Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang

Chương 106


Bạn đang đọc Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang – Chương 106


Chuyển ngữ: Canmilia
Chỉnh sửa: Sunny
.
Cảnh Lê không thích người đệ đệ kia của ông chủ Thường lắm.
Nói dễ nghe một chút thì là vô học, nói khó nghe thì là thằng côn đồ.

Quanh năm trà trộn trong các sòng bạc, nơi hút thuốc phiện.

Chỉ khi không có tiền mới quay về tìm ca ca mình xin.
Là một tên rất hèn mạt.
Nhưng ông chủ Thường từ trước đến nay luôn rất kiên nhẫn và dung túng gã.
Cha mẹ ông chủ Thường mất sớm, chỉ để lại cho ông tiệm sách này và một đệ đệ không ra hồn.

Lúc trước Cảnh Lê đã từng thấy sự dung túng của ông, cũng từng khuyên nhủ vài câu.
Lúc đó ông chủ Thường chỉ biết thở dài: “Dù sao nó cũng là người thân duy nhất của ta.”
Cảnh Lê coi như cũng hiểu thái độ làm người của ông chủ Thường.

Người nọ luôn trung thực trong việc kinh doanh, lại là một mọt sách tay trói gà không chặt, nói ông ấy giết người, Cảnh Lê không tin.
Tự tay giết đệ đệ của mình, cậu càng không tin.
“Chuyện này không nói rõ được.” Cố Hoành nói, “Tiệm sách đó không phải là do Thường lão nhị đem đi cầm à.

Nói không chừng huynh đệ họ tranh chấp vì chuyện này, ông chủ Thường bảo vệ tiệm sách mới giết người thì sao?”
Cảnh Lê im lặng không nói.
“Tẩu tử, chuyện này ngươi đừng quan tâm nữa.” Cố Hoành thấy sắc mặt cậu không tốt bèn khuyên nhủ: “Tên họ Quý kia biết quan hệ của hai chúng ta nên không làm khó ngươi.

Còn tiệm sách hiện tại liên quan đến vụ án giết người, ngươi và ông chủ Thường đó không quen không biết, vậy thì đừng dính vào nữa.”
“Nhưng…” Cảnh Lê muốn nói lại thôi, sau đó hỏi, “Ngươi thật sự cho rằng ông chủ Thường giết người?”
Cố Hoành há miệng.
Chuyện này thực sự kỳ lạ.
Theo lý thì chuyện tiệm sách đã giải quyết xong rồi, ông chủ Thường chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, Quý Tri Phi sớm muộn gì cũng sẽ trả khế đất cho ông ta, không có lý nào lại giết người vào lúc này.
Giờ đây ông ta vào ngục, không những không lấy tiệm sách về được mà ngay cả mạng nhỏ cũng không giữ nổi.
Hơn nữa, Thường lão nhị mất tích nhiều ngày tại sao lại đột nhiên về nhà, trước đó gã đi đâu? Mà thư sinh như ông chủ Thường rốt cuộc đã giết một người đàn ông trưởng thành như thế nào, còn lén vứt xác bên ngoài thành?
Việc này không chỉ kỳ lạ mà còn rất trùng hợp.
Mấy hôm nay Cố Hoành bận việc thi cử, không có thời gian hỏi chuyện Quý gia.


Một khi hắn ta thi xong đương nhiên sẽ thúc giục Quý Tri Phi trả khế đất.

Nhưng đúng vào một ngày trước khi kỳ thi kết thúc, tiệm sách lại xảy ra án mạng.
Thời gian quá trùng hợp rồi.
Trong giây lát, Cố Hoành nghĩ ra vô số nghi vấn, thậm chí chân tướng mọi việc như thế nào, trong lòng hắn ta cũng đã đoán được, thế nhưng không nói ra.

Hắn ta tránh ánh mắt của Cảnh Lê, thấp giọng nói: “Tẩu tử, đừng hỏi nữa.”
Cho dù sự thật như thế nào, hiện giờ chuyện này đã giao cho quan phủ,bọn họ không có lý do cũng không cần phải xen vào.
Cảnh Lê hiểu ý của hắn ta.
Không phải không thể mà là không cần thiết.
Lần trước Cố Hoành chịu giúp cậu là vì ân tình của Tần Chiêu, cũng vì với hắn ta mà nói, chuyện đó chỉ đơn giản như một cái nhấc tay.

