Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 2


Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 2


Quân Thanh Dư lao vào giữa đàn người cá đang bơi về phía mình.
“Lục bục, lục bục”.
Bọt nước dày đặc chen vào giữa người cá, trong khoảnh khắc, Quân Thanh Dư thậm chí còn không nhìn rõ phương hướng.

Ngừng một chút, thân hình cậu linh động mà len lỏi vào những kẽ hở.
Đuôi cá quẫy lung tung không theo nhịp chẳng ngại lực cản của nước, “bộp” một tiếng trầm vang, cánh tay của Quân Thanh Dư khẽ run.

Nhưng cậu không có thời gian chần chừ, dừng một chút rồi lại tiếp tục bơi về phía trước.
Mái tóc của Nord vẫn còn đang nhỏ nước, mặc kệ hình tượng của bản thân mà liếc đến Phó Viễn Xuyên, sau đó nhìn mặt hồ, hắn hừ lạnh, chỉ chó mắng mèo mà lầm bầm: “Trung tâm chăm sóc người cá dạo này thiếu tiền à, loại người nào cũng cho vào là sao?”.
Phó Viễn Xuyên không thèm để ý, giống như không hề bận tâm một chút xíu nào đến bên này.

Nord càng là tức đến nổ phổi, nghiến răng nghiến lợi nói bóng gió: “Vừa xuất hiện đã dọa người cá chạy đi hết, đến lúc đấy mà có thương vong gì thì chịu trách nhiệm nổi chắc”.
Nói đến đây Nord đột nhiên gào tướng lên: “Quản lí đâu rồi? Chết rồi à! Kiếm sống bằng cái gì đấy hả! Còn không mau ra đây!”.
Người bên cạnh lập tức nhỏ giọng khuyên nhủ: “Điện hạ, Điện hạ đừng giận, hắn cũng đâu mua nổi người cá, thân thể như vậy…!còn trụ nổi mấy ngày nữa đâu.

Ngài nhỏ giọng chút, đợi hắn đi rồi có khi người cá lại bơi đến đây tiếp đấy”.

Vẻ mặt Phó Viễn Xuyên thản nhiên, đối với những lời này đều là mắt điếc tai ngơ.

Anh hạ mắt nhìn hồ cá vì sự xuất hiện của mình mà trở nên trống rỗng, trong đầu đều là hình ảnh những người cá nhỏ đó vừa nhìn thấy anh đã vội vàng bỏ chạy, trong lòng hơi trầm xuống, quay người định rời đi.
Đúng lúc này có người kêu lên ngạc nhiên.
“Ô kìa…!Người cá kia bị làm sao vậy?”.
Bước chân Phó Viễn Xuyên ngừng lại, hạ mắt nhìn, chỉ thấy một người cá nhỏ đuôi vàng kim đang ngược đàn mà bơi về phía anh.
Một đàn người cá bơi ra xa lại xuất hiện một người cá ngược đàn bơi lại đây, hình ảnh này trông cực kì rõ ràng.
Đàn người cá vừa đông vừa lộn xộn, cái đuôi quẫy loạn không có quy luật, người cá kia bị chèn ép vô cùng yếu ớt.
Quân Thanh Dư mấy lần bị đàn người cá xô đẩy lạc mất phương hướng, nhưng cậu rất nhanh mà điều chỉnh lại.
Luồn lách qua được vài người cá cuối cùng, Quân Thanh Dư trong làn nước dùng hết sức mà quẫy đuôi bơi về phía bờ hồ.
Khoảnh khắc đặt được tay lên bờ, Quân Thanh Dư thở phào, từ từ ổn định lại hơi thở.

Cậu ngẩng đầu nhìn Phó Viễn Xuyên, hé miệng định nói gì đó, nhưng miệng há ra rồi lại cảm thấy có quá nhiều lời muốn nói, không biết phải bắt đầu như nào.
Phó Viễn Xuyên cũng nhìn cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt màu vàng kim của người cá nhỏ hoàn toàn là hình bóng của Phó Viễn Xuyên.

