Xuyên Thành Nữ Phụ Ôm Bầu Bỏ Chạy

Chương 11


Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Phụ Ôm Bầu Bỏ Chạy – Chương 11


Diệp Phi ngày hôm sau khoan thai tới muộn, dưới chân là một cái váy đuôi cá màu đen, bên trên là một cái len tay dài màu trắng, phong cách trí thức hào phóng.Quan trọng là trang phục rất kín đáo, chỉ lộ da thịt vừa phải.Nữ nhân viên trong công ty thấy đều cực kỳ hâm mộ.Mang thai dáng người còn tốt như vậy, quả nhiên danh viện không phải tùy tiện là có thể đương đương.Mang thai mà dáng người còn tốt như vậy, quả nhiên những ai xuất thân danh viện đều không phải là người tùy tiện.Quản lý nhân sự tươi cười, tóc vuốt ngược bóng đến phát sáng, cười xông tới: “Buổi phỏng vấn đã sắp xếp chu toàn, mọi người đang chờ ở phòng họp, ngài thấy sao?”Quản lý nhân sự tuy rằng vuốt mông ngựa có hơi khoa trương, nhưng hiệu suất làm việc lại vô cùng xuất sắc ko thể chê, xem ra Tiêu Hàn Tuyết xử lý công việc quá mức qua loa đại khái nhưng tìm người làm cũng rất có tâm.“Ok.”.

Diệp Phi nhận hồ sơ trong tay hắn nhìn sơ qua: “Trong sau người này anh thấy ai được nhất?”Quản lý nhân sự từ giữa tệp hồ sơ rút ra một tờ: “Đây là Khúc Uyển, du học sinh bên Mỹ mới về, nhìn qua khá là khôn khéo, chắc hẳn sắp xếp công việc và lịch trình cũng nhanh nhẹn.”Diệp Phi ngỡ ngàng: “Du học ở Mỹ về đây làm trợ lý? Đây chỉ là công ty nhỏ thôi, đâu phải tập đoàn lớn, lấy đâu ra nhiều việc cho người ta làm?”Vừa nói chuyện, hai người vừa bước vào phòng họp.Sáu cặp mắt đồng loạt nhìn qua, Diệp Phi lúc này rốt cuộc đã tìm được cảm giác làm bà chủ thật sự.Cô ho khan hai tiếng, ngồi xuống vị trí chủ vị, ánh sáng trong đôi mắt soi rọi một vòng, dựa vào khí chất, phong cách trang điểm kết hợp với sơ yếu lí lịch có thể đoán được người nào với người nào.Người ngồi ở chính giữa, Diệp Phi nhướng mày nhìn cô ấy: “Khúc Uyển?”Cô gái không tỏ chút bất ngờ, nề nếp gật đầu chào: “Chào Diệp tổng, tôi là khúc Uyển hôm nay đến phỏng vấn.”Diệp Phi đánh giá, bất tri bất giác nhíu mày.Theo cô được biết, Hoắc Tuần cùng cha Diệp tuyển dụng trợ lý yêu cầu cực cao, chỉ có nghiên cứu sinh du học nước ngoài mới đạt tiêu chuẩn, có thể xử lí các công việc của các bộ phận nhỏ, thậm chỉ đảm đương chức vụ quản lý trụ cột, lương cực cao, cho nên các sinh viên tốt nghiệp của những trường danh giá đều tranh nhau cơ hội được giành quyền vào vòng phỏng vấn.Nhưng công ty của Diệp Phi chỉ là công ty nhỏ, danh ko xứng với thưc, nhân viên ko có mấy người, hợp đồng của có đầu mà ko có cuối, tuyển mấy vị sinh viên chuyên ngành các trường chính quy đã là trèo cao, làm sao thỉnh được du học sinh về làm chứ?Hơn nữa Khúc Uyển này, một thân hàng hiệu, giá trị hơn hai vạn, phỏng chừng tiền lương còn ko đủ mua túi xách để xài.Diệp Phi lại nhìn qua mấy người khác, chú ý đến một cô gái trẻ ăn mặc bình thường đang ngồi trong góc.Cô nghĩ nghĩ rồi gọi thử, “An Hỉ?”