Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi

Chương 40


Đọc truyện Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi – Chương 40


Beta: NKHA
~~~~
Vinh Tình nằm trong chốc lát rồi đột nhiên bật dậy.
Không được, hoàn toàn không ngủ được!
Anh ngồi trầm tư.
Rốt cuộc vì sao lại nằm mơ thấy giấc mơ này? Là do ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó sao.
Chẳng lẽ, trong lòng mình khả năng cảm giác được cái gì đó không đúng?
Càng nghĩ càng thấy sợ.
Vinh Tình vội vàng mở máy tính lên, anh suy nghĩ, rồi cẩn thận gõ một hàng chữ.
[Làm sao để bồi dưỡng một cái 1 mạnh mẽ?]
Nhấn enter!
Hai mắt Vinh Tình sáng ngời nhìn chằm chằm màn hình.
[Tăng cơ bắp! Giúp bạn trở nên mạnh mẽ hơn!]
[XX mạnh mẽ! Giúp bạn biến thành một người đàn ông mạnh mẽ!]
[Vợ không thỏa mãn, XX giúp bạn trở thành một người đàn ông XX mạnh mẽ! Từ đây vợ không còn một câu oán hận!]
……
Má!
Vinh Tình vô tình bấm X tắt giao diện.
A, thời đại internet vô dụng này!
Lẽ nào nhu cầu của tiểu thụ thì không phải là nhu cầu à!
Chị em trong giới nhiều như vậy! Thế nhưng lại không có một bài post nào thỏa mãn nhu cầu của chúng ta!
Hừ!
Lâm Kích chờ tới sau khi quay xong vẫn không nhận được tin nhắn của Vinh Tình.

Lúc tẩy trang, cậu lại nhịn không được nhìn thoáng qua, trên màn hình vẫn dừng lại tại cuộc gọi video như cũ.
Chẳng lẽ Vinh Tình phát hiện mình chụp lại toàn bộ một màn ảnh rớt xuống giường sao?
Nhưng mà, chắc không phải vậy đâu!
Lâm Kích trầm tư.
Lúc cậu chụp hình, Vinh Tình còn đang bò dậy trên mặt đất.

Sao anh ấy có thể thấy được?
Cậu nghĩ nghĩ, rồi thử gửi một tin nhắn cho Vinh Tình.
Không có ai nhắn lại.
Cũng hợp tình hợp lý thôi rồi cậu lại thử nhắn tin cho trợ lý Hà.
Quả nhiên trợ lý Hà cũng rất bận.
Lâm Kích cất điện thoại đi, có chút bất đắc dĩ.
Kỹ năng anh rể dạy đều rất tốt, nhưng vấn đề của cậu và anh rể lại không giống nhau.


Thân phận của Vinh Tình, còn có nghề nghiệp của anh ấy.

Cái này đã quyết định hai người bọn họ sẽ luôn không tìm được thời gian thích hợp.
Giống như hiện tại, dù cho cậu rất muốn xuất hiện trước mặt Vinh Tình, nhưng mà chuyện này không có khả năng.
“Cất kỹ điện thoại đi.

Nếu anh ấy nhắn tin tới thì nói cho tôi biết.” Lâm Kích đưa điện thoại cho A Lương rồi dặn dò một câu.
Mặt A Lương không biểu cảm gật đầu: “Không thành vấn đề anh Lâm.”
Tiểu Tinh hâm mộ nhìn thoáng qua, nhưng cái gì cũng không nói.

Dù sao thì A Lương xác thật đáng tin cậy hơn cô nhiều.
Thấy Lâm Kích lại tiếp tục vùi đầu gặm kịch bản, phảng phất như người bị phân tâm vừa rồi không phải cậu, trong lòng A Lương có chút bội phục.

Nói thật, tuổi tác của hắn lớn hơn Lâm Kích không ít.

Nhưng ở tuổi của Lâm Kích hắn vẫn còn là học sinh, cả ngày ngây thơ hồn nhiên ngoài học tập ra thì là chơi đùa.
Nhưng Lâm Kích lại không như vậy.
Chàng trai này tự ràng buộc bản thân đến mức làm hắn cảm thấy đáng sợ.

Mỗi ngày ngoài đóng phim ra thì trong thời gian nhàn rỗi của cậu hoặc là đang gặm kịch bản, hoặc là phụ giúp người trong đoàn phim một chút.
