Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 62


Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 62


“Anh nói thế giống như em là chủ gia đình vậy”, hai chữ “hỏi ý” này cảm giác rất có trọng lượng.
Phó Viễn Xuyên mân mê mái tóc của cá nhỏ, “Chẳng lẽ không phải sao?”.
Quân Thanh Dư vô tội chớp mắt, hỏi dò: “Vậy chủ gia đình hôm nay về nhà có thể ăn kem không?”.
“Không”.
“…???”.
Quân Thanh Dư gỡ bàn tay Phó Viễn Xuyên đang đặt trên đầu mình xuống, lặng lẽ bỏ lại cho Phó Viễn Xuyên một bóng lưng, đi ra chỗ khác nghịch vòng tay thông minh.

Phó Viễn Xuyên thấy thế thì cười khẽ, bám sát đằng sau.

Anh giúp cậu cởi dây buộc tóc, không quên dỗ dành: “Ngoan nào”.
Quân Thanh Dư vẫn luôn buộc chặt tóc lại, dù sao cũng là bán đồ ăn, không thể để xõa tóc ra được.

Giờ đã đóng cửa, buộc chặt quá có hại cho tóc, tháo dây buộc ra rồi Phó Viễn Xuyên còn dùng tay mát xa cho cậu, “Để tôi đi trả lời mấy vị nguyên soái kia”.
“Ưm”.

Nghĩ đoạn, Quân Thanh Dư cảnh cáo: “Có đồ thừa hẵng bán cho bọn họ, chủ yếu là cho quân đoàn của anh trước”.

Móc nối với đồng nghiệp đúng là quan trọng thật, nhưng để cho binh lính trong quân đoàn của Phó Viễn Xuyên tốt lên mới là quan trọng nhất.

Phó Viễn Xuyên đáp: “Được”.
Quân Thanh Dư lên mạng tìm kiếm tin tức liên quan đến cửa hàng đồ ngọt.

Ngoại trừ bài viết dài dằng dặc dùng tài khoản của Phó Viễn Xuyên đăng lên đã leo lên mục tìm kiếm nổi bật thì bên dưới còn có rất nhiều bài viết của người qua đường.

Cậu không chủ đích tìm người dẫn dắt hướng dư luận, những bình luận phản hồi này đều là người thật việc thật.
[Điều kiện gia đình cũng tạm, thi thoảng có thể ăn rau quả gì đó, chỉ là cái thứ đó chẳng ngon gì hết! Mấy lần ăn đều là cứng đơ cố nhét vào bụng thôi, lần này đến cửa hàng vốn là để góp vui, nào ngờ rau quả ở đó ngon thật! Chắc là sự cuốn hút của rau quả giống mới đấy, giờ tôi càng không ăn nổi rau quả bình thường được nữa rồi].
[Vốn từ nghèo nàn, nhưng mà ngon thật.

Chỉ là người xếp hàng đông khiếp, xếp hàng cả buổi sáng, lúc đến lượt tôi thì đúng người cuối cùng luôn].
[@Thông tin chính phủ, ra đây mà xem thế nào mới là rau quả này, mấy người giữ chút xíu sản lượng kia như giữ của hồi môn, so với nguyên soái khác gì đồ bỏ không!].
[Hầy, chưa mua được phiếu nên ngồi im nhìn mọi người đăng bài cảm nhận.

Cái khác chưa nói, nhìn mấy bức ảnh đã có cảm giác rất ngon rồi, có cơ hội thì đi thử xem sao vậy].

Hương vị của rau quả không cần phải bàn, dù là đã ăn hay chưa ăn rau quả của thời đại này bao giờ thì cũng không hề ảnh hưởng đến những lời nhận xét về hương vị của rau quả trong không gian.

Đế Quốc đúng là kiểm soát rau quả rất chặt chẽ, nói đúng hơn thì là kiểm soát rất chặt những nguồn tài nguyên tự nhiên khan hiếm như thế này, trong đó có cả người cá nữa.

Giống như có đồ ngon thì giấu hết đi, chỉ chia sẻ cho những người có địa vị cao.

Cũng đâu phải tụi nhóc ba tuổi cần thứ gì đó để mua chuộc người khác chứ.

Quân Thanh Dư chẳng hiểu nổi lối suy nghĩ của người lãnh đạo Đế Quốc là thế nào nữa, cảm giác như lão đang tự chôn mình vậy, nếu không thì một người lãnh đạo Đế Quốc làm gì hồ đồ đến mức đó.

