Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 55


Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 55


Mọi người trên xe thấy Quân Thanh Dư bước đến thì lập tức nghiêm cẩn giơ tay chào, đồng thanh: “Chào phu nhân!”.
Quân Thanh Dư cúi đầu ngồi vào xe, “Mọi người đi theo Phó Viễn Xuyên đi, một mình tôi ngồi xe khác về”.

Chỉ có một người là Thi Khải Tân đi theo thì cứ đi theo, nhiều người như thế đi cùng làm gì chứ?
“Phu nhân đừng mà…”, Thi Khải Tân vội chặn người lại, “Nguyên soái để chúng tôi đến bảo vệ cậu mà”.
Quân Thanh Dư dửng dưng đáp: “Tôi không cần người bảo vệ”.
Thi Khải Tân thử thuyết phục cậu, “Nhưng mà phu nhân à, tình huống trước mắt khá đặc thù, thêm một người là thêm một tầng đảm bảo”.
“Không cần”.
“Phía nguyên soái cậu không cần lo, chỉ có mấy người đến đây thôi”.
Quân Thanh Dư mặc kệ, tránh khỏi anh ta mà đi tiếp.

Mọi người trong xe lần lượt đi ra, nhưng không biết nói gì, cũng không biết làm gì, chỉ có thể theo sau Quân Thanh Dư.

Thấy Quân Thanh Dư thật sự muốn đi, Thi Khải Tân nghiến răng chặn trước mặt cậu, dang hai tay ra rồi hét: “Đứng lại!”.
Quân Thanh Dư bước chân dừng lại, cậu nhướn mày nhìn Thi Khải Tân hùng hùng hổ hổ đứng trước mặt mình, đây là muốn…?
“Phu nhân, chúng tôi đã nhận lệnh đưa cậu về”, Thi Khải Tân nhìn hai bên trái phải, ra hiệu cho mọi người đi lên.
Trong lúc mọi người từ từ bao quanh lấy Quân Thanh Dư, Thi Khải Tân trầm giọng nói: “Chúng tôi có rất nhiều người, cậu đừng ép tôi…”.
Quân Thanh Dư thấy vậy thì xắn tay áo, vẻ mặt vẫn thảnh thơi thoải mái, thế thì cứ đánh một trận đi.

Nhưng Thi Khải Tân không hề có ý động tay, anh ta hừ lạnh một tiếng, “Cậu đừng ép tôi ngồi xuống ôm chân khóc xin nài nỉ cậu về!”.
Quân Thanh Dư: “…?”.

Anh nói mớ cái gì đấy?
Thi Khải Tân không mấy để ý, nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành, nhưng đối phương là phu nhân nguyên soái đấy, cứng không được thì phải mềm thôi.
Thi Khải Tân hùng hùng hổ hổ nói: “Chúng tôi có rất nhiều người, cậu cứ tưởng tượng cảnh chúng tôi ôm chân cậu gào khóc sẽ thế nào đi! Tôi khóc to lắm đấy!”.
“…”.
Bên dưới tòa nhà văn phòng có rất nhiều quán ăn, dù giờ đang là buổi tối nhưng trước cửa những quán ăn lúc bảy, tám giờ vẫn còn vài người, bọn họ đứng đây dùng dằng nãy giờ đã có vài người đi đường tò mò ngó nghiêng rồi.

Nếu cái viễn cảnh mà Thi Khải Tân nói thực sự xảy ra…
Quân Thanh Dư hơi mím môi, cậu không xử lí nổi cái tên này.
“Phu nhân?”.
Quân Thanh Dư lườm anh ta một cái, quay đầu ngồi vào xe.
Thi Khải Tân cười lớn, quay lại khoe khoang với các anh em, “Thấy chưa, cái này gọi là trí dũng song toàn đấy!”.
Các anh em: “…”.

Mọi người im lặng lách qua Thi Khải Tân rồi lên xe.
Thi Khải Tân là người lên cuối cùng, tiện tay đóng cửa xe, “Đi thôi!”.
Xe nhân được lệnh, tự động bắt đầu đi theo lộ trình có sẵn.