Hắn ta vốn không vừa mắt Quý Tri Phi cho nên vui vẻ khi thấy gã ta ăn đắng.
Nhưng lần này không giống vậy.
Liên quan đến án mạng, nếu Cố Hoành lại cố tình tham gia vậy thì sẽ kinh động đến phụ thân của hắn ta và Tri phủ đại nhân.
Tính chất hoàn toàn khác nhau.
Hắn ta không cần phải lao vào vũng nước đục này.
Còn về phía Cảnh Lê, cậu chỉ là một dân thường mà thôi, dính vào chuyện này đối với cậu chỉ có hại không có lợi.
Không cần thiết phải mạo hiểm như vậy chỉ vì một người tình cờ gặp.
“Ta hiểu rồi…” Cảnh Lê cúi đầu, nhỏ giọng đáp.
Nghe Cảnh Lê nói vậy, Cố Hoành thở phào: “Ngươi nghĩ thông suốt là tốt rồi.

Nếu ngươi vì chuyện này mà xảy ra chuyện thì ta có lỗi với Tần tiên sinh mất.”
Cảnh Lê cười gượng: “Yên tâm.

Ta biết phải làm gì.

Ngươi về nhanh đi, đừng để bạn ngươi đợi.”
Cố Hoành đáp lại một tiếng, bước nhanh về phía trước, được hạ nhân đỡ lên xe ngựa đã chờ sẵn ở cửa.
Cảnh Lê nhìn theo xe ngựa đi xa mới đóng cửa vào trong.
Tần Chiêu ngồi trong phòng khách ôm cá con, A Thất đang kiểm kê quà Cố Hoành đưa đến.

Thấy Cảnh Lê vào phòng, Tần Chiêu nhìn sang lại nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”
“Hả?” Vẻ mặt Cảnh Lê hơi hốt hoảng, nghe Tần Chiêu gọi mình mới chậm chạp ngẩng đầu lên.
Tần Chiêu để cá con xuống, đi về phía cậu, nắm lấy tay cậu: “Sắc mặt ngươi rất kém.”
“…!Cố Hoành nói gì với ngươi rồi?”

Tần Chiêu thực sự quá thông minh, cũng quá hiểu Cảnh Lê, liếc mắt một cái đã nhìn ra cậu khó chịu.
Cảnh Lê đột nhiên cảm thấy sống mũi hơi chua xót, cậu rủ mắt lắc đầu: “Không có gì.”
“Tiểu Ngư…”
“Thật sự không có gì.” Cảnh Lê cắt ngang lời hắn, “Ta…!Ta chỉ hơi mệt thôi.

Ta về phòng nghỉ ngơi một lát.”
Cậu nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Tần Chiêu, quay người bước ra khỏi phòng khách, đi tới hậu viện.
“Tiên sinh…”
A Thất ngừng việc đang làm, ngay cả cá con cũng nghi hoặc nhìn về phía Cảnh Lê rời đi, kéo ống tay áo Tần Chiêu: “Chá…!chá…”
“Ừ.

Cha con không đúng lắm.” Tần Chiêu gật đầu.
Ai đắc tội với tiểu phu lang nhà hắn nhỉ?
.
Lúc Tần Chiêu về phòng, trong phòng không có ai.
Hắn tìm cả trong lẫn ngoài, cuối cùng tìm thấy bóng dáng đỏ tươi trong hồ cá trong suốt trên bàn.
Hơn nửa người của cá chép vùi vào trong đống rong rêu rậm rạp và những viên đá cuội, chỉ để lại một cái đuôi nửa trong suốt khẽ lắc lư dưới đáy hồ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Tần Chiêu lắc đầu.
Nữa rồi.
Nhóc này mỗi lần không vui sẽ giấu mình trong nước.
Tần Chiêu ngồi xuống cạnh bàn, gõ vào thành bể cá: “Con trai ngươi còn chưa đầy một tuổi giờ cũng không còn trốn trong nước nữa rồi.”
Thân hình cá chép nhỏ run rẩy, lại vẫy đuôi bơi vào trong, giấu mình kỹ hơn.

