Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 61


Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 61


Quân Thanh Dư chưa kịp chuẩn bị gì thì nghe được câu này.

Đụng phải ánh mắt chân thành, kiên định của Phó Viễn Xuyên, gương mặt cậu nổi lên ánh hồng.

Cậu ho nhẹ một tiếng, cầm lấy thực đơn đưa cho khách, vội nói: “Cậu gọi món đi”.
Chàng trai hoàn hồn lại, chút bồn chồn vừa xong bay biến sạch, “Vâng vâng, vậy thì…!rau quả tổng hợp đi”.
Phó Viễn Xuyên đang nhập thông tin vào hệ thống, nói: “Cậu là người ở khu dân cư DC5 sao, xuất trình chứng minh nhân dân thì sẽ được miễn phí”.
Chàng trai vội lắc đầu, “Không cần đâu, tôi chỉ là đọc được tin tức nên đến đây góp vui thôi”.

Anh chàng vẫn trả đủ tiền, “Tôi vốn đến xem cửa hàng của nguyên soái trông như thế nào, không ngờ còn được gặp người thật.

Ngài là thần tượng của tôi đấy, phim tài liệu về chiến dịch A1 kia tôi xem mấy lần rồi, hi hi, ngầu đét”.
Chàng trai nói năng có hơi lung tung.

Đều tại nguyên soái bình thường chẳng tham gia họp báo gì, ảnh chụp lộ mặt cũng rất ít, giờ được gặp người thật, không kích động sao được.
Phó Viễn Xuyên đưa cho anh chàng thẻ số thứ tự là một miếng nhỏ hình tròn có chữ số, “Gọi đến số thứ tự của cậu thì ra lấy”.
“Vâng”.

Chàng trai nhận lấy thẻ số rồi quay người đi, nhưng vừa đi được mấy bước sang bên trái thì đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Chúc nguyên soái và phu nhân trăm năm hạnh phúc”.
“…”, Quân Thanh Dư khựng lại, sữa chua đang cầm trong tay suýt thì rơi.
Phó Viễn Xuyên chậm rãi nhướn mày.

Anh vươn tay với lấy đơn gọi món, tiện tay viết thêm một dòng chữ lên tờ hóa đơn đã in ra, nói: “Tặng cậu một cốc nước ép”.
Chàng trai nở nụ cười tươi rói, “Cảm ơn nguyên soái”.
Quân Thanh Dư cúi đầu bận rộn xếp rau quả ra đĩa, coi như không nghe thấy hai người nói gì.

Phó Viễn Xuyên nhìn cá nhỏ ra vẻ bình tĩnh mà không biết đôi tai đỏ hồng đã bị lộ ra từ lâu.

Trong mắt anh đong đầy ý cười, nhưng cũng không hề tiếp tục trêu chọc cậu.
Rau quả tổng hợp ấn theo số lượng mà bày ra, không phải người sống ở khu dân cư DC5 thì tạm thời không dùng đến nước suối, linh khí có trong rau quả cũng đủ bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể rồi.
Món đầu tiên rất nhanh đã xong, đặt lên quầy ngay trước mặt là sẽ tự động gọi đến số thứ tự, chàng trai nghe đến số của mình thì chủ động đến lấy.

Rau quả tổng hợp cực kì tươi mới, nhìn đã thấy ngon rồi.

Nhưng…!căn bản là anh chàng chẳng ôm suy nghĩ gì với mấy cái kiểu rau quả này.

Mặc dù không phải quý tộc hiển hách của Đế Quốc nhưng ít nhiều cũng có cái mác quý tộc, tất nhiên anh chàng cũng được Đế Quốc phân phát rau quả.

Cảm giác vừa khó ăn vừa chẳng tươi mới gì, có những lúc nước ép phải cho thật nhiều đường để trung hòa vị.

Nếu không phải vì ăn vào tốt cho cơ thể thì anh chàng sẽ chẳng thèm uống cái thứ dở ẹc đó.
Giờ mua cũng mua rồi, trong cửa hàng cũng không cho phép bỏ phí, chàng trai bấm bụng cắn răng ăn cho xong.

Anh lấy dĩa xiên các loại hoa quả thành một xiên dài rồi một miếng ăn hết, nhồi đầy một mồm định nuốt chửng.

