Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 3
Rời khỏi trung tâm chăm sóc người cá, Quân Thanh Dư lúc này mới trồi lên khỏi mặt nước hít thở, cậu bám vào thành hộp nhìn ngó bên ngoài, rõ ràng mới chỉ có vài ngày mà cậu đã có cảm giác rất lâu rồi chưa được hít thở không khí bên ngoài.
Tuy rằng hồ nước trong trung tâm chăm sóc người cá rất lớn, nhưng còn lâu mới được thoải mái như ở ngoài.
Ngay cả ánh nắng cũng chan hòa, không hề chói mắt chút nào.
Không hề chói mắt…?
Quân Thanh Dư hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên, phát hiện ra không biết từ lúc nào Phó Viễn Xuyên đã dùng tay che trên đầu cậu.
Vừa nãy lúc ra ngoài Phó Viễn Xuyên vẫn luôn cắm cúi trả lời tin nhắn qua vòng tay thông minh cơ mà.
Quân Thanh Dư tưởng rằng Phó Viễn Xuyên không hề để ý đến mình, nhưng hiện tại trông có vẻ…
Khóe miệng Quân Thanh Dư khẽ cong lên, cậu cọ nhẹ lòng bàn tay Phó Viễn Xuyên rồi quay lại cuộn tròn trong hộp.
Cậu cảm giác được Phó Viễn Xuyên hơi sững người, nhưng rất nhanh lại che dấu đi, tiếp đó làm như không có vấn đề gì ngồi vào xe huyền phù*.
*Huyền phù: hệ những hạt rất nhỏ lơ lửng trong một chất lỏng -> xe huyền phù: xe lơ lửng (hiểu đại loại vậy nhé :>).
Ý cười trên mặt Quân Thanh Dư càng đậm hơn nữa.
Nhà của Phó Viễn Xuyên cách trung tâm chăm sóc người cá không xa lắm, theo như Quân Thanh Dư biết thì trong nguyên tác, Phó Viễn Xuyên có không dưới năm ngôi nhà đứng tên anh tại tinh cầu chính.
Sau khi mắc bệnh anh vẫn luôn ở trong ngôi nhà gần trung tâm chăm sóc người cá nhất.
Hiển nhiên là để thuận tiện cho việc đến mua người cá.
Dù rằng khoảng cách không xa lắm nhưng đợi đến khi xe huyền phù dừng lại, Quân Thanh Dư đã cảm thấy hơi buồn ngủ.
Nhưng lúc được Phó Viễn Xuyên ôm xuống xe, cậu lắc lắc đầu, khôi phục trạng thái.
Không được buồn ngủ.
Còn phải chữa bệnh cho Phó Viễn Xuyên nữa.
Chuyện chữa bệnh này sớm một chút vẫn tốt hơn.
Vấn đề của Phó Viễn Xuyên còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng.
Không thể kéo dài thêm nữa.
“Buồn ngủ rồi sao?”.
Giọng nói của Phó Viễn Xuyên truyền xuống từ trên đỉnh đầu, Quân Thanh Dư vội hạ tay, “Y a!”.
Không buồn ngủ, về nhà chữa bệnh.
Phó Viễn Xuyên không hiểu tại sao người cá nhỏ vừa xong còn buồn ngủ mà ngáp một cái lại đột nhiên phấn chấn lên, anh cong ngón tay ấn nhẹ lên đầu người cá nhỏ.
Quân Thanh Dư không chú ý bị ấn cho một cái, cậu nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của Phó Viễn Xuyên.
Quân Thanh Dư ôm ngón tay anh, không cho anh ấn lung tung, “Ưm?”.
Phó Viễn Xuyên đặt hộp đựng lên bàn uống nước, lúc đứng lên định đi thì bỗng khựng lại, rất quen thuộc mà dùng ngón tay xoa đầu người cá nhỏ, “Đợi ta một lát”.
“Y~ da”, Quân Thanh Dư vẫy tay với anh.
Phó Viễn Xuyên đi rồi Quân Thanh Dư mới có thời gian đánh giá phòng khách.
