Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 43


Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 43


Người cá nhỏ buồn ngủ đến không mở nổi mắt.

Phó Viễn Xuyên giơ tay đỡ người cá nhỏ trên vai, tránh cho cậu đang ngủ gà ngủ gật thì lại bị ngã.

Động tác tay cũng tăng tốc lên, lưu lại những tài liệu chưa xử lí xong, sau đó tắt máy tính.
Quân Thanh Dư nghe thấy tiếng tắt máy tính thì lim dim mắt nhìn một cái, cậu chống người ngồi dậy định nói gì đó thì đột nhiên bị trượt, cả người lảo đảo ngã nghiêng về một bên.

Cậu vô thức duỗi tay muốn nắm lấy cái gì đó để giữ thăng bằng, nhưng còn chưa nắm chắc thì Phó Viễn Xuyên đã đỡ được.

Quân Thanh Dư ngẩn người, quay đầu nằm bò trong tay anh, uể oải mà vẫy đuôi, “Y da”.
“Ngủ đi”.
“Da~”.
___
Vì đi ngủ muộn quá, thành thử ra sáng sớm hôm sau, tiếng thông báo từ vòng tay thông minh cũng không thể đánh thức người cá nhỏ.

Quân Thanh Dư đang cuộn tròn kề sát cổ Phó Viễn Xuyên mà ngủ ngon lành.

Anh tắt âm báo của vòng tay thông minh, kiểm tra tin tức bên trong, là thông tin liên quan đến phạm vi những nơi khiến tinh thần lực bạo loạn lúc trước.

Phó Viễn Xuyên nhíu chặt hàng mày nhìn những nơi bị chia tách trên bản đồ.

Rất nhiều nơi đều là phố kinh doanh bình thường hoặc là tiểu khu.

Nếu những nơi đó vẫn luôn tồn tại thứ khiến tinh thần lực bạo loạn như kia, vậy những người dân bản địa chắc chắn đều có chứng bệnh kiểu vậy.
Bùng phát tập trung lại nhiều như vậy chắc chắn sẽ dẫn đến sự chú ý, nhưng lại không hề có bất cứ tin tức nào truyền ra.

Như vậy, lí do thành ra như này hẳn là do có người nhúng tay đằng sau.

Nghĩ một lúc, Phó Viễn Xuyên dùng tay cọ nhẹ lên má người cá nhỏ, “Cá nhỏ, cá nhỏ?”.
Quân Thanh Dư yên lặng nhắm mắt, hơi thở đều đều.

Người cá nhỏ lúc thức trông rất lanh lợi, ngoan ngoãn, khi ngủ thì lại yên tĩnh, đáng yêu.

Phó Viễn Xuyên có chút không nỡ gọi cậu dậy, chuyện này phải giải quyết càng sớm càng tốt, anh định ra ngoài mở họp trực tuyến.

Dù chỉ là sang phòng khác ngay trong biệt thự, nhưng người cá nhỏ ngủ dậy mà không thấy anh có lẽ sẽ không vui.


“Cá nhỏ, tôi có chút việc phải làm.

Xong việc sẽ quay lại tìm cậu, được không?”, Phó Viễn Xuyên nhẹ giọng dỗ.
“Y da~”, người cá nhỏ vẫn nhắm tịt mắt, âm thanh rất nhỏ, giống như tự lầm bầm một mình.
Phó Viễn Xuyên thấy thế bèn nói: “Vậy tôi đi trước nhé?”.
“Ưm”.
Người cá nhỏ vẫn không tỉnh, Phó Viễn Xuyên chỉ coi như cậu đồng ý rồi, đang muốn đứng lên thì lại phát hiện, hai tay người cá nhỏ đang nắm chặt lấy áo ngủ của anh.
Phó Viễn Xuyên: “…?”.
Rõ ràng ngủ say đến thế, vậy mà tay còn nắm rất chặt.

Thực ra không phải là không giật ra được, nhưng làm vậy có lẽ sẽ đánh thức người cá nhỏ.

Chưa đợi Phó Viễn Xuyên nghĩ ra cách thì người cá nhỏ đã cọ cọ, nắm áo ngủ thôi chưa đủ, cậu trực tiếp nằm bò trên cổ anh.

Đã thế đến lúc này rồi còn không quên nắm cổ áo.

