Đọc truyện Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện – Chương 19:
Không cần nghi ngờ gì nữa, Tô Trạch Ninh đeo vòng cổ bảo thạch ngồi xổm trên vai Phó Kiêu chính là tiêu điểm chú ý toàn sảnh.
Được mọi người chú ý đến mà không biết, Tô Trạch Ninh vẫn còn đang thè lưỡi.
Món này khó uống quá đi mất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phát giác có động tĩnh, Phó Kiêu cúi đầu.
Nhìn thấy vài giọt nước hồng nhạt khả nghi rơi bên cạnh ly thủy tinh có chứa đồ uống màu hồng trên bàn tiệc, lông trên bàn chân trắng tinh của Tiểu Đường Cao bị nhuộm thành màu hồng nhạt cùng với tay áo mình không biết khi nào cũng dính nước màu đó.
Phó Kiêu:….
Anh bất đắc dĩ cúi đầu nhìn bé mèo trong ngực, Tiểu Đường Cao né tránh ánh mắt anh, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trần nhà, cứ như đột nhiên cảm thấy hứng thú với nó vậy.
– Phó tổng.
Những người đó đứng bên cạnh anh quan sát, rốt cuộc không chịu nổi yên lặng nữa, sắc mặt tươi cười bưng một ly Champagne chào hỏi với anh.
Với tình huống này, Phó Kiêu đã quen lắm rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân là người cầm lái Tinh Thần, mỗi lần tiệc tối, mọi người vây quanh anh, muốn làm quen thậm chí bắt chuyện với anh rất nhiều.
Đầu Phó Kiêu không ngẩng lên, cũng không tập trung ứng phó…. Tiệc tối hôm nay không có ai cần anh phải để tâm đối phó. Quyền thế là thứ tốt, ở đây…… à không, phải nói là ở phần lớn trường hợp anh có thể làm theo ý mình.
Đám đàn ông bưng Champagne thậm chí thở phào nhẹ nhõm vì Phó Kiêu không hề mất kiên nhẫn.
Người chung quanh bắt đầu lải nhải, anh không hề để ý bọn họ nói gì, chỉ nhìn cái chân hồng nhạt của Tiểu Đường Cao, lông mày hơi hơi nhăn lại.
– Phó tổng, ý tưởng của tôi là…….
Phó Kiêu vươn tay, ra hiệu cho người nọ ngừng nói, ngay lập tức anh ta câm như hến, nụ cười hoảng hốt lộ ra trên khuôn mặt.
Anh nhíu mày xách cổ Tiểu Đường Cao lên, ôm bé mèo vào trong ngực, nắm lấy cái chân nhuộm thành màu hồng nhạt, cúi đầu để ở dưới mũi ngửi ngửi.
Cũng may, không chứa mùi rượu.
Nhẹ nhàng thở ra, Phó Kiêu khẽ vỗ vỗ chân Tiểu Đường Cao, coi như trừng phạt.
Tiểu Đường Cao ỏn ỏn ẻn ẻn meo một tiếng, phản bác.
Phó Kiêu nhíu mày.
Tiểu Đường Cao chột dạ gục thân mình xuống.
Phó Kiêu lắc đầu.
Lá gan bé con càng lúc càng lớn, cái gì cũng dám cho vào miệng.
Nuôi Tiểu Đường Cao lâu vậy, anh cũng biết một ít kiến thức nuôi mèo, biết rất nhiều đồ ăn của con người không thích hợp với mèo, thậm chí sẽ gây nguy hại nghiêm trọng đến sức khỏe của mèo.
Phó Kiêu quyết định phải cho Tiểu Đường Cao nhớ lâu một chút, nắm hai chân trước của bé mèo lên, cố định Tiểu Đường Cao ở trong lòng trở mình, sau đó vô tình nói: “Từ hôm nay trở đi ăn đồ ăn mèo một tuần. “
!!!!!!!!!
– Meo meo……….
Đừng!!!!!!!!!!!
Đôi mắt hạnh nhân xanh thẳm trừng lớn.
Thật là ăn trộm gà còn để mất nắm gạo.
Ăn đồ ăn mèo tận một tuần, cuộc đời cậu còn gì là lạc thú nữa hả?
