xua tay, “Tuy nhiên tôi có thể làm quen với Trình tổng.
Lại còn là một người rất tài năng và thông minh.
Đây thực sự là vinh hạnh lớn của tôi.”
Chỉ là mấy câu nói lịch sự khách sáo, nhưng Trình Minh Ý vẫn cảm thấy rất căng thẳng, anh ấy đành phải chuyển sang đề khác: “Lạc tiên sinh, anh quá lời rồi.
Tại sao hôm nay anh lại đến đoàn làm phim?”
Lạc Tân bật cười, “Đương nhiên là tôi đến đón em gái sau khi con bé tan làm.
Thế Trình tiên sinh, cậu cũng đến đón em trai à?”
Trình Minh Ý quay sang nhìn Bạch Y, anh khẽ mím chặt môi lại.
Đương nhiên là anh ấy đến đây để đón Bạch Y.
Nhưng mà Lạc Tân chỉ cần dùng một câu nói cũng đã đủ chặn đường anh ấy lại.
Anh không biết nên trả lời thế nào.
Nếu nói không phải thì có vẻ như anh ấy không phải là người anh trai tốt.
Hai người bây giờ giống như đang tranh tài cao thấp với nhau.
Mà cũng phải nói Bạch Y mấy ngày nay, cô phải ở lại khách sạn của đoàn làm phim suốt.
Mà buổi tối ngày hôm nay, Trình Hinh Ý cũng đã chuẩn bị một bất ngờ muốn dành tặng cho Bạch Y…
“Ủa? Mọi người đều đang ngồi ở trong này à?”
Đúng lúc anh ấy đang rất bối rối.
Đột nhiên có một giọng nói dịu dàng vang lên phá vỡ thế yên lặng.
Cả ba người đều quay lại nhìn.
thì nhìn thấy Bạch Sương bước vào, trên khuôn mặt còn giữ nụ cười rất dịu dàng, khiến cho người ta liên tưởng đến cơn gió của mùa xuân.
Khuôn mặt của Bạch Y hiện rõ sự hoảng hốt, vội quay sang ném ánh mắt cầu xin về phía Lạc Tân.
Trình Minh Ý: “Tổng giám đốc Bạch, đã lâu rồi không gặp.”
“Ủa, Trình tổng đến đây để gặp em trai à? Cậu ấy đang ở bên kia kìa, cậu ấy sắp sửa đi quay phim rồi.
Có gì muốn nói thì chạy sang nói đi.” Bạch Sương mỉm cười, từ tốn nói.
“…”
Đúng là hai vợ chồng, giống hệt nhau.
Lạc Tân khẽ chớp đôi lông mi dài, che khuất ánh mắt giảo hoạt của anh lúc này.
Anh im lặng ngồi im một chỗ để nghe cuộc đối thoại giữa Bạch Sương và Trình Minh Ý.
Nhìn Trình Minh Ý liên tục bị Bạch Sương làm cho cứng họng.
Anh cảm thấy như vậy là đã ổn rồi.
Liền đứng dậy đi về phía Bạch Sương, khẽ để tay lên vai cô: “Y Y vẫn còn đang làm việc.
Hay là hai người chúng ta đi ăn cơm trước đi?”
Nghe thấy câu nói này, hai mắt của Bạch Y phát sáng lên: “Vâng ạ!”
Bạch Sương qua sang nhìn cô ấy, dịu dàng nói: “Chờ sau khi em kết thúc công việc, chị ra quay lại đây để đón em?”
“Không cần phải làm vậy đâu, Y Y đã lớn như vậy rồi.
Con bé cũng tự biết tìm cách để quay về?” Lạc Tân giơ tay lên để xem giờ, “Y Y, 10h tối nay, ba người chúng ta sẽ hẹn gặp nhau ở khách sạn.
Cả ba người chúng ta vừa thưởng thức cà phê vừa ngắm khung cảnh buổi đêm.”
Trình Minh Ý vẫn giữ vẻ mặt rất bình tĩnh.
Còn khoảng hai tiếng nữa thì Bạch Y mới kết thúc công việc.
Nếu 10h cô ấy phải quay trở lại khách sạn.
Thì hai người bọn họ cũng không có nhiều thời gian để ở bên cạnh nhau?
