Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 47
Cảm xúc nơi đáy mắt Phó Viễn Xuyên đảo lộn hoàn toàn, xúc cảm chớp nhoáng vẫn còn vương vấn trên môi.
Anh còn tưởng…!cá nhỏ không hiểu gì, do cậu khi còn là dáng vẻ người cá nhỏ đã quen thân thiết với anh.
Giờ xem ra…
Nhớ lại đoạn ghi hình được gửi đến vòng tay thông minh kia, Phó Viễn Xuyên hơi mím môi.
Quân Thanh Dư không nhận ra vẻ mặt anh thay đổi, vẫn cười nói: “Nếu anh thấy không được thì em có thể…!Ưm?!”.
Lời chưa kịp nói ra bị nghiền ép giữa răng lưỡi.
Quân Thanh Dư tròn mắt kinh ngạc, trong cơn hoảng hốt có cảm giác nghẹn lại, không thể hít thở được.
Nụ hôn mềm mại, tỉ mỉ, có mạnh mẽ, cũng có cả dịu dàng.
Quân Thanh Dư vòng tay ôm lấy cổ Phó Viễn Xuyên, nhắm mắt, khẽ đáp trả anh, đổi lại là một trận tấn công đóng chiếm càng thêm mạnh mẽ.
“V-Viễn Xuyên…”, Quân Thanh Dư khó khăn lắp bắp mấy từ, nhưng những từ phía sau càng không có cơ hội nói ra, hơi thở ngắt quãng kéo theo là lồng ngực không ngừng lên xuống.
Khóe mắt Quân Thanh Dư mờ ảo.
Trong mắt Phó Viễn Xuyên, đuôi mắt cậu mang theo một vệt đỏ nhàn nhạt, xinh đẹp cùng cực.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, Quân Thanh Dư đẩy anh, “Có người, ư…!Viễn Xuyên…”.
Phó Viễn Xuyên giữ lấy tay cậu, chăm chú hôn, hoàn toàn không đoái hoài gì đến tiếng gõ cửa ngoài kia.
Quân Thanh Dư chỉ có thể quay đầu đi, né tránh nụ hôn của anh, “Có người gõ cửa kìa, có người…”.
Phó Viễn Xuyên bị cậu trốn tránh vài lần bèn không bám theo nữa, chuyển sang mổ hôn lên gò má.
Quân Thanh Dư tưởng là đã xong rồi, dụi dụi trong lòng anh, nào ngờ giây sau đã bị Phó Viễn Xuyên bế bổng từ ghế lên, “Viễn Xuyên?”.
Lời vừa dứt, Quân Thanh Dư đã bị đặt lên bàn làm việc.
Phó Viễn Xuyên ôm cậu vào lòng, cánh tay chống hai bên eo cậu.
“Viễn…”, còn chưa kịp nói thêm gì, nụ hôn mãnh liệt đã không chừa cho cậu chút thời gian nào để thở.
Vị trí này Quân Thanh Dư muốn trốn cũng trốn không nổi.
Cậu dựa vào lòng Phó Viễn Xuyên, ngón tay run rẩy nắm chặt cổ áo anh, thi thoảng sẽ hơi đáp lại.
Đến khi Phó Viễn Xuyên thả cậu ra, đáy mắt Quân Thanh Dư đã phủ một tầng hơi nước, khóe miệng sưng đỏ, mệt mỏi dựa vào lòng anh hít thở.
Quân Thanh Dư vô thức mím môi, có cảm giác hơi tê.
Phó Viễn Xuyên giơ tay gạt đi sợi tóc bị nước mắt làm cho ẩm ướt ra sau tai, “Đi rửa mặt chứ?”.
Quân Thanh Dư dụi đầu vào lòng anh, khẽ gật một cái.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn tiếp tục.
Phó Viễn Xuyên bế ngang cá nhỏ lên, quay người bước vào buồng bên trong.
Anh giúp cậu rửa mặt, vuốt lại tóc, tất cả xong xuôi rồi mới đi ra mở cửa.
Quân Thanh Dư ôm gối dựa vào đầu giường mà ngẩn người.
Mọi chuyện phát triển quá nhanh, chuyện đằng sau giống như con ngựa đứt cương vậy, thoát khỏi mọi dự đoán của Quân Thanh Dư.
Thực ra lúc đó cũng không phải không thể giải thích, tìm bừa một cái lí do, sứt sẹo vô lí đến thế nào đi nữa thì Phó Viễn Xuyên cũng vẫn sẽ tin lời cậu.
Nhưng…!không hiểu sao lúc đó cậu lại không muốn tìm cớ.