Phó Viễn Xuyên nhìn lướt qua bể cá, nếu bị ướt tóc, lát nữa dậy rồi biến thành người, cá nhỏ sẽ không chịu sấy tóc.

Đang lúc lúng túng không biết nên làm gì, Phó Viễn Xuyên cảm thấy áo ngủ chùng xuống, anh cúi đầu nhìn, người cá nhỏ vẫn còn nhắm mắt, mơ màng nắm lấy túi áo ngủ, lăn vào bên trong.
___
“Này cũng quá thất đức rồi đi? Vì tính kế với chúng ta mà ngay cả người bình thường cũng không tha”.
“Liệu có thể từ thời gian bệnh tình phát tác mà đoán ra được thời điểm đối phương sắp đặt những thứ có vấn đề đó không?”.

“Ra tay hấp tấp sẽ đánh động đến kẻ sắp đặt đó chứ?”.

Quân Thanh Dư trong cơn nửa tỉnh nửa mê hình như nghe thấy tiếng nói chuyện, lúc đầu cậu còn tưởng là nhầm, nhưng nghe kĩ lại thì…!Hình như có người đang nói chuyện thật.

Quân Thanh Dư nhíu mày, khó khăn he hé mắt, muốn xem là có chuyện gì.

Nhưng mở mắt ra mới biết đây không phải phòng ngủ.

Đang nghĩ, một bàn tay thò vào từ khe hở bên trên, lúc này Quân Thanh Dư mới nhận ra mình đang ở đâu.

Hồi sáng hình như Phó Viễn Xuyên nói gì đó với cậu, nhưng vì hôm qua ngủ muộn quá, hôm nay sáng sớm đã bị gọi dậy.

Quân Thanh Dư đầu óc mơ màng, quên mất bản thân đáp thế nào, chỉ nhớ là nắm lấy áo Phó Viễn Xuyên không cho anh đi.

Có lẽ nhận ra cậu dậy rồi nên anh mới thò tay vào.


Quân Thanh Dư ngồi dậy, ôm lấy tay anh mà cọ coi như đáp lời.
Cậu không nhìn thấy tình hình cụ thể bên ngoài, nhưng xét từ lời mọi người nói thì giống như đang mở họp, biết vậy nên Quân Thanh Dư cũng không gây tiếng động làm phiền.

Phó Viễn Xuyên cúi đầu nhìn, bàn tay cho vào vừa đúng tạo ra một khe hở có thể thấy được người cá nhỏ vô cùng ngoan ngoãn đang ngẩng lên.

Anh khẽ hỏi: “Có ra ngoài không?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, ra ngoài là phải nằm bò trên bàn, sao thoải mái bằng ở trong túi được.

Trước khi mở họp, Phó Viễn Xuyên còn chuẩn bị một ít đồ ăn, rau quả, còn có đồ ăn vặt của người cá, tất cả đều được cắt thành miếng nhỏ, người cá nhỏ có thể cầm ăn.

Giờ thấy người cá nhỏ đã tỉnh, Phó Viễn Xuyên lấy đồ ăn vặt từ một cái túi khác, đút cho cậu ăn.

Túi áo không to lắm, nhét quá nhiều đồ ăn trong một lần có thể sẽ chiếm chỗ của người cá nhỏ, thế là Phó Viễn Xuyên đành đưa một miếng trước, đợi người cá nhỏ ăn xong rồi mới đưa miếng tiếp theo.

Hình dạng túi áo không thích hợp để nằm hay dựa, lại thêm chất liệu là kiểu mềm, cậu dựa không nổi.

Quân Thanh Dư nhích ra sau, ngồi lên tay Phó Viễn Xuyên, như này chắc chắn hơn này, cũng tiện ăn uống nữa.

Tiếng bàn luận vẫn không ngừng, mỗi người đều có ý kiến khác nhau, sắp thành cãi vã đến nơi rồi.

Quân Thanh Dư vừa nghe vừa cúi đầu cắn một miếng rau quả.

Phó Viễn Xuyên từ đầu đến cuối vẫn yên lặng nghe, như thể không hề có ý định nhúng tay vào.

Quân Thanh Dư khá là muốn thấy cảnh Phó Viễn Xuyên gặp phải người có ý kiến bất đồng với anh thì sẽ làm thế nào, cãi nhau sao? Cậu chưa bao giờ thấy Phó Viễn Xuyên cãi nhau đâu đấy.