Cậu ngẩng đầu nhìn ngữ điệu kiên quyết của Phó Kiêu, khó có thể cứu vãn nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, thế là quả cầu lông thò lên mặt Phó Kiêu, đồng tử xanh thẳm đối diện anh, mặt mèo tròn vạnh không ngừng cọ cọ mặt nghiêng anh, đủ loại phương hướng đủ loại góc độ, trong miệng còn kêu ỏn ẻn làm nũng, meo ~~
Sau này cậu sẽ không ăn bậy nữa nhưng đồ ăn mèo khó ăn lắm.
Phó Kiêu hưởng thụ sự ân cần của Tiểu Đường Cao.
Cười gian xảo không nói năng gì.
Tiểu Đường Cao cọ lúc lâu: Mệt quá à.
Người chung quanh nhìn cảnh này cũng không dám nói nhiều.
Rốt cuộc Phó Kiêu và Tiểu Đường Cao thân thiết xong rồi, mới nhớ tới bên cạnh còn có một đám người, tâm tình anh không tệ, vẻ mặt ôn hoà nói với mọi người chung quanh, ngay cả thở mạnh cũng không dám: “Ý tưởng không tệ”.
Tiểu Đường Cao kiệt sức nằm nhoài trong lòng anh, đảo mắt khinh thường.
Đại lừa đảo!
Người kia còn chưa kịp nói ra ý tưởng thì đã bị anh cắt ngang mà.
Anh ta cười sượng nhưng không dám nhiều lời, thậm chí không dám phản bác Phó Kiêu, mới vừa rồi anh ta còn chưa kịp nói cái gì, vẫn tiếp tục cố gắng dẫn dắt Phó Kiêu đến những đề tài khác, muốn đem đề tài dẫn đến kế hoạch của mình.
Nơi này nhiều người thế, anh ta có thể bắt chuyện với Phó Kiêu, đó là một cơ hội rất may mắn mà rất nhiều người cầu còn không được.
Đáng tiếc đề tài của anh ta bất kể là hình thức tài chính, xu thế truyền thông, thời sự châm biếm sai trái, mỗi lời nói rất hấp dẫn nhưng vẫn không gợi được hứng thú của Phó Kiêu.
Phó tổng chỉ lo vuốt ve cằm con mèo, cứ thiếu thiếu hứng thú.
Nhìn thấy anh muốn ôm mèo nhà mình bỏ đi.
Đầu người kia chảy mồ hôi lạnh.
Một đám người vây quanh bên cạnh nhìn mà sốt ruột trong bụng.
Bọn họ còn chưa bắt chuyện với phó tổng cơ mà, sao có thể để anh đi như thế được.
Lư Minh Thanh ở trong đám người, đầu đầy mồ hôi nhìn Phó Kiêu định bỏ đi, nhanh trí bất ngờ kêu lên: “Phó tổng, Tiểu Đường Cao thật đáng yêu, tôi có thể chơi với nó một chút không?”
Bạn gái anh ta cũng gọi bé mèo như thế.
Người bên cạnh anh ta không nhịn được liếc nhìn coi như một thằng ngốc.
Phó tổng là ai chứ.
Trong mắt anh ta nhìn thấy chính là vận mệnh tài chính, xu thế ngành sản xuất, là một người thay đổi như chong chóng, che bàn tay là mưa mà lật bàn tay cũng là mưa ở giới truyền thông, mà anh ta chỉ định tán gẫu với con mèo thôi?
Nhưng bước chân Phó Kiêu định rời đi dừng lại.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Phó Kiêu đi đến trước mặt Lư Thanh Minh, người đàn ông có giọng nói lẫn khuôn mặt lạnh lùng gần như không dám nhìn lâu, gật đầu đồng ý nói: “Quả thật ở giữa đám mèo, Tiểu Đường Cao khá đáng yêu. Nhưng nó không thích chơi đùa với người lạ. Làm sao anh biết tên nó là Tiểu Đường Cao?”
Trái tim Lư Minh Thanh đập nhanh đến mức suýt nhảy ra khỏi cổ họng, anh ta hít sâu một hơi vô liêm sỉ nói: “Tôi là fan của Tiểu Đường Cao, tôi có chú ý đến weibo của nó, mới vừa rồi bạn gái tôi còn chụp ảnh nó ở tiệc hôm nay rồi đăng lên đó”.