Nào ngờ nhai được hai miếng thì cả người sững sờ.

Rau củ không có một chút vị đắng nào, giòn mọng đến ngay cả cái lá cũng có vị ngọt nhẹ.

Ngoài rau củ, hương vị của hoa quả cũng rất xuất sắc, không phải kiểu khô khốc bình thường như nhai rơm mà ngọt thanh, mọng nước vô cùng.

Hương vị bùng nổ trong miệng.
Hóa ra nguyên soái nói đã phát minh ra giống rau quả mới không phải chuyện đùa, cũng không phải cái kiểu bên ngoài thơm ngon mọng nước, ăn vào thì chẳng có gì.

Mà nó ngon thật!
Chàng trai dùng dĩa xếp lại rau quả, sau đó dùng vòng tay thông minh chụp ảnh lại, đăng lên tài khoản cá nhân chính chủ.
[Ngon phát điên lên được!!! Nhiệt liệt đề cử!].
Đăng xong anh chàng tiếp tục hớn hở ăn nốt phần rau quả còn lại, nhưng không phải kiểu nhồi đầy một mồm như vừa nãy mà ăn vô cùng từ tốn.

Mỗi loại rau quả đều có hương vị khác nhau, nhưng đều ngon hết.
Anh chàng lập tức đứng lên, muốn gọi thêm thật nhiều các món khác, “Nguyên soái! Giờ tôi có thể gọi thêm đồ ngọt không?”.
Phó Viễn Xuyên đáp: “Phải xếp hàng”.
“A…!Thôi vậy”.

Chàng trai nhìn bên ngoài còn bao nhiêu người, tự nhủ thôi bỏ đi, “Ngày mai tôi lại đến vậy”.
Trong cửa hàng đã ngồi kín chỗ nên tạm không nhận người ngoài vào nữa.


Nhưng nhìn chung thì không bận lắm, mở cửa hàng kiểu từ từ thế này cũng không tệ.
Chỉ là, Quân Thanh Dư nhìn lượng người bên ngoài, không khỏi cảm thấy khó hiểu, “Chẳng phải hôm qua đã bảo là chỉ nhận năm mươi người thôi sao, em thấy ngoài kia không chỉ mỗi năm mươi người đâu”.

Phó Viễn Xuyên đặt rau quả đã cắt xong sang một bên, nói: “Không sao, chúng ta chỉ bán năm mươi suất thôi”.

Không có nguồn gây bệnh, quanh năm chỉ sống ở hành tinh chủ, ít hoạt động ngoài không gian thì sẽ không bị nhiễm bức xạ quá nhiều.

Ngoại trừ người sống ở khu dân cư DC5, những người khác đến đây có lẽ chỉ là muốn mua cho yên tâm, hoặc là tò mò nên đến xem cửa hàng đồ ngọt này tròn méo ra sao thôi.
Nhóm khách vừa vào đây, Phó Viễn Xuyên thầm tính, số người được miễn phí tương đương với số người mắc bệnh ở khu dân cư DC5, những người mắc bệnh có ghi trong dữ liệu đều đã đến rồi, sau đây cứ ấn theo những gì nói lúc đầu, chỉ bán năm mươi suất là được.

Số lượng người đã ấn định không hề ít, hơn nữa những người mắc bệnh ở khu dân cư DC5 không nằm trong năm mươi người này, tức là tương đương với hơn năm mươi suất.

Chỗ ngồi trong cửa hàng đã ngồi kín, nếu tính cả bàn dài ngồi chung thì tầm hai mươi người.

Thi Khải Tân đi vào cùng với nhóm người đang xếp hàng, bất lực nói: “Nguyên soái, những người đang xếp hàng ngoài kia không chịu về”.

Rõ ràng đã nói là chỉ đủ năm mươi người đằng trước thôi, nhưng mọi người vẫn cứng đầu xếp hàng bên ngoài, Thi Khải Tân khuyên đến khô cả miệng vẫn vậy.
Phó Viễn Xuyên bình thản đáp: “Nói với bọn họ, lượng rau quả không đủ, còn mười lăm suất nữa, bán hết là đóng cửa”.

Nếu thật sự bán không ngừng nghỉ, không làm theo những gì thông báo lúc đầu thì sau này sẽ bận tối mắt tối mũi.