Quân Thanh Dư nhớ lại lúc nãy, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, vô tình lại động đến chỗ đau trên môi, cậu cứng người, không dám làm gì thêm nữa.
Một lúc sau thì Phó Viễn Xuyên mở cửa đi vào.
Quân Thanh Dư nhìn ra sau lưng anh, thấy không có ai liền hỏi: “Ai vậy?”.
“Thi Khải Tân”, Phó Viễn Xuyên mở hộp đựng kem, lấy cho cậu.
Quân Thanh Dư nhận lấy kem nhưng không vội ăn, “Có chuyện gì sao?”.
Phó Viễn Xuyên lắc đầu, “Đến đưa tài liệu thôi, đã xong rồi”.
Chuyện đã giải quyết xong thì Quân Thanh Dư cũng không hỏi nữa.
Ăn chút đồ lạnh lúc này có thể giảm bớt cảm giác đau.
Cậu ăn một miếng nhỏ, rõ ràng là đông đá nhưng vào miệng rồi lại tan chảy, cũng không hề cảm thấy ngọt ngấy mà là hương vị rất vừa miệng.
“Sao anh lại lên mạng mua kem”, kem lúc đưa đến được gói trong hộp vận chuyển chứ không phải hộp đóng gói mang đi, cũng có nghĩa là Phó Viễn Xuyên không mua ở gần đây.
Cậu có nhìn lướt qua ngày tháng gửi đi in trên hộp, là từ hôm qua.
Ở một nơi chuyển phát nhanh phát triển như thế này mà ngày gửi lại là từ hôm trước, đủ thể thấy được nơi gửi hàng và nơi nhận hàng cách xa đến mức nào.
Phí vận chuyển khác hành tinh không hề thấp, mua kem kiểu như này có khi phí vận chuyển còn bằng một phần ba tiền kem nữa.
Phó Viễn Xuyên vứt vỏ kem đi, ngồi xuống cạnh cá nhỏ, “Lần trước lúc ở công viên trò chơi thấy em thích ăn, mọi người bảo kem ở hành tinh C rất ngon nên tôi mua thử”.
Quân Thanh Dư cắn thìa ngẩn ngơ, lúc đó cậu chỉ là do lâu rồi chưa được ăn kem, thêm vào đó hương vị đúng là rất được nên mới thấy tuyệt.
Không ngờ Phó Viễn Xuyên lại sẽ mua cho cậu nhiều kem như vậy.
Vừa nãy gửi đến bao nhiêu hộp cậu cũng nhìn thấy, Phó Viễn Xuyên lại bảo chỉ mua mấy hộp, nhưng ước lượng từ kích cỡ, Quân Thanh Dư cảm thấy vài hộp của Phó Viễn Xuyên hẳn là ám chỉ vài vị.
Rốt cuộc thì mỗi vị mua bao nhiêu hộp, cậu cũng chẳng biết được.
Quân Thanh Dư xúc một miếng đút cho Phó Viễn Xuyên, “Ngon lắm đấy”.
“Ừm”, Phó Viễn Xuyên chỉ thử một miếng.
“Em ăn đi, ăn xong chúng ta về nhà”.
Số kem còn lại đựng trong hộp giữ nhiệt đặc chế, trước mắt sẽ không bị chảy, không cần vội vàng.
Quân Thanh Dư gật đầu đáp: “Được”.
Một hộp kem be bé, ăn từ từ cũng không mất nhiều thời gian, chỉ là ăn xong rồi, trên môi không còn thấy đau chút nào nữa.
Lúc ra ngoài, Quân Thanh Dư để ý thấy phòng nghỉ* bên cạnh phòng làm việc sáng đèn giống như có người bên trong, trong khi trước đấy cậu chưa từng thấy nơi đó có người.
*Bản gốc là”靜心室”có nghĩa là “meditation room” (phòng thiền), không hiểu có sai sót gì không nên t để tạm vậy.
Phó Viễn Xuyên thấy cá nhỏ có hơi lơ đễnh, bèn hỏi: “Nhìn thấy gì sao?”.
Quân Thanh Dư thu lại ánh mắt, “Không có gì đâu, chúng ta đi thôi”.
“Ừm”.
___
Về đến nhà, Phó Viễn Xuyên đi thẳng lên phòng làm việc ở trên tầng.
Quân Thanh Dư khó hiểu đi theo, “Còn chuyện gì chưa xử lí xong sao?”.
Sao vừa về nhà đã vào phòng làm việc ngay rồi.
“Không, xong hết rồi”.
Phó Viễn Xuyên mở ngăn kéo lục tìm, “Tôi tìm đồ”.
