Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân

Chương 94: Phiên Ngoại 1


Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân – Chương 94: Phiên Ngoại 1


Mặc dù đã qua thời gian rất dài, Bạch Y không còn đụng đến công việc nữa, nên nhiều khi vẫn còn hơi lơ ngơ.

Nhưng có vẻ như là Bạch Y đã kế thừa khả năng kinh doanh thiên bẩm của nguyên chủ.

Nên Bạch Sương cứ giao cho cô dự án nào, cô đều hoàn thành rất xuất sắc.
Bạch Sương đã có kinh nghiệm nhiều năm ngồi lên ghế tổng giám đốc của công ty S&G, cô ấy có khả năng và tầm nhìn chiến lược rất chuẩn.

Cô ấy kết hợp với Lục Thừa Hàng, liên tiếp đã giành nhiều dự án lớn.

Bạch Sương đã chấp nhận và đồng ý cho Bạch Y một kỳ nghỉ.

Trong thời gian nghỉ phép, Bạch Y sẽ cùng đi du lịch với Thẩm Ngạo Kỳ.
Từ khi bắt đầu cho đến tận bây giờ, Bạch Y cuối cùng cũng có được cơ hội trải nghiệm cuộc sống giàu sang phóng túng của mấy vị con nhà giàu!
Vì muốn chiều theo ý của Bạch Y, Thẩm Ngạo Kỳ quyết định sẽ không sử dụng máy bay tư nhân, thay vào đó cậu ta chấp nhận sẽ cùng Bạch Y liên tục di chuyển đến các sân bay để thử nghiệm cảm giác đi du lịch đúng nghĩa.

Cả hai định sẽ đi du lịch các nước Châu Âu trong tầm nửa tháng.

Bạch Y rối cuộc cũng có thể trải nghiệm cuộc sống giàu sang trong mấy quyển tiểu thuyết.

Mỗi ngày thức dậy trên một chiếc giường rộng thênh thang, mất 2 phút mới có thể đi dạo một vòng quanh nhà tắm và nhà vệ sinh.

Mỗi sáng đều spa để chăm sóc da, buổi tối lại ngâm mình trong suối nước nóng.
Bạch Y muốn đi chơi, Thẩm Ngạo Kỳ cũng rất thích đi chơi, cả hai người quả thực là cặp bạn thân chí cốt.

Mỗi sáng khi mở mắt cho đến tận lúc chuẩn bị đi ngủ.

Cả hai người đều thỏa mái đi chơi ở khắp mọi nơi, đến lúc cảm thấy chán thì mới quay trở về khách sạn.
Lúc đi chơi, cả Bạch Y lẫn Thẩm Ngạo Kỳ đều không muốn dành thời gian cho việc mua sắm.

Với Bạch Y thì cô ấy không có nhu cầu hay hứng thú về mấy việc đó.

Còn với Thẩm Ngạo Kỳ, những món đồ của anh ta đều được các nhà thiết kế riêng, nên mấy món đồ được bày bán quá xấu không lọt vào mặt xanh của cậu ta.

Nên cả hai người đều tình nguyện đến chỗ nào đó để vui chơi, chứ không muốn lãng phí thời gian vào mấy việc đó.
Cả hai người đặt chân đến Thụy Sĩ, ở đây có rất nhiều khu trượt tuyết nổi tiếng.

Cả hai quyết định thuê một căn biệt thự, vừa sưởi ấm bên lò sưởi vừa ngồi nghe nhạc vừa thưởng thức món bánh mì.

Lúc rảnh rỗi lại lái xe đi đến quảng trường lớn trong thành phố, vừa có thể cho các chú bồ câu ăn, vừa có thể chụp hình selfie.

Có một nữ ca sĩ mà Thẩm Ngạo Kỳ hâm mộ, đang tổ chức concert ở các nước Châu Âu.

Cả hai đã phải rất vất vả mới mua được vé.

Hai người bọn họ đều hòa mình vào không khí sôi động của buổi concert.

Những việc làm của mấy ngày nay khiến Bạch Y nhớ lại hồi thanh xuân của mình.

Thậm chí cô còn nhớ cả ký ức hồi còn học đại học của mình.
“Rất tuyệt?”
“Vâng, thực sự rất tuyệt.

