Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 22: Hoàn Sào Sấm Sét


Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh – Chương 22: Hoàn Sào Sấm Sét


Số lần Tạ Phù Sơ gặp Hành Dương trưởng công chúa rất ít ỏi.

Hai tay nàng đặt trên gối, lưng thẳng tắp.

Hành Dương trưởng công chúa này là tỷ tỷ ruột của đương kim thiên tử, cũng là do bà ấy một đường che chở thiên tử đi lên vị trí như hiện tại.

Địa vị của bà trong lòng thiên tử vô cùng quan trọng, trong triều cũng là một thế lực không thể xem thường.

Mấy năm nay bà dần rời xa vòng xoáy quyền lực, ít khi lộ diện.
Trịnh lão phu nhân cũng không thích người con dâu này, thậm chí bà ta còn tức giận khi đứa con tốt đẹp của mình bị công chúa bắt mất, không chút hiếu thuận, càng không biết biếu tặng cho gia tộc.

Công chúa cường thế, mẹ chồng như bà ta có mấy phần khó chịu.

Tạ Phù Sơ không biết vì sao vị điện hạ này lại đến Hầu phủ, nhưng cũng không hỏi nhiều, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng vạch kế hoạch ngày sau.
“Lục gia sẽ không có tương lai, yên tâm đi.” Hành Dương trưởng công chúa bỗng mở miệng nói.
Tạ Phù Sơ nâng mắt nhìn Hành Dương trưởng công chúa.
Hành Dương trưởng công chúa tươi cười ôn hòa, dù đã đến tuổi trung niên, nhưng vẫn có thể bắt gặp vẻ phong tình yểu điệu khi trước.

Gương mặt bà và Chiêu Dương công chúa cũng có vài phần tương tự.

Tạ Phù Sơ đang nghĩ tới Chiêu Dương công chúa, lại nghe Hành Dương trưởng công chúa nói: “Con và Chiêu Dương đều lương thiện, ngày sau Chiêu Dương cũng sẽ ở trong phủ công chúa, con có thể đến đó thường xuyên.”
Tạ Phù Sơ lộ vẻ kinh ngạc, nàng gật đầu, đáp một tiếng “Vâng”.

Hành Dương trưởng công chúa cũng chẳng có cảm tình gì với toàn bộ Hầu phủ, càng đừng nói tới thiên kim thật nửa đường trở về này.

Bà ấy có thể chú ý tới mình có lẽ là bởi vì Chiêu Dương công chúa.

Tạ Phù Sơ nghĩ thầm.
Trong xe ngựa yên tĩnh không tiếng động.

Tiếng la hét từ đường phố lướt qua tai, tiếng bánh xe lộc cộc lộc cộc.

Cũng may Hầu phủ không xa, lúc cả người Tạ Phù Sơ bị bao vây bởi xấu hổ, một tiếng ngựa hí thật dài vang lên.
Đã tới Hầu phủ.
Hành Dương trưởng công chúa đi đến chỗ Trịnh lão phu nhân, còn Tạ Phù Sơ về thẳng viện của mình.

Nàng hồi tưởng lại câu nói của Hành Dương trưởng công chúa —– Lục gia sẽ không có tương lai.

Có phải Lục gia đã gặp chuyện lớn gì không? Chuyện trên triều nàng không thể hỏi được, Định Dũng Hầu bên kia cũng không lộ ra tiếng gió gì.

Lại mấy ngày sau, người Lục gia tới cửa.

Sau đó, Tạ Phù Sơ được Vương thị sai người mời qua.
“Lục gia cũng là gia tộc danh giá, con ta gả qua đó cũng sẽ không bôi nhọ gia môn.”
“Phù Phong, việc hôn nhân của con còn chưa có tin tức.”

Tạ Phù Sơ mới tới cửa sổ đã nghe lời nói của Vương thị.
Lục gia —–
Ấn đường Tạ Phù Sơ nhảy dựng, trong lòng dâng lên một dự cảm không rõ.
“Nhị muội muội tới rồi.” Tạ Phù Phong trông thấy Tạ Phù Sơ mím môi cười.
“Sơ Nhi, con tới rồi.” Vương thị ôn hòa nói, “Người Lục gia vừa tới, tiểu thế tử Lục gia phẩm mạo đều tốt, con thấy thế nào?”
“Phẩm mạo đều tốt?” Giọng Tạ Phù Sơ có vẻ quái dị, Vương thị vừa mở miệng, rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao.

