Bạn đang đọc Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang – Chương 107
Chuyển ngữ: Canmilia
Chỉnh sửa: Sunny
.
“Thật sự phải như vậy sao?”
Sau một nén nhang, hốc mắt Cảnh Lê hơi đỏ, khẽ kéo ngón tay Tần Chiêu: “Chúng ta đừng để ý những chuyện này nữa được không?”
Tới gần trưa, người trên con đường này không tính là ít, nhưng phần lớn đều bước đi vội vã, ít người dừng chân đứng lại, ồn ào ầm ĩ.
Chỉ vì trên con đường này có một tòa phủ nghiêm nghị.
Nha môn Giang Lăng.
“Sao vậy?” Tần Chiêu giơ tay lau đi vài giọt nước ở đuôi mắt Cảnh Lê, cười hỏi, “Sợ rồi à?”
“Ta…” Cảnh Lê nhìn con đường đối diện, ngập ngừng nói, “Ta chỉ cảm thấy…!Không cần phải tự tạo phiền phức cho mình.”
Tần Chiêu nói: “Không phải ngươi tin ông chủ Thường bị vu oan sao? Vụ án giết người không phải một vụ án bình thường, nếu không có chứng cứ xác thực thì quan phủ sẽ không tùy tiện nhốt người vào ngục.
Hiện tại ngoại trừ chúng ta ra, không còn ai có khả năng lật án cho ông ấy.
Nếu như chúng ta cũng không làm, kết cục của ông ấy chỉ có chết oan thôi.”
“Nhưng chúng ta không có chứng cứ.” Cảnh Lê nói, “Những điều này chỉ là suy đoán của ta mà thôi.
Lỡ như ông ấy thật sự giết người…”
“Phải hay không, điều tra là biết ngay.”
“Nhưng…”
“Tiểu Ngư, ngươi đang coi ta là người ngoài sao?” Tần Chiêu hỏi.
“Hả?” Cảnh Lê lắc đầu liên tục, “Đương nhiên không phải.
Ta, ta chỉ là…”
“Nhưng ngươi luôn lo lắng sẽ gây phiền phức cho ta.” Tần Chiêu nói, “Nếu tính như vậy, trong mấy tháng bệnh tình của ta tái phát liên tục, ngươi vừa quán xuyến gia đình, vừa nghĩ cách kiếm tiền thì không phải ta đã gây phiền phức cho ngươi rồi sao?”
Cảnh Lê ngẩn ra: “Ta không thấy vậy…”
Trước đến giờ cậu chưa từng thấy Tần Chiêu là gánh nặng của mình.
Bị bệnh không phải lỗi của hắn.
“Ta cũng không thấy ngươi sẽ gây phiền toái cho ta.” Tần Chiêu cắt ngang, “Hơn nữa, chuyện này vốn không phải ngươi sai.”
Cảnh Lê cúi đầu mím môi: “Là lỗi của ta.”
Nếu như lúc đầu cậu không xen vào chuyện này thì sẽ không đánh cược với Quý Tri Phi, chuyện sau đó cũng sẽ không ra nông nỗi này.
Tần Chiêu im lặng thở dài, dắt Cảnh Lê băng qua đường.
Cửa nha môn mở rộng, có hai nha dịch đứng hai bên.
Danh tiếng của Tần Chiêu ở phủ nha rất lớn, vừa hay hai nha dịch trông cửa đều biết hắn.
Vừa nhìn thấy hắn đã rối rít tiến lên nghênh đón: “Không phải là Tần tiên sinh đây sao, đến phủ nha có chuyện gì thế?”
Tần Chiêu thi lễ với hai người họ, giơ tay chỉ vào trống lớn đặt trước cửa nha môn, bình tĩnh nói: “Đánh trống kêu oan.”
Trống lớn đặt trước cửa nha môn tên là trống Minh Oan, dùng cho dân chúng báo quan kêu oan.
Chỉ cần gõ trống, cho dù là nguyên nhân gì, nha môn nhất định phải thăng đường xử án.