Nơi này diện tích không lớn, ba phòng ngủ, nằm biệt lập.
Không hề có chút hơi người nào.
Đến cả khăn che bụi trên ghế sô pha còn chưa được gỡ.
Từ những nơi được gỡ khăn che bụi có thể đoán được phạm vi hoạt động của Phó Viễn Xuyên.
So với nhà, thì nơi đây giống như điểm dừng chân tạm thời hơn.
Phó Viễn Xuyên đi ra từ nhà bếp, trong tay cầm theo một cái khay.
Bên cạnh hộp chứa người cá có mấy quyển sách, anh đặt cái khay lên đó, vừa đúng tầm người cá nhỏ có thể vươn tay đến.
Phó Viễn Xuyên nói: “Ăn chút đồ trước đi”.
Quân Thanh Dư không đói, cậu ăn cá khô cũng nhiều rồi.
Vô thức nhìn đến cái khay, bên trong có ít rau được cắt nhỏ và ít thịt khô.
Thấy anh không làm đồ ăn cho người cá, Quân Thanh Dư khẽ thở phào một hơi.
So với rau thịt đầy đủ bên này, đồ ăn của Phó Viễn Xuyên đơn giản hơn nhiều.
Chỉ có một bình dịch dinh dưỡng.
Dịch dinh dưỡng phân chia mùi vị theo màu sắc, Quân Thanh Dư chỉ cần liếc một cái đã nhìn ra trong tay Phó Viễn Xuyên đang cầm là mùi vị nguyên bản.
Quân Thanh Dư cầm một miếng cà chua nho nhỏ lên, “Y da”.
Phó Viễn Xuyên nói: “Mi ăn đi”.
“Y da!”, Quân Thanh Dư dùng một tay vịn rồi rướn người ra.
Phó Viễn Xuyên hơi ngẩn ra, “Cho ta?”.
Người cá nhỏ rất giữ đồ ăn, đồng loại với nhau còn có thể tranh giành đồ ăn đến mức ngươi chết ta sống, vậy nên không thể nào có chuyện chia sẻ đồ ăn được.
Nhưng nhìn dáng vẻ người cá nhỏ cố hết sức vươn tay, cực kì giống như rất muốn chia sẻ đồ ăn với anh.
“Y da~”, Quân Thanh Dư để miếng cà chua vào tay Phó Viễn Xuyên, sau đó lần nữa lui về hộp, vịn vào thành nhìn anh.
Phó Viễn Xuyên nhẹ giọng đáp: “Cảm ơn”.
Nhưng anh không ăn miếng cà chua đó mà lại uống hết dịch dinh dưỡng trong tay, tiếp đó đi vào nhà bếp.
Lần thứ hai đi ra, trong tay anh cầm theo dao nĩa.
Quân Thanh Dư khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện cậu, dùng dao cắt nhỏ rau quả trong đĩa rồi đút cậu ăn bằng nĩa.
“Ăn nào”.
Quân Thanh Dư: “…?”.
Chẳng lẽ anh tưởng cậu không ăn vì cắt miếng to quá à?
Dù cậu không đói, nhưng để tránh cho khiến Phó Viễn Xuyên nghĩ nhiều, Quân Thanh Dư vẫn há miệng ăn miếng cà chua kia.
Miếng sau không ăn nữa.
“Y da”, Quân Thanh Dư cầm hết rau quả trong đĩa nhét vào tay Phó Viễn Xuyên, sau đó chui xuống đáy hộp thổi bong bóng nước.
“Không thích sao?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, cầm lấy cá khô ngâm nước mềm nhũn vẫy vẫy hai cái.
Phó Viễn Xuyên lúc này mới nhớ ra, người cá nhỏ lúc nãy ăn vặt một chút rồi.
Hẳn là chưa đói.
Thấy Phó Viễn Xuyên dọn hết đồ ăn đi, Quân Thanh Dư dùng đuôi chống đỡ, đứng thẳng lên, hai tay dang ra, “Y da!”.
Ôm!
