Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 54
Quân Thanh Dư trong lúc nhất thời chưa thể hoàn hồn từ trong ánh mắt của Phó Viễn Xuyên, bốn mắt nhìn nhau một lúc cậu mới từ từ nhướn mày, đầy hứng thú mà nói: “Anh…”.
Vừa mở lời, tiếng chuông bên ngoài vang lên, “Làm phiền một chút, cá hai người tự câu đã nướng xong rồi đây”.
Món này được mang lên cũng đúng lúc…
Phó Viễn Xuyên ho nhẹ một tiếng, đáp: “Vào đi”.
Phục vụ cầm đĩa cá mở vách ngăn ra rồi đặt đĩa cá lên bàn, “Mời hai anh dùng bữa”.
Nói rồi đóng lại vách ngăn, rời đi.
Đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng lời định nói bị cắt ngang, bầu không khí cũng chẳng còn như lúc đầu nữa.
Phó Viễn Xuyên gắp một miếng cá không có xương cho cậu, “Ăn trước đi đã”.
Cá biển dù trông xấu xí nhưng hương vị thực ra lại rất được.
Ít xương nhiều thịt, không có xương dăm lẫn trong thịt cá, ăn vào rất thoải mái.
Quân Thanh Dư cắn một miếng cá, da cá nướng giòn rụm, nhiệt độ vừa phải, nhưng cậu không hề đói, chưa kể vừa rồi còn ăn thêm chút hải sản nên giờ chỉ ăn một miếng đã buông đũa.
Phó Viễn Xuyên từ đầu đến giờ vẫn luôn gắp đồ cho cậu, vừa bóc vỏ vừa nhặt xương, bản thân thì chưa ăn được bao nhiêu.
Quân Thanh Dư nghĩ rồi đứng lên đi vòng đến phía đối diện, ngồi xuống cạnh Phó Viễn Xuyên, “Sao anh không ăn cá nướng? Vừa rồi còn đợi cá ra mà?”.
“Tôi…”, Phó Viễn Xuyên định nói gì đó thì thấy cá nhỏ đang cố kìm nén ý cười trên mặt.
Anh giơ tay chỉnh vách ngăn sang chế độ không làm phiền rồi kéo cậu lại gần.
Quân Thanh Dư còn chưa kịp ngồi vững thì đã thấy trên mặt âm ấm.
Phó Viễn Xuyên khẽ cắn má cá nhỏ một miếng, trong ánh mắt kinh ngạc của cậu, ra chiều rất nghiêm túc mà nói: “Hương vị không tồi”.
“?!”.
Sau đó Phó Viễn Xuyên thấy gương mặt cá nhỏ từ từ ửng hồng, ngay cả tai cũng đỏ lựng.
“Còn trêu chọc nữa không?”.
“…”.
Quân Thanh Dư khẽ hứ một tiếng, nhào đến ôm chầm lấy cổ anh rồi cắn một miếng.
Phó Viễn Xuyên thuận thế ôm cậu ngồi lên chân, ghế ở chỗ này hơi nhỏ, ngồi không vững có thể bị ngã.
Anh ôm chặt lấy cậu rồi xoa nhẹ mái tóc dài.
Quân Thanh Dư cắn xong rồi thì ngẩng lên nhìn một cái.
Cậu không dùng sức nhưng vẫn để lại dấu răng, thế là phải kéo kéo lại cổ áo, tự lừa mình dối người mà che giấu đi.
Phó Viễn Xuyên không hề để ý chút ít này, anh vỗ nhẹ cá nhỏ, nói: “Ăn nướng trước đi, lát nữa nguội rồi không ngon nữa đâu”.
“Em ăn no rồi, anh ăn đi”.
Quân Thanh Dư vươn tay cầm lấy một xiên thịt nướng đưa đến trước mặt Phó Viễn Xuyên, “A–“.
Phó Viễn Xuyên cắn một miếng ngay trên tay cậu.
Đồ trên bàn phần lớn là hải sản, nhìn thì nhiều nhưng thực chất chẳng được bao nhiêu, toàn là vỏ.
Ăn xong đi ra thì trời đã tối đen, người qua lại cũng gần như chẳng còn, trái ngược hoàn toàn với cảnh ồn ào nhốn nháo của quán đồ nướng lúc đầu.
Bàn ghế bên ngoài đã dọn bớt một chút, hẳn là tạm nghỉ một lúc xong sẽ bắt đầu bày bán quán nướng đêm.
