Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 12
Hương vị nước ép vẫn rất ngon dù có cho thêm rau quả của thời đại này.
Vị chua ngọt của cà chua rõ ràng hơn, những loại khác không hề rõ mùi vị gì.
Nhưng nhờ có những loại khác mà vị của cà chua không quá nồng, thanh mát nhẹ nhàng, vô cùng ngon miệng.
Phó Viễn Xuyên thấy người cá nhỏ uống hết bèn hỏi: “Thêm chút nữa chứ?”.
Cốc của người cá rất nhỏ, chẳng chứa được bao nhiêu.
Quân Thanh Dư lắc đầu, chủ yếu vẫn là cho Phó Viễn Xuyên uống mà thôi, “Y da~”.
Cậu đặt cốc sang một bên, ngồi ngoan ngẩng đầu nhìn Phó Viễn Xuyên.
Phó Viễn Xuyên cũng uống hết nước ép, nói: “Ngon lắm”.
Khóe miệng Quân Thanh Dư hơi cong lên, “Ta~”.
Anh thích là được rồi.
Phó Viễn Xuyên khẽ xoa đầu người cá nhỏ, anh nâng cậu trong tay, kiểm tra một chút tình trạng cái đuôi.
Dù hôm nay không rèn luyện cơ thể nhưng trông có vẻ vẫn ổn, vậy hôm nay không nhất định phải rèn luyện nữa, vả lại đứa nhỏ cũng không hề muốn di chuyển.
Hơn nữa trời cũng đã tối, đảm bảo giấc ngủ đầy đủ cũng rất quan trọng.
Phó Viễn Xuyên thả người cá nhỏ vào bể cá, nói: “Không sớm nữa, đi ngủ đi”.
Quân Thanh Dư vịn lấy thành bể, tay chỉ về cái tủ đầu giường.
Chỗ này cách giường của Phó Viễn Xuyên xa quá.
Không cần người cá nhỏ nói gì thì Phó Viễn Xuyên đã hiểu ý cậu.
Ngủ dậy, vừa mở mắt ra đã thấy người cá nhỏ ở bên cạnh, cảm giác này chính là ấm áp.
Phó Viễn Xuyên đáp một tiếng: “Được”.
Tiếp đấy anh ôm theo bể cá đặt ở tủ đầu giường.
Quân Thanh Dư rất hài lòng, tay nhỏ vẫy vẫy, “Ý da~” một tiếng rồi chui vào giường vỏ sò.
Phó Viễn Xuyên giúp cậu chỉnh nhiệt độ nước, chỉnh sang nhiệt độ thích hợp lúc ngủ.
Chuẩn bị xong xuôi anh cầm theo giấy tờ tài liệu dựa vào đầu giường, xử lí nốt vấn đề chưa được giải quyết.
Thực ra Quân Thanh Dư cũng không buồn ngủ.
Cậu muốn Phó Viễn Xuyên ngủ sớm vì uống nước ép chứa linh lực xong lập tức đi ngủ sẽ giúp ích cho việc hấp thu.
Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, Phó Viễn Xuyên hẳn là ngủ rồi.
Quân Thanh Dư nghĩ nghĩ, lén đi vào không gian.
Ngoại trừ các loại rau quả đã trồng từ trước thì vẫn còn chút đất trống, chưa trồng thứ gì hết.
Phải nghĩ xem nên trồng thứ gì, tận dụng triệt để diện tích.
Bên cạnh đó còn có một dòng suối.
Bề ngoài thì giống như dòng chảy lưu động, chỉ là Quân Thanh Dư cũng chẳng biết chảy đến từ đâu.
Hình như từ lúc mở ra không gian thì đã có dòng suối này rồi.
Hơn nữa dòng suối này cũng là khởi nguồn của linh lực trong không gian.
Hình như thiên tính của người cá là thích nước, Quân Thanh Dư vốn chẳng có cảm giác gì với nước suối, giờ lại cực kì thích thú.
Cậu dẫn nước vào bồn tắm gần đấy, đây là thành quả cậu đào được từ rất lâu trước đây.
Người cá ngâm mình bên trong không hề sợ bị sặc nước.
Quân Thanh Dư ngâm một hồi thì hơi buồn ngủ, cậu dựa vào bờ chợp mắt một lúc.