“Tôi…là tôi, chào Diệp tổng.”Lời đáp này dẫn đến một trần cười của mọi người.Cũng quá chất phác.Diệp Phi ngược lại lạnh mặt, gật gật đầu, hỏi han một chút kinh nghiệm làm việc của em ấy, lại tùy tiện hỏi thêm mấy người khác.Nửa giờ sau, cô đã thảo luận xong cùng quản lý nhân sự, kêu hắn đi thông báo: “Chi phí xăng xe của buổi phỏng vấn hôm nay gửi cho các ứng viên tham dự, còn kêu An Hỉ nhanh chóng thu xếp đến để nhận việc.”Đem việc này giải quyết xong, cô lại bắt đầu tìm hiểu tin tức về Mục Phẩm Lâm.Nguyên chủ lúc trước đã làm sai nên chọc giận vị đại luật sư này, mới bị người ta đưa vào tù, bây giờ cô an phận thủ thường, cùng nữ chủ phân rõ giới hạn, như vậy về sau chắc ko có việc gì đâu ha?Chỉ là mời hắn đến cố vấn về mặt pháp luật thôi mà, là quan hệ hợp tác đứng đắn, Diệp Phi cảm thấy ko có gì phải sợ.Hiện tại quyền nuôi con mới là chuyện quan trọng nhất.Cân nhắc xong, của văn phòng đột nhiên bị mở ra, Diệp Phi nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy khúc Nhi đang hùng hổ tiến vào, vẻ mặt khó chịu: “Diệp tổng, nếu ngài đã trước đã xác định người mình cần chọn thì cần gì phải kêu chúng tôi đến chứ, thời gian rất là quý giá đó ngài biết ko? Đêm chúng tôi một đám người trở thành trò hề chơi thú vị sao?”Diệp Phi cười lạnh, vẻ mặt vô tội nói: “Cô đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu.”Khúc Uyển hít câu một cái: “Tôi muốn nói, rõ ràng bằng cấp cùng kinh nghiệp làm việc của tôi hơn hẳn, tại sao ngài lài chọn người kia, trừ bỏ nguyên nhân được điều động nội bộ còn có thể có nguyên nhân khác sao?”“Đương nhiên là có”.


Diệp Phi trợn trắng mắt: “Cô gái này, so về bằng cấp và gia cảnh, đảm đương vị trí trợ lý của tôi với lương tháng là 5000 tệ, còn cô quá tốt tôi làm sao thuê nổi, chi bằng nói cô đến nơi này, là vì muốn báo thù cho Tiêu Hàn Tuyết đi.”Vừa nói xong câu đó, Khúc Uyển mặt trắng bệch.Không thể tin tưởng mà lẩm bẩm: “Cái gì, cái gì mà Tiêu Hàn Tuyết, cô nói tôi đều nghe không hiểu.”Diệp Phi vừa rồi khi nhìn qua lý lịch của Khúc Uyển liền cảm thấy có chỗ gì đó sai sai, cô gọi điện thoại nhờ cha Diệp kiểm tra thử, trên đường đến phỏng vấn đền nhận được một tư liệu gửi quá.Vị sinh viên mới về nước này cùng Tiêu Hàn Tuyết có quan hệ cực kỳ thân mật, thường xuyên tụ tập bar pub cùng nhau, là khuê mật chân chính.“Được rồi, đừng diễn kịch nữa.”.


Cô ngáp một cái: “Trở về nói với Tiêu Hàn Tuyết, mấy cái chiêu trò gì đó đối với tôi ko có tác dụng đâu, ba ngày sau mà chưa thấy tiền về thì chúng ta cứ gặp nhau trên tòa đi, đây là tôi đã đối xử tốt với cô ta lắm rồi đó.”Vừa dứt lời, bên ngoài lại vọt vào thêm một người nữa.Chỉ thấy An Hỉ biểu tình khẩn trương, hai tay giơ ra, giang ra trước mặt Khúc Uyển, giống như tráng sĩ chuẩn bị vì nghĩa mà hi sinh.“Cô gái này phiền cô lập tức đi ra ngoài.

