Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 11


Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 11


Phó Viễn Xuyên cong ngón tay cọ nhẹ lên má người cá nhỏ.
“Da~”, Quân Thanh Dư tưởng anh muốn chơi với cậu, đang muốn giơ tay nắm lấy ngón tay anh, nào ngờ cậu còn chưa làm gì, Phó Viễn Xuyên đã rút tay lại, sau đó cầm cốc nước ép lên.
Quân Thanh Dư: “?!”.
Quân Thanh Dư vô cùng kiên quyết quay mặt đi, ôm chặt lấy cổ Phó Viễn Xuyên.

Nhưng vì kích cỡ khác biệt, không thể nào ôm lấy hết được toàn bộ, hai cánh tay dang hết cỡ cũng chỉ ôm được một nửa.

Nhưng như này vẫn đủ để cậu trốn đi.
Quân Thanh Dư lừa mình dối người mà úp mặt vào cổ Phó Viễn Xuyên, “Y…!da~!”.
Cơ thể người cá nhỏ còn chưa khô hết nước.

Cảm giác mát lạnh, lại có chút mềm mại dán trên cổ, Phó Viễn Xuyên hơi khựng lại.

Quân Thanh Dư đến đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ dám giơ tay lên đẩy đẩy cằm anh, “Ý da~”.
Anh cứ uống đi, không cần cho tôi đâu.
Góc độ như này Phó Viễn Xuyên không nhìn thấy được người cá nhỏ, nhưng máy tính ảo có phản quang, phản chiếu lại hình ảnh người cá nhỏ vô cùng rõ ràng.

Thấy người cá nhỏ không hề muốn uống nước ép, còn cố sức chôn mặt vào cổ anh, Phó Viễn Xuyên không nhịn được mà cười thành tiếng.

Không cần nói gì cũng có thể nhìn ra người cá nhỏ không thích nước ép nhường nào.

Mắt thấy người cá nhỏ trườn bò xuống dưới, sắp chui cả vào cổ áo của anh đến nơi, Phó Viễn Xuyên thôi trêu đùa cậu, cũng thuận theo sức lực của Quân Thanh Dư mà ngẩng đầu lên.

Như bình thường thì người cá đều cần nạp rau quả định kì, bổ sung các chất cần thiết cho cơ thể.

Nhưng người cá nhỏ thực sự không thích chút nào.

Phó Viễn Xuyên tự nhủ thầm, có thời gian thì tìm hiểu xem có gì có thể thay thế nước ép không, dinh dưỡng là không thể thiếu đối với sự phát triển của người cá nhỏ.

Phó Viễn Xuyên uống hết cốc nước ép, tay khẽ đụng vào đuôi của người cá nhỏ, giúp cậu chỉnh lại vị trí.

Ngồi che mặt như này không thoải mái.

Quân Thanh Dư he hé mắt, cảm giác mùi hương của nước ép trong không khí đã nhạt đi rất nhiều.

Cậu từ từ ngó đầu ra thì thấy Phó Viễn Xuyên đặt cái cốc trống không xuống bàn.

Máy ép đều đã được rửa sạch sẽ, cộng thêm với dung dịch bổ sung, trừ việc hương vị không ổn lắm thì gần như giống hệt với hàng bán bên ngoài.

Nhưng hương vị dở tệ chính là điểm chí mạng của Quân Thanh Dư.

Nước ép đã được uống hết, nguy hiểm được giải trừ.
Quân Thanh Dư thả tay đang ôm rịt lấy cổ Phó Viễn Xuyên, nhưng cậu vẫn nghiêng người sang phải mà cọ cọ, dựa vào Phó Viễn Xuyên cùng xem máy tính.


Cái đuôi thi thoảng lắc lư, dáng vẻ rất chi là thảnh thơi.

Phó Viễn Xuyên chú tâm làm việc, tốc độ cũng rất nhanh, từ lúc thư được mở ra, chỉ hơn một phút sau đã gửi đi câu trả lời.

Quân Thanh Dư nhìn đến khúc sau này, cảm giác hoa cả mắt.

Hoa mắt bèn cúi đầu nhìn tay.