Đây là quy củ mà Tiên hoàng định ra.
Cho dù người đến là một người dân bình thường thì nha dịch cũng không dám xem thường, càng không nói đối phương là Tần tiên sinh có danh tiếng cực cao trong phủ thành hiện giờ.
Hai nha dịch nhìn nhau, vội lui ra hai bên để Tần Chiêu và Cảnh Lê đi đến chỗ trống Minh Oan.
Tần Chiêu rút dùi trống ra, dùng sức gõ vào mặt trống.
Sự yên tĩnh trên đường lập tức bị phá vỡ.
Tiếng trống nặng nề, chậm rãi từ tốn nối tiếp nhau, tựa như đang đánh vào lòng người.
Người đi trên đường không tự chủ dừng chân, trong chớp mắt đã có chừng mười người tụ lại vây xem.
Tần Chiêu đánh hơn mười lần, vài nha dịch nối đuôi nhau bước ra.
Nha dịch đi đầu cất cao giọng: “Là ai đang đánh trống?”
Tần Chiêu đặt dùi trống xuống, xoay người hành lễ với hắn ta: “Tại hạ Tần Chiêu.”
“Tần Chiêu?!”
“Là Tiểu tam nguyên Tần Chiêu đó hả?”
“Chắc không phải đâu, có thể là trùng tên trùng họ?”
…
Người dân xung quanh nghe Tần Chiêu tự giới thiệu, thoáng chốc bàn tán xôn xao.
Điều bất ngờ là nha dịch dẫn đầu chính là người đã báo tin mừng Tiểu tam nguyên cho Tần Chiêu.
Lúc hắn ta nhìn thấy Tần Chiêu cũng hơi sững sờ, sau đó mới định thần lại: “Thì ra là Tần tiên sinh, Tri phủ đại nhân đang đợi ở công đường, mời.”
Tần Chiêu quay đầu hỏi Cảnh Lê: “Ngươi ở ngoài đợi ta à?”
“Không.” Cảnh Lê trả lời không cần suy nghĩ.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Lê đối mặt với chuyện như thế này, quả thực trong lòng có hơi sợ sệt.
Thế nhưng Tần Chiêu vì cậu nên mới đến đây, sao cậu có thể để mặc Tần Chiêu đối đầu một mình được chứ.
Cảnh Lê nhỏ giọng: “Ta không sợ.
Chúng ta cùng vào.”
Tần Chiêu: “Được.”
Hai người được nha dịch dẫn vào công đường.
Tri phủ đã ngồi ở vị trí cao nhất trên công đường, sau khi thấy người đang bước vào, ông ngạc nhiên thốt lên: “Tần Chiêu?”
Tần Chiêu dắt Cảnh Lê tới đứng trước công đường, khom người hành lễ với Tri phủ: “Bái kiến Tri phủ đại nhân.”
Bầu không khí trong nha môn nghiêm ngặt, ngột ngạt, những ai bước vào đều thấp thỏm, sợ đầu sợ đuôi.
Nhưng vào thời điểm này, vẫn không nhìn ra chút run sợ nào trên người Tần Chiêu, cử chỉ ung dung tự nhiên, khí phách phi phàm.
Ấn tượng của Tri phủ đối với Tần Chiêu lại tốt thêm mấy phần.
Ông đã tán thưởng người này rất lâu rồi.
Từ lúc Tần Chiêu thi đỗ Tiểu tam nguyên, Tri phủ đã có suy nghĩ đưa hắn vào phủ nha làm việc, nhưng không ngờ người này lấy lý do chuẩn bị thi cử uyển chuyển từ chối.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Tri phủ cảm thấy rất tiếc nuối.
Bởi vì ông biết rõ Tần Chiêu không chỉ đơn giản là từ chối lời mời của mình, mà hắn đang dùng cách khác để nói với ông rằng, điều hắn muốn còn nhiều hơn thế nữa.
