Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 46
Quân Thanh Dư nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta cũng đi xem sao đi”.
“Cậu có hứng thú với quả trứng trùng đó sao?”.
Quân Thanh Dư hơi giật mình, “Có phải anh biết gì đó không?”.
Cậu ngồi xuống trở lại, từ thái độ bình thản của Phó Viễn Xuyên thì có thể thấy được hẳn là anh có biết chút tin tức gì đó thật.
“Tôi cũng mới nghĩ ra, trung tâm chăm sóc người cá là phe thứ ba, không đối đầu bất cứ phe nào, làm việc gì cũng đều theo quy tắc riêng”.
Phó Viễn Xuyên nói tiếp: “Quy tắc không nhận trứng người cá từ bên ngoài, trước đây không hề có”.
Nhưng cụ thể là trước bao lâu thì anh không có ấn tượng, “Lát nữa để Thi Khải Tân kiểm tra một chút quy tắc này có từ bao giờ”.
Quân Thanh Dư gật đầu, như vậy có thể biết được từ khi nào mà phía trung tâm chăm sóc người cá xuất hiện những quả trứng có vấn đề như này.
Nhưng cậu vẫn có chút chưa hiểu, “Nhưng nếu bên đó biết bên trong trứng người cá có tộc côn trùng, vậy tại sao không công bố tin tức này?”.
Dù cho có rất ít trứng người cá ngoài tự nhiên, nhưng không có nghĩa là không có, lỡ đâu bị người nào đó coi như người cá mà chăm bẵm, nở ra cái thứ kia thì gớm tởm.
Phó Viễn Xuyên nhàn nhạt đáp: “Phe trung lập”.
Quân Thanh Dư: “…?”.
Đây có thể coi là trung lập nhưng thiên về phía người lãnh đạo Đế Quốc rồi.
Xem ra người đứng phía sau trung tâm chăm sóc người cá này, lập trường cũng không vững đâu.
Dù sao mọi chuyện vẫn chưa bại lộ, hắn không đắc tội bên nào hết, tự mình yên ổn một góc.
Đang nói thì sảnh tầng dưới đưa đồ ăn lên.
Phó Viễn Xuyên nói: “Ăn trước đi đã, phải một lúc nữa Ngu Tri mới tỉnh lại”.
Tâm trí Quân Thanh Dư đều đặt hết lên quả trứng kia, cậu cắn một miếng thịt nướng, vừa ăn vừa nghĩ mặt có ích của nó.
Dù chỉ là một quả trứng ung, nhưng nếu chế tạo tử tế có lẽ có thể dùng làm món đồ chiếm thế trước trung tâm chăm sóc người cá.
Nếu như trung tâm chăm sóc người cá thực sự hướng về phía người lãnh đạo Đế Quốc, vài thứ cần chuẩn bị là không thể thiếu.
Quân Thanh Dư gắp một miếng thịt bò cho anh, hỏi: “Viễn Xuyên, quả trứng kia anh định làm gì?”.
“Cậu muốn nó sao?”, không cần Quân Thanh Dư nói nhiều, Phó Viễn Xuyên đều có thể dễ dàng đoán ra suy nghĩ của cá nhỏ.
Quân Thanh Dư cười, “Vậy anh có cho không?”.
“Có, tất nhiên có chứ”, từ quả trứng kia có thể đào ra rất nhiều chuyện, trong đó hẳn có không ít bên dính líu đến, nhưng cá nhỏ đã muốn thì anh tất nhiên sẽ cho cậu.
Phó Viễn Xuyên trả lời chắc chắn như vậy, Quân Thanh Dư không nhịn được mà cong cong đôi mắt, “Anh không hỏi xem tôi muốn làm gì sao?”.
“Tùy ý cậu”.
“Anh tốt nhất luôn”.
___
Ăn xong bữa, Quân Thanh Dư đi tìm Thi Khải Tân lấy trứng trùng.
Phó Viễn Xuyên hơi suy nghĩ, cũng không đi cùng cậu, “Phòng nghỉ ở tầng bảy, đến đó rồi gọi cậu ta cũng được, tôi làm nốt chút việc, đợi cậu mang theo quả trứng kia quay lại rồi chúng ta cùng nhau về nhà”.
“Được”, Quân Thanh Dư ngoan ngoãn đáp, dựa lại gần hôn anh một cái rồi vẫy tay, “Tôi đi đây”.