Bàn phím ảo trong suốt lửng lơ trên không, đầu ngón tay chỉ nhẹ chạm sẽ hiện lên ánh sáng.

Ngón trỏ của Phó Viễn Xuyên thon dài trắng buốt, nhưng vì đi ra từ chiến trường nên trên tay khó tránh khỏi có vết chai.

Nhưng chỉ một chút đó không hề ảnh hưởng đến việc Quân Thanh Dư cảm thấy tay của anh rất đẹp.

Nhìn Phó Viễn Xuyên bận rộn một hồi, Quân Thanh Dư nghe thấy âm thanh gõ phím dừng lại.

Cậu ngẩng đầu lên, “Ý da?”, xong việc rồi sao?
Phó Viễn Xuyên mở ngăn kéo, lấy ra tăm bông, nhúng nước, sau đó bắt đầu chấm lên đuôi của người cá nhỏ.

Cái đuôi lúc nào cũng phải ẩm ướt, vậy mới là người cá khỏe mạnh.

Thời gian dài không được ngâm trong nước, cảm giác đuôi được tiếp xúc với nước vô cùng rõ ràng.

Quân Thanh Dư không nhịn được mà co đuôi lại.

Phó Viễn Xuyên thuận tay lau một ít nước lên vây đuôi, “Xong rồi”.
“Y da~”.

Vốn chỉ là một bức thư, nhưng Phó Viễn Xuyên lại tiện thể xử lí hết cả những công việc tồn đọng.

Đã thế đang bận làm cái này, tin nhắn mới cũng không ngừng được gửi đến.

Đợi đến khi xong xuôi tất cả thì đã qua được vài tiếng.

Phó Viễn Xuyên tắt máy tính, Quân Thanh Dư ngáp một cái.

Ngồi xem mà buồn cả ngủ.

Phó Viễn Xuyên nhìn người cá nhỏ đang dụi mắt, hỏi: “Xuống nhà rèn luyện chút chứ?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu, những khi cực kì buồn ngủ, mắt còn chẳng mở ra nổi thì sao còn nghĩ đến chuyện rèn luyện chứ.

Phó Viễn Xuyên nói: “Buồn ngủ rồi sao? Vậy mi ngủ trước một lúc đi, ta đi tắm”.

Quân Thanh Dư không muốn rèn luyện, cũng không muốn ngủ.


Cậu đang muốn lắc đầu, kết quả lại nhìn thấy bể cá đặt trên bàn uống nước, cách đó không xa là máy ép hoa quả.

Phó Viễn Xuyên đi tắm rồi, vậy cậu sẽ có đủ thời gian để lấy rau quả từ không gian cho vào máy ép.

Hơn nữa tiếng nước chảy còn có thể át đi tiếng máy ép.

Tuyệt vời!
“Y ta~!”, Quân Thanh Dư vội gật đầu ra hiệu cậu muốn đi ngủ.

Phó Viễn Xuyên khẽ nhướn mày, nhìn người cá nhỏ muốn đi ngủ nhưng trông lại hớn hở vô cùng.

Này đâu phải có ý muốn đi ngủ đâu.

Quân Thanh Dư nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn anh, “Y da?”.
“Không có gì, ngủ đi”, Phó Viễn Xuyên thả người cá nhỏ vào bể cá, như mọi khi mà thả vào bể ít đồ ăn vặt người cá nhỏ yêu thích.

Sắp xếp cho người cá nhỏ xong rồi, anh mới xoay người đi vào nhà tắm, “Ta ở trong này, có chuyện gì thì gọi”.
“Y ta!”.
Quân Thanh Dư thấy Phó Viễn Xuyên đã vào nhà tắm, nhưng chưa hành động ngay mà đợi một lúc, mãi đến khi tiếng nước vang lên cậu mới từ bể cá nhảy ra ngoài.

Động tác vượt bể rất là nhuần nhuyễn, lần này nhảy ra còn dùng cánh tay chống lên mặt bàn mượn lực.

Không còn giống như trước đây ngã chỏng gọng ra nữa.

Quân Thanh Dư lăn một vòng trên mặt bàn, chuẩn xác lăn đến trước máy ép.

