Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện

Chương 18


Đọc truyện Xuyên thành mèo của nhân vật phản diện – Chương 18:

Lòng Phó Duy rối loạn, né con mèo cam béo núc qua một bên lướt đi.
Tô Trạch Ninh sợ Phó Duy bỏ chạy, vội vàng phóng lên người hắn.
Đột nhiên một vật thể nặng trịch ập tới khiến Phó Duy nghiêng ngả.
Mà bên cạnh hắn là cửa sân thượng.
Vì thế, Tô Trạch Ninh nằm nhoài trên người Phó Duy, một người một mèo cùng ngã vào sảnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rầm một tiếng.
Phó Duy đập vào tháp rượu Champagne, rượu vàng óng ánh làm ướt y phục, trông hắn vô cùng chật vật.
Ánh mắt người trong sân nhảy dừng lại trên người bọn họ.
Một cơn trầm mặc khiến ai đó xấu hổ.
Chỉ có những bức ảnh của Bạch Dương Hinh và Phó Vân Tích vẫn đang trình chiếu trong đại sảnh, tiếng nhạc du dương vẫn vang lên.
Bé mèo trắng nhanh chóng dẫm đạp mặt Phó Duy, leo lên ngồi xổm trên đầu hắn, cái đuôi vểnh thật cao, sợ có chút xíu xiu rượu vẩy trúng cái đuôi.
Bây giờ mình nên làm gì!
Mình không thể phô bày sức mạnh hơn mèo bình thường trước mặt nhiều người được.
Vốn định ngăn Phó Duy lại rồi hành hung ở sân thượng.

Mà bây giờ chỉ có thể kín đáo làm một bé mèo.
Tô Trạch Ninh lắc lắc cái đuôi xù xù, vô tội meo một tiếng với mọi người chung quanh.
– Tiểu Đường Cao. 
Ở cửa, một giọng nam trầm ổn vang lên, người đó mặc âu phục màu đen được cắt may khéo léo khoan thai đi tới.
Mắt cậu sáng ngời.
Là Phó Kiêu!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía cửa, người đàn ông tóc đen cao ngất thon dài, chỉ cần anh xuất hiện thì chính là tiêu điểm toàn sảnh, là đối tượng mà ai ai cũng tôn thờ và ngưỡng mộ.
Theo sát đó, Phong Giai Minh căng thẳng trong lòng, cô không khỏi nhìn về phía Phó Duy.
Phương hướng Phó Kiêu đi tới chính là cô.
Nếu anh ta muốn khiêu vũ với mình thì phải làm sao bây giờ?
Phó Duy có hiểu lầm không?
Cô nên từ chối hay đồng ý?
Ánh mắt mọi người dõi theo Phó Kiêu bước đến trước Phó Duy và Phong Giai Minh, sau đó dừng ở trên người cô.
Tuy rằng cô tuyên bố độc thân với bên ngoài nhưng ai cũng suy đoán về mối quan hệ của cô và Phó Kiêu.
Anh ta tới tìm Phong Giai Minh?
Mọi người nhìn chăm chăm về một tiêu điểm, Phó Kiêu thản nhiên liếc qua hai người kia, đôi mắt đen tuyền giống như bầu trời đêm thăm thẳm, anh vươn bàn tay, đôi môi mỏng hé ra: “Còn không lại đây?”
Mọi người không dám đối mặt với Phó Kiêu chỉ khe khẽ nói nhỏ nhưng ánh mắt luôn chĩa hướng…….
Quả nhiên quan hệ giữa Phong Giai Minh và Phó Kiêu không đơn giản.
Nghe thấy chưa.
Còn không lại đây.
Chậc.
Phong Giai Minh khuẩn trương trong lòng, ngón tay mảnh khảnh không nhịn được nắm chặt cái váy hồng nhạt.
Cô không dám từ chối người đàn ông này.
Anh bảo cô qua đó.
Phong Giai Minh nhìn Phó Duy thật lâu, khẽ cắn môi, áp chế tình cảm khó hiểu trong lòng vươn tay với Phó Kiêu.