Xem thêm vài bình luận nữa, Quân Thanh Dư không nhịn được mà nói: “Em thấy người lãnh đạo Đế Quốc này cứ sai sai”.
“Lão vẫn luôn sai sai như vậy”, Phó Viễn Xuyên nhàn nhã chải chuốt lại mái tóc của cá nhỏ rồi tết gọn lại theo như hướng dẫn trong vòng tay thông minh.

Phó Viễn Xuyên hiểu rất rõ người lãnh đạo Đế Quốc này, “Lão điên chỉ biết thực nghiệm ấy mà.

Lão có thể ngồi lên chức vị này đều là do ăn may, mong chờ lão tạo nên được thành tựu gì chứ”.
Quân Thanh Dư chớp mắt, cảm giác sai sai không chỉ mỗi ngần này, nhưng nghĩ kĩ hơn thì cậu cũng không biết sai ở đâu nữa, bèn mặc kệ không hỏi tiếp.

Trang tin nhanh kéo làm mới một cái là lại có bình luận mới.

Lúc nhìn thấy có người hỏi số lượng khách nhận vào, Quân Thanh Dư hơi ngừng lại, nhấn vào xem.
[Nhận có năm mươi người, ít quá đi à.

Dù không bao gồm cả người bệnh đi nữa nhưng cũng ít thật đấy, sau khi đặt đồ nếu muốn gọi thêm thì phải xếp hàng lần nữa.

Hu hu hu…!Lúc đầu không biết nó ngon thế, gọi đại thôi, sau đó có muốn gọi thêm thì cũng không kịp nữa, tiếc á! Biết trước thì đã gọi mỗi loại một phần rồi].
[Thực ra tôi thấy thế đã nhiều lắm rồi.

Ông thử tính lượng rau quả dùng trước đây với số lượng mà nguyên soái dùng xem, chỗ này phải nhiều hơn gấp đôi.

Dù sao cũng đâu thể làm khó người ta vì giống mới được].
[Tôi ăn một lần là tìm khách sạn gần đấy ở lại luôn, sáng sớm mai đến xếp hàng tiếp!].
[Tỉnh lại đi, thay đổi thời gian rồi, thông báo ghi là buổi chiều mới mở cửa].
[Tôi biết mà, mở cửa buổi sáng thì phải xếp hàng từ nửa đêm cơ.


Bồ phải biết là ở đấy có một đống người giành giật năm mươi suất kia với bồ.

Nhưng mà cửa hàng yên tĩnh lắm, nhiều người nhưng không hề lộn xộn đâu, còn có hương hoa quả nhẹ nhẹ nữa].

Nổi đến thế sao? Còn phải xếp hàng từ sớm như thế nữa.

Quân Thanh Dư nhớ lại lúc mình đến thì mọi người đã xếp vòng trong vòng ngoài rồi, hình như…!không xếp hàng từ sớm thì đúng là không còn chỗ.
Nhưng mà năm mươi suất đã nói ngay từ đầu, không thể thay đổi tùy ý được.

Rau quả trong không gian cũng không phải chỉ cung cấp cho mỗi cửa hàng, sau này còn phải thêm phần cho các nguyên soái khác, cửa hàng ấn định năm mươi suất là ổn rồi.
Chưa gì đã có người bắt đầu thuê phòng khách sạn xung quanh để chuẩn bị cho ngày thứ hai xếp hàng mua đồ ngọt.

Nhưng chỗ này lượng khách ít, khu tham quan đã đóng cửa cả rồi, các khách sạn xung quanh cũng không thoát khỏi cảnh phải đóng cửa, giờ khách sạn có thể tính là gần thì cũng cách đấy hơn một tiếng lái xe nhỉ.
Đang mải suy nghĩ thì Quân Thanh Dư lờ mờ cảm nhận được bên ngoài hình như có động tĩnh, ngẩng lên nhìn thì thấy bóng dáng Thi Khải Tân bên ngoài.