Phó Viễn Xuyên khựng lại, nhớ ra bản thân lại quên nhắc cá nhỏ làm như này là không được.
Nhưng giây phút anh còn ngẩn ngơ thì cá nhỏ đã ra ngoài rồi.
Phó Viễn Xuyên lắc đầu, lần sau, lần sau vậy.
Quân Thanh Dư vừa ra ngoài là gửi tin nhắn cho Thi Khải Tân, nhưng không có người trả lời, hẳn là không để ý.
Tầng bảy có rất nhiều người, so với các tầng trên thì hơi ầm.
Quân Thanh Dư lúc nãy kiểm tra quả trứng trùng kia có dùng đến linh lực, có kí hiệu rồi, cậu trực tiếp đi theo dấu vết.
“Í? Sao cậu lại đến đây, nguyên soái không đi cùng cậu à?”, vừa nghe là biết Thi Khải Tân chưa xem vòng tay thông minh.
Quân Thanh Dư nói: “Tôi đến lấy trứng trùng”.
“Trứng trùng? Cậu lấy cái thứ đó làm gì?”, hỏi rồi lại hỏi, Thi Khải Tân quay đầu, nói: “Cậu vào đây đã, tôi lấy cho cậu”.
Phòng kí túc hai người ở, Ngu Tri đã tỉnh, thấy Quân Thanh Dư đi vào trên mặt cũng không hề mang dáng vẻ hoài nghi khó hiểu.
Quân Thanh Dư hiểu, người này cũng là một thành viên trong hội nhóm của Thi Khải Tân.
Xét việc lần này Ngu Tri mê man cũng là vì nhiệm vụ, Quân Thanh Dư chỉ đứng một bên ở nơi không bị chú ý đến, phóng thích chút linh khí giúp anh ta kiểm tra một chút.
Cũng may chỉ là đơn giản là trúng thuốc mê, không còn cái gì khác.
Thi Khải Tân cầm theo một cái túi bước đến, dùng túi đựng vẫn tiện hơn mà, “Cậu bỏ trứng trùng vào đây đi”.
“Được”, nhận lấy trứng trùng, Quân Thanh Dư không vội đi ngay mà hỏi: “Quả trứng trùng này ở đâu ra vậy, có khi nào còn nhiều nữa không?”.
Thi Khải Tân nghe thế thì nhìn sang Ngu Tri, câu hỏi này đương nhiên không phải hỏi Thi Khải Tân.
Ngu Tri lắc đầu, “Tôi có thể lấy được nó cũng là trùng hợp thôi, số lượng trứng rất nhiều, nhưng mỗi quả đều có ghi chép riêng, quả trứng này bị mang đi hủy, tôi lấy từ chỗ tiêu hủy thôi”.
Nếu không phải do bị tiêu hủy một nửa thì vỏ trứng cũng không dễ vỡ đến thế.
“Số trứng anh nhìn thấy ở chỗ nào?”.
Ngu Tri đáp: “Chỗ đó có một phòng tối”, mục đích ban đầu là tài liệu, vô tình nhìn thấy nên tiện thể cầm theo luôn.
Quân Thanh Dư gật đầu, “Cảm ơn anh nhiều”.
Ngu Tri cười đáp: “Không cần cảm ơn, việc tôi nên làm mà”.
Quân Thanh Dư cảm giác thái độ của Ngu Tri có hơi kì lạ, cậu nhướn mày liếc nhìn Thi Khải Tân.
Thi Khải Tân giả ngu ngắm trần nhà.
Không phải tôi, tôi không có gì hết, tôi chẳng biết gì đâu, đừng hỏi tôi.
Miệng tôi kín lắm, chẳng nói gì cả.
Thi Khải Tân bị Quân Thanh Dư nhìn đến mức chột dạ, thẳng thừng đổi chủ đề: “À đúng rồi, tại sao nguyên soái không cùng cậu xuống đây?”.
“Anh ấy nói có việc cần làm, bảo tôi đi lấy trứng trùng trước”, Quân Thanh Dư nhìn lướt qua trứng trùng trong túi, góc độ này có hơi giống con chim cút cuộn tròn trong một nửa vỏ trứng.
Thi Khải Tân gật đầu, “Hẳn là xóa dấu vết”.
Quân Thanh Dư hơi khựng lại, “Xóa dấu vết gì cơ?”.