Dã tâm của Tần Chiêu không nằm ở phủ thành nhỏ nhoi này.
Thứ hắn muốn là kinh thành, là quyền lực.
Hơn nữa Tri phủ chưa từng nghi ngờ liệu hắn có làm được hay không.
Dù là tài hoa hay thái độ làm người, tất thảy đều không moi được tật xấu gì từ trên người hắn.
Tri phủ làm quan nhiều năm, vừa liếc qua đã có thể nhìn ra tương lai của người này chắc chắn là tiền đồ vô hạn.
Đương nhiên, Tri phủ làm quan thanh liêm chính trực cho nên dù có coi trọng Tần Chiêu cũng sẽ không đối xử đặc biệt với hắn.
Ông nghĩ đến đây, hắng giọng, đập khối gỗ một cái: “Lúc nãy ngươi đánh trống, có oan tình gì muốn báo sao?”
“Đúng vậy.”
Tần Chiêu đáp: “Nghe nói hôm qua phủ nha bắt một tội phạm giết người.
Là ông chủ Thường của tiệm sách Tĩnh An.”
Tri phủ hơi có ấn tượng với cái tên này, ông nghiêng đầu phân phó sư gia ngồi bên cạnh: “Ngươi tìm lại vụ án này đi.”
Sư gia lật xem hồ sơ trên bàn, nhanh chóng trả lời: “Bẩm đại nhân, đúng là có vụ án này.
Hôm kia quan phủ nhận được tin báo phát hiện một thi thể nam, là đệ đệ của ông chủ Thường.
Qua điều tra, có người nhìn thấy ông ấy ra khỏi thành vào hôm trước, điểm đến là gần nơi phát hiện ra thi thể.
Ở tiệm sách Tĩnh An cũng tìm thấy hung khí và vết máu sát hại Thường lão nhị.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ, hôm qua đã kết án.”
Tri phủ nhíu mày hỏi lại: “Ông ta là người thân của ngươi?”
“Không phải.”
“Vậy ngươi hỏi về ông ta làm gì?”
Tần Chiêu hỏi ngược lại: “Chỉ cần là án oan đều có thể đánh trống Minh Oan.
Có điều luật nào quy định ta không thể giúp người ngoài kêu oan?”
“Nói vậy cũng đúng…” Tri phủ bị nghẹn họng, hỏi tiếp, “Ngươi muốn giúp ông ta lật án à?”
Tần Chiêu: “Ta chỉ cảm thấy vụ án này có điểm đáng ngờ, hy vọng Tri phủ đại nhân có thể phúc thẩm.”
Dân chúng ở phủ Giang Lăng đông đảo, đánh trống kêu oan không phải việc gì hiếm thấy.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên Tri phủ gặp phải trường hợp kêu oan thay người khác, vì vậy không khỏi ngẩn ra.
Hôm nay tên này uống lộn thuốc hả?
Tần Chiêu hỏi: “Không được sao?”
“Không phải không được.” Tri phủ hỏi, “Ngươi có chứng cứ chứng minh ông ta bị oan không?”
Tần Chiêu đáp: “Không có.”
“…”
Tri phủ nhất thời vứt hết những suy nghĩ sẽ không đối xử đặc biệt với hắn lúc nãy ra sau đầu.
Ông biết, nếu người đứng dưới công đường không phải là Tần Chiêu, có khả năng ông đã đuổi ra ngoài rồi.
“Vậy ngươi dựa vào cái gì mà nói ông ta bị oan?” Tri phủ hơi tức giận nhưng vẫn dằn xuống giảng giải cho hắn, “Tần tiên sinh, bản quan luôn cảm thấy ngươi là người biết lý lẽ.
Ngươi đứng trên công đường chỉ trích bản quan phán án sai nhưng lại không đưa ra chứng cứ, vậy bản quan sao có thể tin phục ngươi? Sao có thể khiến bách tính tin phục ngươi?”