Hình như anh ta đang nói chuyện với ai đó, người đó đi rồi anh ta mới mở cửa đi vào.
Thi Khải Tân cẩn thận khóa cửa lại, bước đến trước quầy, nói: “Nguyên soái, mấy vị khách đến mua đồ ngọt đã đi hết, ngoài ra thì bắt được mười mấy kẻ có vấn đề, em cho Ngu Tri đưa về điều tra thân phận hết rồi”.
Quân Thanh Dư nhướn mày, mười mấy kẻ? Dù biết là sẽ sai người đến đây, nhưng Quân Thanh Dư không ngờ là lại nhiều đến thế.

So với số lượng người bình thường đến đây thì mười mấy người cũng tính là nhiều rồi.
Nhưng con số này lại không hề nằm ngoài dự đoán của Phó Viễn Xuyên, bởi lẽ không chỉ có một bên duy nhất có ý nhăm nhe cửa hàng đồ ngọt này, “Khống chế được rồi thì đợi bọn họ đến đòi người thôi”.
“Vâng!”.

Ngừng một chút, Thi Khải Tân nói tiếp: “À đúng rồi, nguyên soái, vừa nãy trong số những người xếp hàng có người hỏi em những cửa hàng quanh đây là của ai, người đó muốn thuê để mở cửa hàng”.

Thi Khải Tân chỉ biết trước đây bọn họ dùng những cửa hàng đó để mở cửa hàng giả, nhưng những cửa hàng đó cụ thể là của ai thì anh ta không biết, vậy nên anh ta cũng không hề nói gì nhiều, chỉ nói sẽ hỏi giúp mà thôi.
Quân Thanh Dư nghe được thì hơi giật mình, cho thuê sao? Cửa hàng đồ ngọt của cậu chỉ to cỡ này thôi, sau này cũng sẽ không mở rộng diện tích, vậy nên những cửa hàng xung quanh căn bản là không dùng đến.

Vì bận tâm đến vấn đề an toàn nên Phó Viễn Xuyên đã mua đứt luôn các cửa hàng tại con phố này, nhiều cửa hàng bỏ không như thế, không tận dụng thì cũng hơi tiếc đấy.
Nhưng Phó Viễn Xuyên không hề đưa ra quyết định về chuyện này, anh cúi đầu hỏi cá nhỏ: “Em có định cho thuê không?”.
Câu này hiển nhiên không phải hỏi Thi Khải Tân, anh ta nghe được thì hơi khựng lại, rồi rất nhanh đã hiểu ra, “Uầy…!Hóa ra là cửa hàng của phu nhân.


Không hổ là phu nhân, đây hẳn là đầu tư nhỉ”.

Trước đây chẳng có mấy mống đến đây, giá mua cả một con phố thì cũng không hơn kém là bao so với giá mua một khu mua sắm đông đúc, chắc chắn là đắt cắt cổ.

Nhưng mà mới có bao lâu đâu, lượng người qua lại nơi này tăng lên, có khi khu tham quan bên cạnh có thể theo đó mà hồi sinh, giá của các cửa hàng thì càng khỏi phải nói.

Hơn nữa, cửa hàng đồ ngọt này thật sự là rất đặc biệt, tương lai giá trị chắc chắn chỉ có tăng lên, có một khu phố mua sắm vô giá hoàn toàn là có thể.
Quân Thanh Dư nghĩ rồi lại nghĩ, bán thì chắc chắn không thể rồi, để không thì cũng phủ bụi, chi bằng cho thuê.

Nhưng giờ biết bao nhiêu kẻ đang nhòm ngó nơi này, cho thuê có lẽ sẽ hơi phiền.

Lỡ đâu có kẻ nào đó trà trộn vào, vậy chẳng phải tự chôn bom bên cạnh mình sao.

Biết người biết mặt khó biết lòng, càng đừng nói là biết cả gốc rễ.

Suy đi tính lại vẫn thấy hiện giờ cho thuê là không ổn, Quân Thanh Dư bèn nói: “Tạm thời cứ bỏ không đấy đi, chuyện cho thuê sau này rồi nói”.
“Vưng, nghe phu nhân hết”.

Thi Khải Tân chỉ tò mò hỏi một câu thế thôi, nếu sau này có người hỏi thì anh ta cũng có thể giải đáp được.
Đã báo cáo xong mọi chuyện, Thi Khải Tân cũng không ở lại lâu, anh ta chỉ ra ngoài, nói: “Không còn chuyện gì khác nữa thì em xin phép ra ngoài có việc trước, tin tức về mấy kẻ bị bắt còn chưa hỏi ra được nữa, e là một mình Ngu Tri không kham nổi”.
“Cậu đi đi”.
Thi Khải Tân đi rồi, trong cửa hàng đồ ngọt lập tức yên tĩnh trở lại.