Phó Kiêu gật gật đầu không bất ngờ lắm: “Tôi cũng mới nhìn thấy, weibo của Tiểu Đường Cao chính là của tôi”.
Mọi người chung quanh: !!!!!!!!
Hèn gì phó tổng không có weibo của riêng mình.
Tô Trạch Ninh: !!!!!!!!!
Thảo nào Phó Kiêu biết mình đến bữa tiệc, còn đặc biệt đến để tóm cậu!
Weibo hố ta rồi!
Thế là weibo Tiểu Đường Cao vô thức có thêm một nhóm tinh anh ngành tài chính mang phong cách đơn giản, click vào weibo bọn họ đều là đề tài tài chính rộng lớn hoàn toàn không dung hợp với phong cách của Tiểu Đường Cao, với lại theo thời gian càng tăng nhiều, nhóm người này đã phát triển theo cấp số nhân.
Bởi vậy một ít fan của Tiểu Đường Cao vẫn không thể nào hiểu được…….
Chẳng lẽ có một mối liên hệ thần bí nào đó giữa thích Tiểu Đường Cao và am hiểu tài chính sao?
Hỏi: Khi chủ nhân mèo uyển chuyển tỏ vẻ mèo nhà mình khá đáng yêu trong đám mèo, bạn nên làm gì bây giờ.
Phương pháp chính xác đương nhiên là………
Khen!
Khen bá cháy bọ chét!
Nghe các đấng mày râu mặc tây trang, đeo kính gọng vàng, là tinh anh xã hội tìm cách thổi phồng cậu đầy ưu điểm xuất sắc.
Tô Trạch Ninh tỏ ra hơi hãi hùng.
Sao cậu không biết cái đuôi xù bông giống như chiếc quạt lông vũ thiên nga ở thế kỷ mười tám Châu Âu, mỗi một bước đi đầy khí chất cao quý.
Cũng không biết màu mắt xanh thẳm như hồ nước Baikal, trong vắt tinh khiết.
Mỗi một hành động đều đáng yêu, lắc đuôi đáng yêu, liếm lông đáng yêu, rửa mặt đáng yêu thậm chí thở cũng đáng yêu.
Trong miêu tả của bọn họ quả thực mình là con mèo đáng yêu nhất cao quý nhất từ thuở đất trời sơ khai, thay cả cho từ hoàn mỹ.
…………….
Con mèo trắng không nhịn được rùng mình, thu mình lại vào lòng Phó Kiêu.
Đám người kia thật là đáng sợ……….
Những người khác luôn luôn chú ý động tĩnh bên này, yên lặng nghĩ: Đấy không phải là mèo mà rõ ràng là tiên nữ.
Thế nhưng Phó Kiêu càng đáng sợ hơn, anh khá là tán thành.
Tỉnh tỉnh ngay!
Đại Tất Thối!
Tuy tôi rất đáng yêu nhưng tôi cũng chỉ là một con mèo sư tử có mắt uyên ương bình thường thôi nha.
Trong lúc Tô Trạch Ninh chịu không nổi, nghiêm túc cân nhắc có nên chạy trốn khỏi ngực Phó Kiêu không.
Thì bỗng nhiên âm nhạc giữa sân nhảy bữa tiệc đột ngột im bặt.
Kế tiếp chính là tiếng ồn chói tai, Tô Trạch Ninh nhăn mày lại, âm thành này…..
Thính giác loài mèo nhạy bén quả thực là một loại tra tấn……
Nhưng ở giây tiếp theo, một đôi tay lớn phủ lên lỗ tai cậu.
Tô Trạch Ninh ngẩng đầu lên, Phó Kiêu nhíu mày đưa tay che lỗ tai cậu.
Là Phó Kiêu!
Tim cậu đập mạnh trong nháy mắt, từ phía dưới nhìn lên, khuôn mặt anh đích xác đẹp trai thật.
Cũng may chưa tới mấy giây, âm thanh này biến mất, Tô Trạch Ninh nhẹ nhàng thở ra.