Khoảnh khắc này giống như xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
Quân Thanh Dư nghĩ, Phó Viễn Xuyên không hổ là nhân vật chính trong truyện, dù có đang bệnh nặng đi nữa thì chỉ có gương mặt nhợt nhạt là trông có vẻ mệt mỏi, không những không hề xấu, ngược lại còn điểm thêm chút cảm giác yếu đuối.
Nếu không phải vì cái kết dang dở, Phó Viễn Xuyên hẳn sẽ có một tương lai sáng lạn.
Quân Thanh Dư mải suy nghĩ mà không để ý thấy Phó Viễn Xuyên đã ngồi xổm xuống, đợi đến khi cậu hoàn hồn thì đã có một bàn tay chìa đến trước mặt.
Năm ngón tay mảnh dẻ trắng trẻo, còn mang theo mùi thuốc nhàn nhạt.
Quân Thanh Dư hành động nhanh hơn suy nghĩ, lập tức duỗi tay nắm lấy ngón tay của Phó Viễn Xuyên.
Ngón tay vô thức cong lại khẽ sượt qua khóe miệng, Quân Thanh Dư hơi ngẩn ra, biết được anh đang bồn chồn, đuôi cá nhẹ quẫy, trực tiếp nằm lên tay của Phó Viễn Xuyên.
Quân Thanh Dư không hiểu rõ lắm về tinh thần lực, không giống như những người cá khác dù ở rất xa cũng cảm nhận được tính công kích của tinh thần lực, sợ hãi mà chạy đi hết.

Lại gần rồi cậu mới cảm nhận được, tinh thần lực của Phó Viễn Xuyên cực kì không ổn định, ngoài mặt dù vẫn bình thản không lay động, nhưng từng giây từng phút đều phải chịu đựng nỗi đau tiềm thức hỗn loạn gây ra.
Quân Thanh Dư hơi mím môi, khẽ khàng đặt tay mình vào lòng bàn tay của Phó Viễn Xuyên, thử dùng linh lực của mình giúp anh giảm đau.
Phó Viễn Xuyên nhìn người cá nhỏ trong lòng bàn tay, vốn dĩ còn tưởng người cá nhỏ vì tò mò nên mới lại gần.

Sau khi tiếp xúc nếu thấy không đúng anh sẽ lập tức quay người rời đi.
Vậy nhưng người cá nhỏ hiện giờ lại ngoan ngoãn rúc trong lòng bàn tay anh.
Cảnh tượng sợ hãi bỏ chạy trong dự đoán không hề xảy ra.
Người cá nhỏ chủ động ôm lấy tay anh, hôn lên ngón tay thon dài.
Rõ ràng nhiệt độ cơ thể của người cá rất thấp, vậy mà nơi đang đỡ lấy người cá nhỏ lại mang theo hơi ấm khó diễn tả thành lời.
“Không thể như thế được!”, giọng nói giận dữ của Nord phá tan bầu không khí tĩnh lặng, hắn vừa nhìn đã nhận ra ngay đây là người cá đánh lén mình.
Nhưng nhìn bộ dạng ngoan ngoãn khép nép của người cá, đôi mắt hắn tràn đầy vẻ không tin nổi: “Người cá này đầu óc có vấn đề à? Không những không đánh…!còn dám lại gần ngươi!”.
Vẻ mặt của mọi người xung quanh cũng là giật mình, không dám tin chuyện xảy ra trước mắt đây là thật.

Càng đáng giận hơn là người cá này mới vừa nãy thôi còn quất một phát vào mặt Nord, có thể thấy được rằng tính cách không tốt cỡ nào.

Nhưng giờ lại yên tĩnh, nhu mì mà nằm trong tay Phó Viễn Xuyên?!
Lật mặt nhanh như vậy khiến mọi người sửng sốt không nói được lời nào.
Quân Thanh Dư rướn người lên lườm Nord một cái, thấy mặt hắn sưng vù rồi mà vẫn ở lại làm phiền, nếu không vì Phó Viễn Xuyên còn đứng đây thì có thế nào đi nữa cậu cũng phải bơi qua bên đó đánh thêm cái nữa cho cân.
Phó Viễn Xuyên chỉnh lại mái tóc vàng kim của người cá nhỏ vì bơi ngược đàn mà rối tung lên.