“Bản quan có thể đồng ý phúc thẩm, nhưng nếu đến lúc đó không có chứng cứ chứng minh ông chủ Thường bị oan thì ngươi giải thích thế nào?”
Tần Chiêu hỏi: “Đại nhân muốn thế nào?”
“…” Sắc mặt Tri phủ đỏ lên vì tức, nghểnh cổ lên nói, “Vậy bản quan phán ngươi tội quấy rối công đường!”
Con ngươi Cảnh Lê run run.
Sao hậu quả lại nghiệm trọng như vậy.
Cậu lặng lẽ kéo ống tay áo Tần Chiêu, nhỏ giọng nói: “Hay là thôi đi…!Chúng ta có thể thu thập chứng cứ trước.
Nếu như có thể chứng minh ông chủ Thường vô tội, chúng ta hãy…”
“Không kịp nữa rồi.” Tần Chiêu lắc đầu, “Hôm qua đã kết án, e là không đợi chúng ta điều tra ra chân tướng thì ông chủ Thường đã bị xử tử.”
Tần Chiêu trấn an nắm tay Cảnh Lê, ngẩng đầu nói với Tri phủ: “Tất cả nghe theo Tri phủ đại nhân.”
.
Lúc ra khỏi nha môn, Cảnh Lê vẫn còn hơi hoảng.
Tần Chiêu huơ tay trước mặt cậu: “Còn nghĩ gì nữa vậy, về nhà thôi.”
“Về nhà?” Cảnh Lê hoảng hốt hỏi lại, “Chúng ta…!Chúng ta phải về nhà?”
Tần Chiêu hỏi ngược lại: “Báo án rồi, chúng ta không về nhà thì đi đâu?”
Cảnh Lê mờ mịt chớp mắt.
Cậu cho rằng bây giờ họ cần nắm bắt thời gian đi điều tra sự thật.
Ví dụ như đến hiện trường tìm manh mối, còn không thì cũng đi xem đầu mối trên thi thể.
Kết quả Tần Chiêu đưa cậu đến nha môn chỉ để báo án?
Trên đường về nhà, Cảnh Lê mông lung nói ra suy nghĩ của mình, Tần Chiêu dở khóc dở cười: “Những chuyện này là việc của Tri phủ, không liên quan đến chúng ta.
Hơn nữa…”
“Cái gì?”
“Ngươi thật sự cho rằng ta cái gì cũng am hiểu à?” Tần Chiêu bất đắc dĩ nhìn cậu.
Tiểu phu lang nhà hắn nghĩ hắn thần thông như vậy, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu.
Những thứ hắn biết không ít, nhưng khám nghiệm tử thi tra án gì đó, hắn thật sự không biết gì hết.
Rốt cuộc là tại sao tên nhóc này cảm thấy hắn có thể tham gia phá án nhỉ?
Cảnh Lê tự biết đuối lý, cúi đầu lẩm bẩm: “Bị tiểu thuyết trinh thám lừa rồi.”
Tần Chiêu: “Ngươi nói gì vậy?”
“Không có gì.” Cảnh Lê vội vàng lái sang chuyện khác, “Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Cứ đợi như vậy thôi sao?”
“Đương nhiên không được.” Tần Chiêu nói, “Tri phủ Giang Lăng công chính liêm minh, không phải người tùy tiện xử oan dân chúng.
Hiện tại ông ấy đã điều tra ra vụ án mạng này do ông chủ Thường làm, ít nhất cũng chứng minh những gì ông ấy tra được trong vụ án này không có điểm gì nghi vấn quá lớn.”
Cảnh Lê nhất thời không hiểu: “Ý ngươi là ông chủ Thường không vô tôi?”
“Không phải.
Ý ta là, nếu như đây là một vụ án oan, cũng là vụ án oan được dựng rất cẩn thận.”
Đây cũng là lý do Tần Chiêu muốn tìm quan phủ giúp đỡ.
Loại án oan có âm mưu này, không phải chỉ dựa vào sức của hai người là có thể lật án được.