Đối với người cá thì cái máy ép này có hơi cao.

Cậu kéo cái hộp gần đấy lại rồi ngồi lên, đuôi nhỏ đung đưa không chạm đến mặt bàn, nhưng độ cao này lại vừa đủ để cậu thả rau quả vào máy ép.

Quân Thanh Dư cho tay vào không gian, chọn ra mấy loại rau quả giống với mấy loại đang để trên bàn.

Vì không có dao nên Quân Thanh Dư không chọn mấy loại cần cắt, hay có hạt.

Tất cả đều tách vỡ qua loa hoặc bẻ lá, rồi cho thẳng vào máy ép là được.

Trong không gian không có tạp chất, rau quả này không cần phải rửa.

Quân Thanh Dư cho đủ thứ vào máy ép, ngoài ra còn cho thêm một ít hoa quả của thời đại này để trung hòa bớt hương vị.

Nếu không, hương vị quá khác biệt, Phó Viễn Xuyên hẳn sẽ phát hiện ra có chỗ không đúng.

Lại cho thêm nước như định mức.


Lúc mở máy, Quân Thanh Dư còn không quên lấy dung dịch bổ sung ra, bởi nếu không lấy, lúc máy ép hoạt động sẽ tự động cho thêm vào nước ép.

Sau đấy đợi nước ép xong là được rồi.

Mặc dù Quân Thanh Dư không quá để ý định lượng nhưng tỉ lệ đại khái thì vẫn biết.

Cậu cho vào toàn là cà chua, những loại rau quả khác chỉ cho một quả hoặc vài miếng, coi như là thêm chút hương vị.

Máy ép chạy “ù ù” hồi lâu.

Nước ép cũng từ từ đổ đầy cốc, màu hồng đậm gần như là đỏ, chủ yếu vẫn là màu của cà chua chiếm đa số.

Ngửi thử thì mùi hương thơm thơm ngọt ngọt, so với mùi hương của nước ép thời đại này thì thơm hơn nhiều.

Quân Thanh Dư ngửi thì ngửi nhưng không hề uống.

Cậu đặt cái cốc lên chân, quay đầu nhìn về hướng nhà tắm, chờ đợi Phó Viễn Xuyên.

Không biết bao giờ Phó Viễn Xuyên mới đi ra.

Nước ép nguyên chất như này lúc mới đầu còn trông rất đẹp mắt, nhưng để lâu sẽ xuất hiện kết tủa.

Mặc dù hương vị không quá khác biệt, nhưng về hình thức thì khiến người ta khó mà nuốt nổi.

Quân Thanh Dư lắc lư đuôi, rau quả này đều là linh lực, nước ép từ rau quả cũng chứa linh lực.

Cậu không thể nói với Phó Viễn Xuyên chuyện rau quả trong không gian, nhưng có thể khiến cho anh hiểu sai đi, rằng người cá lúc ép nước có truyền linh lực, vậy thì nước ép sẽ mang theo linh lực.

Như vậy vừa có thể cho Phó Viễn Xuyên ăn rau quả trong không gian, vừa có được lí do thích hợp.

Quân Thanh Dư càng nghĩ càng thấy vui.

Đúng lúc này, cửa nhà tắm mở ra.

Quân Thanh Dư vội ngẩng đầu lên, vẫy tay với Phó Viễn Xuyên, “Y ta!”.
Phó Viễn Xuyên vừa đi ra đã nhìn thấy người cá nhỏ đang ngồi trên bàn uống nước, trong mắt đều là hình bóng của anh.

Cái đuôi của cậu không ngừng quơ quắng, thể hiện rõ niềm vui mừng khi nhìn thấy anh.

Giống hệt như cố ý ngồi đó đợi anh vậy.
Phó Viễn Xuyên trong lòng ấm áp, ngồi xổm cạnh bàn uống nước hỏi cậu: “Sao lại nhảy ra ngoài này rồi?”.
Quân Thanh Dư giơ lên nước ép ôm trong lòng, “Ý ta!”.
“Cho ta sao?”.
Quân Thanh Dư gật đầu lia lịa, ngon lắm đó.
Đợi Phó Viễn Xuyên quen với hương vị nước ép cậu làm rồi thì anh sẽ không cần phải ăn rau quả của thời đại này nữa, chỉ cần ăn rau quả trong không gian thôi.