Nếu không tôi sẽ kêu bảo vệ cưỡng chế đưa cô đi đấy.”Sắc mặt Khúc Uyển oán hận trừng mắt liếc nhìn cô một cái.Gót chân đạp lên nền đá: “Hừ, đồ chó cậy thế chủ.”Nhìn cô ả vội vàng rời đi, Diệp Phi rất có hứng thú đánh giá An Hỉ.Trong số các ứng viên đến phỏng vấn hôm nay, xác thật An Hi bằng cấp thấp nhất, thậm chí kinh nghiệm làm việc cũng chưa nhiều, phần lớn đều ở các cửa hàng thức ăn nhanh hoặc tiệm trà sữa.Nhưng cô ấy có thân hình cao lớn, phải đến 1m75, dáng người rắn chắc, nhìn ra có thể đảm đương thêm cả vai trò bảo tiêu.“Lầm rất tốt, em hiện tại là muốn nhận việc luôn hay sao?”An Hỉ ngượng ngùng gật đầu, “Cảm ơn sếp tổng đã cho em cơ hội này, em khẳng định sẽ làm thật tốt.”Diệp Phi tươi cười.Đẹp đến khiến người hoa mắt.Cô gõ gõ xuống bàn: “Em giúp chi liên hệ với luật sư Mục Phẩm Lâm, hẹn thời gian gặp mặt, chị muốn cùng anh ta thương thảo về vấn đề giành quyền nuôi con.”–Diệp Phi hiện tại có vài quy tắc bất thành văn, công việc ở công ty chỉ có thể sắp xếp làm trong nửa ngày.Thông thường giữa trưa sẽ về nhà ăn cơm, sau đó sẽ bị mẹ Diệp giữ lại, không thể đi ra ngoài được nữa.Buổi sáng tuyển xong trợ lý, lúc này đã bị vây trong nhà.Mở màng đi lên lầu chuẩn bị nghỉ một lát thì dì Trương đột nhiên vội vàng chạy tới: “Tiểu thư, phu nhân, mấy người tặng đồ hôm trước lại đến, hôm nay họ mang đến cả một xe tải…cherry!”Diệp Phi nháy mắt thanh tỉnh.Ngày hôm qua cô ăn cả một bàn cherry trước mặt Hoắc Tuần, hôm nay tên gia hỏa kia liền tặng nhiều như vậy.Hoắc thị gần đây nổi hứng thích làm từ thiện à? Hay đây là một viên đạn bọc đường muốn mê hoặc cô để thuận lợi cho con đường tranh đoạn quyền nuôi con sau này?Như vậy nghĩ, Diệp Phi đứng dậy đi ra ngoài, quả nhiên thấy vài người đang ở trong sân vận chuyển mấy sọt lớn.Không chỉ có có cherry, còn có trái kiwi, dứa, cam…Không biết còn tưởng rằng ở đây muốn mở chợ nông sản đấy..Trợ lý của Hoắc Tuần quay người đi đến: “Diệp tiểu thư, Hoắc tổng nói cô thích ăn, còn nói thời kỳ mang thai nên ăn nhiều trái cây một chút, ăn no thì ngủ, tỉnh ngủ thì lại dậy ăn tiếp, ko có việc gì ko cần đi ra ngoài đâu, bên ngoài ko có gì tốt để chơi cả.”Trả thù, đây chính là trả thù một cách trần trụi.Diệp Phi nghiến răng nghiến lợi, một chút cũng ko cao hứng.Trong này chắc chắn có điềm, Hoắc Tuần ghét nguyên chủ đên mức trốn ko kịp, hiện tại cả ngày vô sự hiến ân cần, lời nói ẩn ý, chẳng lẽ còn muốn cô thủ tiết vì hắn sao?