Lạc tân: “Trình tiên sinh, nếu có ý kiến gì thì cậu cứ nói ra?”
“…!Không… có.”
Bạch Sương cảm thấy không được vui, nụ cười trên khóe môi cô dần tắt.
Khẽ kéo tay của Lạc Tân, “Nếu không thì tối nay chúng ta ở lại đây xem Y Y đóng phim.”
Lạc Tân bật cười, “Chúng ta đã lâu lâu rồi không gặp nhau, em hiểu ý anh mà?” Sau đó cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai cô, vừa đủ để cho hai người bọn họ nghe: “Đã đến giờ ăn cơm, chúng ta cũng nên dành thời gian cho việc đi hẹn hò .”
Bạch Y thấy thế, liền đứng dậy cầm lấy tay của Trình Minh Ý.
Cả hai nhanh chóng rời đi.
Bạch Sương quay đầu lại nhìn hai bóng lưng ngày càng đi khuất, giọng nói của cô rất lạnh lùng: “Anh cảm thấy cậu ấy như thế nào?”
“Thì cũng giống như những gì em bảo.
Không có gì đáng để nhớ.” Lạc Tân khẽ nâng cằm Bạch Sương lên, rồi cúi người xuống hôn lên khóe môi cô, “Nhưng mà em cứ quan tâm cậu ấy như vậy.
Anh cảm thấy không vui.”
Bạch Sương khẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cặp mắt sáng như ngôi sao trên bầu trời đêm.
Cô có thể hiểu được anh đang nghĩ gì, “Em làm như vậy chỉ vì lo lắng cho Y Y.
Anh cũng biết đó là thói quen khó bỏ của em.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Dường như giữa hai người bọn họ có một sự ăn ý, ngay lập tức nhìn thấy rõ cảm xúc của đối phương.
Mặc dù không nói, nhưng đều có hiểu đối phương đang nghĩ gì.
“Anh biết, Anh cũng rất lo lắng.” Lạc Tân bật cười nói, “Nhưng đó là chuyện riêng của em ấy, chúng ta nên đứng ngoài dõi theo thì tốt hơn.
Bây giờ em ấy cũng đã là người trưởng thành rồi, em ấy cũng cần phải có không gian riêng tư.”
Bạch Sương bị lời nói này của anh là cho chọc cười.
Lạc Tân nắm chặt lấy tay cô, và dẫn cô đi về phía bãi đỗ xe.
Anh nói rất đúng, chuyện của bọn trẻ đặc biệt là mấy chuyện tình yêu, cứ nên để bọn họ tự giải quyết.
“Anh đã chuẩn bị gì cho bữa tối này chưa?”
“Cùng em đi dạo phố, cùng thưởng thức bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Ngồi thưởng thức nghe nhạc, và đặc biệt là chúng ta sẽ có một đêm tuyệt vời ở bên nhau.”
“Này, không phải anh kêu 10h tối nay, Trình Minh Ý phải đưa Y Y về khách sạn sao?”
“Thế em không nghĩ bọn họ cũng cần một bữa tối tuyệt vời ở bên nhau à? Anh làm như vậy cũng vì lợi ích chung thôi.”
“Hầy, đúng là mấy gã đàn ông!”
——END——
P.
S.
10h đêm, ở trước cửa khách sạn XX
Lạnh lẽo, cô đơn, và chút bơ vơ
Bạch Y: Trình tiên sinh, em lạnh lắm rồi.
Tại sao vào giờ này rồi mà anh chị ấy còn chưa đến.
Trình Minh Ý: Em cứ đứng chờ một lúc đi, có thể Lạc tiên sinh làm như vậy là muốn chúng ta rơi vào bẫy.
Bạch Y: Nhưng em có thể lựa chọn cách tự nguyện rơi vào cái bẫy đó?
Trình Minh Ý: (nắm chặt lấy tay Bạch Y) không được!
Bạch Y:…
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại đến đây là kết thúc ~(≧▽≦)/~
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi trong suốt thời gian này, cảm ơn!
Lời của edit: Đó cũng là lời mà MapleLeaves_Team muốn gửi đến các bạn.
Bộ truyện này đã chính thức kết thúc.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho Team Lá phong đỏ trong thời gian qua.