Đầu ngón tay lướt qua má, Quân Thanh Dư khựng lại, thu hồi tầm mắt chuyển sang nhìn Phó Viễn Xuyên, phát hiện anh đang toàn tâm toàn ý nhìn mình.

Quân Thanh Dư bấy giờ mới có chút ngại ngùng, khẽ cúi đầu, lần nữa nằm trong tay anh.
Đột nhiên Quân Thanh Dư cảm thấy cơ thể hẫng một cái giống như bị đẩy ra, không còn cách nào đành lùi lại, vội vàng dùng đuôi ổn định thân hình, nghiêng nghiêng ngả ngả xoay một vòng trong nước, lúc hoàn hồn lại thì thấy Phó Viễn Xuyên đã đứng lên đi rồi.

Đ-Đi mất rồi?!
Nhìn bóng dáng anh dần rời xa, Quân Thanh Dư thẫn thờ, hai tay chống lên bờ muốn đuổi theo.
Sau đó cậu thấy Phó Viễn Xuyên cầm theo một cái hộp đựng người cá.
Lúc này Quân Thanh Dư mới an tâm, mắt thấy người đàn ông quay lại đây liền vội rụt lại vào trong nước đợi chờ.
Quản lí cũng theo sau Phó Viễn Xuyên tiến lại gần.
Cầm theo hộp đồng nghĩa với việc chắc chắn mua, quản lí đương nhiên phải đi theo.

Mà chủ yếu là quản lí cũng có chút tò mò, chuyện Phó Viễn Xuyên bị người cá ghét bỏ, cả trung tâm này có mấy ai là không biết đâu.

Người cá sợ anh đến nỗi giờ ăn mà có mặt anh, đồ ăn mới ăn được một nửa cũng bỏ dở mà chạy mất.

Đến đây mấy lần cũng là tay không đi về, căn bản là không có người cá nào muốn theo anh.
Lần này cầm theo hộp là sao đây?
Quản lí theo chân lại gần đây, cúi đầu nhìn người cá duy nhất còn lại ở gần bờ, nói: “Ngài để hộp vào trong nước, người cá chủ động bơi vào thì ngài mới được mang đi”.
Quản lí bổ sung: “Trên người tôi có thiết bị ghi hình, nếu ngài có bất cứ hành vi ép buộc nào, chúng tôi đều sẽ hủy bỏ tư cách giao dịch của ngài”.
Phó Viễn Xuyên mở hộp ra, đặt vào trong nước.

Dù trong hộp chứa đầy nước nhưng cũng không chìm xuống mà lênh đênh trên mặt nước.

Làm vậy là để tránh việc hộp chìm xuống, người cá tò mò mà chui vào, khiến cho quản lí không thể biết được người cá đã chọn được chủ hay chỉ đơn thuần là đang chơi.
Quản lí thấy Phó Viễn Xuyên không hề nói một câu dỗ dành nào đã đặt hộp xuống nước, đành chỉ cách: “Người cá rất cẩn thận, ngài dịu dàng một chút, dỗ dành nhiều hơn, có lẽ nó sẽ đi theo đấy, ngài cứ đợi như vậy, đến tối người cá cũng sẽ không…”.
Quân Thanh Dư không không chờ quản lí nói xong, vịn lấy cái hộp áng chừng, tiếp đó mượn sức nước nhẹ nhàng nhảy vào trong hộp.
Quản lí: “…”.
Sau khi Quân Thanh Dư chui vào, nước bị tràn ra ngoài kha khá, lượng nước còn lại vừa đúng đến đuôi.
Phó Viễn Xuyên cầm lấy hộp, hỏi: “Như thế này?”.
“Ặc…!Đúng vậy, là như thế”.

Quản lí nói tiếp: “Mời ra phía sau, tôi sẽ giải thích một vài kiêng kỵ đối với người cá, cùng với những lưu ý trong sinh hoạt”.
Phó Viễn Xuyên: “Được”.
Quân Thanh Dư cuộn tròn trong hộp được Phó Viễn Xuyên ôm lấy.
Thực ra cái hộp này hơi nhỏ, nằm bên trong phải hơi co đuôi lại mới vừa.