“Thay tôi cảm ơn Hoắc tổng và cả nhà hắn.”Trợ lý bị sặc, tá hỏa chạy về.Mẹ Diệp ở trông sân mặt ủ mày chau: “Đồ nhiều như vậy khi nào thì ăn hết? Dì Trường người mau kêu con mình tới mang về một ít đi, có nhiêu lấy nhiêu.”Xong lại quay sang con gái: “Mẹ xem cái tên Hoắc Tuần này thái độ cũng ko tệ lắm, nếu ko hay con thử suy nghĩ xem…”“Không tệ à?” Diệp Phi hừ lạnh, vẻ mặt khinh thường: “Hắn không muốn cưới, lại muốn xen vào chuyện ăn uống chơi bời của con? Hắn đây là tính cách chiêm hữu nổi lên, thật sự nghĩ con đã mang thai với hắn thì phải đối với hắn nói gì nghe nấy à, con càng muốn ra ngoài chơi, cho hắn tức chết thì thôi.”Nói xong đôi mắt đảo loạn.Gọi điện thoại cho An Hỉ: “Chị có chút trái cây, em cho người đến nhà chị lấy đem lên công ty chia cho mọi người, thuận tiệp giúp chị tìm xem mấy quán bar hay hộp đêm tương đối an toàn ở Tinh Thành này.”Nếu đã là cấp trên rồi ngay lập tức vội vàng đồng ý, không cần khách sáo từ chối.-Tinh Thành còn có ngoại hiệu là Bất Dạ Thành, sau 8h mới là thời điểm náo nhiệt nhất, có cả một con phố với những quán bar nổi tiếng, mấy hộp đêm cao cấp cũng tập trung ở nơi này, ngư long hỗn tạp, loại người nào cũng có.Mấy tình tiết về cuộc sống riêng của nguyên chủ không được đề cập nhiều trong truyện, cho nên cô cũng không biết rõ quá.Cho nên Diệp Phi dưới sự dẫn dắt của An Hỉ, đã tới một quá bar nổi tiếng nhất, phí cho một lô ghế tại đây lên đến 8 vạn, hot thật sự.Vì hôm nay đi hộp đêm, cô đã thay sang một phong cách khác, một cái đầm dây màu đen, lộ ra da thịt tuyết trắng dưới ánh đèn sàn rực rỡ đến lóa mắt, kính râm đeo hờ hững treeo sống mũi, không mang sự khuyên can của bảo vệ, trực tiếp quăng xuống mặt mũi của giám đốc.“Đêm nay tôi nhất định phải vào trong, chỗ trái cây này cũng phải theo tôi vào.”Có tiền đương nhiên dễ giải quyết, chỉ cần dùng tiền đúng chỗ, khách hàng chính là thượng đế, giám đốc thấy thế liền xin chỉ thị của ông chủ, khi nhận được lệnh, liền vô cùng nhiệt tình mà đem cô cùng đống trái cây đằng sau vào trong.Sàn nhảy đã đông đúc người, Diệp Phi cũng là lần đầu tiên đến mấy nơi kiểu này, vô cùng có hứng thú mà quan sát.Nhưng cũng không hoang đường đên mức sẽ gia nhập vào nhóm cuồng loạn ở dưới, hiện tại trong bụng cô còn em bé đó.“Thật lâu chưa thấy tiểu thư, vừa lúc Hàn thiếu bọn họ cũng đang ở đây, nếu không thì qua đó ngồi chơi chút ạ?” Giám đốc đều là người tinh ranh, đỉnh lưu ở Tinh Thành hắn nhớ rõ tám chín phần mười, tuy rằng Diệp Phi chỉ đến vài lần nhưng hắn đã nhớ kỹ.Bằng gương mặt kia, sao không thể nhớ kỹ cho được.Nguyên chủ đã từng đến đây?Cô có ấn tượng với vị Hàn thiếu này, tên là Hàn Nguyên Vũ, trong nhà làm kinh doanh thời trang, danh tiếng ở Tinh Thành cũng thuộc hàng top, ko phải bởi vì gia nghiệp làm cho người ta sợ hãi, mà vì đây là vị thiếu gia độc nhất vung tiền như rác của Hàn thị, ba hắn hận không thể mỗi ngày đến hộp đêm mà xách lỗ tai hắn đưa về nhà.Nguyên chủ cùng từng kết giao với hắn, bởi vì Hàn gia và Hoắc gia cũng có giao tình, ngẫu nhiên có thể gặp mặt, bởi vậy bọn họ qua lại vài lần.Nghĩ vậy, Diệp Phi liền đau đầu.Hàn Nguyên Vũ tùy rằng gia thế hiển hách, nhưng vẫn còn kém so với Diệp gia, nguyên chủ lại mỗi ngày đi khen ngược tiểu đệ nhà người ta, trách ko được bị xem thường.