Phó Viễn Xuyên vuốt thẳng lại mái tóc của cá nhỏ, nói: “Dọn qua chỗ này một chút rồi chúng ta về nhà”.
“Được”.
___
Tối muộn, Quân Thanh Dư ngồi trên nệm mềm cạnh cửa sổ xem vòng tay thông minh, cứ một lúc lại nhìn giờ một cái.

Từ lúc Phó Viễn Xuyên đi họp đến giờ đã được ba tiếng, nội dung chính của cuộc họp có liên quan đến rau quả giống mới.

Theo lí thì cuộc họp kiểu như này Quân Thanh Dư nên đi cùng, nhưng vì mở họp trực tuyến có cả các nguyên soái khác nữa nên cậu không đi theo.

Vốn định là ở lại phòng ngủ đợi Phó Viễn Xuyên, nhưng thời gian trôi quá lâu rồi.

Nghĩ bụng, Quân Thanh Dư cất vòng tay thông minh đi, đứng lên đi xuống tầng.

Tình hình này cuộc họp sẽ không kết thúc sớm đâu, chuẩn bị chút đồ ăn đêm mang cho anh vậy.

Nửa đêm ăn chút đồ dinh dưỡng cũng tốt, dù sao thức khuya cũng mất sức lắm đấy.

Quân Thanh Dư lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh, lại lấy thêm một con gà để hầm canh.

Gà đã được xử lí sạch sẽ, cách làm cũng đơn giản, cho túi gia vị với gà vào nồi nước rồi nấu chung, đầu tiên là vớt hết bọt đi, sau đó đậy nắp tiếp tục hầm là được.

Dùng nồi chuyên dụng hầm canh rất có hiệu quả, nhanh nhất nửa tiếng đã có thể hầm cho thịt gà mềm nhũn, róc cả xương.

Cuối cùng, lúc lấy ra khỏi nồi cho thêm mắm muối nêm nếm là được.

Món chính dùng bánh mì cắt lát kẹp mấy miếng thịt với rau củ, thế là đã có được món chính vô cùng đơn giản.

Quân Thanh Dư còn gọt thêm ít hoa quả, định ăn xong bữa đêm thì có thể lấy ăn tráng miệng.
Canh gà đã nấu xong được đổ ra rồi đặt trong khay đựng, các món khác cũng được để chung luôn.

Đứng trước cửa phòng họp, Quân Thanh Dư dùng một tay đỡ dưới khay đựng, một tay gõ cửa phòng.
“Vào đi”.
Quân Thanh Dư nghe thế thì mở cửa đi vào, “Anh vẫn đang họp à?”.
“Ừ”.

Phó Viễn Xuyên giơ tay tắt thu hình lẫn ghi âm, “Em sao vậy?”.
Nhận ra động tác của Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư lắc đầu, bưng theo khay đựng đồ đặt ở bên cạnh tay anh, “Em làm ít đồ ăn cho anh.

Nếu họp lâu quá anh nhớ ăn chút gì đó rồi hẵng thức khuya”.
Phó Viễn Xuyên giơ tay ôm eo cá nhỏ, anh đậy nắp bát canh gà lại nhưng vẫn không thể ngăn được hương thơm tỏa ra.

Phó Viễn Xuyên không muốn ăn gì cả, bèn dỗ dành cá nhỏ trước: “Buồn ngủ rồi sao? Tôi sắp xong ngay đây”.
“Anh đừng lo”.

Quân Thanh Dư nhìn lướt qua màn hình giả lập của máy tính, bên trên chia thành mấy ô nhỏ, mỗi ô là một người, duy chỉ có một ô ở dưới góc là đen thui.

Đây hẳn là màn hình hiển thị của Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên khẽ nói: “Hay là em ngồi lại đây? Tôi…”.
“Không cần đâu”.

Quân Thanh Dư cúi người hôn nhẹ lên má Phó Viễn Xuyên, cậu cười nói: “Em đi tắm trước, đợi anh xong rồi thì cùng ngủ”.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Cửa hàng có giấy phép buôn bán (nước ép) với giấy phép kinh doanh nhé, suýt thì quên nói..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.