Ngoài ra, dù cho mỗi ngày quay muộn đến cỡ nào thì cậu vẫn duy trì thói quen rèn luyện thân thể hai tiếng!
Cái này cũng quá mức tự ràng buộc bản thân rồi!
Nhưng mà….
A Lương nhìn thoáng qua điện thoại trong túi.

Cho dù là vậy thì Lâm Kích cũng có lúc không thể tự ràng buộc bản thân được.

Ví dụ như, rõ ràng phải vội vàng đóng phim mới muốn chết, nhưng điện thoại vẫn luôn bật, còn bỏ bớt thời gian ra nhắn tin với Vinh tổng.
Hắn suy nghĩ một lúc, nhịn không được liếc mắt nhìn Tiểu Tinh một cái.

Không chừng thật sự bị cô ấy nói đúng rồi, hai người này là thật.

Mà đầu sỏ Vinh Tình lúc này lại đang trốn đi chơi rồi!
Trong lòng anh càng nghĩ càng cảm thấy giấc mơ kia không may mắn, Vinh Tình nhịn đau lấy ra tiền thưởng cho mèo, động viên trợ lý Hà giám sát hết mọi việc, còn bản thân thì trốn ra ngoài đi chơi.
Chơi một mình tất nhiên là không có gì hay!
Niềm vui phải được xây dựng trên nỗi đau của người khác!
Cho nên, Vinh Tình gọi ngay cho Tống Hiền, thậm chí anh còn lập một nhóm chat ba người.
Nhóm chat tên là “Biệt đội kiếm tiền không ngừng nghỉ”.
Lúc bị kéo vào Tống Hiền vẫn còn có chút khó hiểu.

Chopin buồn bã: [Đây là nhóm gì vậy? Sao lại để tên này?]
[Chopin buồn bã đã bị chủ nhóm đổi tên thành: “Tống Thái tử thê thảm”.]
[“Tôi muốn bay cao” đã gia nhập nhóm.]
[Tôi muốn bay cao đã bị chủ nhóm đổi tên thành: “Tiểu Cao tổng than thở”.]
Ông chủ Vinh vẻ vang: [Chủ nhóm thì làm sao? Có vấn đề gì sao? Kiếm tiền không thích sao?]
Tống Thái tử thê thảm: [Không phải, vì sao tên tôi lại như vậy?]
Tiểu Cao tổng than thở: [….!Mấy người đang làm gì vậy? Tống Thái tử? Tống Hiền? Vinh Tình cậu tạo nhóm sao?]
Ông chủ Vinh vẻ vang: [Đúng vậy, mang mấy cậu bay đi chơi, cơ hội tốt như vậy, mấy cậu không muốn sao?]
Ngón tay Cao Gia Hiên đặt trên bàn phím hơi chần chờ một chút.
Vinh Tình ở đầu bên kia giống như biết được suy nghĩ của hắn, nhanh chóng nhắn tin qua.
Ông chủ Vinh vẻ vang: [Ngày mai đi hội đấu giá của vua thuyền, hai người các cậu có muốn đi không?]
Hội đấu giá của vua thuyền?
Ngón tay Cao Gia Hiên thả lỏng.

Gần đây hắn đang đấu với đám con riêng kia đến đau đầu, có một miếng đất vốn dĩ đã là vật trong tay hắn, nhưng đám ngu xuẩn kia đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, ồn ào bát nháo vô cùng phiền phức nên hắn chỉ có thể bỏ qua.
Nhưng mà, hắn nghe được một ít tin tức ngầm.
Nghe nói nhân vật mấu chốt để bắt được miếng đất này cũng muốn tham gia hội đấu giá của vua thuyền này.

Chỉ là thân phận của hắn không đủ, tài sản cũng không đủ nên không lấy được thư mời.
[Biệt đội kiếm tiền không ngừng nghỉ]
Tống Thái tử thê thảm: [Ngày mai là đi hả? Tôi nói với ông già cái, nếu không anh gọi điện thoại cho ông ấy giùm tôi đi, được không?]
Vinh Tình chậc một tiếng.

Nhìn đi, đây chính là xót xa của phú nhị đại! Ra ngoài chơi còn phải nhờ người khác xin giùm!
Ông chủ Vinh vẻ vang: [Được rồi, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho ông ấy.]