Hàng người không ngừng tìm đến, có khi còn chẳng đóng cửa hàng nổi nữa.
Hơn nữa…!nếu như bán quá nhiều, chuyện sản lượng của rau quả cũng khó mà giải thích.

Quy tắc nên có, không thể nói đổi là đổi được.
Thi Khải Tân gật đầu, “Vâng, để em ra nói”.
Chỗ rau quả chuẩn bị trước khi mở cửa đã dùng hết, nhân lúc chưa ai vào gọi món, Quân Thanh Dư giấu dưới mặt bàn, lấy thêm rau quả ra.

Lúc xử lí rau quả, ngay cả đám Thi Khải Tân cũng không được đụng tay vào, đều là Phó Viễn Xuyên tự mình cắt gọt, nhiều người đến, lượng rau quả cần dùng cũng nhiều hơn.
Phó Viễn Xuyên cầm lấy cái đĩa trong tay cá nhỏ rồi đưa cho cậu một bát đá bào nhỏ, “Em ngồi chút đi, chỗ còn lại để tôi”.


Không cần dùng đến nước suối, chỉ cần bày đơn giản lên đĩa hoặc là ép nước gì đó, không cần cá nhỏ bận rộn.

Quân Thanh Dư không hề biết Phó Viễn Xuyên làm đá bào lúc nào, cậu tháo khẩu trang thử một miếng, “Ưm…!Vị này hơi giống kem dâu”.
Phó Viễn Xuyên hỏi: “Em thấy cái nào ngon hơn?”.
Quân Thanh Dư cong cong đôi mắt, đá bào làm từ dâu có chứa linh khí với kem làm từ hương liệu dâu, cần gì phải so nữa chứ.

Nhưng cậu không nói ngay cái nào ngon, mà giả bộ suy tư: “Em quên mất kem dâu có vị thế nào rồi, đợi em về ăn xong rồi nói vậy”.
Phó Viễn Xuyên không hề bị lừa, anh cắt nốt phần rau quả cuối cùng rồi lau qua tay, nói: “Vậy tôi không muốn biết nữa”.
Quân Thanh Dư lập tức bật cười, xúc một thìa đá bào đút cho anh, “Anh thử xem ngon hay không”.

Sau đó đương lúc Phó Viễn Xuyên há miệng thì cậu lại mau chóng rụt chiếc thìa lại, tự mình ăn mất.

Phó Viễn Xuyên nghiêng đầu nhìn cá nhỏ vô tội ngồi bên cạnh, anh giơ tay bật màn chắn, ngay lập tức, ánh sáng bên trong quầy thu ngân hơi tối đi.

Quân Thanh Dư lờ mờ nhận ra gì đó, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Phó Viễn Xuyên hôn lấy.

Lông mi dài mảnh khẽ run, vô thức tiếp nhận lấy anh.

Đây không giống hôn, mà càng giống như thăm dò đụng chạm hơn.

Lúc tách ra còn mang theo một miếng dâu nho nhỏ.
“Ngon lắm”.
“…”.
Quân Thanh Dư hơi hé mở miệng, giống như có chút chưa hoàn hồn lại.
Phó Viễn Xuyên thấy thế bèn ôm lấy cá nhỏ, hôn lên dấu vết đọng lại trên môi cậu, “Sau này chuyển giờ mở cửa sang buổi chiều đi”.
“Ơ…!Được”.
Đồ ngọt có chứa nước suối có hiệu quả rất tốt, chỉ cần thân thể không bị thương không thể chữa trị như Yêu Yêu, tình huống bình thường dùng lượng nhỏ là có thể hồi phục.

Người sống ở khu dân cư DC5 chỉ đến ăn một lần vào hôm nay, không ăn lần thứ hai cũng không sao hết.
Lần này là vì chữa bệnh, lại còn là lần đầu mở cửa hàng nên mới kéo dài thời gian.

Sau khi chữa trị kết thúc, thời gian cũng sẽ theo đó mà thay đổi.
Mười lăm suất cuối cùng rất nhanh đã bán hết, mọi người trong cửa hàng đang rất chăm chú ăn, thi thoảng có người lấy vòng tay thông minh ra chụp ảnh nhưng cũng không quá lâu.