Phó Viễn Xuyên sợ nếu trực tiếp ôm lấy người cá nhỏ thì sẽ khiến cậu bị thiếu nước, bèn duỗi tay định ôm cả cái hộp lên.
Đồ dùng cho người cá vẫn chưa được trung tâm chăm sóc người cá gửi đến, đành để người cá nhỏ ở trong hộp chịu khổ một chút vậy.
Quân Thanh Dư thấy Phó Viễn Xuyên đưa tay ra, tưởng là được ôm, kết quả anh lại ôm cả cái hộp lên.
Cậu đành duỗi tay ôm lấy cổ tay Phó Viễn Xuyên.
“Y da!”.
Ôm hộp làm gì, ôm tôi nè.
Có hộp ngăn cách ở giữa thì khó truyền linh lực, khó chữa bệnh.
Cảm giác mát lạnh mang theo chút ẩm ướt từ cổ tay lan tràn, Phó Viễn Xuyên run tay, suýt nữa thì hất tung cái hộp.
Thấy người cá nhỏ vẫn đang chăm chú nhìn mình, giống như nếu anh không ôm thì sẽ không buông.
Phó Viễn Xuyên nói: “Không được ra ngoài, sẽ bị thiếu nước đấy”.
“Y!”, Quân Thanh Dư phản đối, không bị thiếu nước đâu.
“Thiếu”.
“Ta!”.
“…!Thiếu nước thật đấy”.
Quân Thanh Dư thả tay ra.
Phó Viễn Xuyên thở phào một hơi.
Quân Thanh Dư vịn thành hộp định nhảy ra ngoài.
Phó Viễn Xuyên: “!”.
Phó Viễn Xuyên định ấn người cá nhỏ về lại hộp, nhưng sợ tay dùng lực mạnh quá làm cậu bị thương, chỉ đành dùng một tay che bên trên.
Quân Thanh Dư đẩy đẩy tay anh, không hề nhúc nhích.
Nhưng mà cậu cảm nhận được Phó Viễn Xuyên bước đi nhanh hơn một chút, mãi đến khi được đặt lên bàn, cái tay che trên đỉnh đầu mới rời đi.
Quân Thanh Dư nhìn trái ngó phải, hình như đây là phòng làm việc.
Ngoài đống giấy tờ chiếm phần lớn cái bàn thì chỉ có thêm một chiếc giường.
Giống như xử lí sổ sách mệt thì có thể nghỉ ngơi một chút.
Phó Viễn Xuyên thấy người cá nhỏ không định nhảy ra ngoài nữa, đánh tiếng thở phào khe khẽ.
Nhưng chỉ giây lát sau Quân Thanh Dư đã lại dang hai tay hướng đến anh, “Y da!”.
Ôm cái đi, chữa bệnh.
Phó Viễn Xuyên im lặng.
Hộp không lớn lắm, nếu anh cho cả tay vào thì sẽ rất chật, thành thử ra chỉ có thể bế người cá nhỏ lên.
Phó Viễn Xuyên duỗi tay ra, nói: “Chỉ ôm một lát thôi”.
Quân Thanh Dư mặc kệ, chọn một dáng nằm thoải mái trong tay Phó Viễn Xuyên xong thì bắt đầu truyền linh lực.
Vận chuyển sức mạnh như này chỉ giống như suối nhỏ chảy vào biển lớn, Phó Viễn Xuyên sẽ không cảm nhận được bất cứ thứ gì.
Tay trái đỡ người cá nhỏ, Phó Viễn Xuyên ngồi vào bàn làm việc, tay phải phê duyệt tài liệu.
Vốn dĩ anh định đưa người cá nhỏ về phòng ngủ, nhưng người cá nhỏ lại quá dính lấy anh, lo sợ nếu không thấy anh, người cá nhỏ sẽ nhảy ra ngoài đi tìm nên đành phải mang theo cậu vào phòng làm việc.
Phó Viễn Xuyên chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có một ngày vì người cá nhỏ quá dính người mà cảm giác không biết làm sao cho phải.
Rất dính người, cũng rất ngoan.