Quân Thanh Dư im lặng ngồi một góc, cậu lấy vòng tay thông minh gửi tin nhắn cho Phó Viễn Xuyên nhưng không ai đáp, có lẽ cuộc họp đã bắt đầu rồi.

Nhận ra hành động của Quân Thanh Dư, người đàn ông ngồi bên cạnh đưa cho cậu một chai nước, nói: “Phu nhân cũng đừng quá lo lắng, nguyên soái đã để chúng tôi đến thì đương nhiên đã có suy tính riêng”.

Quân Thanh Dư lắc đầu từ chối chai nước.

Miệng nói không lo lắng, nhưng vẫn không thể không lo không nghĩ.

Cuộc họp lần này không phải cuộc họp kín, bên ngoài biết bao cặp mắt đang nhìn, bọn họ hẳn cũng không dám làm chuyện gì quá đáng đâu.
Con đường đi thẳng một mạch cũng coi như yên ổn, không gặp phải sự cố gì.

Quân Thanh Dư xuống xe, nói: “Tôi đã an toàn về đến nhà, mọi người đi đi”.
Lần này Thi Khải Tân không nói gì nhiều, dõng dạc đáp: “Vâng, phu nhân cẩn thận”.
“Ừ”.
Vào trong biệt thự, phòng khách rộng lớn có vẻ hơi trống trải, ngoại trừ tiếng bánh xe chuyển động của người máy lúc mang dép trong nhà đến ra, mọi thứ đều yên ắng phát sợ.
Mắt của người máy chớp sáng, âm thanh máy móc vang lên: “Mừng ngài về nhà”.
Quân Thanh Dư đổi dép trong nhà, treo áo khoác lên, cậu bước mấy bước nhưng rồi lại chẳng biết phải làm gì.

Phó Viễn Xuyên không ở đây, cậu cũng chẳng muốn về đây nữa.

Nếu không vì sợ có thể sẽ gây phiền phức thì cậu đã bám lấy anh mà đi cùng rồi.

Chỉ có một mình nên Quân Thanh Dư không buồn ăn, cậu lên thẳng phòng ngủ.

Dù cho cả chặng đường chăm chú để ý tin tức trên mạng rất lâu, không nghỉ ngơi đàng hoàng thì giờ cậu vẫn chẳng có chút buồn ngủ nào.

Trước đây một mình quen rồi, làm gì cũng chỉ có một mình, nhưng giờ cậu đã quen ở cùng với Phó Viễn Xuyên, Phó Viễn Xuyên chưa về, cậu không có suy nghĩ muốn làm gì hết.
Quân Thanh Dư nghĩ một hồi, quyết định tắm rửa thay quần áo.

Loanh quanh một lúc thì trời cũng đã tỏ, Quân Thanh Dư dựa vào đầu giường, xem xem Phó Viễn Xuyên đã trả lời hay chưa, nhưng màn hình vẫn giống hệt như cũ.
Cậu đã cài thông báo đặc biệt cho Phó Viễn Xuyên, dù đang trong chế độ im lặng thì vẫn nghe thấy thông báo tin nhắn, nhưng khung trò chuyện chỉ có tin nhắn cậu gửi đi lúc nãy.

Lăn tăn một hồi lâu, Quân Thanh Dư lại gửi một tin nhắn hỏi thăm: [Tối nay anh về không?].
[Chưa ngủ à?].
Tin nhắn gần như được trả lời ngay lập tức, Quân Thanh Dư hơi giật mình, tiếp đó cậu nhận được lời mời gọi hình ảnh.

Quân Thanh Dư vô thức mà nhấn nhận.
Phó Viễn Xuyên ở bên kia màn hình hình như đang ở trong một căn phòng nhỏ bé bốn bề kín mít, “Tôi tưởng em ngủ rồi, gửi tin nhắn sợ đánh thức em nên không trả lời”.

Lúc anh đọc được tin nhắn thì đã là tờ mờ sáng, sợ sẽ làm cá nhỏ bị làm phiền.

Quân Thanh Dư nhìn Phó Viễn Xuyên phía đối diện, không hiểu sao lại thấy tủi thân, cậu kéo chăn nằm nghiêng một bên, khẽ nói: “Em không ngủ được”.

