Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 21: Hoàn Sào Đùa Giỡn


Bạn đang đọc Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh – Chương 21: Hoàn Sào Đùa Giỡn


“Lang băm! Mẫu thân ta vì uống thuốc này của ngươi mà chết!” Tráng hán ôm thi thể một lão bà, quỳ trên mặt đất lớn tiếng kêu khóc.
Những người vốn đang xếp hàng đợi khám bệnh mua thuốc, lúc này đều nhìn sang đây.
Lão bà sắc mặt xanh tím, bên môi có vệt máu đen, hiển nhiên là trúng độc.

Hán tử này vừa khóc lớn, vừa nói với người của Bảo Hòa Đường: “Nếu các người không cho ta lời giải thích, ta sẽ đi báo quan!”
“Thật à? Thuốc của Bảo Hòa Đường có độc ư?”
“Đừng nghe người khác nói bậy, ta đến Bảo Hòa Đường khám nhiều lần, đại phu rất có bản lĩnh.”
“Cảnh tượng thế này — đúng rồi, ta nghe nói Tạ đại cô nương đang phát cháo tặng thuốc cách đây không xa, hay là chúng ta đi qua đó nhìn xem?”
Hàng người xếp hàng đang bàn tán, trông thấy dáng vẻ chết cũng không bỏ qua của hán tử, có người dao động.

Cuối cùng cũng không xếp hàng nữa, cúi đầu rẽ sang hướng khác.

Cửa Bảo Hòa Đường lập tức giảm đi một phần ba số người.
Thời điểm Tạ Phù Sơ nghe thấy có người gây sự, mày cau lại.

Nàng bỏ chuyện đang làm xuống, giải thích với đại phu Bảo Hòa Đường vài câu, rồi đứng dậy ra ngoài.

Hán tử kia vẫn còn la hét, lão bà trong lòng hắn đã sớm không còn hơi thở.
“Mọi người có nhận ra người này không?” Tạ Phù Sơ trầm giọng hỏi.
Đại phu bên cạnh lắc đầu.

Tạ Phù Sơ hiểu rõ trong lòng, dù không biết là do ai phái tới, nhưng tóm lại là hướng về phía Bảo Hòa Đường mà tới.

Nàng chậm rãi chỉnh trang y phục, đi ra phía trước, lãnh đạm hỏi han: “Vị này xin ngài nói cho kỹ càng.”
Hán tử vừa nghe một giọng nói trong trẻo cất lên, lập tức ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tạ Phù Sơ, trong đôi mắt hắn ta lộ ra mấy phần kinh diễm.

Nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện của mình, bi phẫn nói: “Vị nữ lang này, cô nói xem! Mẫu thân ta sau khi dùng thuốc Bảo Hòa Đường xong liền trở nên thế này! Thuốc của Bảo Hòa Đường này giết người!”
“Là vậy à —” Tạ Phù Sơ kéo dài ngữ điệu, nàng mỉm cười nói, “Chi bằng đi báo quan?”
Hán tử nghẹn họng, ôm chặt lấy lão bà.
Tạ Phù Sơ thấy thế, lại thong thả nói: “Không biết ngài xưng hô thế nào? Đại phu Bảo Hòa Đường chúng ta lúc xem bệnh đều sẽ ghi lại bệnh án, phòng ngừa sơ xuất, đều viết thành hai bản, ký tên đồng ý.

Bảo Hòa Đường giữ một phần, còn một phần khác chép lại —” Ngữ điệu Tạ Phù Sơ cao lên, nàng nhìn chằm chằm đại hán nói, “Bệnh án của mẫu thân ngài đâu?”
“Đúng vậy, đúng vậy, Bảo Hòa Đường xưa nay đều làm vậy.

Ta có thể làm chứng.”
“Nhắc mới nhớ, ta cũng không mang theo, phải nhanh trở về lấy, hy vọng không quá muộn.”
Tạ Phù Sơ vừa nói, có không ít người tiếp lời nàng.