Đuôi cá màu vàng kim vô cùng xinh đẹp, tóc dài xõa tung đến tận eo, đôi lúc cái đuôi sẽ quẫy nhẹ một cái.
Quân Thanh Dư chăm chú truyền linh lực, không hề chú ý đến tầm mắt của Phó Viễn Xuyên.
Người cá lúc chữa bệnh sẽ đi vào trạng thái tách biệt, đơn giản là nhắm mắt lại, chăm chú chữa bệnh.
Nhưng nhắm mắt lại thì giống như ngủ gật vậy.
Phó Viễn Xuyên sợ làm người cá nhỏ giật mình, bàn tay giữ nguyên vị trí không hề xê dịch, động tác lật giấy cũng rất nhẹ nhàng.
Một lúc lâu sau, Quân Thanh Dư chậm rãi mở mắt.
Truyền linh lực thực ra rất mất sức, thêm vào đó là Phó Viễn Xuyên mắc bệnh nặng, Quân Thanh Dư một lần này tiêu tốn rất nhiều linh lực.
Lần này mở mắt ra, cậu cảm nhận được rõ ràng sức lực hao hụt đi nhiều.
Quân Thanh Dư chớp mắt.
Bên ngoài trời đã tối, lần chữa trị này hình như tốn rất nhiều thời gian.
Đèn trong phòng làm việc không được bật lên hết, chỉ có một ánh đèn mờ mờ, ấm áp.
Không sáng lắm, giống như đèn ngủ vậy.
Quân Thanh Dư quay đầu nhìn về phía Phó Viễn Xuyên.
Anh đang chăm chú phê duyệt tài liệu.
Mặc dù Phó Viễn Xuyên bệnh rất nặng nhưng anh vẫn có thực quyền.
Giờ anh đang trong giai đoạn đối đầu với người lãnh đạo Đế Quốc, dù cho Phó Viễn Xuyên không hề mang lòng dạ nào khác thì người lãnh đạo hiện tại cũng sẽ không tha cho anh.
Đám lãnh đạo e ngại Phó Viễn Xuyên, cũng chưa bao giờ ngần ngại suy nghĩ đến việc chèn ép một chút giá trị lợi dụng cuối cùng còn sót lại.
Quân Thanh Dư mím môi, không biết phải nói sao với lãnh đạo Đế Quốc, có chửi là ngu ngốc thì cũng vẫn tử tế chán.
“Dậy rồi sao?”.
Quân Thanh Dư khẽ đáp một tiếng, “Y da”.
“Đói không?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu.
Không đói, nhưng mà hơi buồn ngủ.
Quân Thanh Dư vịn ngón tay Phó Viễn Xuyên ngồi dậy, dù ở bên ngoài lâu như vậy nhưng đuôi của cậu không hề có chút cảm giác khô khan nào.
Đã bảo sẽ không thiếu nước đâu mà.
Vừa nãy tài liệu còn xếp thành một chồng, giờ chỉ còn lại ba bản.
Cộng thêm một bản Phó Viễn Xuyên đang cầm trong tay.
Quân Thanh Dư nhìn nhìn, bị các con chữ bên trong thu hút.
“Phố Lybis, phát hiện tộc công trùng, khẩn cấp…”.
Quân Thanh Dư chậm rãi nhướn nửa bên mày, này là muốn Phó Viễn Xuyên đi gϊếŧ bọ sao? Lại nhìn xuống cái tên trên con dấu, đúng là của người lãnh đạo Đế Quốc rồi.
Bệnh của Phó Viễn Xuyên không ai biết rõ hơn hắn, giờ phút này để Phó Viễn Xuyên ra mặt chiến đấu với tộc côn trùng, rõ ràng là muốn hại anh!
Nhưng mà trong nguyên tác không hề nhắc đến trận chiến này, hẳn là vì Phó Viễn Xuyên sẽ dễ dàng giải quyết được tộc côn trùng.
Mặc dù sẽ không có chuyện gì nhưng Quân Thanh Dư vẫn không muốn cho Phó Viễn Xuyên đi giúp đỡ tên lãnh đạo chó má kia.
Nhưng như thế lại không được.