Giọng nói trầm thấp còn mang theo cảm giác nghèn nghẹn, Phó Viễn Xuyên nghe mà trong lòng run lên, anh nhìn cá nhỏ đang vô thức làm nũng, “Tôi phải ngày mai mới về được, tiến độ phía bên này hơi chậm, hay là em…!nằm trong giường vỏ sò ngủ một lát?”.

Trước đây người cá nhỏ đều nằm ngủ một mình trong giường vỏ sò, không có anh bên cạnh, nằm trong giường vỏ sò miễn cưỡng chắc cũng ngủ được.
Quân Thanh Dư lắc đầu, biến hình qua lại khá là phiền, hơn nữa, trong biệt thự chỉ có mình cậu, lỡ đâu xảy ra chuyện thì sẽ càng phiền.
Cách một lớp màn hình của vòng tay thông minh, Quân Thanh Dư chọc chọc lên ấn đường của người kia, nói: “Em bắt đầu nhớ anh rồi”.

Từ lúc Phó Viễn Xuyên đi họp đến giờ mới có mấy tiếng đồng hồ, nhưng Quân Thanh Dư hiện giờ trong đầu chỉ toàn là anh.
“Tôi cũng đang nhớ em”, Phó Viễn Xuyên dịu giọng dỗ, “Tôi sẽ cố về sớm, em…!đi tắm à?”.
Quân Thanh Dư gật đầu, “Ừm”.
“Sấy khô tóc rồi hẵng ngủ, kẻo lại ốm”.
Quân Thanh Dư vùi mặt vào gối cọ cọ, giọng mũi nghèn nghẹn: “Không, không muốn động đậy”.

Sấy tóc rất là phiền, sấy khô tóc dài cực kì phiền, dùng máy sấy thì vừa lâu vừa ầm nữa.
Quân Thanh Dư vớ lấy cái gối ôm vào lòng, thầm nghĩ, nếu Phó Viễn Xuyên mà ở nhà, lúc này đây anh hẳn là sẽ ôm cậu ngồi lên chân rồi sấy tóc cho cậu.
Công việc của Phó Viễn Xuyên bên kia còn chưa xong, nhận được tin nhắn của cậu nên xin phép ra ngoài, lúc này mới có thời gian liên lạc với cá nhỏ, “Ngoan nào, sấy qua đi đã, em sấy tóc, còn tôi nói chuyện với em”.
Quân Thanh Dư nghiêng đầu, “Em không sấy tóc thì anh sẽ mặc kệ em sao?”.
“Không, dù là lúc nào đi nữa, sẽ không có chuyện tôi không để ý đến em”.
“Được”, Quân Thanh Dư được dỗ ngọt, vô cùng không muốn mà ngồi dậy, cậu tiện tay đặt vòng tay thông minh xuống giường, còn mình thì vào phòng tắm lấy máy sấy ra.
Phó Viễn Xuyên thấy cậu đứng lên, đang muốn quay lại tập trung vào tài liệu thì khóe mắt liếc thấy bộ đồ Quân Thanh Dư đang mặc.

Hình như…!có hơi rộng.
Quần áo của hai người họ đều để chung một tủ quần áo, hồi trước khi đặt may quần áo, cá nhỏ muốn quần áo giống của anh.

Ngoại trừ kích thước khác biệt, không kể đến tiểu tiết thì tổng thể trông không khác gì nhau cả, có lẽ là lúc cá nhỏ thay đồ ngủ thì lấy nhầm thôi.
Quân Thanh Dư cầm máy sấy ngồi ở mép giường thổi qua loa, động tác có hơi tùy tiện, thổi khô là được rồi.
Phía Phó Viễn Xuyên truyền đến âm thanh gì đó, Quân Thanh Dư tắt máy sấy nhìn anh.
“Không có gì đâu”, nói rồi Phó Viễn Xuyên biến mất khỏi màn hình, nhưng cuộc gọi vẫn tiếp tục.