Không biết bên trong cát ngoài bãi biển có cái gì, trải dài suốt tầm mắt là các điểm nhỏ lấp lánh có cảm giác như những vì sao trên trời.
Bỏ đi ánh đèn điện, xung quanh như thể hoàn toàn hòa vào cảnh biển vậy.
Cảnh đêm so ra đẹp hơn ban ngày nhiều lần, so với ánh nắng ấm áp thì ban đêm mang đến vẻ đẹp trầm lặng.
Bước lên bãi cát mềm mịn, dù có đi giày nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mịn của cát, cát nhân tạo so với cát tự nhiên thì càng tinh mịn hơn nữa.
Hai người ngón tay đan vào nhau cùng bước đi trên bờ cát, bên tai là tiếng sóng vỗ bờ.
Phó Viễn Xuyên nhìn cá nhỏ, nói: “Ở đây không có người thì em tháo mặt nạ đi, lúc nào về thì lại đeo vào sau”.
Dù lúc đeo vào trông rất đẹp, nhưng đeo lâu cũng rất khó chịu, ở đây không có người thì cũng không nhất thiết phải đeo.
“Được”, Quân Thanh Dư tháo mặt nạ, tìm một chỗ trên bãi cát rồi ngồi xuống.
Phần cát ẩm ướt chính là nơi xa nhất mà sóng tràn đến.
Quân Thanh Dư ngồi ngay gần rìa, Phó Viễn Xuyên cũng theo đó mà ngồi xuống cạnh cậu.
Cảm nhận được bên cạnh có động tĩnh, Quân Thanh Dư nghiêng đầu dựa lên vai Phó Viễn Xuyên, ngắm nhìn sóng vỗ bờ, chậm rãi chớp mắt, “Em có hơi thích cảm giác này mất rồi”.
“Đợi mọi thứ kết thúc thì chúng ta có thể thường xuyên đến đây du lịch”.
Ngừng một chút, Phó Viễn Xuyên nói tiếp: “Du lịch bốn phương tám hướng cũng được, chỉ cần là nơi em muốn đi”.
Quân Thanh Dư khẽ hỏi: “Anh sẽ bước lên vị trí đó sao?”.
Phó Viễn Xuyên không đáp mà hỏi ngược lại: “…!Em thấy sao?”.
“Em thấy anh có khả năng”.
“Vậy tôi sẽ làm”, lần này Phó Viễn Xuyên không hề do dự.
Khóe miệng Quân Thanh Dư giương cao, từ dựa vai chuyển sang ngẩng đầu lên, lúc này cậu mới phát hiện ra Phó Viễn Xuyên cũng đang nhìn cậu.
Quân Thanh Dư hơi bần thần, vừa rồi cậu không hề cảm nhận được ánh mắt của Phó Viễn Xuyên.
“Anh…”.
Phó Viễn Xuyên đặt tay lên vai cậu, từ từ lại gần.
Hàng mi Quân Thanh Dư khẽ run, cậu ngẩng mặt lên như thể một câu trả lời.
Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau, Quân Thanh Dư nhắm mắt lại.
Bãi biển tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ che đi bóng hình mờ ảo đang dần hòa theo ánh sáng.
___
Ở lại sao Thủy Lam chưa đến ba ngày Quân Thanh Dư đã về chiến hạm trước.
Nội dung trong con chíp đã được giải, bên trong bao gồm một phần số liệu về thực nghiệm và tin nhắn riêng với người lãnh đạo Đế Quốc, tất cả đều bị đăng tải công khai.
Tin tức thật giả lẫn lộn, số liệu về thực nghiệm là thật, tin nhắn riêng là giả, nhưng dù là giả thì chuyện này có thật sự tồn tại, du di đi thì cũng không coi là giả được.
Trong lúc nhất thời, việc người máy kết hợp với người tạo nên một trận ầm ĩ lớn ở Đế Quốc.
Dù sao thì chuyện này có liên lụy đến tất cả mọi người, loại thực nghiệm như này, nào ai dám chắc lần sau không đến lượt mình.
Lúc này không gây xôn xao, đến lúc chuyện bị vùi xuống rồi, khác gì treo con dao ngay trên đầu.
Dù chỉ là dự phòng trước nhưng những người biết chuyện đều đã lên mạng kiệt liệt phản đối thực nghiệm ở hành tinh M, vài người quá khích còn bắt đầu chống đối ra mặt.