Kết quả lại ngủ quên mất.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng Phó Viễn Xuyên gọi, “Cá nhỏ? Cá nhỏ…”.
Quân Thanh Dư còn chưa tỉnh hẳn, vô thức quay lại giường vỏ sò.
Đuôi cá nhẹ đẩy lên, mở nắp giường vỏ sò ra: “Y da”.
Phó Viễn Xuyên thấy người cá nhỏ đang co mình ngủ ngon lành bên trong, hạ giọng nói: “Nên dậy rồi”.
Đã giữa trưa rồi nhưng người cá nhỏ còn chưa muốn đi ra, Phó Viễn Xuyên sợ có chuyện gì nên mới lại gần gọi cậu dậy, nhưng nhìn bộ dạng này, nào có chuyện gì đâu, chỉ là người cá nhỏ ngủ nướng mà thôi.
Để chắc chắn, Phó Viễn Xuyên còn duỗi tay ra, dùng đầu ngón tay đụng nhẹ cái trán của người cá nhỏ.
Nhưng ngay lập tức bị người cá nhỏ còn đang ngái ngủ ôm chầm lấy ngón tay.
“Ý da~”, Quân Thanh Dư vẫn nhắm mắt, ôm ngón tay anh khẽ cọ.
Cậu cuộn tròn người đè lên tay Phó Viễn Xuyên, không cho anh làm phiền giấc ngủ của mình.
Ở dưới nước nên tiếng kêu của người cá nhỏ không quá rõ ràng.
Bong bóng nước nho nhỏ thoát ra từ khóe miệng theo từng tiếng ngáy của cậu.
Chút hành động bé xíu giống như đang làm nũng vậy.
Phó Viễn Xuyên thấy dáng vẻ này của người cá nhỏ, trong lòng mềm nhũn như muốn tan chảy.
Vậy có gọi cậu dậy nữa không…!Phó Viễn Xuyên có cảm giác nếu anh cứ thế mà gọi người cá nhỏ dậy, có lẽ cậu sẽ lại khóc hu hu mất.
Ngẫm nghĩ một hồi, thôi cứ kệ cho người cá nhỏ ngủ đi.
Anh nhẹ nhàng rút tay ra, cẩn thận đóng nắp giường vỏ sò lại.
Chuẩn bị thêm chút đồ ăn đặt trên bệ xong thì quay đi làm việc của mình.
Lúc Quân Thanh Dư ngủ dậy thì đã là buổi chiều.
Cậu ngồi trên giường vỏ sò nhìn đồng hồ treo tường, cũng không hiểu tại sao buổi tối ngủ sớm như thế, vậy mà vẫn đánh một giấc đến tận chiều được.
Ngủ đến mức bụng cũng đói meo rồi.
Quân Thanh Dư bơi ra ngoài, trong một đống đồ ăn lấy ra cá khô nhỏ xinh.
Rau quả đã cắt bị cậu đẩy sang một bên, định bụng lát nữa lúc ép nước cho Phó Viễn Xuyên thì cho vào.
Phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, Phó Viễn Xuyên đi đâu rồi?
Quân Thanh Dư nghĩ, nếu cậu ăn xong cá khô mà Phó Viễn Xuyên còn chưa về thì cậu sẽ nhảy ra khỏi bể cá đi tìm anh.
Nhưng cậu còn chưa ăn hết nửa con cá khô thì Phó Viễn Xuyên đã về.
Quân Thanh Dư nghiêng đầu nhìn anh, “Y da?”.
Anh đi đâu đấy?
“Đồ chơi mua cho mi gửi đến rồi”, Phó Viễn Xuyên vừa lại gần vừa bóc mở hộp.
“Xem thử đi, có thích không?”, Phó Viễn Xuyên lấy đồ chơi trong hộp ra.
Đó là mấy quả bóng màu vàng kim, hơi giống phiên bản thu nhỏ của quả bóng rổ, nhưng các đường vân trên bề mặt không quá rõ ràng.
Cũng đẹp đấy.
Phó Viễn Xuyên thả bóng vào bể cá, nói: “Mi không thích vận động, mấy quả bóng này thường để trong bể cá, lúc nào muốn vận động thì có thể nghịch một chút”.