Một lúc sau, anh lần nữa xuất hiện trên màn hình, nói: “Bên này có chút chuyện, em đi ngủ trước đi, nếu có chuyện gì thì nhớ phải để cho đám Thi Khải Tân làm, trước mắt cố đừng ra ngoài”.
Quân Thanh Dư ngẩn ngơ, “Thi Khải Tân? Chẳng phải bọn họ về chỗ anh rồi sao?”.
Phó Viễn Xuyên nghe vậy thì giật mình, “Bọn họ không ở cạnh em?”.
“…?”, Quân Thanh Dư hoang mang chớp mắt.

Lúc nãy khi cậu bảo Thi Khải Tân về chỗ Phó Viễn Xuyên, Thi Khải Tân đáp rất là dứt khoát mạch lạc, nhưng giờ xem ra, anh ta chỉ là đáp ngoài miệng thế thôi chứ vẫn chưa đi nhỉ?
Quân Thanh Dư nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Chắc bọn họ ở bên ngoài”.

Cậu đứng lên bước về phía cửa sổ, kéo rèm lên nhìn ra bên ngoài qua khe hở, đúng là có nhìn thấy bóng dáng mấy người đó thật.

Trước đây khi mở họp bọn họ đã vào trong nhà, báo động đã tự động nhận dạng thông tin, nếu không có vấn đề gì thì sẽ không cảnh báo.

“Bọn họ vẫn còn ở chỗ em”, Quân Thanh Dư buông rèm, hỏi: “Bên anh vẫn ổn chứ?”.
Phó Viễn Xuyên rất đúng lúc mà an ủi cá nhỏ đang lo lắng, “Đừng lo, tôi có chừng mực mà”.
Quân Thanh Dư gật đầu, nghĩ đến đám người nửa đêm còn phải đi canh chừng bên ngoài kia, cậu nói: “Anh làm việc của mình đi”.
“Ừ, em nghỉ sớm đi”.
Tắt kết nối rồi nhưng Quân Thanh Dư vẫn không có chút nào buồn ngủ, cậu bèn đặt mua một ít đồ ăn đêm được đánh giá cao.
Trong tài khoản của Quân Thanh Dư có tiền, đều là nhờ bán nước ép kiếm được, lại thêm việc cậu ngày thường không hề tiêu pha.

Ra ngoài thì đều là Phó Viễn Xuyên mua đồ cho cậu, lúc không có Phó Viễn Xuyên thì cậu cũng chẳng đi đâu, tiền chỉ có vào mà không có ra, thành thử ra tiết kiệm được rất nhiều.

Sau khi chốt đơn, cậu thay quần áo đi xuống tầng.

Dưới tầng chỗ nào cũng lắp đèn cảm ứng, lúc đi ra thì tối thui, nhưng vừa bước một bước là đống đèn đó sẽ sáng lên theo, không hề chói mắt, mà có cảm giác ánh sáng dịu nhẹ mờ ảo.

Quân Thanh Dư vào phòng bếp làm ít đồ ngọt, cậu dùng tất cả đều là hoa quả trong không gian, còn cho thêm chút nước suối.

Lúc đồ đặt bên ngoài được đưa đến, Quân Thanh Dư còn tưởng Thi Khải Tân sẽ cầm vào, cuối cùng lại là người máy đến gõ cửa, đồ ăn được đặt trong giỏ của người máy.
Quân Thanh Dư bất lực, chỉ đành gửi tin nhắn cho Thi Khải Tân, [Vào đi].
Ngừng một lúc, lại bổ sung thêm mấy chữ: [Tất cả].
Thi Khải Tân: [Vào gì cơ? Chúng tôi đang ở tổng bộ mà, phu nhân tìm chúng tôi có việc sao?].
Quân Thanh Dư: [Nói vớ vẩn ít thôi, tôi nhìn thấy các anh rồi, tất cả mọi người vào đi, ngay].
Thi Khải Tân: “…”.
Tắt vòng tay thông minh, Thi Khải Tân nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được Quân Thanh Dư sao lại có thể nhìn thấy bọn họ? Rõ ràng đã cố kìm nén không phát ra tiếng, tránh cả mấy hành động có thể thu hút sự chú ý, nhưng vẫn là bị phát hiện ra.