Nàng rũ mặt, nhẹ giọng nói, “Con nghe nói Lục thế tử háo sắc tham hoa, là hoàn khố hạng nhất.”
“Đó chẳng qua là do người ở phố chợ không biết, là lời đồn thôi.” Tạ Phù Phong nói, “Tấn Quốc công lấy kinh thư gia truyền, đương nhiên sẽ không quá kém.”
Tạ Phù Sơ cười lạnh trong lòng, nàng nhìn Tạ Phù Phong thản nhiên nói: “Tốt như vậy thì đại tỷ tỷ gả đi.

Trưởng tỷ còn chưa có mai mối, muội muội như ta không thể đi trước được, nếu không truyền ra ngoài, người khác còn tưởng rằng đại cô nương Hầu phủ ta có bệnh gì không tiện nói ra đấy.” Nàng vừa nói như vậy, Vương thị cũng suy nghĩ lại, nhíu mày nói: “Điều này cũng không sai.”
Tạ Phù Phong nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: “Con sao có thể đi trước muội muội? Huống hồ nhị muội muội mới là thiên kim đích thực của Hầu phủ, con chẳng qua chỉ là dưỡng nữ mà thôi.” Ngữ điệu của nàng ta càng nói càng mềm, trong giọng nói còn chứa vài phần tủi thân.

Nàng ta hạ tư thái của mình vô cùng thấp.

Vương thị đau lòng nhìn nàng ta nói: “Con đứa nhỏ này, con chính là người của Tạ gia chúng ta, nằm trên gia phả.”
Tạ Phù Sơ cũng nói theo: “Đại tỷ tỷ nói như vậy rất khách khí, nếu để lão tổ tông nghe được sẽ rất đau lòng.”
Tạ Phù Phong rũ mắt không nói.
Vương thị nói: “Phù Phong quả thật không thể thiếu sót được, nhưng Lục gia bên kia cũng đã thay con nói việc hôn nhân.” Bà ta nhìn Tạ Phù Sơ, lời nói thành khẩn, “Hậu trạch của Lục gia cũng rất yên tĩnh, con cũng không cần lo mẹ chồng làm khó dễ.


Nam nhân mà, tuổi trẻ tham hoa, đến khi thành thân sẽ hồi tâm thôi.”
Ý tứ này không phải là bắt nàng phải gả ra ngoài sao? Tạ Phù Sơ nhìn Vương thị, hỏi: “Mẫu thân đây là đang hỏi ý kiến của con? Hay đã sớm định xong rồi?”
Vương thị nói: “Đương nhiên mẫu thân là vì muốn tốt cho con.”
Tạ Phù Phong cũng nói theo: “Đúng vậy, đúng vậy, phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn, Nhị muội muội vẫn nên —–“
“Con không muốn.” Tạ Phù Sơ quả quyết cự tuyệt.

Nghĩ đến vẻ mặt ghê tởm của Lục Trạch kia đã muốn nôn.

Phụ thân mẫu thân cái gì, một đám thật khiến lòng người nguội lạnh.

Trong tiểu thuyết cũng không có sự việc này, có thể là do việc làm của mình mới tạo nên nhánh truyện này? Tạ Phù Sơ nhìn vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của Vương thị, nhẹ cúi người, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Mẫu thân, Lục gia không ổn, tốt nhất nên giữ khoảng cách.”
“Con đứa nhỏ này, sao lại nói vậy?” Vương thị vừa nghe, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tạ Phù Sơ, hiển nhiên là bị thái độ không phối hợp của nàng làm tức giận không ít.
Tạ Phù Sơ trở về viện, càng nghĩ càng cảm thấy phẫn uất, nàng nói nhỏ bên tai Ỷ Ngọc vài câu, bảo nàng ấy mang một phong mật tín gửi cho phủ công chúa.

Nếu Chiêu Dương công chúa chịu giúp nàng, nàng cần gì đích thân giải quyết?
Chiêu Dương công chúa không ở phủ công chúa, hạ nhân trong phủ nghe nói là Tạ nhị cô nương gửi tới cũng không dám chậm trễ, vội vàng đưa vào cung.
Trong điện Bạch Nhật, thanh tịch nhưng không lạnh lẽo cô quạnh.