Nguyên tác mặc dù nói rằng Phó Viễn Xuyên tính cách thô bạo, nhưng cụ thể là thô bạo như thế nào thì Quân Thanh Dư thật sự không biết.

Phó Viễn Xuyên là một người vô cùng dịu dàng đó.

Còn đang mải suy nghĩ thì cậu đã ăn hết miếng rau quả cuối cùng, sau đó lại được nhét vào tay miếng cá khô đã được cắt đôi.

Cá khô được cắt bớt phần đuôi, chỉ còn lại phần ở giữa, chỗ ngon miệng nhất.

Quân Thanh Dư cắn một miếng, ngón tay ở phía sau đụng đụng cái trán của cậu, nếu Phó Viễn Xuyên mà nói, Quân Thanh Dư cảm giác mình sẽ nghe thấy câu: Ngoan nào.

Quân Thanh Dư nghe bọn họ bàn luận cũng hiểu được bọn họ đang bàn luận cái gì, khu vực lần trước chia ra đã có kết quả rồi sao?
“Sếp, anh nói xem rốt cuộc nên làm thế nào?”.
“Đúng đấy sếp à, anh nói mấy câu đi, bọn tôi hiện giờ chẳng nghĩ ra được cách gì rồi”.
“Không được lộ tẩy, lại phải nghĩ cách giải quyết, cũng khó quá rồi”.

Mọi người bàn luận không đi đến kết quả, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên bình thản nói: “Tìm lí do, nghĩ cách đưa người dân sống ở đó đến bệnh viện kiểm tra tinh thần lực, trước tiên phải xác định họ có bị ảnh hưởng hay không”.
Thi Khải Tân gật đầu, “Lát nữa em sẽ đi lo liệu, nhưng mà…!cách nào mới tốt chứ?”.

Thể loại yêu cầu từ chính quyền này, tùy tiện thả ra tin tức thì không được, mà chính quyền ra mặt cưỡng chế cũng không được.

Nếu không, bị phát hiện ra thì còn phải đảm bảo chính xác ai ai cũng đến kiểm tra.

Phiền hà vô cùng.

Phó Viễn Xuyên hạ mắt suy tư, ngón tay thi thoảng khẽ động, lướt qua đuôi cá của người cá nhỏ, khắc họa tỉ mỉ hoa văn vây cá.

Vây cá mát lạnh sẽ không vì tiếp xúc với tay người lâu dài mà trở nên ấm áp, dù có ủ ấm thế nào thì vẫn là cảm giác lành lạnh.

Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, giúp đỡ anh bằng cách nghĩ xem chuyện này nên giải quyết thế nào, đột nhiên suy nghĩ thông suốt.

Cậu khẽ giật tay áo Phó Viễn Xuyên, lúc Phó Viễn Xuyên cúi xuống thì ra dấu với anh.

Tìm người ngụy trang thành tộc côn trùng hoặc là thế nào cũng được, cầm theo đồ vật nguy hiểm đi đến chỗ kia, sau đó cho người bắt lấy, tiếp nữa thì thông báo cho người dân khu đó đến bệnh viện kiểm tra.

Cầm theo đồ vật nguy hiểm cũng chỉ là làm màu thôi, tiện tay cầm cái gì cũng được, dù sao cũng không có người kiểm tra.

Phó Viễn Xuyên chăm chú nhìn người cá nhỏ, vốn dĩ rất nghiêm túc, nhưng khi thấy người cá nhỏ ra dấu, khóe miệng anh không nhịn được mà khẽ nhếch.

Quân Thanh Dư chớp mắt, như này là hiểu hay chưa vậy? Cậu nhỏ giọng: “Ta?”.
Phó Viễn Xuyên ho khan một tiếng, giơ tay che miệng, khe khẽ gật đầu.

Thi Khải Tân mới vừa rồi còn ồn ào bàn luận nửa ngày trời, nói đến mức khản cả cổ, phải cúi xuống làm miếng nước.

Nhìn sang Phó Viễn Xuyên đang im lặng ngồi một bên, cúi đầu xem gì đó, vẻ mặt dịu dàng, còn ẩn hiện ý cười.
Thi Khải Tân: “? ? ?”.

Chuyện gì thế này?
Thi Khải Tân đứng hình, ngồi một mình mà cũng nhàn tản, vui đến mức đấy luôn?
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng Thi Khải Tân vẫn không nhịn được mà hỏi nhỏ: “Nguyên soái, anh sao đấy? Có phải có chỗ nào thấy không thoải mái không?”.