Dù gì cũng bị phát hiện rồi, Thi Khải Tân chỉ đành gọi mọi người lại cùng đi vào.

Quân Thanh Dư mở nắp đồ mua ngoài, đặt lên bàn.

Loại đồ ăn đêm nào cũng có, bày kín cả một bàn, thêm cả ít đồ ngọt cậu chuẩn bị, trông cực kì thịnh soạn.
Vừa bày xong thì chuông cửa kêu, Quân Thanh Dư chặn người máy lại, tự mình đi mở cửa.

Thi Khải Tân bồn chồn đứng ngoài cửa, thấy Quân Thanh Dư đi ra thì lập tức lộ ra gương mặt tươi cười, “Chúng tôi vừa đi tuần đến khu này, phu nhân tìm chúng tôi có việc sao?”.
Thấp nhất là bậc thiếu tá, mà lại đi tuần bên ngoài.
Quân Thanh Dư không nói nhiều, trực tiếp quay người đi vào trong, “Vào đi”.
Vừa vào trong, sự chú ý của Thi Khải Tân lập tức bị một bàn toàn đồ ăn hấp dẫn, nhiều đồ như thế, hiển nhiên một mình Quân Thanh Dư không thể ăn hết được.

Quân Thanh Dư giọng nói đều đều: “Ăn xong nhớ dọn, trên tầng có phòng trống, mệt thì tự tìm phòng mà nghỉ, không cần ra ngoài đi tuần nữa”.
Thi Khải Tân thấy Quân Thanh Dư định đi lên thì vội hỏi: “Phu nhân không ăn chút gì sao?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, “Tôi không đói, các anh ăn đi”.
Cửa thang máy đóng lại, Quân Thanh Dư tháo mặt nạ.

Thi Khải Tân đã từng thấy người cá nhỏ, những khi xuất hiện trước mặt anh ta, Quân Thanh Dư luôn nhớ phải đeo mặt nạ.

___
Mười giờ sáng, Quân Thanh Dư nhìn số giây cuối cùng trong vòng tay thông minh đổi thành số không, vẫn chưa buồn ngủ một chút nào.

Phó Viễn Xuyên cả đêm không về, nhưng anh có nhắn tin qua vòng tay thông minh.

Chắc là chuẩn bị tan họp thì lại xảy ra chuyện gì đó nên cho thời gian dùng bữa xong lại tiếp tục họp.

Quân Thanh Dư không ngờ là cái vị người lãnh đạo Đế Quốc lại lắm lời đến thế.
Vừa trả lời tin nhắn của Phó Viễn Xuyên xong thì có tiếng gõ cửa vang lên, “Phu nhân, cậu dậy chưa?”.

Là Thi Khải Tân.
Đầu giờ sáng Thi Khải Tân có đến một lần gọi cậu xuống ăn sáng.

Quân Thanh Dư đáp: “Có chuyện gì sao?”.

Thi Khải Tân nói: “Lúc trước nguyên soái có bảo tôi điều tra việc có liên quan đến trung tâm chăm sóc người cá và phía trên mua nước ép cứu người, đã có kết quả rồi, tôi đến đưa báo cáo”.
Báo cáo?
Quân Thanh Dư đứng dậy, khoác thêm áo khoác, “Đưa cho tôi đi”.

Tiếp đó cậu nhận được một cái hộp gỗ hình chữ nhật có quai cầm rồi mới đến tập tài liệu.
“Đây là bữa sáng”, lúc nãy đưa bữa sáng chưa đưa được, lần này đúng lúc tiện đưa báo cáo thì đưa cùng luôn.
Quân Thanh Dư không có chút hứng ăn nào, đang muốn bảo anh ta mang đi, “Anh…!hả?”, kết quả là vừa ngẩng lên thì người đã chạy mất.
Quân Thanh Dư không còn cách nào khác đành cầm cái hộp về phòng.

Cậu đặt bữa sáng sang một bên, so ra thì vẫn có hứng thú với chỗ tài liệu này hơn.