Cũng không biết “phía sau” của quản lí là sau bao nhiêu, phải đi bao lâu.
Hành lang dài dằng dặc không thấy được điểm cuối, Quân Thanh Dư khó khăn xoay người trong hộp, nửa người trên đứng thẳng dựa vào cạnh hộp, như này mới miễn cưỡng duỗi được cái đuôi.

Chỉ là ngọ nguậy một hồi, nước trong hộp khó mà không bắn ra ngoài.
Quân Thanh Dư lúc đầu không để ý, mãi sau mới phát hiện phần áo phía trước của Phó Viễn Xuyên ướt một khoảng.
Quân Thanh Dư: “…”.
Còn chưa được mua về đâu nha, thế mà đã làm bẩn áo người ta rồi.
Sẽ không khiến Phó Viễn Xuyên lưu lại ấn tượng khó phai rằng cậu rất nghịch ngợm, thích gây rối đâu nhỉ?
Mới vừa nghĩ đến đấy thì Quân Thanh Dư cảm thấy cái hộp rung lắc đã ngừng lại.

Len lén ngẩng đầu lên, Phó Viễn Xuyên đang cúi đầu nhìn cậu.
Quân Thanh Dư: “…”.
Còn có chuyện gì xấu hổ hơn là bị bắt tại trận nữa chứ?
Quân Thanh Dư mím môi, đón nhận ánh mắt của Phó Viễn Xuyên, cậu chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhích lại gần chỗ áo bị ướt kia.
Trong lòng thầm nghĩ, nước biển chứ gì đâu, tôi giúp anh thổi khô là được chứ gì.
Nhưng cậu mới vừa nhích lại gần thì đã bị ngón tay ấn lên trán, khẽ đẩy.
Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, ngây thơ nhìn Phó Viễn Xuyên.
“Không ăn được đâu”.
Quân Thanh Dư: “?”.
Ai muốn ăn chứ?
Phó Viễn Xuyên nhìn quản lí, hỏi: “Có đồ ăn không? Đồ ăn cho người cá”.
“Có”, quản lí luôn mang theo bên người đồ ăn vặt người cá thích, đưa cho anh một gói cá khô nhỏ.
Phó Viễn Xuyên nói: “Cứ trừ vào tài khoản của tôi”.
“Không cần đâu, đồ ăn vặt này vốn dĩ là chuẩn bị cho người cá”, quản lí thấy ngón tay Phó Viễn Xuyên vẫn còn ấn trước trán người cá nhỏ, mà người cá nhỏ cũng không hề có ý tránh né hay đánh lại.
Quản lí không nhịn được mà vươn tay ra, nói: “Màu sắc của người cá nhỏ này…”.
Lời nói đến đấy thì im bặt, cánh tay cũng dừng lại giữa chừng, người cá nhỏ mắt thấy tay anh lại gần, lập tức chui tít xuống đáy mà trốn.
Quản lí trầm mặc rụt tay lại, tính cách của người cá dù muôn màu muôn vẻ, nhưng thường thì đều ghét bỏ có người lại gần, tính cách người cá này cũng khác biệt quá nhỉ.
Phó Viễn Xuyên vốn dĩ định cầm hộp né đi, nhưng thấy người cá nhỏ trốn đi thì không làm gì nữa, chỉ thả cá khô nhỏ vào nước, “Ăn đi”.
Quân Thanh Dư cầm cá khô nhỏ cắn một miếng.
Thực ra cậu không đói.

Chỉ là xuyên vào sách mấy ngày liền ăn mỗi tảo biển, miệng chẳng được nếm mùi vị nào khác.
Dù rằng vẫn luôn có người cho ăn đúng giờ, nhưng Quân Thanh Dư chỉ thử đúng một lần cái thức ăn cho cá kia, mùi vị kì lạ suýt nữa khiến cậu ngất xỉu, từ đó trở đi, đến giờ cho ăn nhưng cậu không bao giờ bén mảng lại gần.
Cậu ăn tảo biển nhiều đến mức giờ ngửi thấy mùi cá khô nhỏ cũng thấy thơm.
Quân Thanh Dư từ tốn nhấm nháp cá khô nhỏ.