Thiên tử uy nghiêm đang ngồi trên tiểu tháp, thái tử một bên đang pha trà.
Trên bàn cờ, quân đen trắng tung hoành.
Minh Đức Đế cầm quân đen hồi lâu, lại thả về trong hộp cờ, ông thở dài một hơi nói: “Nghi Nhi trưởng thành, thanh xuất vu lam thắng vu lam*.”
*Thanh xuất vu lam thắng vu lam: trò giỏi hơn thầy.
Chiêu Dương mỉm cười nói: “Đều do phụ thân dạy tốt.”
Đôi phụ nữ* chí tôn này đang chơi cờ, cung nhân cũng không dám tùy tiện quấy rầy.


Cuối cùng vẫn là thái tử gặp được người ngoài cung đang gấp đến độ quay vòng, gọi nàng ấy đến để hỏi cho ra lẽ.

Đến khi nghe được tên của Tạ Phù Sơ, thái tử cau mày, hắn vuốt tay áo, thấp giọng nói: “Đã biết, việc này cô sẽ xử lý.” Đợi cho bàn cờ của Minh Đức Đế và Chiêu Dương công chúa kết thúc, thái tử mới ôn hòa cười nói: “Tiểu Bát, Tạ nhị cô nương truyền tin vào cung, muội có muốn xem không?”
*Phụ: cha, nữ: con gái.

Tâm tư Chiêu Dương công chúa khẽ động, nàng liếc mắt sang thái tử nói: “Hoàng huynh đừng trêu nữa, mau đưa muội.” Thường xuyên qua lại, xem như là thăm dò tính tình Tạ Phù Sơ, vị này cũng không chủ động liên hệ nàng, thật ra là muốn tìm huynh ấy, vậy hẳn là có chuyện trọng yếu.

Nàng nhanh chóng mở mật tín ra, nhíu mày lướt vài dòng, sắc mặt có hơi trắng bệch.

Trong ánh mắt của nàng có mấy phần sốt ruột, vừa định nói vài câu, yết hầu chợt ngứa, liền che miệng ho khan kịch liệt.
Thái tử vội nói: “Tiểu Bát đừng hoảng!”
Minh Đức Đế vừa thấy, có chút kinh hoảng, ông trừng mắt nhìn thái tử, trầm giọng nói: “Sao con có thể cái gì cũng đưa Nghi Nhi xem!”
Sau khi uống một chén trà, Chiêu Dương công chúa mới dịu đi mấy phần, nàng nắm chặt bức thư trong tay, chắp tay với Minh Đức Đế, trầm giọng nói: “Hài nhi xin phụ hoàng tứ hôn!”
“Hôn này đương nhiên sẽ tứ, nhưng vì sao lại sốt ruột như thế?” Minh Đức Đế khó hiểu hỏi.
Chiêu Dương công chúa nói: “Phủ Tấn Quốc công muốn hứa hôn Tạ nhị cô nương cho Lục Trạch!”
“Lục Trạch?” Minh Đức Đế trầm tư một lát nói, “Cái tên này thật có chút quen tai.”
“Trước đây Tấn Quốc công thỉnh chỉ để Lục thế tử này lập tước, nhưng bởi vì ngự sử tìm hiểu Lục Trạch một phen, nói hắn phẩm hạnh không hợp bèn trì hoãn.” Thái tử nói.
Minh Đức Đế bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hóa ra là vậy.” Ngừng một chút lại bất mãn nói, “Lục gia của hắn cũng dám tranh giành với nhà ta?”
Thái tử nói: “Tấn Quốc công trung thành tận tụy, nhưng Lục thế tử này —–” hắn ngừng một chút, chờ Minh Đức Đế ra hiệu bảo hắn tiếp tục nói, hắn mới nói, “Thời gian gần đây nhi thần tra được chuyện núi lở, manh mối chỉ về phía Tấn Quốc công phủ.

Còn có sự kiện thích khách ở Nguyên Hợp Tự lúc trước, dường như cũng có quan hệ cùng Lục gia.”
Minh Đức Đế kinh hãi, đứng dậy nói: “Lại có chuyện như thế?”
Thái tử trầm giọng nói: “Vâng.”
Sắc mặt Minh Đức Đế âm trầm, ông nghiến răng nói: “Tiếp tục tra!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.