Tạ Phù Sơ mỉm cười nhìn hán tử gây sự kia.
Hán tử nào có thứ ấy.


Hắn chỉ đến gây sự thôi.

Tay dần đổ mồ hôi, ánh mắt của hắn cũng trở nên hung ác, trừng mắt nói với Tạ Phù Sơ: “Ngươi đang nói giúp Bảo Hòa Đường sao?” Nói xong hắn để lão bà xuống, đột ngột đứng dậy.

Ngay lúc hắn tới gần Tạ Phù Sơ, lập tức có mấy người hầu tiến lên, quát: “To gan! Dám vô lễ với cô nương chúng ta?!”
“Vị này không đi báo quan, vậy chúng ta báo giúp hắn đi.” Tạ Phù Sơ lại nói.
Đại hán bắt đầu kích động, vội vàng nói: “Ta, ta nhớ nhầm!” Không trở lại dáng vẻ kiêu ngạo khi nãy nữa, vội vàng ôm lão bà chạy trối chết.

Ánh mắt Tạ Phù Sơ lóe sáng, thấp giọng nói: “Đi xem hắn đi đâu, báo lại với ai?”
Do Bảo Hòa Đường xảy ra chuyện, đám đông cũng tan đi một chút.

Lý Lệnh Thần sai người cố tình dẫn đường, quả nhiên đưa dân chúng đến quầy phát cháo của Tạ Phù Phong.

Được lợi từ Tạ Phù Phong, đương nhiên phải khen vài câu mỹ nhân thiện tâm.

Tạ Phù Phong vốn vì chuyện đạo thơ tích tụ trong lòng, lúc này nghe người khác khen, lại thoải mái trở lại.

Nàng ta nghĩ nhờ vào thân phận “xuyên không” này, ở cổ đại có thể hưởng thụ được, nào ngờ lại có trận náo loạn này.
Lý Lệnh Thần hiểu tâm tư Tạ Phù Phong, hắn đến cạnh Tạ Phù Phong, nói nhỏ: “Hai người kia sẽ không xuất hiện ở kinh thành, nàng yên tâm đi.” Ngừng một chút, hắn lại nói, “Ta đã điều tra, quá khứ bọn họ đều trống rỗng, cũng không có bài thơ nào đặc sắc, có lẽ là có người cố ý hãm hại vu oan nàng.” Lý Lệnh Thần tin tưởng Tạ Phù Phong.


Tại sao những tài năng lớn như thế lại không nổi tiếng ở kinh thành? Hắn đi điều tra đồng hương của hai người kia, cũng không ai biết tài hoa của bọn họ.

Trong này có điều gian dối, nhưng khi hắn sai người điều tra tiếp, toàn bộ manh mối đều bị chặt đứt.
Hắn vừa nói vậy, Tạ Phù Phong lại thất kinh hồn vía.

Nếu Đỗ Tử Mỹ và Lý Thái Bạch là do người cố ý sắp xếp, vậy không phải nói thế giới này còn có người xuyên qua sao? Nàng ta nghĩ bản thân xuyên qua sẽ được làm nữ chính, nhưng nếu xuất hiện một người khác xuyên qua thì sẽ biến thành thế nào? Càng nghĩ càng kích động, nàng ta nắm lấy tay áo Lý Lệnh Thần, đôi mắt rưng rưng nhìn hắn, rụt rè nói: “Tam hoàng tử.”
Lý Lệnh Thần trìu mến nhìn Tạ Phù Phong, trong lòng khẽ động, hắn vuốt mái tóc dài của nàng ta, ôn hòa nói: “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Người Tạ Phù Sơ phái đi theo đại hán kia đã nhanh chóng hồi báo.
“Cô nương, hán tử kia đến liên hệ với người của phủ tam hoàng tử.” Người đi thăm dò có chút khó xử, sau hồi lâu mới nói tiếp, “Đại cô nương cũng ở chỗ đó, hôm nay bọn họ phát cháo.”
Tạ Phù Sơ vẻ mặt hiểu rõ nói: “Có lẽ bên kia ít người, nên đến chỗ chúng ta náo loạn lôi kéo thêm người qua đó.” Người quá ít, không phù hợp với sự phô trương của tam hoàng tử.
Nàng không định ở lại Bảo Hòa Đường nữa, xử lý xong chuyện, lại yên tâm giao hết thảy cho nhóm đại phu ở Bảo Hòa Đường.