Nhớ lại mà em vẫn còn cảm thấy vui và hào hứng.” Tay của Bạch Y khẽ chống cằm, nở nụ cười ngọt ngào, nói chuyện với người ở trong video, “Em quả thực không thích hợp với giới giải trí.”
Trình Minh Ý nhíu mày lại, làm gì có người đàn ông nào vui vẻ khi nhìn thấy bạn gái mình vui vẻ đi du lịch với một người đàn ông khác.

Nhưng giờ cả hai ở cách nhau rất xa, dù anh có tà tâm thì cũng không thể thực hiện được.
Bạch Y mới từ spa về, làn da được chăm sóc tỉ mỉ càng trở nên trắng bóng mịn màng, đôi mắt của cô trong vắt như nước hồ mùa thu.

Chiếc váy ngủ máu trắng càng lộ ra dáng vẻ thướt tha của cô.

Khiến cho người ngồi ở bên kia màn hình, càng nhớ cô hơn, thậm chí trong đầu bắt đầu nảy ra vài suy nghĩ đen tối.
“Y Y, chừng nào thì em mới về nước?” Trình Minh Ý giọng nói ỉu xìu hỏi cô.
Bạch Y ngẩng đầu lên đắn đo suy nghĩ, “Chắc là phải còn rất lâu.

Anh cũng biết mà, chị ấy mãi mới đồng ý cho em một kỳ nghỉ.


Em vẫn còn rất nhiều chỗ muốn đi.”
Trình Minh Ý đành phải mở lịch trình công việc mà Tiểu Lý vừa mới gửi cho anh, “Tuần sau anh sẽ đi đến Châu Âu, em chờ anh đi chung với.

Đã rất lâu rồi, anh không có dịp để du lịch.”
“Vậy công việc ở công ty anh định giải quyết như thế nào?”
“Hiện tại công ty chỉ có một vài hạng mục đang tiến hành.

Còn mấy dự án chuẩn bị thi công.

Nhưng anh tin không có anh thì mọi người vẫn có thể xử lý tốt.” Trình Minh Ý giọng điệu rất kiên quyết, “Với lại dạo này Minh Hi đang rảnh.”
Bạch Y khẽ thở dài, dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình, rồi dí đầu Trình Minh Ý, than thở mấy câu: “Trình tổng thật sự quá đáng thương.”
“…” Trình Minh Ý khẽ mím môi lại, lời nói ẩn ý rất sâu xa, “Y Y, anh không muốn em nhắc tới tên người đàn ông khác trước mặt chồng của mình.”
“Được rồi, em biết anh đáng thương rồi.

Thế nên tiếp tục ở công ty kiếm tiền nuôi gia đình đi.” Bạch Y nói, “Đừng có đi qua đây, mấy ngày nữa em đi ra hải đảo chơi với Kevin rồi.”
Trình Minh Ý: “…”
Bạch Y rất lo lắng, cô tin thể nào thì Trình Minh Ý cũng không chịu ngồi im.

Phải đi đi về về với một quãng đường xa như vậy rất mệt, mà anh còn phải lo mấy việc ở công ty.

Đến ngay cả Thẩm Ngạo Kỳ, người chưa từng bao giờ đặt công việc lên hàng đầu, cứ cách một đến hai ngày, là lại tổ chức một cuộc họp, hàng ngày còn phải dành chút thời gian để xử lý công việc.
Máy bay vừa đáp xuống sân bay, vừa bước xuống máy bay là phải đón nhận một với kiểu nhiệt độ hoàn toàn khác.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Bạch Y đi du lịch hải đảo.

Những lần trước, là trong kỳ nghỉ phép hoặc kỳ nghỉ lễ cô cố thu xếp thời gian để đi đến mấy hòn đảo để du lịch.

Nhưng vì thời gian quá ít, nên cô vẫn cảm thấy chơi chưa đã.

Mà thực ra lúc đó cô vẫn là một con người rất chăm chỉ, thường xuyên đi sớm về hôm để tăng ca.
Nhưng lần này là hoàn toàn khác, Bạch Y không hề bị áp lực công việc hay cuộc sống đè lên vai, cô có thể tự do thỏa mái để tận hưởng.

Có khi đang ngủ yên trong chăn, cô cũng phải bật dậy vì quá vui sướng.
Bạch Y ngủ đến lúc nào muốn dậy thì dậy, cô lặn xuống biển để quan sát những sinh vật dưới đáy biển.

Sau đó thì đi bơi, bởi vì Thẩm Ngạo Kỳ chơi xấu, lén hắt nước lên người cô, nên Bạch Y và cậu ta đã có một trận chiến rất nảy lửa.