“Đi, đến bàn của bọn họ.”Diệp Phi trước là nghĩ cho nhau mặt mũi, thứ hai là cảm thấy nhân mạch của Hàn Nguyên Vũ ở đây rất rộng, thích hợp thực thi một vài kế hoạch.Khi Giám đốc mang cô đến ghế dài, Hàn Nguyên Vũ đã trái ôm phải ấp uống đến mặt đỏ bừng, ở đây đại bộ phận nam nữ đều là con cái thương gia, gia thế giàu có xa xỉ.Thấy Diệp Phi, mọi người đều là cả kinh.Đầu tiên là một cô gái trẻ, mặc đầy hàn hiệu trên người, diện mạo đáng yêu thanh tú, nhìn không ra người quen, bĩu môi nói; “Ngọn gió nào mà thổi được Diệp gia đại tiểu thư đến nơi này vậy?”“Đúng vậy, thật là hiếm lạ, nghe nói cô đang mang thai con của Hoắc Tuần, ko ở nhà nghỉ ngơi, tới chỗ này làm gì thế?”“Chẳng lẽ Hoắc gia đến nay vẫn chưa đề cập đến hôn sự với cô, cô chờ ko kịp nữa chỉ có thể đến tìm Hàn thiếu nhờ hỗ trợ, ai, cũng thật thảm quá đi.”Nói xong, một đám chị em cười vang một trận ngã trái ngã phải, trên mặt viết đầy châm biếm cùng khinh thường.Ở Tinh Thành này, từ trên xuống dưới ai cũng nghĩ có thể dẫm lên Diệp Phi.Đây mới chính là sự thất bại lớn nhất của nguyên chủ.Cô đời trước dù nằm trên giường bệnh, nói một câu là thở dốc một câu, người khác tuy rằng trong lòng coi thường, nhưng cũng chưa bao giờ bày ra vẻ mặt chế nhạo, ít nhất vẫn là tất cung tất kính.Diệp Phi ngửa đầu, kêu người phía sau mang trái cây đến trải lên bài, số lượng cực nhiều, đem mấy bình rượu giá trị xa xỉ quét xuống, mấy cái rương cao đến nửa người chọc người khác chú ý đến.“Nếu như làm theo những gì tôi nói, hôm nay các người có đánh rắm tôi có thể không truy cứu, đừng quên, bây giờ tôi rất cao quý, muốn đánh đổ chút gia nghiệp của các ngươi, ba tôi chỉ trong vài phút là có thể thực hiện..”Mấy người vạm vỡ ko nói một lời, đem rương trái cây nhất nhất mở ra.Tư thế như muốn chặn họng người khác.(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)–Hàn Nguyên Vũ đang mơ mơ màng màng khó khăn lắm mới thanh tỉnh lại, nâng nửa mí mắt, vẻ mặt hiếm lạ, còn tưởng rằng Diệp Phi học được chiêu gì mới để dẫn dụ sự chú ý.Rốt cuộc đây chính là cô gái, đã từng vì một cái liếc mắt cửa Hoắc Tuần mà trèo tường đến mức rơi vào bể bơi.“Tôi nói này, đàn ông ăn mềm ko ăn cứng cô biết ko? Muốn chơi với tôi? Bộ dạng cầu tôi mang cô đi gặp Hoắc Tuần lúc trước đâu rồi?”Diệp Phi cười nhạt, trên dưới đánh giá tên thiếu gia ăn chơi trác táng này: “Ngại quá, Hoắc Tuần hiện giờ muốn gặp tôi cũng phải trả tiền đó, cần gì đến anh.


