Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 44
*Rào trước: thích nhân vật này, ghét nhân vật nọ là quyền mỗi người, mình không cấm đoán, nhưng hãy lịch sự, mọi bình luận chì chiết hay mạt sát nhân vật, bất kể chính hay phụ, tốt hay xấu, mình sẽ xóa thẳng tay không báo trước.
_____
“Vâng, đã rõ thưa sếp”, Thi Khải Tân nói: “Vậy giờ em đi tìm cậu ấy luôn”.
Thân là vệ sĩ thì phải mọi lúc mọi nơi theo sát bên cạnh người cần bảo vệ.
Quân Thanh Dư nghe thấy vậy thì vội ôm lấy Phó Viễn Xuyên mà lắc đầu, cậu không cần vệ sĩ, cũng không cần người khác bảo vệ.
So ra thì chỉ có một thân một mình, làm gì cũng tiện hơn.
Phó Viễn Xuyên nhìn ra người cá nhỏ rõ ràng là đang từ chối, nhưng một mình cậu đi ra ngoài, bên cạnh không ai đi cùng thì anh lại không yên tâm được.
Nhỡ đâu lúc nào đó linh lực cạn kiệt mà biến trở lại thành bộ dạng người cá nhỏ, dù cho có trốn được vào không gian thì cũng không có cách nào về nhà, lại càng không thể liên lạc được với anh.
Lại nói, bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao.
Phó Viễn Xuyên nghĩ vậy rồi nói: “Buổi chiều hẵng đến”.
Thi Khải Tân vẫn chưa đi, vội đáp: “Vâng”.
“Tan họp đi”.
“Rõ!”.
Tắt video họp, Quân Thanh Dư nói: “Tôi không cần vệ sĩ…”.
“Lát nữa tôi đi cùng cậu đến cửa hàng, bán hết đồ ngọt rồi đi dạo”.
Quân Thanh Dư ngơ ngác, “Hôm nay anh không bận việc à?”.
Vừa mở họp xong, việc cần anh xử lí hẳn là phải nhiều lắm chứ.
“Đợi bọn họ đệ đơn công tác, được thông qua rồi mới đến lượt chỗ tôi, hôm nay chắc chưa có ngay đâu”.
Thực hiện theo quy trình là một việc rất phiền phức, nhưng nếu việc này không làm theo quy trình, không may bị bắt được nhược điểm thì sẽ càng phiền hơn nữa, đầu trò rắp tâm gây rối bị bắt lại thì đừng ai mong chạy thoát.
Quy trình ra sao sẽ không được công bố, nhưng nếu có chuyện xảy ra thì đây sẽ là bằng chứng hữu hiệu.
Quân Thanh Dư cái hiểu cái không mà gật đầu, sau đó nằm bò trong tay Phó Viễn Xuyên, “Chúng ta về phòng ngủ trước đi”.
Quần áo trong phòng ngủ, cậu ở chỗ này không tiện biến thành người.
“Ừm”.
…
Phía cửa hàng đồ ngọt lúc hai người đến thì vẫn chưa có ai.
Ôn Thừa Dao thuê căn nhà bên cạnh nên em gái hắn không cần phải lúc nào cũng đứng đợi ngoài cửa, có người đến cửa hàng đồ ngọt rồi hẵng đi ra là được.
Quân Thanh Dư đang mở cửa bên này thì bên kia cũng truyền đến tiếng bước chân.
Chỉ là Quân Thanh Dư không chuẩn bị đồ ngọt cho em gái Ôn Thừa Dao ngay mà làm ít đồ ăn no bụng trước.
Phó Viễn Xuyên hồi sáng còn chưa ăn gì đâu đấy.
Cho cậu ăn no xong Phó Viễn Xuyên không ăn mà đưa cậu đến đây luôn.
Mới sáng sớm ăn bánh kem ngọt ngấy thì không tốt lắm, vả lại hôm qua đã ăn bánh kem rồi, đối với người hảo ngọt thì còn đỡ, nhưng đối với Phó Viễn Xuyên thì có lẽ sẽ hơi không hợp miệng.
Cũng may cậu có làm cả món tráng miệng mặn.
Món nào khó quá Quân Thanh Dư bỏ qua, lỡ đâu đến lúc ăn thấy thất bại thì sẽ rất lãng phí thời gian, làm ít món đơn giản thì chẳng sợ làm sai nữa.
Dùng nguyên liệu trong tủ lạnh làm hai cái bánh kẹp, đồ uống thì uống nước ép là được, có nước suối trong không gian ép chung thì có thể dưỡng dạ dày luôn.