Ra khỏi cửa nhìn sắc trời cũng không còn sớm, nàng bèn chuẩn bị hồi phủ.

Nàng xuất môn không ngồi xe ngựa, Bảo Hòa Đường cũng không quá xa Hầu phủ.

Khắp phố xá Trường An, người bán hàng liên tục rao hàng, vô cùng náo nhiệt.
Tạ Phù Sơ đang nghĩ ngợi, thình lình một thiếu niên cẩm y giơ roi thúc ngựa lao tới.

Sau lưng hắn còn có mấy gia nô cưỡi ngựa theo sau.

Nơi này cấm cưỡi ngựa trên đường, cũng chỉ có những kẻ con nhà giàu mới dám làm càn như thế! Tạ Phù Sơ vội vàng thối lui, lảo đảo một cái, suýt nữa đụng vào sạp hàng bên cạnh.


Nàng nhìn người cầm dây cương, trên mặt có mấy phần tức giận.
“Tiểu thư, người không sao chứ?” Ỷ Ngọc và nhóm người hầu đều kinh hoảng.
“Không sao.” Tạ Phù Sơ trầm giọng nói.
Cẩm y công tử bước xuống, là một gương mặt quen thuộc.
“Tạ cô nương, thật trùng hợp.” Đôi mắt đào hoa phong lưu của Lục Trạch nhìn Tạ Phù Sơ, cười nói, “Tại hạ xin bồi tội cô nương.”
Tạ Phù Sơ lười nói chuyện với tên nhà giàu này.
Nhưng Lục Trạch lại không định buông tha nàng, vung roi, đứng chắn trước mặt Tạ Phù Sơ, cười nói: “Tạ cô nương đang đi đâu? Để tại hạ đưa cô hồi phủ được không?”
“Không cần.” Tạ Phù Sơ lạnh giọng nói.
“Lời ấy sai rồi.” Lục Trạch học lời nói nho nhã của đám văn nhân, hắn nhìn Tạ Phù Sơ nói, “Cô và ta có chút hữu duyên, chi bằng đến Tụ Tiên Lâu uống một chén?” Lục Trạch quen thói, dám chắn trước mặt Tạ Phù Sơ, không cho nàng rời đi.

Tạ Phù Sơ cũng phát cáu, nàng trừng mắt nhìn Lục Trạch, trầm giọng quát: “Tránh ra!”
Lục Trạch thấy Tạ Phù Sơ tức giận, lại càng cười ái muội, hắn nói: “Nếu không thì sao?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Một giọng nói uy nghiêm truyền đến.

Đúng lúc xe ngựa của Hành Dương trưởng công chúa đi ngang qua.

Bà ấy xốc mành nhìn Tạ Phù Sơ, lại nhìn chằm chằm Lục Trạch.
Lục Trạch bị nhìn đến da đầu run lên, vội chắp tay nói: “Ra mắt trưởng công chúa.

Vừa mới gặp Tạ gia muội muội, nói chuyện với nàng ấy mấy câu.”
Tạ Phù Sơ cười lạnh một tiếng, nói: “Lục thế tử phóng ngựa trên đường, đùa giỡn con gái nhà lành.”
Hành Dương trưởng công chúa gật gật đầu với Tạ Phù Sơ, cũng không tiếp lời vừa rồi, bà ấy chỉ nói với Tạ Phù Sơ: “Vừa lúc ta muốn đến Hầu phủ một chuyến, con đi cùng đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.