Đã thế hương vị còn thơm ngon hơn nữa chứ.

Phó Viễn Xuyên biết người cá nhỏ không thích uống nước ép, nhưng lại thích thú máy ép hoa quả.

Hẳn là chỉ thích ép nước chơi chơi.


Anh vốn dự là dù hương vị có ra sao đi nữa thì vẫn sẽ khen ngon.

Vậy nhưng chỉ ngửi một chút anh đã biết được hương vị cốc nước ép này gần như là khác biệt hoàn toàn.

Quân Thanh Dư ngẩng lên nhìn Phó Viễn Xuyên thử một ngụm nước ép, tay nắm chặt lại, không khỏi cảm thấy thấp thỏm.

Phó Viễn Xuyên chắc chắn sẽ thấy không đúng, sau đó hỏi cậu.

Quân Thanh Dư nghĩ tới nghĩ lui, lát nữa lúc mà Phó Viễn Xuyên hỏi, cậu phải dùng động tác gì, mô tả như thế nào mới có thể giải thích được sự tình, giúp Phó Viễn Xuyên hiểu được ý cậu.

Nếu như thật sự không giải thích nổi, vậy cậu chỉ đành viết ra thôi.

Bên người Phó Viễn Xuyên có tai mắt, không biết có ghi âm không, nhưng ghi hình chắc chắn là không, thứ đó quá dễ bị lộ.

Vậy nên cậu không được nói chuyện, chỉ có thể viết mà thôi, cũng không được để người khác phát hiện ra.

Kết quả Phó Viễn Xuyên chẳng nói gì, chỉ thấy anh quay người đi lấy cái cốc nhỏ hơn rồi đổ một phần nước ép vào cái cốc đó.

Anh đưa cốc cho người cá nhỏ, nói: “Hương vị ngon hơn nước ép lúc nãy, thử chút không?”.
Quân Thanh Dư có chút ngạc nhiên đối với phản ứng của Phó Viễn Xuyên.
Bình tĩnh quá rồi đấy.

Anh như vậy khiến dáng vẻ vừa nãy của tôi rất ngốc đó.
Thấy người cá nhỏ không nhận lấy, Phó Viễn Xuyên lại nói: “Trong này có linh lực, mặc dù có lẽ không thể hấp thu, nhưng rất tốt cho cơ thể mi”.
Quân Thanh Dư ngẩn ngơ, không ngờ không cần cậu nói, Phó Viễn Xuyên đã tự mình cảm nhận được.

Cũng đúng thôi, tiềm thức của Phó Viễn Xuyên bị thương, rất nhạy cảm với linh lực.

Trước đây cậu chữa bệnh cho Phó Viễn Xuyên, linh lực trực tiếp truyền vào trong cơ thể, vậy nên Phó Viễn Xuyên không cảm nhận được.

Nhưng tác động từ bên ngoài như này, Phó Viễn Xuyên rất dễ dàng nhận ra.

Quân Thanh Dư nhận lấy cái cốc.

Cái cốc này rất thú vị, kích cỡ vừa đủ cho người cá cầm, hẳn là được chuẩn bị riêng cho cậu.

Quân Thanh Dư cầm cốc nhưng không uống ngay mà giơ tay lên, “Y~ da”.
Phó Viễn Xuyên thấy động tác của cậu, không hiểu lời người cá nhỏ nói, nhưng có thể hiểu được ý cậu.

Anh bật cười một tiếng, cầm cốc của mình cụng nhẹ cốc của Quân Thanh Dư.
“Coong” một tiếng.
Phó Viễn Xuyên nói: “Cạn ly”.
Quân Thanh Dư cười đến hai mắt đều cong, “Y!”.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Dung dịch bổ sung = dịch dinh dưỡng.
Giàu dinh dưỡng nhưng khó uống.
_____
*Về phần ngôn ngữ của người cá thì t tưởng tượng nó như tiếng trẻ con chưa biết nói, chỉ có “ê”, “a” các thứ thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.