Anh đợi trong chốc lát, rồi tag Cao Gia Hiên.
Ông chủ Vinh vẻ vang: [@ Tiểu Cao tổng than thở, cậu đâu rồi! Có đi không?]
Tiểu Cao tổng than thở: [Đi!]
Cao Gia Hiên siết chặt điện thoại.

Sao có thể không đi được! Đây là cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống đó!
Vinh Tình hài lòng.
Như này mới đúng nè.

Nếu phải bỏ tiền ra, thì sao có thể không mang hai người theo để cảm nhận một chút, cảm nhận xem anh dùng tiền xa hoa như thế nào! Cuộc sống nếu không tiêu tiền thì còn có niềm vui gì chứ!
Ông chủ Vinh vẻ vang: [Được, tôi ghi thêm tên của hai người, nhớ mang theo nhiều nhiều tiền.]
Hì hì, cho dù hai người đó có mang theo nhiều tiền cũng tuyệt đối không có khả năng so được với mình.

Tống Thái tử thê thảm: [Đại khái mang cỡ bao nhiêu tiền thì thích hợp? Trong thẻ của tôi hiện tại có mấy ngàn vạn, có thể mang theo được không?]
Đúng là kẻ nghèo chỉ có mấy ngàn vạn!
Quả thực làm người nghe muốn rơi lệ!
Vinh Tình suy nghĩ, vẫn là không đả kích Tống Hiền.
Ông chủ Vinh vẻ vang: [Mấy ngàn vạn thì có cách tiêu của mấy ngàn vạn, nhưng mấy thứ trong buổi đấu giá rất mắc, số tiền đó thật sự không đủ, tôi có thể cho cậu mượn một ít, tính theo lãi suất ngân hàng mà trả.]
Hì hì hì, không hổ là mình!
Vinh Tình hài lòng, không chừng thật sự còn có có thể kiếm được không ít tiền đó.

Tuy rằng là tiền là để tiêu nhưng mà có cơ hội kiếm thêm tiền thì sao lại không làm? Có ai ngại mình giàu bao giờ.
Một ngày sau.
Vinh Tình cố ý đi spa toàn thân trước một ngày, cả người như sáng lên.

Anh tỉ mỉ chọn một bộ cánh để ra trận bảo đảm vừa lên thuyền bản thân sẽ là người nổi bật nhất, sau đó anh mới thong thả ra ngoài, thuận tiện đi đón cái tên ngốc nghếch Tống Hiền kia.
Tống gia.
Tống Ngoại thấy Tống Hiền đi xuống lầu, hừ mạnh một tiếng trong mũi.

Tống Hiền rụt đầu, sau đó như suy nghĩ tới cái gì lại cây ngay không sợ chết đứng, ưỡn ngực đứng thẳng.
“Ba đã đồng ý cho con đi cùng Vinh Tình.”
Không thể nói không giữ lời được!
Người đổi ý chính là chó!
Tống Ngoại thấy dáng vẻ này của hắn lại càng thêm khó chịu! Sao ông lại sinh ra một tiểu tử thúi không có cốt khí như vậy? Sợ hãi rụt rè, một chút khí phách hăng hái của chính mình lúc còn trẻ cũng không có!
Ông khó chịu nhìn chằm chằm Tống Hiền một hồi lâu, mới dùng long đầu quải trượng gõ mặt bàn: “Lại đây.”
Bước chân Tống Hiền chần chờ.

Đây là muốn làm gì?
Thấy hắn chậm chạp không đi, Tống Ngoại hơi gằn giọng.
“Nhanh lên!”
Tống Hiền mặt mày xám xịt đi qua.
“Con lấy đồng hồ trong hộp đeo lên đi.”
Tống Ngoại khó chịu, ra hiệu Tống Hiền mở cái hộp vô cùng tinh xảo trên bàn ra.
“Đồng hồ? Nhưng con có rồi….”
Tống Hiền nói, lúc mở hộp ra hắn đột nhiên im bặt.
“Cho, cho con mượn sao?”
Đôi tay Tống Hiền run run cầm hộp, ai da, đây chính là cái mà ông hoàng đồng hồ vừa cho ra mắt năm ngoái, mất một năm mới có thể mua được, giá cả gần một ngàn vạn!
“Tiền đồ của con đâu!”
Tống Ngoại vừa nghe thấy liền giận sôi máu.