Trang đầu tiên của tài liệu, dòng đầu tiên: Đối tượng chữa trị nghi ngờ rằng đang ở khu dân cư, tháng trước có cuộc họp thảo luận về việc bệnh về tinh thần lực bùng phát tại khu dân cư.
Lúc đó nghi ngờ có người cố tình đặt thứ có thể kích thích bệnh về tinh thần lực ở khu dân cư, sau đó còn chưa kịp giải quyết chuyện này thì người dưới trướng Phó Viễn Xuyên đã bị người bên trên dẫn đi, sự việc ở khu dân cư được giao cho người khác.

Nhưng giờ xem ra, chuyện bên đó vẫn chưa giải quyết xong nhỉ.
Quân Thanh Dư nhìn thời gian trên tài liệu, lại tính toán thời gian lúc cậu nhận được tin nhắn từ trung tâm chăm sóc người cá.

Có thể nói rằng, trước khi tin tức từ khu dân cư bị truyền ra thì bên trung tâm chăm sóc người cá đã biết rồi.

Tiếp đó thì tìm đến cậu mua nước ép, kết quả là không mua được, chuyện ở khu dân cư không còn tin tức gì, thậm chí tin tức về bệnh tình cũng bị che giấu đi.
Trung tâm chăm sóc người cá không hề nghĩ đến việc đưa người cá đến giúp bọn họ chữa bệnh.

Nếu ngay từ đầu Phó Viễn Xuyên tiếp nhận chuyện này thì đã xử lí xong từ lâu rồi, đâu cần kéo dài đến tận bây giờ?
Tinh thần lực của người thường không có lực công kích mạnh như tinh thần lực của Phó Viễn Xuyên nên có thể hòa hợp với người cá, hoàn toàn có thể để người cá đến chữa trị, nhưng trung tâm chăm sóc người cá lại không hề làm vậy.
Sau khi chuyện ở hành tinh M bùng ra, người lãnh đạo Đế Quốc lại tìm đến Phó Viễn Xuyên đưa ra đề nghị mua bán rau quả.

Chứng bệnh ở khu dân cư có mặt lâu như vậy vẫn luôn không có tin tức gì, giờ tự dưng lại muốn chữa trị, hiển nhiên là có vấn đề.

Quân Thanh Dư nhíu chặt hàng mày.

Chẳng phải nên nhân sự việc ở khu dân cư này mà vớt vát lại hình tượng sao? Vậy trong tình huống người lãnh đạo Đế Quốc không mua được rau quả, phải làm sao để chữa trị cho người ở khu dân cư đây? Thời điểm này, thái độ của trung tâm chăm sóc người cá đang ở vị trí trung lập kia cực kì quan trọng.
Quân Thanh Dư nghĩ ngợi một lúc, đứng lên đi sang phòng bên cạnh, lấy quả trứng trùng đã chết mà Ngu Tri mang về từ lần trước ra.

Để phòng hờ bị đánh động.
“Thi Khải Tân!”.
“Có!”, Thi Khải Tân ở dưới tầng hô lớn, tiếp đó vội chạy lên cầu thang.
Quân Thanh Dư đưa quả trứng trùng cho anh ta, “Có nhiệm vụ giao cho anh đây”.
“Ha?”, Thi Khải Tân nhận lấy quả trứng, hơi không hiểu ra làm sao.

Cái này hồi trước anh ta đưa cho Quân Thanh Dư mà, sao lại trả lại rồi.
Quân Thanh Dư nói: “Lát nữa anh hãy đến trung tâm chăm sóc người cá…”.
Nghe được kế hoạch của Quân Thanh Dư, Thi Khải Tân ngu người trợn trừng hai mắt, “Nhưng mà thế này…”.
Quân Thanh Dư bình thản đáp: “Không cần lo những cái khác, anh chỉ cần làm cho tốt là được”.
Thi Khải Tân gật đầu, “Vâng, tôi đi ngay đây”.
“Kín đáo chút, càng nhanh càng tốt”.
“Rõ!”.
Nhìn Thi Khải Tân nhanh chóng cầm theo trứng trùng rời đi, Quân Thanh Dư đứng ở cửa thang máy một lúc rồi mới quay người về phòng.