Cũng có thể coi như rèn luyện cơ thể, dù là cường độ chưa đủ, nhưng thôi, méo mó có hơn không.
Bóng không chìm xuống đáy mà lơ lửng trên mặt nước.
Phó Viễn Xuyên chỉ thả một quả vào, anh mua nhiều như vậy là vì suy xét đến lực phá hoại của người cá nhỏ.
Số còn lại coi như hàng dự bị, đỡ phải mua lại nhiều lần.
Quân Thanh Dư ăn hết cá khô thì Phó Viễn Xuyên giúp cậu tháo băng gạc trên tay.
Lúc anh đang định bôi thuốc thay băng gạc khác thì Quân Thanh Dư rụt tay lại.
“Y da~”, Quân Thanh Dư giơ tay lên, chìa lòng bàn tay cho Phó Viễn Xuyên xem.
Đã khỏi rồi nè.
Khả năng hồi phục của người cá nhanh hơn con người rất nhiều lần.
Hơn nữa cậu chỉ là bị vài vết cắt vào tay, giờ chẳng còn nhìn ra chút dấu vết nào nữa rồi.
Phó Viễn Xuyên thấy vết thương trên tay đã khỏi hẳn thì cũng không băng bó lại nữa, “Đi chơi đi”.
Quân Thanh Dư nhìn Phó Viễn Xuyên ngồi vào bàn làm việc.
Cậu muốn đi theo, nhưng cứ xem tài liệu mãi thì cũng chán, xoắn xuýt một hồi vẫn là nằm trong bể cá nhìn Phó Viễn Xuyên.
Quân Thanh Dư vươn tay ôm lấy quả bóng rổ.
Không phải cậu muốn nghịch bóng, mà là mượn chỗ nằm bò ra.
Bên trong quả bóng rổ có bơm khí, sức nổi rất lớn, Quân Thanh Dư nằm bò lên trên chỉ cần thi thoảng quẫy đuôi là có thể trôi nổi qua lại.
“Bơi” kiểu này cũng tiết kiệm sức ghê.
Có những lúc không cần cậu làm gì, quả bóng rổ tự mình dập dềnh trôi nổi trôi về một bên.
Quân Thanh Dư lại ôm bóng bơi về vị trí vừa nãy, tiếp tục nhìn Phó Viễn Xuyên.
Phó Viễn Xuyên đang làm việc vẫn cố dành thời gian để ý đến người cá nhỏ.
Anh phát hiện quả bóng rổ vốn dùng để vận động lại người cá nhỏ coi như cái gối ôm.
Đều là màu vàng kim, vậy nên cái đuôi gần như nhập thành một thể với quả bóng rổ.
Nhìn qua thì có vẻ người cá nhỏ chơi rất là vui.
Chỉ là, ở trong bể cá, một thân một mình ôm quả bóng rổ trôi qua trôi lại, không biết cậu có nhớ đến đồng loại không.
Phó Viễn Xuyên nghĩ vậy bèn hỏi: “Mi muốn đến trung tâm giải trí cho người cá xem thử không?”.
“Y da?”, Quân Thanh Dư ngẩng đầu lên, trung tâm giải trí cho người cá? Đó là chỗ nào vậy?
Phó Viễn Xuyên đáp: “Nơi đó có rất nhiều người cá”.
Cũng là nơi đa số những người nuôi dưỡng người cá đến kết giao với nhau.
Phó Viễn Xuyên biết, nhưng chưa từng đến.
Trước đây là vì không có người cá, sau khi có người cá rồi lại vẫn chưa định dẫn theo cậu đi.
Quân Thanh Dư thổi bong bóng, không hề nghĩ đến chuyện kết giao với những người cá khác.
Đối với cậu, vài người cá có tính cách rất kì lạ.
Còn có vài người cá ở chung với con người lâu rồi, tính cách cũng dần bị ảnh hưởng theo.
Ở trung tâm chăm sóc người cá còn ổn, trung tâm giải trí cho người cá kia hẳn là nơi cung cấp dịch vụ giải trí cho người cá được mua về.
Quân Thanh Dư không hề muốn làm quen với những người cá đã sống cùng con người thời gian lâu dài.
Cậu ôm quả bóng rổ trôi bên này phiêu bên kia, “Y dà~”.
Không muốn.