Âm thanh biến mất, màn hình điều khiển đưa lên ảnh chụp ấm áp của Bạch Dương Hinh và Phó Vân Tích giữa bữa tiệc, đột nhiên mất khống chế, nhân viên phụ trách còn chưa kịp phản ứng thì giữa màn chiếu đột nhiên xuất hiện một đống ảnh chụp khó coi.
Trong hình là một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi với những người đàn ông trung niên khác nhau, không thể miêu tả thành lời, mặc dù ảnh chụp có hơi ố vàng nhưng vẫn rất rõ ràng.
Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía Bạch Dương Hinh.
Sắc mặt ả trắng bệch………….
Sắc mặt Phó Vân Tích cũng xanh mét, bước chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống cũng may đúng lúc vịn được cái bàn bên cạnh.
Bạch Dương Hinh vội vàng giải thích: “Vân Tích, anh nghe em giải thích đã”.
Ông ta vừa nghe thấy muốn phun cả đống máu, vậy không phải là thừa nhận người trong hình là cô ấy sao? Phó Vân Tích chỉ cảm thấy một luồng máu nóng bốc lên trên đầu, trước mắt tối sầm, ngã rầm xuống đất.
Phó Duy lặng lẽ ở một góc bữa tiệc nhìn trò cười trước mắt, trong mắt hắn không có chút bất ngờ nào, chỉ sau khi nhìn thấy Phó Vân Tích ngã xuống đất, trong mắt mới có chút gợn sóng, hắn không nhịn được tiến lên, đi được vài bước lại cưỡng ép dừng lại, ánh mắt rối rắm nhìn Phó Vân Tích.
Sau khi hắn nhận được phần ảnh chụp không rõ lai lịch liền quyết định làm như vậy.
Nhưng không hiểu sao, bây giờ hắn không có chút khoái cảm báo thù thành công.
Trong cái trò cười này, bé mèo trắng băng qua đám người nhảy đến trước máy chiếu, dùng chân lay rớt dây điện, rốt cuộc ảnh chụp khó coi được phát lại nhiều lần biến thành màu đen thui.
Trong khoảng thời gian ngắn đó, không ai kịp chụp lại màn hình.
Vẫn là Tô Trạch Ninh đi tắt máy chiếu.
Cậu không hề cảm thông với Phó Vân Tích hay Bạch Dương Hinh……
Chỉ như thế cũng khiến Phó Kiêu rất mất mặt.
Tô Trạch Ninh thở phào, chạy về bên người anh, cậu lo lắng nhìn nhìn Phó Kiêu nhưng trong mắt anh chẳng kinh ngạc gì cả, cứ như biết chuyện này từ lâu.
Lúc ăn cơm sáng, anh còn dặn dò ông quản gia đừng cho cậu lại đây.
Bỗng nhiên, Tô Trạch Ninh nghĩ ra, nếu chuyện đã xảy ra, vậy Bạch Dương Hinh nhất định không kết hôn được với Phó Vân Tích, vậy thì tình tiết nội dung liền thay đổi nhưng bây giờ cột tiến độ màu xanh chẳng thay đổi gì, chỉ thay đổi duy nhất vào cái ngày Bạch Dương Hinh đến nhà Phó Kiêu.
Chẳng lẽ buổi tối ngày đó đã thay đổi tình tiết kết hôn của hai người kia.
Bé mèo trắng trầm tư suy nghĩ, đôi mắt xanh thẳm dần dần xoắn xuýt.
Phó Kiêu vươn tay gãi gãi cái bụng bé mèo.
Tiểu Đường Cao cam chịu nằm ưỡn người trong ngực anh.
Quan tâm nó làm gì, tình tiết nội dung thay đổi là chuyện tốt mà.
Màn trò cười này chẳng mang đến ảnh hưởng gì cho Phó Kiêu, bản thân anh ở vị trí mà không ai dám gây xấu cho anh, càng không có ai không có mắt nói chuyện này ở trước mặt anh.
Vấn đề duy nhất là, cái vòng luẩn quẩn hào môn sẽ dần dần truyền lưu đồn đại rằng…
Ở trên trời hay dưới đất, Phó Kiêu có một tiên nữ mèo vô cùng cao quý, hiếm có và đẹp không thể diễn tả nổi thôi!