Sau đó vì có hơi mệt nên đành phải lên bờ để nghỉ ngơi.

Cô ngồi dưới một cây dù để tránh nắng, nhìn Thẩm Ngạo Kỳ đang vui đùa với mấy đứa trải.

Rồi cảm nhận sự mịn màng ở lớp cát vàng dưới chân.

Cùng từng cơn gió mát lạnh từ biển.

Bạch Y thực sự cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu.
Nhân viên phục vụ làm theo yêu cầu của Thẩm Ngạo Kỳ, đã trang trí và dải hoa hồng ở khắp căn phòng.

Từ phòng khách đến phòng ngủ, thậm chí đến cả tấm thảm nhung màu đỏ rượu cũng bị trải đầy hoa hồng.

Vừa mới bước vào phòng, Bạch Y suýt bị nghẹt thở bởi mùa hương hoa hồng quá nồng nặc, cô định đi ra ngoài kìa tìm một nhân viên phục vụ, rồi kêu người đó mang hết đồng hoa hồng kia sang phòng bên cạnh.
Thời tiết ban ngày và thời tiết ban đêm trên đảo hoàn toàn trái ngược nhau.

Sau khi hai người quay trở lại khách sạn, trên đường đi Thẩm Ngạo Kỳ tình cờ đã gặp lại một người bạn thân của cậu ta.

Nên cả hai người bọn rủ nhau đi về phòng để uống rượu.

Bạch Y đành phải quay trở lại phòng của mình, đúng lúc đi qua quán cà phê ngoài trời của khách sạn, cô liền đi vào đó thưởng thức ly cà phê và khung cảnh buổi đêm trên đảo.

Bạch Y rất tận hưởng và trân trọng khoảng thời gian tươi đẹp này.
Kết quả là, vừa mới bước vào phòng, cô suýt chút nữa bị ngất xỉu trước mùi hương hoa hồng nồng nặc này.

Bạch Y trợn tròn mắt há hốc mồm lên nhìn, trời ơi cả phòng của cô chìm trong biển hoa hồng, thậm chí so với lúc buổi trưa còn nhiều hơn.

Cả cái giường rộng như vậy mà tràn ngập những cánh hoa hồng.

Nếu không phải bởi vì Bạch Y cảm thấy căn phòng này rất quen thuộc, đặc biệt là chiếc thẻ phòng cô đang cầm đã mở được cửa của căn phòng này.

Thì cô cứ mình đi vào nhầm phòng của người khác.
Bạch Y ngơ ngác bước vào trong phòng, ở phía bên phải đột nhiên xuất hiện bóng của một người đàn ông cao lớn.

Bạch Y hoảng sợ, chưa kịp để cô hét lên, thì cô đã rơi vào vòng tay ấm áp của người đàn ông.
“Anh này, tại anh ý.

Anh có biết em sợ như thế nào không!”
Nhìn thấy rõ khuôn mặt của người trước mặt, trái tim Bạch Y đang đập thình thình cũng dần trở nên bình tĩnh lại.

Vì quá hoảng sợ nên đầu của cô đau như búa bổ.

Cô tức giận đến mức giơ tay lên đánh liên tiếp vào người anh.
“Xin lỗi, anh thực sự không hề có ý định muốn dọa em.” Trình Minh Ý nở nụ cười an ủi cô, dịu dàng vỗ lưng dỗ dành trấn an cô, “Tại anh không ngờ em lại về sớm như vậy, em cũng dọa cho anh sợ nè.”
Bạch Y hít thở một hơi thật sâu, cuối cùng thì cô cũng đã bình tĩnh lại, lúc này cô mới để ý tới một việc: “Tại sao anh lại ở đây?!”
“Anh đã xử lý xong công việc của mình.

Nên đã bàn với Minh Hi, anh cũng muốn mình có được một kỳ nghỉ phép.

Thế là, anh quyết định đi sang đây để cùng em đi du lịch.”
“Anh? Đã bàn bạc với Trình tổng?” Bạch Y vẻ mặt ngơ ngác, “Anh định xin nghỉ mấy hôm?”
Trình Minh Ý đắn đo suy nghĩ, “Thực ra anh chỉ mới nói, còn cậu ấy thì vẫn chưa đồng ý.