Bữa sáng đặt trong hộp vẫn còn nóng, Quân Thanh Dư vừa ăn vừa gửi tin nhắn tóm tắt chuyện ở khu dân cư cho Phó Viễn Xuyên.
Phó Viễn Xuyên: [Việc chữa trị tôi sẽ nghĩ cách lo liệu].
Quân Thanh Dư: [Em có cách, chuyện này cứ để em lo].

Lúc đưa trứng trùng cho Thi Khải Tân thì cậu đã nghĩ ra phải là gì với chuyện ở khu dân cư rồi.
Phó Viễn Xuyên đọc được tin nhắn này cũng không hề hỏi thêm gì nhiều, anh đáp: [Được, vậy đành nhờ cá nhỏ rồi].
Quân Thanh Dư thấy anh đồng ý ngay lập tức, không nhịn được mà cười cong tít cả mắt, tiếp tục gõ chữ: [Bao giờ anh về?].

Phó Viễn Xuyên vẫn trò chuyện với cậu nhưng chưa hề nói thời gian chính xác.
Thực tế thì chính Phó Viễn Xuyên cũng không biết bao giờ mới có thể về được, [Hẳn là sắp kết thúc rồi].
Quân Thanh Dư thở dài, [Được].

Xem ra còn phải đợi một thời gian nữa.
Phó Viễn Xuyên họp nhưng cũng không hề trả lời cậu chậm trễ, Quân Thanh Dư bèn ngồi xuống bàn trà cạnh cửa sổ cùng anh trò chuyện.

Bất giác, ngoài trời đã tối đen.

Lúc này bên Phó Viễn Xuyên mới có thông báo tan họp, [Tôi sẽ về nhanh thôi].
Tan họp rồi, Quân Thanh Dư ngược lại không hề vội vàng: [Anh đi đường cẩn thận].
[Ừ].
Tắt vòng tay thông minh, Quân Thanh Dư xuống tầng chuẩn bị ít đồ ăn.


Cấp dưới thân tín của Phó Viễn Xuyên vẫn luôn đi tuần theo ca ở bên ngoài, dù cậu đã nói không cần nhưng bọn họ vẫn không chịu.

Một đội không đi tuần thì ở tầng trên đợi, dưới phòng khách không có một bóng người.

Quân Thanh Dư nướng bánh, trong lúc đó còn gọt rất nhiều hoa quả, cậu định dùng để trang trí bánh.

Đang làm dở tay thì chuông cửa từ ngoài vang lên.
Người máy “tít tít” quay một vòng, “Thân phận người đến: Thi Khải Tân, xin hỏi ngài có muốn mở cửa không?”.
Quân Thanh Dư trong tay toàn là bột mì, bèn nói: “Mở đi”.
Người máy: “Vâng”.
Sau khi đi vào, Thi Khải Tân phấn khích khó tả, cười cười chạy ào vào, “Phu nhân! Tôi đã làm xong việc rồi!”.

Thi Khải Tân đưa cho Quân Thanh Dư một đĩa cứng giả lập to cỡ ngón cái, hơi không để ý là có thể mất ngay.
Thi Khải Tân nói: “Trong đây có ảnh và đoạn ghi hình cậu cần, độ phân giải siêu nét, tôi không nén mà lưu vào luôn”.

Phần mềm trò chuyện khác lúc gửi những thứ này đều sẽ nén lại vì sợ mất độ phân giải, thế nên Thi Khải Tân đưa luôn bản gốc cho cậu.
“Ừ”, Quân Thanh Dư ra hiệu cho đặt sang một bên.
Thi Khải Tân đặt đĩa cứng giả lập xuống, “Vậy nếu phu nhân không còn việc gì thì tôi xin phép đi có việc”.
“Anh đi đi”.
“Vưng”, Thi Khải Tân đã hoàn thành nhiệm vụ hiển nhiên vô cùng vui sướng, hí ha hí hửng mà chạy lên tầng tìm các anh em.
Quân Thanh Dư làm cho xong đồ ngọt, rửa sạch tay rồi cất đĩa cứng giả lập đi.