Những người xếp hàng bên ngoài có người muốn đi vào nhưng đều bị Thi Khải Tân với thái độ cương quyết mà mời về.
Bàn cuối cùng trong cửa hàng ăn xong, bên ngoài chẳng còn mấy người ở lại.

Quân Thanh Dư ăn một bát đá bào nhỏ hết nửa ngày trời, sau cùng chẳng còn lại chút gì nữa, cậu đặt bát xuống, hỏi: “Phía người lãnh đạo Đế Quốc không liên lạc với anh à?”.

Phó Viễn Xuyên chạm vào màn hình vòng tay thông minh, “Vẫn gửi tin nhắn suốt, tôi cũng đoán được lão nói cái gì, nhưng lười để ý nên chặn luôn rồi”.
Quân Thanh Dư nghe ra được chút ý kiêu căng từ trong lời của anh, “Anh làm thế không sợ lão điên lên tìm đến anh ra oai à?”.

Tất cả mọi chuyện hai người đang làm đều lấy tiền đề là người kia sẽ không thẹn quá hóa giận mà dùng đến quân đội.
“Không đâu”.

Phó Viễn Xuyên trước khi làm bất cứ việc gì thì đều đã nắm chắc hoàn toàn, “Lúc trước khi quân đoàn phân phát nước ép, có nguyên soái đã liên lạc với tôi, còn có vài người đang thăm dò”.

Phó Viễn Xuyên mở danh sách liên lạc cho cá nhỏ xem, “Sáng nay tôi nhận được tin nhắn của từng nguyên soái thuộc Đế Quốc.

Trong tình huống thế này, người kia không dám manh động đâu”.
Chiến tranh thường diễn ra ngoài vũ trụ, binh lính trong quân đoàn chịu ảnh hưởng của bức xạ nhiều nhất, người cá thì lại là thứ hàng xa xỉ không phải ai cũng có, đương nhiên không thể nào cứu được bọn họ.

So ra thì nước ép dễ dàng có được, hơn nữa hiện giờ đang lúc quan trọng, Phó Viễn Xuyên lại công bố tin tức về loại rau quả mới, ý tứ đã vô cùng rõ ràng rồi.
Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có quan hệ lợi dụng triệt để mà thôi, hơn nữa bọn họ cũng chẳng có thù hằn gì với Phó Viễn Xuyên, thi thoảng trong bữa tiệc này nọ còn nói với nhau vài lời.

Mỗi quân đoàn của các nguyên soái đều là tự bỏ tiền túi ra lo liệu, chuyện gì có thể hợp tác, bỏ tiền ra để giải quyết thì đương nhiên chẳng ai muốn động chân động tay.

Nếu động chân động tay thì tiền dùng đến còn nhiều hơn tiền mua đồ, nào có ai bị ngu đâu.
Từ đấy có thể nhìn ra, người lãnh đạo Đế Quốc đang ở phía đối lập với Phó Viễn Xuyên có vẻ hơi thân cô thế cô.
Quân Thanh Dư cũng thấy giải quyết yên bình như vậy vẫn tốt hơn, “Vậy anh có đồng ý hợp tác với bọn họ không?”.

Nước ép bán ra chắc chắn phải xay lẫn với rau quả bình thường của thời đại này, chỉ cần không dùng trong cửa hàng, đồ bán ra ngoài đều là nước ép ép lẫn lộn.
Phó Viễn Xuyên lắc đầu, “Vẫn chưa”.
“Sao anh chưa đồng ý? Còn gì phải đắn đo sao?”.

Quân Thanh Dư thầm nghĩ, có lẽ còn vài chuyện lẻ tẻ mà cậu không để ý.
Nhưng Phó Viễn Xuyên không còn gì phải đắn đo hết, “Tôi định bàn bạc với em xong mới quyết, nhưng hôm nay bận bịu suốt, không có thời gian nói với em”.
“Bàn bạc với em?”.

Quân Thanh Dư ngớ người, “Anh tự quyết là được rồi mà”.
“Sao mà được”.

Phó Viễn Xuyên nói rất đúng lí hợp tình: “Chuyện lớn như thế, tất nhiên tôi phải hỏi ý phu nhân rồi mới quyết được”.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
[Địa vị trong nhà]..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.