Làm xong, Quân Thanh Dư cầm đĩa đặt lên cái bàn con, “Thử xem có ngon không”.
“Nhìn thôi đã thấy ngon rồi”.
Quân Thanh Dư cười nói: “Anh thử rồi mà thấy không ngon thì vẫn phải ăn hết đấy”.
“Không có chuyện không ngon đâu”.
Đang nói thì Yêu Yêu từ ngoài bước vào.
Chỉ có mình cô, không hề dẫn theo bất cứ tên hải tặc không gian nào.
Yêu Yêu gật đầu với Quân Thanh Dư, sau đó yên lặng ngồi một chỗ.
Quân Thanh Dư cảm nhận một chút, tinh thần lực trên người cô đã không còn tản ra nữa.
Nếu đã thế thì liều lượng cần phân tích trong hôm nay phải nhiều hơn trước mới được.
“Anh ăn trước đi, tôi xong ngay đây”.
Phó Viễn Xuyên ngồi xuống ăn, ngẩng lên thấy cá nhỏ cầm con dao thái còn to hơn cả tay cậu thì vội ăn hết cái bánh kẹp, đứng lên nói: “Để tôi cắt hoa quả cho”.
Quân Thanh Dư vô thức đáp: “Không cần đâu, anh cứ ăn…!của anh?”, âm thanh đột ngột cắt đứt.
Vừa xong chẳng phải vẫn còn cái bánh kẹp sao?
Phó Viễn Xuyên uống ngụm nước ép cho xuôi, “Nào, đưa dao cho tôi”.
Lúc đưa dao cho Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư chẳng hiểu sao có cảm giác từ giờ trở đi, những lúc ở cạnh Phó Viễn Xuyên, cậu sẽ chẳng còn cơ hội đụng đến mấy con dao to to nữa.
“Cắt chỗ này sao?”.
“Ừm, tôi đi làm nước ép”.
Đồ ngọt Quân Thanh Dư làm đều giống như nhau, cậu cố hết sức giảm thiểu sự khác biệt, chỉ tăng giảm lượng nước suối theo tình huống cụ thể.
Nước ép làm khá là nhanh, Quân Thanh Dư đưa cho Yêu Yêu trước.
Cô khẽ đáp: “Cảm ơn anh”.
Quân Thanh Dư trên mặt mang theo chút bất ngờ, cậu cứ tưởng em gái Ôn Thừa Dao là một người câm, hóa ra cô có thể nói.
“Không cần đâu”, lời cảm ơn này Quân Thanh Dư không nhận, nếu như tinh thần lực của đối phương không giống với người máy thì cậu cũng đã không tiếp tục điều trị cho cô.
Yêu Yêu lắc đầu, “Tôi biết, tôi biết tất cả mọi chuyện”.
Quân Thanh Dư đặt nước ép xuống, không hề đoái hoài đến cô.
Không hỏi cũng không đáp, nói nhiều sai nhiều, Quân Thanh Dư chỉ coi như không nghe thấy câu vừa rồi.
Thấy cậu dời đi, tâm trạng Yêu Yêu cũng không thay đổi gì nhiều, bình thản nói: “Nếu anh muốn biết, tôi có thể kể hết mọi chuyện cho anh, coi như thay anh trai tôi cáo lỗi”.
Quân Thanh Dư chẳng thèm quay đầu mà đi thẳng vào trong quầy thu ngân.
Yêu Yêu cúi đầu, yên lặng uống nước ép.
Phó Viễn Xuyên đưa cho cậu một bát dâu tây đá xay nhỏ, hỏi: “Không tò mò sao?”.
Cửa hàng cũng chỉ rộng có bấy nhiêu, dù cho vừa rồi Yêu Yêu nói rất nhỏ thì cũng không thể thoát khỏi hai tai Phó Viễn Xuyên.
“Có tò mò, nhưng cô ấy chưa chắc sẽ nói thật với tôi”, trông thì yếu đuối, nhưng thân phận của cô vẫn là em gái của trùm hải tặc không gian, có vài chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài.
So với việc nghe xong bị đối phương nắm bắt suy nghĩ, không bằng tự mình điều tra rõ ràng.
Phó Viễn Xuyên gật đầu, cũng đúng, nếu người cá nhỏ muốn hỏi thì ngay từ đầu khi mới phát hiện ra đã hỏi luôn, sẽ không kéo dài đến bây giờ, còn đợi đối phương chủ động mở lời nữa.
Đưa đồ ăn ra xong, Phó Viễn Xuyên mở vòng tay thông minh tìm vé vào cửa trong hôm nay.