Nếu như trung tâm chăm sóc người cá thật sự ra mặt thay cho người lãnh đạo Đế Quốc, vậy thì con chíp này sẽ có tác dụng rất lớn, ngược lại, nếu bọn họ không ra mặt thay thì con chíp này sẽ chẳng bao giờ được thấy ngày mai.

Phải xem trung tâm chăm sóc người cá làm thế nào đã.
Bày biện bữa tối đã làm xong lên bàn, khuôn nướng bánh cũng nguội bớt, Quân Thanh Dư bắt đầu làm kem.

So với máy móc tự động thì cậu vẫn thấy máy móc bán tự động dễ điều khiển hơn.

Cho thêm đường cát vào rồi đánh bông, thành quả trông cực kì mềm mịn thơm ngon.

Đang làm dở thì có tiếng mở cửa truyền đến.

Những người đi tuần không có quyền hạn để mở cửa, bọn họ chỉ có thể đợi quét xác nhận thân phận, người máy hỏi ý Quân Thanh Dư, Quân Thanh Dư cho phép thì mới vào được.

Vì vậy chỉ có thể là Phó Viễn Xuyên đã về.
Quân Thanh Dư nghe thấy tiếng, trong lòng vui mừng, cậu lập tức tắt máy đánh trứng.

Nhưng tay cầm hơi không chặt một cái, phần kem vẫn còn mềm dính đầy trên que đánh bắn ra ngoài.
“Ui!”.

Máy đánh trứng có chế độ tự động dừng, nhưng phần kem dính trên que đánh vẫn bắn hết lên người Quân Thanh Dư.

Phó Viễn Xuyên nghe thấy tiếng động không đúng lắm thì vội bước vào, “Làm sao vậy?”.
Lúc nhìn thấy cá nhỏ cả người toàn là kem, anh hơi ngẩn ngơ, “Dính vào mắt sao?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, mặt và cổ dính hơi nhiều một chút, còn lại đều dính lên quần áo.

Cậu mím mím môi, còn nếm được vị ngọt của kem nữa.
Phó Viễn Xuyên lấy giấy lau qua trên mặt cá nhỏ, “Đi tắm đi”.

Có lau hết thì cũng thấy không thoải mái.
“Ưm”, lúc quay đi, Quân Thanh Dư hơi khựng lại, nhìn phòng khách không một bóng người rồi lại quay đầu nhìn Phó Viễn Xuyên bên cạnh.
Phó Viễn Xuyên hỏi: “Sao vậy?”.
Quân Thanh Dư cười lắc đầu.
Lần trước lúc cá nhỏ cọ cả mặt toàn kem bơ lên người anh cũng là dáng vẻ này, Phó Viễn Xuyên chỉ coi như cậu lại nổi hứng nghịch ngợm, “Em…”.
Không đợi anh nói xong, Quân Thanh Dư đã bước lên, dùng đôi môi dính kem hôn nhẹ lên môi anh.

Nhìn Phó Viễn Xuyên ngơ ngác đứng sững ra, Quân Thanh Dư chớp mắt, “Ngọt không?”.
Hầu kết của Phó Viễn Xuyên lên xuống một cái, cảm xúc ồ ạt nơi đáy mắt nhưng anh lại không làm gì, chỉ trầm giọng hỏi: “Em hỏi kem ngọt, hay là em ngọt?”.
“Ưm…”, Quân Thanh Dư rụt rè nói: “Kem?”.
Phó Viễn Xuyên nghiêm túc suy nghĩ, “Hơi ngấy”.
Quân Thanh Dư nghe vậy thì cười cong cong hai mắt, “Vậy nếu là em thì sao?”.
Phó Viễn Xuyên không vội trả lời mà dựa sát lại cá nhỏ, giơ tay ôm lấy eo cậu.
Quân Thanh Dư không hiểu gì mà nhìn anh, “Hửm?”.
Phó Viễn Xuyên mút nhẹ kem dính trên cổ cậu, nhìn dấu đỏ nho nhỏ, anh khẽ đáp: “Tôi thử lại một chút, vừa nãy chưa nếm ra vị gì hết”.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Liên quan đến việc bệnh về tinh thần lực ở khu dân cư bùng phát thì xem chương 43 mở họp mà đi “sờ cá” nhé..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.