“Tóm lại, ngươi yên tâm đi.”
Tần Chiêu nói: “Nếu chuyện nhỏ này mà phu quân của ngươi cũng không giải quyết nổi thì vô dụng quá rồi.”
“Ta không lo những việc này, ta chỉ…” Cảnh Lê dừng một chút, sau đó nói, “Ta chỉ không muốn để những chuyện này ảnh hưởng đến ngươi.
Ngươi không quen biết ông chủ Thường…”
Vả lại, chuyện này đến cả Cố Hoành cũng không dám xen vào, hẳn là sợ bị liên lụy.
Sao có thể là chuyện nhỏ?
“Nhưng ông ta là Bá Nhạc* của tiểu phu lang nhà ta, không phải sao?”
*Bá Nhạc: Hàm ý để chỉ một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài.
Tần Chiêu bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, dừng chân: “Mà nhắc tới, chúng ta nên ghé qua tiệm sách Thành Nam trước đi.
Cũng không biết có mua được quyển Mộng Đàm tiểu ký kia không.
Ta còn chưa đọc nữa.”
“A a a, cái này không cần đâu!”
.
Cảnh Lê vốn cho rằng chuyện này sẽ được giải quyết nhanh chóng.
Nhưng không ngờ từ lúc bọn họ đến nha môn báo án, liên tục nhiều ngày không có một tin tức nào truyền tới.
Ngay cả Tần Chiêu cũng không nói thêm về chuyện này nữa.
Cố Hoành đỗ thi Huyện như mong muốn.
Ngày thứ ba sau khi công bố danh sách, Cố gia mở tiệc rượu lớn tại phủ, toàn bộ nhân vật có máu mặt trong phủ thành đều đến.
Tần Chiêu và Cảnh Lê đương nhiên cũng được mời.
Hoàng hôn ngày hôm đó, Cố gia phái xe ngựa đón hai người tới Cố phủ.
Hai người bọn họ vừa xuống xe, đúng lúc ở một hướng khác cũng có một chiếc xe ngựa chạy đến.
Có người làm của Cố phủ ra đón: “Quý lão gia, Quý thiếu gia.
Đợi hai ngài đã lâu.”
Cảnh Lê ngừng bước.
Tần Chiêu chú ý đến sự khác thường của cậu, quay đầu nhìn sang chiếc xe ngựa kia.
Xe ngựa dừng lại cách hai người không xa.
Một người đàn ông trung niên xuống xe trước, theo sau là một thanh niên dáng người cao lớn.
Quý Tri Phi nhảy xuống xe, ngước mắt lên nhìn thấy Cảnh Lê và Tần Chiêu đứng trước cửa Cố phủ.
Nét mặt của gã cứng lại, sau đó dường như nhớ tới điều gì đó, nở một nụ cười đểu với Cảnh Lê, xoay người đi theo Quý lão gia vào trong.
“Gã ta là Quý Tri Phi?”
Cảnh Lê đã nói tất cả những chuyện xảy ra lúc trước cho Tần Chiêu biết.
Tần Chiêu chưa từng gặp Quý Tri Phi nhưng vừa thấy phản ứng này của Cảnh Lê cũng đoán được bảy tám phần.
Tần Chiêu luôn ôn hòa nội liễm nhưng trong câu nói này lại lộ ra sự chán ghét và lãnh đạm rất rõ ràng.
Cảnh Lê chưa từng thấy Tần Chiêu dùng thái độ này đối với người khác.
Cậu dắt tay Tần Chiêu, nhỏ tiếng nói: “Là gã.
Nhưng hôm nay là tiệc rượu cho Cố Hoành, ngươi đừng…”
“Yên tâm, ta sẽ không làm gì đâu.”
Khóe miệng Tần Chiêu nhếch lên nụ cười thản nhiên, trong giọng nói vẫn bình tĩnh như thường lệ: “Ít nhất tối nay sẽ không.”
.
Tác giả có lời muốn nói:
Quý thiếu gia, nguy.