Thân phận ông là gì chứ! Cho con trai đồ còn nói là mượn?
“Đeo vào! Cho con đấy!”
Tống Ngoại thấy Tống Hiền vẫn còn bộ dạng không thể tin được, khó chịu nói thêm một câu.
“Coi như là quà sinh nhật cho năm nay, con có muốn hay không?”
Tống Hiền vội vàng đóng nắp hộp lại, “Muốn muốn muốn! Con muốn! Cảm ơn ba! Con đi đổi lại!”
Tống Hiền nói rồi nhanh chóng chạy lên lầu!
Đồng hồ tốt như vậy, một thân quần áo này của hắn không xứng! Hắn muốn đi đổi bộ cánh khác!
“Phi, không biết chỗ nào lại học được hành động thô tục này.”
Tống Ngoại buồn bực phỉ nhổ.

Cho nên tên nhóc này rốt cuộc là đột biến gen như nào mới biến thành tính tình như vậy?
Tống Hiền cầm đồng hồ, thay một bộ quần áo khác rồi vội vàng xuống lầu, trực tiếp chui vào bên trong siêu xe đậu ngoài Tống gia.
“Vinh Tình! Anh xem cái này đi!”
Vừa lên xe, Tống Hiền liền kìm nén không được đắc ý trên mặt, cố ý tạo dáng để lộ ra cổ tay.
“Anh xem trên tay tôi nè!”
Vinh Tình lười biếng quay đầu lại: “À, đổi trang bị mới? Ông Tống cho hả?”
Dám khoe giàu trước mặt papa?
Cậu chết rồi.
Vẻ mặt Tống Hiền cứng đờ: “Sao anh biết được?” Vì sao không thể là chính hắn tự mua!
Vinh Tình hừ một tiếng.
“Chỉ là một cái đồng hồ thôi mà lại khiến cậu vui vẻ như vậy.”
Anh nói, rồi tiện tay tháo cái đồng hồ trên tay xuống.
“Cho cậu mượn cái đồng hồ này chơi hai ngày đấy.”
Anh ném qua, Tống Hiền vội vàng tiếp lấy.
“Shhhh ——!”
Tống Hiền hít một ngụm khí lạnh.
“Cái này, này không phải là bản giới hạn chỉ có mười cái trên khắp thế giới sao, cái, cái này….”
Giá trị còn lớn hơn 3000 vạn đó!
Giọng nói của hắn run rẩy.
Vinh Tình hài lòng.
Tốt, papa thích cậu hiểu chuyện như vậy đấy.

Cho cậu mượn mang hai ngày đó!
“Không có gì, nhà tôi vẫn còn bảy tám cái giống vậy, nếu cậu thích thì tôi có thể cho cậu mượn.”
Nhưng mà phải thu phí!
Trọng điểm là phải trả tiền!
Cơ hội làm giàu không được phung phí!
Tống Hiền bị chấn động, hắn nhìn lại cái đồng hồ trên cổ tay mình, bỗng nhiên cảm thấy uể oải.

Trời hôm nay sao âm u thế nhỉ?
Khoảng cách giữa người với người sao lại xa như vậy chứ!
Tống Hiền thấy không vui!
Cao Gia Hiên ngồi bên cạnh nhìn Tống Hiền một cái, thầm nghĩ.

Đúng là đứa nhỏ ngốc.

Tới bây giờ rồi mà Tống Hiền còn ngốc nghếch như vậy, chẳng lẽ Tống Hiền không nhìn ra tính cách thật của Vinh Tình sao?
Vinh Tình chính là một tên cuồng khoe giàu!
Hơn nữa cái tên đáng chết này còn có nhiều tiền đến mức bọn họ không thể nói gì!
Nếu hắn có tiền nhiều hơn Vinh Tình một chút là tốt rồi!
Mặt Cao Gia Hiên không biểu cảm, nội tâm lại điên cuồng rít gào.

Đã giàu không bằng người ta thì thôi đi, còn phải trưng ra biểu cảm Vinh Vinh, anh thật giàu, đồ gà như tôi cảm thấy rất hâm mộ với Vinh Tình.
Cuộc sống đúng là không dễ dàng gì, vì để được cọ thư mời mà đường đường là tiểu Cao tổng như hắn, hôm nay cũng phải che lương tâm lại để kiếm sống.:).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.