Quân Thanh Dư đứng ở cửa phòng, nghiêng đầu nhìn anh, “Anh tìm gì?”.
“Thuốc”, nói rồi Phó Viễn Xuyên lấy ra từ trong ngăn kéo một tuýp thuốc bôi, ngoài ra còn một cái bát nhỏ to cỡ hai ngón tay.
Thuốc bôi bóp ra bát, lại cho thêm bột mịn rồi trộn đều.
Quân Thanh Dư cảm thấy cách làm của Phó Viễn Xuyên hơi giống như chế thuốc, “Anh còn biết làm cả cái này luôn”.
“Hồi trước tôi có dùng, hạ nhiệt tiêu bầm, để tôi bôi cho em một chút”.
Quân Thanh Dư cảm thấy đau chút xíu này hoàn toàn có thể chịu đựng được, không nhất thiết phải bôi thuốc, vừa nãy do không biết Phó Viễn Xuyên làm gì nên cậu mới không ngăn anh thôi.
“Lại đây”, Phó Viễn Xuyên dùng tăm bông lấy một ít thuốc.
Thuốc làm xong rồi, không dùng cũng lại lãng phí.
Quân Thanh Dư bước đến, Phó Viễn Xuyên chấm một lớp thuốc mỏng lên miệng cậu.
Cảm giác không quá rõ ràng, nhưng hơi ngẩng đầu lên như này khiến Quân Thanh Dư không thể thấy rõ động tác của Phó Viễn Xuyên.
Cậu hỏi: “Xong chưa?”.
“Xong rồi”, Phó Viễn Xuyên vứt tăm bông đi.
Quân Thanh Dư vô thức mà mím môi để khiến thuốc lan đều hơn, hành động này khó tránh khỏi nếm phải thuốc.
Hơi ngọt, còn có vị gì đó nữa mà cậu không nhận ra được, tóm lại là không hề đắng.
Thuốc để một lúc sẽ tự biến thành một lớp màng, ăn uống gì cũng không bị ảnh hưởng.
Thuốc bôi này đều là loại dễ dùng dễ chế, lượng dùng không nhiều nhưng Phó Viễn Xuyên lấy ra lại đúng đủ.
Sau khi thuốc bôi hoàn toàn không còn cảm nhận được nữa, Quân Thanh Dư hỏi: “Em có thể ăn thêm một hộp kem không?”.
Phó Viễn Xuyên nói: “Hôm nay em đã ăn một hộp rồi”.
Số kem anh mua kia đều cho cá nhỏ hết, nhưng tuyệt đối không được ăn quá nhiều trong một ngày.
Quân Thanh Dư dịu ngoan nhìn Phó Viễn Xuyên, “Vậy em có thể ăn thêm một hộp không?”.
Lời từ chối đến miệng rồi lại bẻ lái, lời nói ra đổi thành: “…!Nốt hộp này”.
“Được!”, Quân Thanh Dư quay xuống tầng dưới, chọn ra vị sô-cô-la trong đống kem, ngồi xuống sô-pha nhâm nhi.
Cậu mở vòng tay thông minh, tìm kiếm tin tức về trung tâm chăm sóc người cá.
Những tin tức cậu tìm được đây đều là những thứ mà trung tâm chăm sóc người cá muốn để cậu thấy, không hề có tin gì đào sâu hơn, những cái khác đành đợi Phó Viễn Xuyên cho người đi điều tra vậy.
Quân Thanh Dư cũng chỉ đơn giản là muốn xem thử trung tâm chăm sóc người cá phát hiện trứng người cá xuất hiện tộc côn trùng từ lúc nào.
Cậu lưu lại thời gian, thứ này giữ lại sẽ có tác dụng.
Xong xuôi, Quân Thanh Dư đột nhiên nhớ ra chiều nay còn phải đi đưa đồ ngọt cho em gái Ôn Thừa Dao.
Tối qua ngủ muộn quá, dự định gì đó đều không làm nổi nên cậu có báo đổi thời gian với bên kia, nói là chiều nay sẽ đưa.
Đúng lúc tiện đấy kiểm tra tình huống thân thể Yêu Yêu hấp thu linh lực ra sao, số liệu ghi chép lại cũng nên làm mới rồi.
Mà quan trọng nhất là cậu còn phải sắp xếp thời gian.
Cậu dự định sẽ theo Phó Viễn Xuyên cùng đi tấn công tộc côn trùng, mặc dù theo sắp xếp của cậu thì cuối cùng sẽ không đến được chỗ của tộc côn trùng, nhưng đi đi về về cũng phải mất mấy ngày, Quân Thanh Dư không thích việc không gặp được Phó Viễn Xuyên trong thời gian dài.