Nên anh muốn đi sang đây để hỏi ý kiến em, hỏi em xong thì anh sẽ nói lại với cậu ấy?”
“…”
Trời ơi, cô không dám quay trở lại Bắc Kinh nữa.

Chỉ nghĩ đến lúc cô gặp lại Trình Minh Hi.
Bạch Y đang trầm tư suy nghĩ, nên cô không thèm để ý tới người bên cạnh.

Bây giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ có nên đi thuê vệ sĩ để bảo vệ mình hay không.

Nhỡ Trình Minh Hi mang dao tới chém cô thì sao.

Trong lúc Bạch Y không để ý đã bị người kia lợi dụng sơ hở rồi bế bổng lên.

Trình Minh Ý khẽ đặt Bạch Y xuống chiếc giường phủ đầy hoa hồng.

Chống hai tay xuống giường, từ trên cao nhìn xuống, cười như không cuời nhìn cô.
Ngoại trừ cái mắt dịu dàng ra, thì nhìn vẻ mặt của Trình Minh Ý lúc này rất giống với lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau.
“Anh định làm gì?” Bạch Y có hơi lúng túng, vội dùng tay đẩy anh ra.

Nhưng người kia cứ vững vàng như một ngọn núi.

Cuối cùng thì cô cũng thất bại, nên đành phải nói sang chủ đề khác, “Số hoa hồng này là do anh chuẩn bị?”
“Không phải anh làm, Thẩm tổng đã chuẩn bị cho chúng ta đó.” Sắc mặt của Trình Minh Ý khẽ biến sắc, “Cậu ấy biết ngày hôm nay anh sẽ đi đến đây.

Nên muốn chuẩn bị một món quà cho hai người chúng ta.”
Bạch Y: “…”
Được rồi, cô sẽ ghi lại vào sổ và nhất định sẽ tính sổ với tên đó.
Trình Minh Ý im lặng quan sát nét mặt của cô, anh khẽ cúi người xuống để hôn lên khóe môi Bạch Y.

Cái cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ từ khóe môi truyền lên, lúc đầu Bạch Y hơi ngây người ra, sau đó cô nhanh chóng phối hợp với anh.

Tận hưởng nụ hôn ngọt ngào triền miên này.
Đợt trước, bởi vì cả Bạch Y lẫn Trình Minh Ý đều đang bận rộn với công ty.

Cả hai cũng không còn nhớ rõ lần thân mật gần đây nhất của hai người là lúc nào.

Hai người đều là người trưởng thành, đương nhiên là sẽ có nhu cầu.
“Y Y, sắp đến ngày kỉ niệm một năm ngày mà chúng ta quen biết nhau.”
“Em nói thật nhé, ngày hôm đó cũng chẳng có gì vui vẻ để nhớ cả.


Lúc đó nhìn em vừa thê thảm lại còn rất đáng thương.

Nên em không muốn nói chuyện của ngày hôm đó.”
“…!Vậy thì kỷ niệm về chuyến du lịch lần đầu tiên của hai người chúng ta.” Trình Minh Ý nói nhỏ vào tai cô, “Chúng ta không nên phụ lòng tốt của Thẩm tổng.”
Trình Minh Ý thực sự không muốn lãng phí một cơ hội tốt như vậy.

Anh nhất quyết không để chỗ hoa hồng này bị lãng phí.

Đến tận bây giờ, anh mới biết công dụng lớn nhất của việc chăm chỉ tập thể thao.

Mọi thứ trong đầu Bạch Y rỗng tuếch, cô chỉ có thể nhìn những hình ảnh mơ hồ.

Cô nhìn thấy những cánh hoa khẽ bay lên theo từng động tác nhấp nhô của hai người.
Từ trên chiếc giường lớn chuyển sang trên chiếc ghế sofa, rồi lại vào phòng tắm.

Lần sau còn kéo dài lâu hơn so với lần trước, Trình Minh Ý thực sự muốn tận dụng triệt để ngày nghỉ hiếm có này.

Trong bồn tắm được phủ đầy hoa hồng.

Sau khi kết thúc trận chiến, hậu quả là nước đã tràn lênh láng ra sàn nhà.

Bạch Y khẽ dựa vào tường, mơ mơ màng màng vớt những cánh hoa đỏ thắm kia lên.

Vừa cầm lên, là cô đã đoán được những bông hoa này mới vừa được hái xuống.
Hiện tại những cánh hoa đó, nhìn thảm hại giống như cô.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Bạch Y cố gắng chịu cơn đau nhức.