Tần Chiêu không nhịn nổi khẽ cười: “Yên tâm đi, cá con vẫn còn đang chơi với A Thất ở ngoài.

Nhóc không thấy bộ dạng mất mặt này của ngươi đâu.”
Cảnh Lê: “…”
“Ta không buồn, ta ở đây ngủ một giấc thôi.” Cảnh Lê ngồi trước gương trang điểm.

Tần Chiêu lau tóc giúp cậu, lấy trâm cài búi tóc lên.
“Phải, ngươi đang ngủ.” Đầu ngón tay thon dài của Tần Chiêu xuyên qua từng lọn tóc của cậu, giọng nói dịu dàng, “Ngủ đã chưa?”
Cảnh Lê “ừm” một tiếng: “Tàm tạm.”
Tần Chiêu: “Vậy có có muốn đi dạo với ta không?”
Cảnh Lê chớp mắt.

Thời tiết ở phủ thành bắt đầu ấm lên từ giữa tháng hai, sức khỏe của Tần Chiêu cũng dần dần tốt lên.
Trước đây không lâu, cuối cùng đại phu cũng thở phào, bày tỏ Tần Chiêu có thể ra ngoài đi dạo dưới thời tiết tốt, còn giúp điều dưỡng sức khỏe.
Hôm nay nắng đẹp, thích hợp ra ngoài.
Cảnh Lê nói: “Vậy ta dẫn con đi thay đồ.”
“Không cần.” Tần Chiêu lấy áo khoác cho Cảnh Lê, “Ta muốn đi ra ngoài với ngươi thôi.”
Từ khi sinh cá con, Cảnh Lê và Tần Chiêu hiếm khi có có hội ra ngoài riêng với nhau.

Tần Chiêu không có gì kiêng kỵ, thoải mái nắm tay Cảnh Lên, hai người chậm rãi đi dọc theo đường chính ở phủ thành.
Không khí đầu xuân hơi lạnh, thế nhưng ánh nắng ấm áp không gắt, chiếu lên người rất ấm, dễ chịu vô cùng.
Đã lâu rồi Cảnh Lê không đi dạo phố thế này với Tần Chiêu, dần dần quên mất chuyện buồn phiền.

Hai người vừa ăn vừa chơi, đi dạo cả con phố, trong tay xách không ít đồ.
Cuối đường là một tiệm sách.
Tiệm sách này không nhỏ, khách ngoài cửa tiệm xếp một hàng dài.

Đây là nơi buôn bán nhộn nhịp nhất con đường này.
Tần Chiêu dắt Cảnh Lê vào trong, đúng lúc nhìn thấy một người ăn mặc như chủ tiệm đi ra, kêu lên với đoàn người đang đứng xếp hàng: “Quyển cuối cùng của Mộng Đàm đã bán hết.

Các vị khách quan có thể đến tiệm khác để tìm mua nó nhé.”
“Hết rồi? Ta cố tình tới từ ngoại thành để mua đó!”
“Đây đã là tiệm thứ ba rồi!”
“Mấy tiệm khác bán hết rồi.

Rốt cuộc bao giờ mấy người mới in thêm?”
“Chuyện…!Chuyện này không nói trước được.” Chủ tiệm khó xử, “Quyển sách này không phải do tiệm ta xuất bản, cũng không liên lạc được với tác giả.

Trong tiệm còn nhiều thoại bản khác, ngài xem quyển Xuân Tiêu tập này…”
Nhưng không ai nghe người nọ giải thích, mọi người mắng chửi vài câu.

Sau đó, không biết là ai la lên “Nghe nói tiệm sách Thành Nam còn hàng đó bà con”, khiến đám đông nhanh chóng giải tán.
“Ôi, mọi người đừng đi!”
Chủ tiệm cất cao giọng hét to, nhưng đáng tiếc hiệu quả quá nhỏ.
Trước cửa tiệm sách chỉ còn lại Tần Chiêu và Cảnh Lê.
Hai mắt chủ tiệm sáng rực, tiến lên đón tiếp: “Hai vị khách quan có muốn xem Xuân Tiêu tập không…”
Cảnh Lê không trả lời, Tần Chiêu hỏi: “Ông chủ, chuyện lúc nãy là sao vậy?”
Ông chủ thờ dài: “Họ muốn mua Mộng Đàm tiểu ký.