Cảm giác nguyên soái đã lâu rồi chưa phát bệnh, lần này sao đột ngột vậy, hơn nữa so với trước đây thì không giống lắm.


Lần này chưa có lật bàn.

Phó Viễn Xuyên đang đùa nghịch cùng người cá nhỏ chậm rãi ngẩng lên, vẻ mặt không cảm xúc nhìn về phía anh ta.
Thi Khải Tân: “?!!”.

Hay quá.
“Kh-Không có gì đâu, coi như em chưa hỏi đi”, Thi Khải Tân vội vội vàng vàng quay đầu đi, trong lòng gào khóc thảm thiết.

Chỉ là ngẩng đầu lên thôi, sao lại cảm giác bầu không khí quanh người hoàn toàn thay đổi vậy chứ, quá là đáng sợ.
Quân Thanh Dư cảm giác bàn tay ở dưới người mình hướng lên trên, cả cậu cũng bị kéo lên theo, liền vội ôm lấy tay Phó Viễn Xuyên.

Cậu hoài nghi mà ngẩng lên, khe khẽ phát ra âm thanh, “Í?”.
Phó Viễn Xuyên cho tay vào lại, như dỗ dành mà dùng ngón tay vuốt ve mái tóc của người cá nhỏ, tiếp đấy lại đưa cho cậu một miếng dâu cắt nhỏ.

Quân Thanh Dư đã ăn no rồi, mặc dù lượng rau quả đã cắt không có bao nhiêu, nhưng hơn thua ở chỗ có nhiều loại.

Vốn dĩ cậu cũng chẳng ăn được nhiều, lại thêm việc ngồi trong túi áo mà ăn, bất giác ăn quá trớn luôn.

Phó Viễn Xuyên thấy thế thì cũng không đưa thêm nữa.

Người cá nhỏ ở mỗi hình dạng khác nhau thì lượng đồ ăn cũng khác nhau, anh không cố ý ấn định lượng đồ ăn, bình thường đều là chuẩn bị xong xuôi hết, sau đó người cá nhỏ muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

Phó Viễn Xuyên lấy giấy giúp cậu lau miệng, lau xong anh tiện tay vứt giấy vào thùng rác, nói: “Chi tiết hành động như thế nào lát nữa tôi sẽ gửi cho mọi người, ấn định theo đó mà làm, có vấn đề gì thì phải kịp thời báo cáo.

Còn chuyện gì khác không?”.
Phía đối diện đồng thanh: “Thưa, không”.
“Ừ, vậy tan họp”.

Phó Viễn Xuyên cúi xuống đỡ người cá nhỏ ra, đặt cậu lên chân mình, ngón tay chấm vào nước rồi lại chấm lên đuôi cá.

Mặc dù hiện giờ người cá nhỏ rời khỏi nước thì cũng sẽ không thấy khó chịu, nhưng anh đã quen chăm sóc cậu như vậy rồi.
Thi Khải Tân vô thức đáp, nói xong rồi mới chậm chạp nhận ra, làm sao mà không cho được, chắc chắn có đây này.
“Có có có, nguyên soái anh đừng tắt video cuộc họp vội”.

Thi Khải Tân vội hỏi: “Liên quan đến chuyện bảo vệ cậu Quân Thanh Dư ấy, em phải đi điều tra, như vậy không thể bảo vệ cậu ấy, nhưng nếu bảo vệ cậu ấy thì em không thể phân thân mà đi điều tra được, hai việc này em phải làm cái nào trước đây?”.
“Nguyên soái? Nguyên soái?”, Thi Khải Tân không nhận được câu trả lời bèn nhòm một cái, thấy nguyên soái vẫn luôn cúi đầu thì khó hiểu: “Nguyên soái, anh đang làm gì đấy?”.
Phó Viễn Xuyên thả đuôi của người cá nhỏ ra, “…!Không có gì, cậu bảo vệ Quân Thanh Dư, việc điều tra giao cho Ngu Tri”.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Làm gì đấy?
Phó Viễn Xuyên: đang sờ cá*.
*Cụm từ này thường được dùng để chỉ việc làm biếng, trốn việc, dịch từng từ từng chữ thì là “sờ cá”. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.