Đi sang phòng bên cạnh để hỏi tội.

Thẩm Ngạo Kỳ vừa nhìn thấy cô, liền bật cười như thằng ngốc: “Sắc mặt hồng hào, tinh thần thoải mái.

Xem ra ngày hôm qua cậu đã có được một đêm khó quên.”
Bạch Y cầm lấy chiếc gối gần đó rồi đánh túi bụi lên người đối phương, “Tại sao cậu biết anh ấy đi đến đây mà cậu không báo cho tôi một tiếng?”
“Vì muốn cậu bất ngờ!” Thẩm Ngạo Kỳ khẽ nháy mắt mấy cái, “Tiểu biệt thắng tân hôn, cậu đã cảm nhận rõ sự nhiệt tình của Trình tổng chưa?”
Đương nhiên là có thể cảm nhận được rồi…
A phi! Bạch Y tức giận hét: “Nhờ ơn phúc của cậu, mà ngày hôm nay tôi suýt chút nữa thì không xuống nổi giường.”
Một tiếng sau, đã đi chơi thì phải chơi hết mình.

Gần khách sạn mấy người bọn cô đang ở có một bãi biển rất nổi tiếng.

Trình Minh Ý lái cano dẫn Bạch Y đi xem đàn cá heo.

Sau đó cả hai người đi đến khu phố đi bộ gần đó.

Mà những địa điểm hai người đến lại trùng hợp với những chỗ mà hai ngày hôm trước cô đã đi cùng với Thẩm Ngạo Kỳ.
Bây giờ thì Bạch Y cũng đoán ra được suy nghĩ của người ngồi phía đối diện.

Thi thoảng cô lại ngẩng đầu lên nhìn trộm anh.

Thấy nét mặt của Trình Minh Ý ngày càng thoải mái hơn.

Cô đoán chắc là bây giờ anh đã hết cơn giận.
Hai người sẽ ăn bữa tối tại một nhà hàng kiểu Pháp sang trọng, cùng thưởng thức ly rượu vang dưới ánh nến.

Được thưởng thức buổi tối trong một không gian lãng mạn, cho dù là bất kỳ ai cũng đều cảm thấy rất vui vẻ.

Bạch Y khẽ lấy tay xoa bóp thắt lưng, lại nhìn về phía đối diện, giọng nói của cô rất nghiêm túc: “Minh Ý, hai ngày nữa em và Kevin sẽ rời khỏi đây.

Anh cũng nên quay trở lại Bắc Kinh để làm việc.

Anh cũng không thể để Trình tổng một mình lo hết công việc được.”
Trình Minh Ý khẽ gật đầu: “Anh sẽ quay về cùng với bọn em.”
“Chúng em có dự định muốn đi đến Nhật Bản chơi mấy hôm.”
Nghe thấy câu này, sắc mặt của Trình Minh Ý tối sầm lại.

Giọng nói của Bạch Y ngày càng nhỏ, “Em hứa Nhật Bản sẽ làm điểm cuối.

Em cam đoan với anh.”
Đầu ngón tay của Trình Minh Ý khẽ xoay nhẹ ly rượu vang, ánh mắt của anh lại nhìn về phía quyển thực đơn.
Một lúc lâu sau, anh không thể kiềm chế được ngọn lửa ở trong lòng.

Liền ném quyển thực đơn xuống bàn.

Trình Minh Ý nắm chặt lấy tay Bạch Y, “Y Y, em đã từng cãi nhau với Thẩm tổng bao giờ chưa ?”
“Hả? Chưa từng.” Nếu hai người có cãi nhau, thì Thẩm Ngạo Kỳ bao giờ cũng chủ động làm lành trước

“Em rất thích đi du lịch cùng với Thẩm tổng?”
“Kevin là một người rất thú vị.” Bạch Y cũng hiểu được ý của anh, cô nở nụ cười, “Được cùng cậu ấy đi chơi, thực sự rất thú vị, và cũng rất vui vẻ.

Nhưng sau đó rồi em cũng phải quay về.”
Trình Minh Ý nhíu mày lại: “Em còn định đi đâu nữa?”
Bạch Y một tay khẽ chống cằm, trên khóe môi nở nụ cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt của cô lại rất nghiêm túc: “Đương nhiên là về nhà rồi.

Em phải trở về bên anh.”
Bị người khác đoán được suy nghĩ ở trong lòng, Trình Minh Ý lúc đầu cảm thấy hơi khó chịu, nhưng sau đó anh liền cảm thấy rất vui vẻ.