Chưa kể trước đó cho Thi Khải Tân đụng tay đụng chân làm phi thuyền dừng lại cũng khá là phiền phức.
Chi bằng cậu tự đi, làm cho phi thuyền dừng lại rồi biến trở lại thành bộ dạng người cá, đến lúc đó chẳng còn ai để truy cứu trách nhiệm rồi.
Tiếp đó thì bịa đại ra là có kẻ thù hoặc là ai đó cố ý nhằm vào Phó Viễn Xuyên, cho người đuổi theo chiến hạm của kẻ đó rồi gây rối, đến lúc đó người lãnh đạo Đế Quốc có muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Như vậy xem ra, so với để Thi Khải Tân đi thì cậu đi sẽ tiện hơn nhiều.
Chỉ là đến lúc đó đi kiểu gì…!Quân Thanh Dư cho rằng còn phải hoàn thiện kế hoạch thêm nữa.
Thấy Phó Viễn Xuyên bước đến, Quân Thanh Dư hỏi anh: “Viễn Xuyên, anh đã xác định bao giờ đi chưa, nhớ báo với em một tiếng đấy”.
“Ừ”, chuyện cỏn con này đương nhiên Phó Viễn Xuyên sẽ chiều theo ý cá nhỏ.
“Lát nữa anh có rảnh không? Em phải đến cửa hàng đồ ngọt một lát”, nếu Phó Viễn Xuyên không rảnh thì cậu cũng có thể đi một mình.
“Có, buổi chiều tôi không có việc gì”, nói đúng hơn thì cả một ngày hôm nay đều không có việc gì hết.
Phía người lãnh đạo Đế Quốc dù đang giục giã nhưng thời gian cần để chuẩn bị thì vẫn cho, còn Phó Viễn Xuyên thì căn bản là chẳng buồn để ý chút giục giã đó.
Những việc lão ép anh, Phó Viễn Xuyên không thèm quan tâm.
So với trước đây thì hiện giờ thời gian rảnh của anh đã nhiều hơn rồi.
Còn chưa đến thời gian hẹn nên Quân Thanh Dư cũng không vội, vẫn còn sớm, tính cả thời gian đi đường thì vẫn cứ là sớm, cậu bèn nằm ra sô-pha nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đã đến giờ ngủ trưa rồi, chỉ là cậu không buồn ngủ, nhắm mắt hồi phục linh lực, chuẩn bị cho buổi chiều phải ra ngoài.
___
Lúc đến cửa hàng đồ ngọt thì chỉ sớm hơn thời gian hẹn mười phút.
Quân Thanh Dư chuẩn bị vài thứ như mọi khi, lần này cậu ghi chú lại trước, bổ sung cả ngày bị thiếu kia nữa.
Ngoài ra cậu còn cố ý đánh dấu lại thời gian hấp thu linh khí.
Bọn họ vừa đi vào không bao lâu thì cửa bị mở ra lần nữa.
Quân Thanh Dư nhìn sang, chỉ có một mình em gái của Ôn Thừa Dao.
Kế hoạch lúc trước tạm hủy, cậu bảo Ôn Thừa Dao có thể quay lại đây trước, đợi khi nào cậu báo hành động rồi đi cũng vẫn kịp, nhưng xem ra có vẻ Ôn Thừa Dao không quay lại.
Mà chưa chắc cậu đã đoán đúng, lỡ đâu hắn ta có quay lại, chỉ là không đi cùng thôi thì sao.
Quân Thanh Dư hỏi: “Anh cô không quay lại à?”.
Yêu Yêu lắc đầu, ngồi xuống chỗ hay ngồi, đáp: “Lúc trước có về nhưng không ở lại lâu, sợ không có anh ấy thì bên kia lại gặp rắc rối gì đó, nên lại đi rồi”.
Khó lắm mới dàn xếp ổn thỏa, nếu vì hắn ta rời đi một, hai ngày mà gặp vấn đề, đừng nói người khác sẽ thế nào, chính Ôn Thừa Dao cũng sẽ tăng xông mất.
Lâu như vậy còn đợi được, còn ngại một, hai ngày nữa sao.
Quân Thanh Dư nghe thế thì nhướn mày, thái độ không ngờ lại rất được.
Đang nghĩ, một miếng dâu tây được đưa đến bên miệng cậu, Quân Thanh Dư cắn lấy, chẳng hiểu sao lại nhớ đến đá xay lần trước Phó Viễn Xuyên làm cho cậu.