Nhưng thật ra trước kia anh đem tôi sai sử như đàn em, hiện giờ cũng nên trả thù lao đi nhỉ? Cha tôi có bao nhiêu thương xót cho tôi chắc ko cần nhiều lời, giờ mà tôi nói ra, không biết ai sẽ bị xui xẻo đâu?”Cô nói rõ ràng, cặp mắt kia vô cùng tự tin hào phóng, nhìn ko ra được quá khứ hèn mọn từng cầu xin thương xót.Nguyên chủ một lòng một dạ muốn bổ nhào lên người Hoắc Tuần, mà vòng phú nhị đại ở Tinh Thành cũng ko tính là quá lớn, còn có em họ Diệp Nhiên du tẩu trong đó, mỗi ngày kể lể vài chuyện của chị họ mình, trông có khác gì đống bùn đất bị dẫm dưới chân đến đã ghiền đâu.Hiện tại nghĩ đến, Diệp Nhiên xác thật đã lâu chưa nói xấu bà chị này.Mấy người thay đổi sắc mặt, bán tín bán nghi.Hàn Nguyên Vũ thu lại cái bộ dáng cà lơ phất phơ, cha Diệp nổi tiếng bênh con gái, bằng ko cũng ko để con gái mình náo loạn đến bây giờ, nếu thật sự muốn làm lớn chuyện, ngày lành của hắn quả thực sẽ kết thúc sớm.“Vậy bây giờ cô muốn như thế nào? Trước đây cũng là cô tự nguyện, bây giờ lại đổ lên trên đầu tôi.”Diệp Phi nghe vậy, không cười nữa, sắc mặt thay đổi nhanh như chớp khiến người ta cứng lưỡi.Mấy tên đàn ông đều nhìn thẳng đến đây.Cô thật sự rất xinh đẹp, da trắng như tuyết, mặt mày đều là phong tình.“Không làm khó mọi người, đây là trái cây Hoắc Tuần đưa qua cho tôi, nhiều quá ăn ko hết, mọi người giúp tôi ăn một ít nhé.”Hùng hổ đánh tới cửa vì muốn cho người ta ăn trái cây?Đây không phải có bệnh sao!Mấy người hai mặt nhìn nhau, trong đó có một cô gái vẻ mặt nghi ngờ nói lời trào phúng: “Chỉ có việc này? Hẳn là cô đã hạ độc trong đây..”Cô ta không muốn hòa hảo cùng Diệp Phi.Nhưng Hàn Nguyên Vũ là người đứng đầu, hắn ta đã lên tiếng, ai dám không phục.Nghiêm trọng nhất trong cái vòng này là bị xa lánh, cứ lấy Diệp Phi làm ví dụ đi, việc thích Hoắc Tuần của cô không có gì là sai cả, nhưng cô xinh đẹp, hấp dẫn ánh mắt đàn ông, tính tình không đc khéo léo, làm nhiều chuyện hoang đường, liền thu hết địch ý về mình, ngay cả một người bạn thân thiết để đi uống trà chiều cũng ko có.Ngày cả người bạn duy nhất Tiêu Hàn Tuyết, tiếp cận cô cũng là vì tiền,Diệp Phi cũng ko biết trong lòng các cô đang quanh co lòng vòng.Cô ngược lại ý cười càng tăng lên.“Đây đều là trái cây của các nhà máy nổi tiếng có dán logo đó, nhập khẩu chính ngạch, tất nhiên tôi cũng đâu có để các người ăn ko mà ko trả tiền được, giúp đỡ phát bài quảng cáo trên mạng xã hội chắc cũng được.”Trước khi đến đây, Diệp Phi đã điều tra.Dàn phú nhị đại trên mạng xã hội đều có tài khoản tích xanh, fans cũng ko ít, bọn họ ko thiếu tiền, hằng ngày đều chia sẻ cuộc sống xa hoa với những cửa hàng xa xỉ, cũng chính vì vậy mà mức độ tin cậy rất cao, dễ khiến người thường tin tưởng.Diệp Phi chính là muốn lợi dụng điểm này, đem trái cây đẩy ra ngoài, dẫn đến càng nhiều người tới mua.Trái cây nhập khẩu tuy đắt tiền nhưng nói chung không thể đắt bằng túi xách hàng hiệu, những người làm công ăn lương cắn răng lại cũng có thể xa xỉ được một phen.Bàn tính lại bạch bạch vang lên trong đầu.Từ trong túi móc ra một xấp danh thiếp vàng: “Đến đây, mỗi người một cái, về sau có cần nghiệp vụ quảng cáo hay marketing cứ tới tìm tôi, giảm giá 20%, hàng thật giá thật ko lừa già dối trẻ.”Nhóm ăn dưa quần chúng cảm thấy thế giới này thật là điên rồi.Diệp gia đại tiểu thư cư nhiên vì kiếm tiền buôn bán mà từ bỏ nam nhân???Hàn Nguyên Vũ rốt cuộc nhịn ko được, trái kiwi trong miệng còn chưa nuốt xuống, liền rít gào phun ra.“Diệp Phi, ngươi là đồ vô lương tâm.