Mấy hôm nay quyển sách này bán rất chạy trong các tiệm sách lớn bé ở phủ thành.

Tiệm của ta vừa mới bán quyển cuối cùng.

Những vị khách này thấy không mua được nên tản đi hết.”

Tần Chiêu hỏi tiếp: “Sao lại thiếu hàng đến như vậy?”
“Khách quan vẫn chưa biết sao?” Chủ tiệm đáp, “Quyển này là do ông chủ Thường, chủ tiệm sách Tĩnh An xuất bản.

Nghe nói ông ấy phạm tội giết người, sáng sớm hôm qua đã bị quan phủ bắt rồi.

Nhiều người nhìn thấy lắm.”
Chủ quán: “Thoại bản này do ông chủ Thường phụ trách, cũng chỉ có ông ấy biết cách liên lạc với tác giả.

Ôi, nếu biết trước chuyện này thì lúc đầu ta nên mua mấy trăm bản.

Không biết sau này ông chủ Thường có còn mạng trở ra không.

Ngài thấy đó, chuyện này lớn như vậy…”
“Án mạng à…” Tần Chiêu khoan thai nói, “Theo luật pháp triều ta, giết người đền mạng.

E là…”
Con ngươi Cảnh Lê hơi động, theo bản năng nắm chặt tay Tần Chiêu.
Tần Chiêu như nghĩ ra điều gì, nhìn cậu, nói với chủ tiệm: “Quyển sách này ta mua.

Cám ơn.”
Giữa trưa, ánh mặt trời dần gay gắt hơn, hai người đi đến đình nghỉ mát bên bờ hồ nghỉ ngơi một chút.
Dưới ánh nắng, nước hồ phản chiếu từng làn ánh sáng lấp lánh, Tần Chiêu và Cảnh Lê ngồi cạnh nhau dưới mái đình, tiện tay lật đọc cuốn thoại bản vừa mua khi nãy.

Đọc rồi lại đọc, nhưng không nhịn được bật cười: “Câu chuyện này thật là…”
Cảnh Lê dựa vai hắn, nhỏ giọng hỏi: “…!Nó sao?”
“Quyển Xuân Tiêu tập này nói về một vị thân vương vung tiền như rác vì một tiểu quan nơi thanh lâu, giận dữ vì hồng nhan.” Tần Chiêu khép quyển sách lại, dở khóc dở cười, “Thật sự vớ vẩn.”
Cảnh Lê: “Hiện nay mọi người thích đọc kiểu thoại bản như vậy.”
“Không thiết thực.” Tần Chiêu phán xét, “Đường đường là một thân vương thì đầu óc sẽ không toàn là mấy thứ nữ nhi tình trường này, càng không thể vì một người tình cờ gặp mà xen vào chuyện người khác.”
“Ngươi nói đúng.” Cảnh Lê nhẹ nhàng đáp lại, “Vậy đừng đọc nữa.”
Tần Chiêu ôm cậu vào lòng, mỉm cười: “Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu người đó là ngươi thì chuyện không giống vậy nữa.”
Cảnh Lê chớp mắt: “Sao không giống?”
“Vì ngươi là phu lang của ta.” Tần Chiêu nghiêng đầu hôn lên má Cảnh Lê, dịu dàng nói, “Thân là phu quân, không phải nên làm tất cả mọi chuyện vì ngươi sao?”
Bàn tay Tần Chiêu vỗ nhẹ lên lưng cậu, nhỏ giọng nói: “Cho nên, ngươi thật sự không có gì để nói với ta sao?”
Cảnh Lê mím môi, chóp mũi hơi ê ẩm: “Ngươi nhận ra rồi sao…”
Tần Chiêu thấy cá nhỏ nhà mình như thế, hơi đau lòng nhưng cũng hơi buồn cười.
Đâu chỉ mình hắn, ngay cả cá con cũng nhận ra kìa.
Thế nhưng hắn không nói gì hết, chỉ yên lặng chờ đợi.
Cảnh Lê vùi đầu vào hõm vai của Tần Chiêu, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Hình…!Hình như ta làm sai một chuyện rồi…”
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Chiêu: Trời ấm rồi, nên để Quý gia phá sản thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.