“Nguyên soái không hay đến đây, mỗi lần rời đi đều sẽ xóa hết dữ liệu, tiêu hủy các loại giấy tờ, còn có bộ nhớ của máy quay an ninh nữa, ghi hình gì đó, nên xóa là xóa hết, có ích thì sẽ lưu lại.
Tất cả tài liệu thông tin gì đó đều sẽ không lưu trữ lâu dài ở chỗ này”.
Không hay có mặt, hơn nữa phòng làm việc ngoài Phó Viễn Xuyên thì không ai có thể vào, trường hợp để thứ gì đó lại đây, lúc nào tìm ra chưa chắc đã biết được.
Vì vậy mỗi lần rời đi Phó Viễn Xuyên đều sẽ dọn dẹp sạch sẽ, không để lại chút gì.
Mặc dù rất phiền phức nhưng sẽ giữ thông tin được bảo mật tốt nhất.
Quân Thanh Dư gật đầu, “Tôi đi đây”.
“Ừm”.
Lúc Quân Thanh Dư quay lại, Phó Viễn Xuyên vẫn chưa làm xong.
“Anh đang làm gì đấy?”, Quân Thanh Dư bước đến xem, giống như đang lật giở từng đoạn ghi hình.
“Đối chiếu máy quay”.
Phó Viễn Xuyên lại lướt tiếp một đoạn phía sau, nói: “Số lượng tài liệu không đồng nhất”.
Máy quay ở ngay trên bàn, tài liệu đều được đặt rải rác, đảm bảo mỗi tập tài liệu đều được máy quay quay lại.
Nhưng Phó Viễn Xuyên đối chiếu hai lần, vẫn thấy thiếu một tập.
Quân Thanh Dư sững sờ, “…!Máy quay? Máy quay trong phòng làm việc sao?”.
Cậu vòng ra sau xem, máy quay không quay được người, chỉ có tài liệu nằm trong phạm vi ống kính, nhưng cậu không biết có chức năng ghi âm hay không nữa.
“Ừm”, Phó Viễn Xuyên cầm một cái kẹo cho cậu, “Cậu đợi một lát, xong nhanh thôi”.
Quân Thanh Dư nhìn thanh lăn không ngừng nhích dần về phía sau, không hiểu sao lại thấy bồn chồn, nghĩ một lúc, cậu nói: “Ngu Tri tỉnh rồi, anh có chuyện gì cần hỏi anh ta không? Hay là tôi giúp anh đối chiếu tài liệu, anh đi tìm Ngu Tri trước đi?”.
“Không cần hỏi đâu, báo cáo viết rõ rồi”.
“Ưʍ…!Chuyện liên quan đến trứng trùng thì sao?”.
“Có viết hết”, Phó Viễn Xuyên rút tập tài liệu đó ra, “Nếu cậu có hứng thú thì cứ xem đi”.
Quân Thanh Dư: “…”.
Cầm lấy tập tài liệu, Quân Thanh Dư mím môi, cảm giác thanh cuộn ngày càng lùi về sau.
Nếu xét theo thời gian thì không bao lâu nữa sẽ đến đoạn cậu nói chuyện với Thi Khải Tân.
Lúc đấy nói gì nhỉ?
Thi Khải Tân nói niềm vui của anh ta là tán phét về cậu và Phó Viễn Xuyên, biết cậu và Phó Viễn Xuyên không có gì, niềm vui của anh ta mất rồi, rồi cậu trả lời: “Tôi sẽ cố gắng giúp niềm vui của anh sớm quay lại”.
Câu này nếu bị Phó Viễn Xuyên nghe thấy…
Quân Thanh Dư nhíu mày, liếc về đống tài liệu trên bàn, cậu không nhớ có vứt tài liệu đi không, chỉ nhớ đống tài liệu đó đều dùng kẹp kẹp thành một tập.
Những thứ khác cậu không hề động vào, đương nhiên cũng không biết số lượng sai sót ở đâu.
Quân Thanh Dư nghĩ một hồi, nói: “Tôi giúp anh tìm, tài liệu trên bàn là do tôi xếp, nhìn một lúc chắc sẽ có ấn tượng”.
“Không sao đâu, trên bàn còn bánh ngọt, ăn một miếng rồi đợi tôi một lát, tôi xong ngay đây”.
“Nhưng tôi…”, Quân Thanh Dư chưa nói xong thì vòng tay thông minh của Phó Viễn Xuyên rung lên, cậu vội nói: “Anh cứ đi làm việc đi, tôi tìm giúp anh”.