Đến khi người lãnh đạo Đế Quốc phát hiện ra sự tình có vấn đề thì đã không kịp nữa rồi.
Cùng với thông tin bị phát tán ngày càng nhiều, người lãnh đạo Đế Quốc cũng cho cấp dưới xóa bớt tin tức trên mạng đi, nhưng căn bản là không thể chặn được tốc độ lan truyền.
Quân Thanh Dư ngồi trước cửa sổ, thi thoảng sẽ uống một ngụm trà lạnh.
Ngoài cửa sổ là khung cảnh các hành tinh xinh đẹp, nhưng tầm mắt cậu vẫn luôn dán chặt lấy vòng tay thông minh không rời.
Mỗi lần làm mới là lại có bình luận tin tức mới xuất hiện, có chút xem không xuể.
Phó Viễn Xuyên họp xong quay lại phòng, thấy Quân Thanh Dư vẫn ngồi chỗ cũ như trước khi anh đi, bèn bước lại gần, hỏi: “Còn chưa xem xong sao?”.
“Anh về rồi”, Quân Thanh Dư đặt vòng tay thông minh xuống, quay sang ôm lấy Phó Viễn Xuyên.
Cậu cọ cọ lấy anh, cười nói: “Anh đoán xem người kia sẽ làm gì tiếp theo?”.
Tin tức trên mạng bị vùi xuống lâu như vậy đột nhiên lại bùng lên, trước khi có người kịp xóa thì rất nhiều người đã đọc được rồi, có xóa cũng vô dụng.
Mọi chuyện ầm ĩ lớn như vậy, phía người lãnh đạo Đế Quốc chắc chắn sẽ không im lặng chịu đòn, dù sao thì có một phần thông tin là giả mà.
Chỉ là xem lão giở mánh khóe gì để dứt bản thân khỏi chuyện thực nghiệm ở hành tinh M thôi.
Từ lúc tin tức nổ ra đến giờ đã quá hai mươi tư tiếng, chuyện này không thể xử lí âm thầm được mà ngược lại, càng sớm đưa ra giải thích hợp lí thì càng tốt.
Phó Viễn Xuyên xoa đầu cá nhỏ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hẳn sẽ xoa dịu lòng người”.
Ngoài mặt thì ra thông cáo gì đó, trong tối lại không ngừng giở trò mèo.
Dù sao bây giờ bên kia đã biết được con chíp không nằm trong tay đám hải tặc không gian, vậy đầu tiên chắc chắn là sẽ mau chóng cho gọi quân đoàn đang đuổi theo hải tặc không gian về, sau đó thì tính toán bước tiếp theo.
Phó Viễn Xuyên nói tiếp: “Lát nữa em xuống khỏi chiến hạm thì cứ về thẳng nhà, tôi đã sắp xếp người đưa em về rồi”.
Quân Thanh Dư ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy anh thì sao?”.
“Tôi đi họp”.
Ngừng một chút, Phó Viễn Xuyên nói tiếp: “Tất cả các nguyên soái đều sẽ có mặt”.
Nói xong Quân Thanh Dư hiểu ngay người mở họp là ai.
Cậu nhíu mày ghét bỏ, “Giờ này còn gọi nguyên soái đi họp, lão còn muốn dùng vũ lực chèn ép à? Không đúng, chẳng phải lão cũng nắm giữ quân đội trong tay sao?”.
Trước khi các nguyên soái khác nhúng tay vào chuyện này, người lãnh đạo Đế Quốc hoàn toàn có khả năng đàn áp.
Quân đoàn của mình thì không dùng mà lại cho nguyên soái khác ra mặt, cái người này định làm gì chứ…?
“Đến lúc đó xem thế nào rồi nói tiếp”.
Quân Thanh Dư gật đầu, hiện giờ chỉ có thể đi bước nào xem bước nấy.
Người lãnh đạo Đế Quốc còn chưa biết chuyện này có liên quan đến Phó Viễn Xuyên, từ điểm này so ra thì bọn họ có ưu thế hơn.
Cùng lắm thì bởi vì Phó Viễn Xuyên xử lí vài kẻ mang ý xấu trong quân đoàn nên bị người lãnh đạo Đế Quốc để ý đến, nhưng chuyện số liệu thực nghiệm, bên kia có làm thế nào đi nữa cũng không đổ lên đầu Phó Viễn Xuyên được.