Rất nhiều nơi đều yêu cầu đặt vé trước một tuần, nhưng thân phận của Phó Viễn Xuyên không cho phép anh đặt vé trước sớm như vậy.
Phó Viễn Xuyên nghĩ nghĩ rồi nói: “Hay lát nữa chúng ta đi thủy cung”.
Thủy cung mua vé lúc nào cũng được, vả lại sẽ không có quá nhiều người.
“Thủy cung? Đi làm gì chứ?”, Quân Thanh Dư uống một ngụm đá xay, nghiêm túc suy nghĩ về địa điểm này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết có gì để xem.
Phó Viễn Xuyên mở trang giới thiệu, “Có thể ngắm cá, còn có các loài sinh vật biển khác”.
“Ngắm tôi không được sao?”, Quân Thanh Dư nghiêng đầu, lí nhí: “Tôi chính là cá mà”.
“…!Khụ”, nhìn người cá nhỏ nghiêng đầu chớp mắt nhìn mình, Phó Viễn Xuyên ho nhẹ một tiếng.
Người cá nhỏ hình như không nhận ra mình vừa nói gì, nhưng trái tim không hiểu sao lại đập tăng tốc.
Phó Viễn Xuyên giơ tay, ngón tay cong lại dừng ở bên má cậu, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng xoa đầu người cá nhỏ.
Nếu cậu không muốn đi thủy cung thì chọn nơi khác cũng như vậy thôi.
Phó Viễn Xuyên chuyển hướng vòng tay thông minh, cầm cho Quân Thanh Dư xem, “Những chỗ này có thể mua vé, cậu muốn đi đâu chơi?”.
Quân Thanh Dư không hề có khái niệm gì với việc ra ngoài đi chơi, bản đồ trên đây trông cũng chẳng đặc biệt thích thú gì, nghĩ một lúc, cậu đành chọn bừa một nơi, “Vậy…!chỗ này đi”.
Đó là công viên trò chơi.
“Được”, Phó Viễn Xuyên mở phần mềm ra mua vé.
Yêu Yêu ở một bên im lặng ăn, cũng không hề đi tọc mạch hai người bên trong đang nói gì.
Ăn xong cô dọn dẹp sạch sẽ mặt bàn, âm thầm rời đi.
Trước khi đi, Yêu Yêu nói: “Chủ cửa hàng, anh có phiền nếu tôi đến nhà anh ăn không?”.
Quân Thanh Dư nhíu mày lại, “Gì cơ?”.
Yêu Yêu nói tiếp: “Cửa hàng quanh đây đều không mở cửa, anh cũng không ở đây, mỗi ngày đi đi lại lại cũng phiền mà nhỉ, nếu anh không để ý thì tôi có thể đến nhà anh ăn, ăn xong tự mình về”.
“Không được”, cửa hàng mua cũng mua rồi, chí ít cũng phải có chút tác dụng.
Mà quan trọng nhất là…!Quân Thanh Dư không muốn có quá nhiều người lạ xuất hiện trong nhà, dù là ngồi một chỗ ăn, ăn xong thì đi chăng nữa.
Lại nói, Phó Viễn Xuyên giờ vẫn chưa lộ mặt, dẫn người về nhà cũng không tiện lắm.
Bị từ chối nhưng Yêu Yêu cũng không hề cáu giận hay gì, chỉ đáp: “Được thôi, vậy tôi đi trước”.
Cô cho Quân Thanh Dư cảm giác giống như không hề có cảm xúc.
Đối với người máy mà nói, cảm xúc không dao động rất là bình thường.
Quân Thanh Dư cũng ghi chú lại cả điểm này vào ghi chép thực nghiệm.
Phó Viễn Xuyên mua xong vé thì dọn qua cái bàn, “Đi thôi”.
“Được”.
Cửa hàng đồ ngọt cách trung tâm thành phố rất xa, lộ trình phải mất vài tiếng đồng hồ.
Ngồi trên xe, Quân Thanh Dư cùng Phó Viễn Xuyên bàn bạc xem lát nữa chơi những trò gì.
Vé Phó Viễn Xuyên mua là vé hội viên, không cần xếp hàng, đến nơi rồi có thể đi thẳng vào chơi.
Hai người lập rõ kế hoạch, đi vào trong rồi chọn trò mình thích là được.
Có rất nhiều cái tên nghe là thấy thú vị, Quân Thanh Dư chọn hết.
Phó Viễn Xuyên ngồi một bên xem, không hề có ý muốn chọn lựa, nhưng khi thấy những trò mạo hiểm cao, bao gồm cả nhảy cầu, thì anh sẽ hỏi một câu: “Không sợ sao?”.