Phó Viễn Xuyên thấy người cá nhỏ ra vẻ nhàm chán thì cũng không nhắc đến trung tâm giải trí nữa, anh hỏi: “Ở nhà một mình có chán không?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, nếu chán thì cậu có thể vào không gian trồng trọt, hoặc dùng máy ép để ép nước.
Chơi một mình cả ngày cũng không hề thấy chán.
Chỉ là…!tại sao anh đột nhiên lại hỏi vậy?
Quân Thanh Dư suy tư, trong nguyên tác thì khoảng thời gian này không hề có chuyện gì lớn xảy ra, nhưng nghe ý trong lời của Phó Viễn Xuyên, giống như anh sắp phải đi xa vậy.
“Ý?”, Quân Thanh Dư có chút lo lắng.
Phó Viễn Xuyên bước lại gần, kéo ghế ngồi trước bể cá, “Nếu mi không muốn ra ngoài, vậy để ta chơi cùng”.
Quân Thanh Dư chỉ về đống tài liệu trên bàn, “Ta~”.
Anh xong việc rồi à?
Phó Viễn Xuyên đáp: “Chưa cần vội”.
Tin tức về lần đó tinh thần lực của anh bạo động làm hại đến người khác hẳn đã truyền đến tai người lãnh đạo Đế Quốc.
Chút chuyện chưa cần vội thì cứ đè xuống đi.
Thuận tiện thăm dò một chút thái độ của đối phương.
Tạm thời còn chưa vội được.
Nghe Phó Viễn Xuyên nói là chưa cần gấp, Quân Thanh Dư cũng không để ý đến việc công nữa, Phó Viễn Xuyên làm việc gì thì chắc chắn có lí do của mình.
Cậu ôm quả bóng rổ giơ lên, “Y ta~”.
“Lại đây nào”.
Quân Thanh Dư lập tức ném quả bóng rổ đi.
Phó Viễn Xuyên ngồi đối diện cậu, quả bóng vẽ ra một đường cong đẹp mắt, chuẩn xác rơi vào tay anh.
“Y ta~!”.
Phó Viễn Xuyên hơi nâng lên, ném trả lại.
Vị trí rơi xuống trong bể cá không quá chính xác, Quân Thanh Dư dựa vào hướng bóng mà bơi đến, tiếp lấy.
Bóng dáng nho nhỏ hơi trồi lên khỏi mặt nước, ôm lấy quả bóng rổ.
Chỉ đơn giản là chuyền bóng qua lại, Quân Thanh Dư tiếp bên này đón bên kia cũng đã cảm thấy chơi rất vui.
Thú vị ở đây không phải là trò chơi, mà là ai cùng mình chơi trò con nít này.
Phó Viễn Xuyên thấy người cá nhỏ chơi vui, tâm trạng cũng bị ý cười của cậu làm vui theo.
Hai người cứ thế mà chơi đùa lâu một chút.
Quân Thanh Dư ôm quả bóng rổ, thấy đã hơi muộn rồi, Phó Viễn Xuyên hôm nay còn chưa uống nước ép đâu đấy.
Không được chơi nữa.
Mắt thấy Phó Viễn Xuyên ngồi trước mặt không có ý đứng dậy, Quân Thanh Dư ngẫm nghĩ một hồi, giơ tay chỉ về phía nhà tắm, “Y da~”.
Anh nên đi tắm rồi đấy.
Phó Viễn Xuyên nhìn theo hướng tay chỉ của người cá nhỏ, “Nhà tắm?”.
Quân Thanh Dư gật đầu, đi tắm đi nào, tôi còn ép nước cho anh nữa.
Phó Viễn Xuyên nhìn người cá nhỏ, lại nhìn nhà tắm, hoài nghi mà lấy ra vòng tay thông minh, lên mạng tìm kiếm.
Quân Thanh Dư ngẩng đầu nhòm một cái, lập tức nhìn thấy dòng chữ trong thanh tìm kiếm: Người cá có cần tắm không?
Câu trả lời được xem nhiều nhất nằm ngay hàng đầu là: Cần, thêm ít hành với gừng cho tươi nữa.
Quân Thanh Dư: “?”.
Câu trả lời này cứ sai sai.
_____
*Tạm thời hơi lười nên tuần tới chắc là không có chương mới đâu, mọi người đọc từ từ thôi =)))