Phó Viễn Xuyên rót một cốc trà nóng, ngồi xuống rồi nói: “Bên trên có nhắc đến chuyện nước ép với tôi, có vẻ có ý muốn mua bán”.
“Chẳng phải bọn họ đã có ý muốn mua từ trước rồi sao?”, Quân Thanh Dư vẫn còn nhớ một đống tin nhắn riêng lần trước.
“Không giống, lần này nói nhiều nói ít đều có ý nói rằng nước ép dùng để cứu người, nhưng cụ thể là cứu như thế nào thì lại không nói”.
Muốn có được quyền mua bán nước ép từ chỗ anh nhưng lại không muốn để lộ bất cứ thông tin gì, Phó Viễn Xuyên bèn thẳng thừng đáp là hết nước ép rồi, sau đó bên kia cũng không liên lạc lại nữa.
Phó Viễn Xuyên nhắc đến chuyện này làm Quân Thanh Dư nhớ lại chuyện lần trước trung tâm chăm sóc người cá muốn mua nước ép, “Lần trước phía trung tâm chăm sóc người cá cũng nói là muốn cứu người, có khi nào hai bên muốn cứu cùng một người không?”.
Hoặc có thể là việc cứu người này không chỉ là mỗi một người?
“Có thể, đợi xem thế nào đã”.
Phó Viễn Xuyên cảm giác người bên trên có thể sẽ làm ầm chuyện này lên nên anh đã sớm cho Thi Khải Tân đi điều tra rồi.
Vượt qua lộ trình ngoài không gian, chiến hạm tiến vào hành tinh chủ, đi thẳng đến tòa nhà văn phòng.
Giống hệt như lúc rời đi, chiến hạm dừng lại cách một khoảng trên tầng thượng, tiếp đó hạ xuống mấy đoạn cầu thang gập, mọi người lần lượt đi xuống.
Quân Thanh Dư ngồi cạnh cửa sổ có thể nhìn thấy mọi người đang xếp hàng đi xuống.
Mãi đến khi bóng người cuối cùng không thấy đâu nữa, Phó Viễn Xuyên mới đứng lên, “Đi nào”.
“Ừm”.
Thi Khải Tân đang đợi ở cửa ra, thấy Phó Viễn Xuyên xuống thì vội bước đến, “Nguyên soái, đã chuẩn bị xe xong rồi”.
“Bảo vệ phu nhân thật tốt”.
“Rõ!”.
“Anh cẩn thận đấy”, Quân Thanh Dư từ lúc còn ở trên chiến hạm vẫn luôn nắm tay Phó Viễn Xuyên không ngừng truyền linh lực.
Tạm thời còn chưa biết đối phương định làm gì, nhưng truyền linh lực nhiều một chút cũng không có vấn đề.
Phó Viễn Xuyên xoa đầu cậu, dỗ dành: “Em yên tâm, cứ về trước đi”.
Nhìn Phó Viễn Xuyên lên xe, khóe miệng Quân Thanh Dư từ từ hạ xuống.
Thi Khải Tân nói: “Phu nhân, chúng ta về trước thôi”.
“Ừ”.
Quân Thanh Dư vốn tưởng Phó Viễn Xuyên lại để Thi Khải Tân làm vệ sĩ cho mình, dù không có tác dụng gì nhưng cậu thấy để Thi Khải Tân đi theo thì Phó Viễn Xuyên mới yên tâm nên cũng không nói gì nhiều.
Nào ngờ lên xe rồi mới phát hiện người được điều làm vệ sĩ không chỉ có mỗi Thi Khải Tân, vài gương mặt từng xuất hiện trong cuộc họp đều có mặt trên chiếc xe huyền phù cỡ lớn này.
Quân Thanh Dư: “…?”.
Nhiều người ghê…!Có vẻ cấp dưới thân tín của Phó Viễn Xuyên đều ở đây hết nhỉ.
_____
*Về đoạn bé cá trả lời “Em thấy anh có khả năng” sau khi bị nguyên soái hỏi ngược lại thì câu gốc là “我覺得你會。”, chữ 會 này vừa là “có thể làm được”, vừa là “sẽ”, dịch word by word có 2 hướng là “Em thấy anh có thể làm được” (có tư cách để ngồi lên chức vị đó) và “Em thấy anh sẽ làm vậy” (sẽ bước lên vị trí đó)..