Gả không được cho Hoắc Tuần thì cứ nỗ lực đi, chạy đến đây bán kiwi phá giá một vạn lần là sao.”Diệp Phi thiết diện vô tư giám sát từng người đang phát bài, còn chủ động chia sẻ thêm mấy app trang trí đẹp cho bọn hắn.“Đừng càm ràm nữa, mau đăng bài weibo, tôi còn nhớ anhi cũng có cả tài khoản trên Xiaohongshu nữa, đừng quên đồng bộ đấy!.”Một quyền như đánh vào lên bông.Hàn Nguyên Vũ tức giận đến thất khiếu bốc khói, muốn bổ cái đầu của tiểu tổ tông này nhìn xem thử, có phải là thất tình đến mức hồ đồ luôn rồi, muốn học theo phim truyền hình dùng sự nghiệp làm tê liệt bản thân à?Diệp Phi không phản ứng, một lòng xem người khác phát bài quảng cáo.Đột nhiên phát hiện một người đàn ông cao gầy ăn mặc tinh xảo ko chứt sứt mẻ, đang ngồi trong góc ăn trái cây, cũng ko lên bài.Cô nhíu mày: “Anh làm sao vậy? Thích gây sự với Diệp Phi tôi đây à? Muốn một màn đọ gia thế sao?”Nam nhân lắc đầu, ôn hòa mà giải thích, “Tôi ko có mấy cái tài khoản như thế.”Hàn Nguyên Vũ thấy thế, hữu khí vô lực nói: “Đừng làm khó hắn, hắn chỉ là người bán rượu, quan hệ cùng tôi không tồi, ngồi đây nghỉ ngơi một lát mà thôi.”Diệp Phi ngạc nhiên, “Tiếp thị rượu sao? Hẳn là mối quan hệ vô cùng rộng?”Hàn Nguyên Vũ khinh bỉ cô không hiểu sự đời, “Đương nhiên, hắn là vua bán rượu, toàn bộ quán bar hộp đêm lớn nhỏ trên phố, ko có hắn liền không có hàng, mấy bình rượu của tôi đều phải nhờ hắn mới mua có được.”Vua bán rượu.Không đồng ý là không có hàng.Diệp Phi đôi mắt tính toán một chút, đây còn không phải là người cô đang tìm sao?Đẩy mạnh tiêu thụ rượu cùng đẩy mạnh tiêu thụ quảng cáo cũng ko sai biệt lắm nhỉ.Chỉ cần có nhân mạch, còn lo ko mở rộng thị trường được sao?Ánh mắt cô dính lên trên người đó ko dời đi, hận ko thể một đường đem người đến công ty ấn dấu tay ký hợp đồng, ngày mai liền trở thành công ty quảng cáo lợi hại nhất Tinh Thành.Nào biết còn chưa mở miệng, đã bị Hàn Nguyên Vũ một phen đè lại.Hắn giống cái bị chập mạch, quang quác ngồi ở chỗ đó mà hô to ——“Rốt cuộc tôi cũng đã nhìn ra! Cô chính là cái đồ lả lơi ong bướm, ngủ với Hoắc Tuần xong liền ném qua một bên, hiện tại lại muốn bám lên người của tên bán rượu này ko tha, cô quả nhiên chỉ thèm muốn ngoại hình của hắn.


Đem cặp mắt dơ bẩn kia thu lại cho tôi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.