Quân Thanh Dư vừa ăn dâu tây vừa hỏi: “Lát nữa em có thể uống một cốc đá xay không?”.
“Không được”, Phó Viễn Xuyên lần này kiên quyết từ chối, “Không thể ăn quá nhiều đồ lạnh trong một ngày”.
Ăn hai hộp kem một ngày đã là giới hạn rồi.
Quân Thanh Dư chỉ là tự dưng nghĩ đến, cũng không phải cực kì muốn ăn, bị anh từ chối rồi bèn nói: “Thôi được rồi, vậy ngày mai anh phải nhớ làm đá xay cho em đấy”.
“Được”.
Yêu Yêu nhìn hai người trong kia, rõ ràng lúc hai người ở cạnh nhau không hề có gì khác so với trước đây, nhưng không hiểu sao trông lại có chút khang khác.
Yêu Yêu nghiêng đầu, không hiểu nổi cái khang khác này từ đâu ra.
Sau khi đồ ngọt được đưa lên, Yêu Yêu cũng không nghĩ nữa.
Những món đồ ngọt khác đều do Phó Viễn Xuyên đưa, bát hoa quả trộn cuối cùng lại do chính tay Quân Thanh Dư mang ra.
Trong trạng thái linh lực sung mãn, cậu có thể sử dụng linh khí để kiểm tra mà không bị phát hiện.
Hơn nữa thời gian cũng không cần lâu, linh khí giống như chỉ xẹt qua một cái là được.
Quay lại bên trong quầy thu ngân, Quân Thanh Dư ghi chép lại số liệu, đúng là giống hệt so với những gì cậu nghĩ, sau khi tạm dừng hấp thụ linh khí thì thân thể hồi phục nhanh hơn một chút so với liên tục hấp thu.
Như vậy thì cậu vắng mặt một thời gian cũng không sao rồi.
Nhiều nhất cũng chỉ khoảng một tuần mà thôi.
Dù không thể ăn kem nhưng vẫn có thể ăn hoa quả.
Phó Viễn Xuyên cắt cho cá nhỏ một bát, không thêm gì vào nhưng đã ngon thì vẫn cứ ngon.
Yêu Yêu yên lặng ăn hết phần của mình như trước giờ, sau đó nói lời cảm ơn rồi đi.
Quân Thanh Dư vừa ăn dâu tây vừa ghi chép lại chữ cuối cùng vào máy tính, cậu đứng lên duỗi người một cái, quay sang cười nói: “Em làm xong rồi!”.
Khoảnh khắc nhìn lại, dấu vết hôn nhau hồi sáng cực kì rõ ràng, trên gương mặt cá nhỏ còn mang theo ý cười động lòng người.
Nhìn thấy Quân Thanh Dư như vậy, vẻ mặt Phó Viễn Xuyên hơi lung lay, anh khẽ nói: “…!Tôi muốn hôn em”.
Mặc dù đã bôi thuốc nhưng hình như sẽ không dễ mà hết ngay được.
Lúc hôn có lẽ sẽ đau, mà Phó Viễn Xuyên cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, “Còn đau không?”.
Quân Thanh Dư mím môi, gật đầu rồi lại lắc đầu, vẫn còn chút cảm giác nhức nhức, nhưng cũng không quá rõ.
Phó Viễn Xuyên có mang thuốc theo bên người, đang muốn lấy ra bôi cho cậu, thấy động tác gật đầu lắc đầu của cá nhỏ thì chẳng hiểu sao lại muốn trêu chọc cậu, “Nếu đau thì em còn cho tôi hôn không?”.
Anh chỉ thuận miệng hỏi một câu chứ cũng không định đòi đáp án.
Nhưng Quân Thanh Dư nghe vậy thì hơi suy tư, sau đó cậu dùng nút khóa khóa cửa ra vào của cửa hàng đồ ngọt, còn hạ màn chắn xuống để ngăn cách tầm nhìn.
Xong việc cậu bước đến ngồi lên đùi Phó Viễn Xuyên.
Phó Viễn Xuyên trong lòng khó hiểu nhưng vẫn ôm lấy eo cá nhỏ, đang định mở miệng hỏi thì lại thấy cá nhỏ ngoan ngoãn nhìn anh mà nói: “Vậy anh hôn nhẹ thôi”.
_____
*Dè, đổi xưng hô rồi (:v)/ Chương này dài hơn dự định nên dịch lúc nửa đêm gà gáy a.k.a lúc dễ gặp nhiều lỗi nhất, nên ai thấy sai chỗ nào thì cứ nhắc, t sẽ sửa sau, mà không nhắc thì khỏi sửa 🙂