Phó Viễn Xuyên nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến trên vòng tay thông minh, đứng lên xoa đầu cậu, “Tôi xuống tầng một lát”.
“Đi mau nào”, Quân Thanh Dư vốn còn đang lúng túng nghĩ cách, hiện giờ Phó Viễn Xuyên xuống tầng, cậu cũng thở phào một hơi.
Phó Viễn Xuyên đi rồi, Quân Thanh Dư vội ngồi vào trước máy tính, mau chóng ấn vài cái, chuyển đến đoạn cậu nói chuyện với Thi Khải Tân.
Vì là nửa đêm, lại có âm thanh nên chỗ này được đánh dấu đỏ.
Cắt bỏ quá nhiều có lẽ sẽ mất tính liên kết, để tránh cho vừa nghe thấy đã biết có vấn đề, Quân Thanh Dư không xóa phần đầu, chỉ xóa đoạn “niềm vui của Thi Khải Tân” và đoạn cậu nói “sẽ cố giúp niềm vui của Thi Khải Tân sớm quay lại”.
Sau đó kiểm tra lại hai lần, tai bình thường nghe ra cũng có liên kết, cảm giác không có vấn đề gì cả.
Xong việc, Quân Thanh Dư còn chưa kịp làm gì khác nữa thì Phó Viễn Xuyên đã quay lại.
Quân Thanh Dư nhìn lướt qua, Phó Viễn Xuyên ôm một cái hộp rất to, “Chuyển phát nhanh sao?”.
“Là kem”, Phó Viễn Xuyên tiện tay đặt cái hộp sang một bên, bước đến bên cạnh Quân Thanh Dư, hỏi cậu: “Cậu đang làm gì vậy?”.
“Đối chiếu tài liệu, tôi muốn thử tìm xem sao”.
Phó Viễn Xuyên hỏi tiếp: “Vậy đã tìm được chưa?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, “Chưa”.
Nói đúng hơn là chưa kịp tìm.
Phó Viễn Xuyên không nói gì nữa, Quân Thanh Dư lờ mờ cảm thấy sai sai, cậu hoài nghi hỏi: “Anh sao vậy?”.
“Cá nhỏ, cậu biết không, tầng phòng hộ của phòng làm việc này nằm ở mức cao nhất”.
“Tôi biết”, lúc trước nhập thông tin cá nhân là có thể nhìn ra được, chỉ là…!lúc này nhắc đến để làm gì?
Phó Viễn Xuyên gật đầu, tiếp tục nói: “Ghi hình giám sát là tài liệu quan trọng nhất, để đề phòng có người đột nhập lấy cắp tài liệu rồi xóa thông tin, phần ghi hình giám sát còn có một biện pháp an toàn nữa”.
Quân Thanh Dư trong lòng hẫng một nhịp, có dự cảm không hay lắm, “…!Biện pháp an toàn gì cơ?”.
“Phần ghi hình bị xóa sẽ lập tức được gửi về vòng tay thông minh của tôi”.
“…”.
Quân Thanh Dư lập tức đứng lên, sau đó còn chưa kịp chạy thì đã bị Phó Viễn Xuyên ôm eo nhấc lên.
“Đợi…”.
Thình lình, còn chưa kịp nói xong thì Quân Thanh Dư đã bị đặt ngồi lại trên ghế.
Phó Viễn Xuyên mang theo áp bức chắn trước người cậu, hai tay chống lấy tay vịn, giữ chặt cậu trong phạm vi của anh.
Phó Viễn Xuyên từ từ dựa sát lại, nói khẽ: “Giải thích chút chứ?”.
Quân Thanh Dư khẽ chớp mắt, khoảng cách này rất gần, giữa hơi thở giao hòa, cậu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng trái tim Phó Viễn Xuyên đang đập…
Phó Viễn Xuyên không hề bình tĩnh như bên ngoài.
Nhận ra anh đang không yên lòng, Quân Thanh Dư ngược lại lại thấy bình tĩnh, cậu ngẩng lên, không chút né tránh mà nhìn thẳng vào mắt Phó Viễn Xuyên, “Nếu phải giải thích…!vậy như này thì sao?”.
“Gì cơ?”.
Quân Thanh Dư mau chóng nhào tới, đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên môi anh.
Thấy Phó Viễn Xuyên ngẩn ngơ, gương mặt cậu lộ ra ý cười, “Như này có tính là giải thích không?”.
_____
*Viên mãn rồi bà con ơi, drop được rồi (0w0)/