Người cá là sinh vật dưới nước, có thể chịu được độ cao này không.
“Không sợ”, Quân Thanh Dư mau chóng đáp: “Anh sợ sao? Nếu anh sợ thì tôi sẽ cùng anh ngồi vòng quay ngựa gỗ vậy”.
“Cá nhỏ”.
“Ừ?”.
“Trong xe chỉ rộng từng này thôi, cậu không có chỗ chạy đâu”.
“…”.
“Ầy…”, Quân Thanh Dư lờ mờ cảm thấy đe dọa, “Anh lớn như vậy, sẽ không cùng người cá nhỏ…!”, lời còn chưa nói xong, Quân Thanh Dư đã thấy eo mình bị siết lại, không tự chủ được mà sà vào lòng Phó Viễn Xuyên.
Còn chưa ngồi vững, Quân Thanh Dư đột nhiên cười tít mắt, “Anh đừng…!đừng có cù mà…”.
“Ha ha, Phó…!Phó Viễn Xuyên!”.
“Bỏ ra…!thôi mà, ha ha…”.
Quân Thanh Dư nhào vào lòng Phó Viễn Xuyên, cười đến hụt cả hơi, đôi mắt lấp lánh ánh nước.
Phó Viễn Xuyên đỡ cậu dậy, tiện tay chỉnh lại áo quần, “Thêm cả vòng quay ngựa gỗ vào đi”.
Quân Thanh Dư cười cười không nói gì, đánh dấu vòng quay ngựa gỗ.
Lát nữa cậu sẽ liên kết các địa điểm lại với nhau, như vậy đi vào từ cổng rồi đi một đường là có thể chơi hết một lượt các trò.
Lên kế hoạch rất tốn thời gian, vừa làm xong, còn chưa kịp kiểm tra một lượt thì xe huyền phù đã dừng lại.
Bước xuống xe, Quân Thanh Dư cầm theo kế hoạch vừa làm, nói: “Đi nào, trước tiên là đi vào từ cổng trái, kiểm tra vé xong đi thẳng vào là được.
“Ừm”.
Quân Thanh Dư dắt tay Phó Viễn Xuyên, đến chỗ kiểm tra vé thì thấy không có nhiều người, giờ này có rất ít người đến công viên trò chơi, phần lớn đều sẽ đi từ sáng, như vậy có thể chơi nhiều trò hơn một chút.
Nhưng Quân Thanh Dư không hề có hứng với mọi trò, nên đến sớm đến muốn thì cũng chẳng làm sao.
Lúc xếp hàng, hương thơm phiêu đãng tỏa ra từ quầy hàng bán kem bên cạnh.
Quân Thanh Dư mím mím môi, lặng lẽ lại gần Phó Viễn Xuyên, nghiêng đầu dựa lên vai anh, “Tôi muốn ăn kem”.
“Nhưng cậu mới ăn gần đây rồi”.
“Tôi muốn ăn kem”.
“Ăn nhiều đồ lạnh sẽ đau bụng đấy”.
Quân Thanh Dư đáng thương mà ngẩng lên, ôm lấy cổ anh, “Ưʍ…!kem cơ”.
“…!Vị gì?”.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Mùi hương lúc làm kem thơm cực kì luôn, ngửi đã thấy ngon rồi.
_____
*Chương này vía nặng thật sự 🙂 tính là làm xong từ hôm Giao Thừa, xong lại bị lai rai sang năm sau.
Mọi chuyện vẫn bình thường nếu như t không mắc lười mà bỏ đi đọc truyện, xong dính phải bên lập web quảng cáo đính kèm truyện (xin phép giấu tên web là anhdammyy và meomeoteam).
Ừ thì t nhận mình có đọc lậu, có làm lậu, cũng đăng truyện lên web lậu luôn, nhưng xin thề là kể cả có đăng lên web lậu thì t cũng cố chọn web ít quảng cáo, đọc lậu cũng cố tìm nơi đăng tải chính chủ của nhóm dịch chứ cũng không bạ đâu đọc đấy.
Nhưng mà vailon 30 cái quảng cáo???!!! Nếu người của nhóm/web dịch có thấy thì xin hỏi các bạn đớp tiền quảng cáo có thấy nghẹn họng không 😀
Và vì quảng cáo nhảy như hấp diêm thị giác nên t đành phải chọn Force Quit -> bay cmnl cái tab chứa bản raw 🙂 Đầu năm đầu tháng cáu đcđ.