Đi vào một căn phòng nằm trong góc, Quân Thanh Dư được đặt trên một cái bàn uống nước.

Quản lí cầm ra mấy bản hướng dẫn chăm sóc người cá siêu dày, ngồi xuống đối diện, bắt đầu giảng giải.
Quân Thanh Dư dựa vào hộp ăn cá khô, có lúc nhìn đến Phó Viễn Xuyên, phát hiện anh đang lắng nghe cực kì chăm chú.

Lại nhìn quản lí, nói đến mức bừng bừng khí thế, hết phần này đến phần khác.
Quân Thanh Dư nghe đến mức đau cả tai, ngay cả cách làm thức ăn cho cá cũng nói, cẩn thận quá rồi đấy.

Cậu vẫn luôn không thích cái kiểu dài dòng văn tự, bèn đơn giản cúi đầu chuyên tâm ăn cá khô.
Một con cá khô như này không to lắm, ăn xong miếng cuối cùng rồi mà quản lí vẫn còn đang nói.

Quân Thanh Dư mím môi, đang muốn ló đầu lên thì nhìn thấy đỉnh đầu rơi xuống một con cá khô nhỏ.
Quân Thanh Dư ôm cá khô nhỏ nhìn Phó Viễn Xuyên.

Ánh mắt anh vẫn luôn dừng ở mấy bản hướng dẫn chăm sóc chất thành đống, chưa từng nhìn đến cậu một cái.

Ấy vậy mà trên tay lại đang cầm tờ giấy đang lau nước dính lên ngón tay.
Quân Thanh Dư thấy vậy thì khẽ cười, trong nước lập tức xuất hiện một chuỗi bong bóng nước.

Cậu gạt bong bóng nước đi, ôm cá khô nhỏ chìm xuống đáy.
Không biết qua bao lâu, Quân Thanh Dư ăn hết mấy con cá khô rồi, trong tay ôm một con cá khô khác nhưng không ăn, cũng sắp ngủ gật đến nơi rồi.
Quản lí đặt tư liệu xuống, nói: “Được rồi, khoảng như vậy thôi, thanh toán xong ngài có thể mang người cá đi, có vấn đề gì thì có thể liên hệ bất cứ lúc nào, vòng tay thông minh của chúng tôi mở 24/24”.
Quân Thanh Dư ngáp một cái rồi ngồi dậy.

Rốt cuộc cũng xong.
Phó Viễn Xuyên lúc thanh toán còn trả thêm một khoản, “Những thứ người cá hay dùng gói lại một phần, gửi đến địa chỉ này”.
Quản lí gật đầu, “Được”.
Quản lí đi rồi, Phó Viễn Xuyên cầm hộp đựng người cá lên.

Anh thấy người cá vàng kim trong hộp, vẫn chưa hoàn hồn lại hết, tất cả mọi chuyện đều quá thuận lợi, vượt ngoài dự đoán,…!không thật chút nào.
Mãi lâu sau Phó Viễn Xuyên mới nói khẽ: “Chúng ta…”.
Quân Thanh Dư rướn người vỗ một cái lên mu bàn tay Phó Viễn Xuyên, hớn hở cắt ngang lời anh, “Ê a!”.
…!Về nhà!
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Biết nói nha, ẻm giả vờ thôi.
_____
*Ụa, 2k8 chữ O_O t hỏi thật nhớ, dài như này mọi người có đọc không, ý là đọc từng chữ ấy? Chứ phải t mà thấy nhiều chữ cỡ này toàn đọc lướt thôi TvT Bộ này thì t có xem qua trước, đang chương 3x nhưng thú thật là t vẫn chưa thấy anh công “lạnh lùng với người ngoài” ở chỗ nào, nhưng bạn thụ lật mặt nhanh hơn bánh tráng thì rất nhiều =))) Mà nhất là cái cảnh em nó ngược đàn bơi về phía anh xứng đáng đóng khung treo tường TT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.