Cái loại bẽ mặt bị bắt nghênh đón người mình không thích, cả đời cô không quên được.
Nhưng ở giây tiếp theo, quả cầu lông trắng vô tình không thương tiếc giẫm trên đỉnh đầu Phó Duy thành bàn đạp nhảy xuống bàn tay đang vươn ra của Phó Kiêu.
Anh ăn ý đón lấy Tiểu Đường Cao, ôm vào lòng sau đó vòng qua Phong Giai Minh, quay đi.
Đi rồi.
Tay cô còn đang vươn giữa không trung, nụ cười có hơi sượng.
Mọi người………..
Bạch Dương Hinh vội vàng nói: “Đây là con mèo mà đại thiếu nhà chúng tôi nuôi, nó rất quý giá chỉ thích kề cận cậu ấy thôi”.
Chân trước Tiểu Đường Cao gác trên vai anh, đầu tựa vào bên mặt anh, tủi thân kêu: “Tôi sắp phá sản rồi!”
Đương nhiên, Phó Kiêu nghe không hiểu, chỉ nghe thấy tiếng kêu ỏn ẻn oan ức bên tai, vỗ vỗ thân thể mũm mĩm của cậu, lắc lắc đầu: “Bướng bỉnh……..”
Tiểu Đường Cao không phục: “Meo meo!”
Cậu không có bướng bỉnh nha!
Nếu không phải vì không cho Phó Kiêu bị cắm sừng thì cậu sẽ không đến đây đâu, cũng sẽ không đền nhiều cá khô đến thế.
Anh khẽ cười một tiếng, dễ dàng phát hiện bé mèo phàn nàn từ trong tiếng kêu ngắn ngủi: “Không cho đến thì nhóc càng muốn đến, không phải bướng bỉnh thì là gì?”
Mọi người chung quanh thấy anh bỏ đi mới cảm khái thì thầm to nhỏ.
Rốt cuộc có người tinh mắt nhìn thấy, bảo thạch ngọc lục bảo xanh biếc trên cái cổ đầy lông của Tiểu Đường Cao như muốn rơi xuống, không dám tin khẽ kêu: “Đó là Trái Tim Vĩnh Hằng. Trời ạ!”
Theo ánh mắt cô, mọi người nhìn cổ bé mèo trắng đeo một chuỗi vòng cổ mèo cực kỳ hoa lệ, viên ngọc chính của vòng cổ là ngọc lục bảo cao cấp nhất lớn nhất của Trái Tim Vĩnh Hằng, với lại bên cạnh còn được khảm hai viên ngọc bích saphire không thua kém, cạnh đó nữa là ruby đỏ huyết bồ câu.
Những viên đá quý này hiếm khi được nhìn thấy ở hội đấu giá, không nói quá thì giá trị cái vòng cổ thậm chí bằng tổng tài sản của một người ở đây.
Dưới ánh đèn, chiếc vòng cổ tỏa sáng rực rỡ khác biệt trong mắt mọi người, đủ để khiến tất cả phụ nữ nơi này điên cuồng.

Ai đeo chiếc vòng cổ ở bữa tiệc thì tuyệt đối người đó sẽ là tiêu điểm toàn sảnh.
Ánh mắt đám phụ nữ đều trông mong trên người bé mèo…..
Nó quả thực là con mèo đẹp nhất toàn sảnh!
Một người phụ nữ nuốt nuốt nước miếng, không nhịn được hỏi: “Nó là giống mèo nào thế?”
Một người phụ nữ khác ở bên cạnh chìm vào im lặng, nếu cô không nhìn lầm thì con mèo này là giống mèo sư tử rất bình thường!
Thế nhưng……..
Nhìn vòng cổ bảo thạch vô nhân tính, chói lóa muốn mù mắt người ta được đeo trên người con mèo, đột nhiên cô không chắc lắm, nói nho nhỏ: “Chắc là giống quý hiếm nào đó mà chúng ta không biết chăng?”.
Ánh mắt hai người nhìn về phía bé mèo, ngồi xổm trên người Phó Kiêu, tò mò theo cánh tay anh, thăm dò lên bàn, nó hiếu kỳ đồ uống hồng nhạt trong ly thủy tinh trên bàn tiệc đồ ăn.
Bé mèo tò mò liêm liếm đồ uống hồng nhạt dính trên đệm thịt, hai người nhìn ra một loạt sắc thái tò mò, ghét bỏ, chán ghét đầy phong phú trên khuôn mặt đáng yêu của nó.
Bé mèo chột dạ nhìn Phó Kiêu, phát hiện anh đang nhìn hướng khác liền giấu giếm dấu vết, xoa xoa đệm thịt hồng nhạt lên tây trang sang quý của anh, mà nó gần như có thể mua tất cả đồ ăn đắt đỏ ở đây.
Sau đó lật mặt đệm thịt lại, xoa xoa ở một góc khác.
Toàn bộ đám phụ nữ chứng kiến cả quá trình………
Có cảm giác tức giận khó hiểu, là sao nhỉ?
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.