Bọn họ hiện tại chưa thể lật mặt với lãnh đạo Đế Quốc được.
Bằng không kế hoạch trong tối bị bại lộ, phần thắng của Phó Viễn Xuyên không lớn.
Chỉ cần đợi cậu chữa khỏi cho Phó Viễn Xuyên, dựa vào quân lực trong tay Phó Viễn Xuyên, Đế Quốc đổi chủ cũng không phải là chuyện không thể.
Nghĩ đến tương lai, tâm trạng Quân Thanh Dư tốt lên nhiều.
Cái đuôi khẽ vung vẩy qua lại, đôi lúc sẽ đụng đụng cổ tay Phó Viễn Xuyên, kiểm tra tình trạng chuyển hóa linh lực.
Phó Viễn Xuyên vừa quay sang nhìn thì lại nhanh chóng rút về, mắt nhìn hướng khác, vờ như chẳng biết gì hết.
Đợi đến khi Phó Viễn Xuyên cúi đầu tiếp tục xử lí tài liệu, cậu lại tiếp tục chỗ này cọ cọ, chỗ kia đụng đụng.
Quân Thanh Dư đang chơi vui thì cảm giác cái đuôi mát mát.
Cậu tò mò nhìn sang, chỉ thấy Phó Viễn Xuyên đang dùng tăm bông nhúng nước giúp cậu làm ướt đuôi.
Anh tỉ mỉ chấm lên từng lớp vảy.
Quân Thanh Dư mím môi, bảo sao lúc cậu mở mắt ra không hề thấy khô khốc chút nào.
Phó Viễn Xuyên thấy cậu thôi vẫy đuôi, bỏ tăm bông đi, hỏi: “Không thoải mái à?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, đột nhiên nhớ ra cậu truyền linh lực lâu bao nhiêu thì tay Phó Viễn Xuyên giữ nguyên lâu bấy nhiêu.
Vậy chắc chắn sẽ không thoải mái, cậu bèn chỉ sang bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Y da”.
“Muốn quay lại hộp sao?”.
“Ta!”.
“Được rồi”, Phó Viễn Xuyên cố hết sức nhẹ nhàng đặt người cá về lại hộp.
Quân Thanh Dư không làm phiền anh nữa, chỉ yên tĩnh vịn lấy thành hộp mà nhìn anh.
Góc độ này vừa hay có thể thấy được sườn mặt của Phó Viễn Xuyên, dáng vẻ cúi đầu làm việc mang theo khí chất ưu nhã.
Ngắm nhìn như vậy Quân Thanh Dư lại không nhịn được mà nghĩ xem Phó Viễn Xuyên trên chiến trường là dáng vẻ như thế nào.
Người đàn ông từ trong khói lửa bom đạn mà bước lên vị trí cao, chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể vẽ ra được cảnh tượng hào hùng năm đó.
Đuôi cá ngâm trong nước, mệt mỏi vì hao hụt linh lực chậm rãi lan tràn toàn bộ cơ thể.
Quân Thanh Dư ngáp một cái, quay lại hộp, không bao lâu thì ngủ thiếp đi.
Phó Viễn Xuyên xử lí xong công vụ thì phát hiện người cá đã ngủ say.
Trong ánh đèn lờ mờ, cơ thể của người cá nhỏ màu vàng kim như tỏa ra hơi thở ấm áp.
Bóng tối lạnh lùng, cô độc trước đây cũng vì sự xuất hiện của người cá nhỏ mà không còn nặng nề nữa.
Phó Viễn Xuyên nhìn đứa nhỏ đang yên tĩnh ngủ say, khẽ nói: “Ngủ ngon”.
_____
*Thiết lập người cá trong truyện là “bé chỉ bằng lòng bàn tay”, lớn lên rất là ít, cũng không biết nói chuyện, được mua về và nuôi như thú cưng, vậy nên lúc đầu xưng hô sẽ là “ta-mi”.
Ngoài ra thì em Dư biết nói, nhưng chỉ là ẻm giấu điiii.
Sau này ẻm bự ra rồi thì đương nhiên sẽ đổi cách xưng hô.