Bạch Y chính là người vừa dịu dàng vừa điềm tĩnh, nhưng cô cũng là người rất ấm áp.

Có lẽ vì cảm nhận được sự lo lắng của anh, nên cô ngay lập tức nói những lời an ủi anh.
Trong suốt 20 năm qua.

Thứ mà mình muốn được, Trình Minh Ý đều có thể dễ dàng giành được.

Đến tận bây giờ, Trình Minh Ý chưa từng trải qua cảm giác lo được lo mất.

Ngay cả cảm xúc hâm mộ và đố kỵ cũng chưa từng xuất hiện ở trên người anh.

Được gặp Bạch Y là điều may mắn nhất trong cuộc đời của anh.

Đặc biệt cô còn là người dễ gần, thân thiết.

Nên nhiều khi anh cảm thấy mình giống một cậu nhóc mới lớn.

Hở tí là lại giận dỗi
“Anh xin lỗi em, vì anh đã không thể kiểm soát được tốt cảm xúc của mình.

Cũng bởi vì, anh ngưỡng mộ cậu ấy vì cậu ấy đã quen biết với em từ sớm.” Trình Minh Ý nở nụ cười rạng rỡ, “Thẩm tổng là một người hòa đồng dễ gần.

Nên hai người bọn em chơi với nhau chắc chắn là sẽ rất vui vẻ.”
Bạch Y thẳng thắn, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Trình Minh Ý, giọng nói của cô rất nghiêm túc: “Từ nay về sau, anh phải luôn nhớ một điều rằng, người quan trọng nhất đối với em chính là anh.”
“Được.” Nụ cười của Trình Minh Ý ngày càng trở nên rạng rỡ, “Đúng rồi, lần trước anh tình cờ gặp được Diệp Lam.

Cô ấy nhờ anh chuyển lời đến cho em.”
“Cô ấy nói gì vậy?”
“Lúc hai người chúng ta kết hôn, nhớ phải phần cho cô ấy vị trí phù dâu.”
Bạch Y ngạc nhiên, cô khẽ chớp mặt, “Phù dâu là sao, em không hiểu?”
“Chính là một người rất quan trọng không thể thiếu trong hôn lễ.

Mà anh đã cùng nói chuyện với tổng giám Bạch.

Chắc khoảng tầm tháng sau, anh với em chính thức về ra mặt bố mẹ em.” Trình Minh Ý nói, “Anh hi vọng hai người chúng ta sẽ nhận được lời chúc phúc của bố mẹ em.”
Bạch Y giữ im lặng, một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Em còn tưởng anh chuẩn bị cầu hôn em rồi đấy.

Hầy.”[2]
[2] Ý của chị là anh chưa cầu hôn chị, mà đã tính đến chuyện kết hôn.
Trình Minh Ý bật cười, “Việc quan trọng như vậy làm sao anh có thể quên được.

Anh muốn mình sẽ cầu hôn em trước sự chứng kiến của bạn bè và người thân.

Thậm chí anh đã mua hết tiêu đề các tờ báo lớn và các biển quảng cáo.

Để cho tất cả mọi người đều biết hai chúng ta sẽ mãi mãi luôn ở bên nhau.”
Bạch Y không thể cưỡng lại được trước một nam chính vừa dịu dàng vừa thâm tình.

Hai gò má của cô đỏ ửng lên: “Không cần phải nói cho tất cả mọi người biết đâu.”
“Hả?” Trình Minh Ý cảm thấy hơi khó hiểu
Bạch Y ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt của cô hiện rõ sự kiên định: “Chỉ cần hai người chúng ta biết là được.”
Trình Minh Ý có hơi bất ngờ, sau đó anh liền bật cười, nắm chặt lấy tay Bạch Y, “Được, hai người chúng ta sẽ mãi mãi luôn ở bên nhau.”
Lần đầu tiên đến thế giờ này, Bạch Y ở trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ.

Chính anh là người đã đánh thức cô dậy.

Bởi vì anh mà cô mới đi đến được ngày hôm nay.

Lần đầu tiên, Bạch Y cảm nhận được cảm xúc tim đập chân run.

Lần đầu tiên vì một người mà lo được lo mất.

Cũng bởi vì có anh, cô mới hiểu được tình yêu là gì.

Và cô nhận ra anh chính là định mệnh của đời mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.