Đọc truyện Xuyên Thành Bá Tổng Bắt Cóc Pháo Hôi – Chương 39
Tiểu Đồng là fans của Lâm Kích.
Cô là một người hâm mộ đã sáu năm và cũng là quản lý của một nhóm gồm hai ngàn người.
Từ lúc vẫn là thiếu nữ mãi cho đến khi đi làm, cô vẫn luôn có một loại nghẹn khuất không nói nên lời trong lòng.
Đó chính là, Lâm Kích mãi vẫn không nổi tiếng.
Nói thẳng ra thì Lâm Kích vừa có nhan sắc vừa có diễn xuất, nhưng mãi không nổi lên được mà vẫn phải đi quay mấy bộ phim dở tệ.
Cái này ai mà chịu nổi? Có thể nổi tiếng mới là lạ.
Nhưng năm nay là năm thoải mái nhất của cô.
Đầu tiên là Lâm Kích khẳng định được địa vị, sau đó chính là Lâm Kích rốt cuộc cũng xé rách mặt với người đại diện FW* kia!
(*FW: Phế vật.)
Còn đổi thành Cao nữ sĩ nổi danh trong giới! Đó chính là Cao nữ sĩ!
So với cái tên FW thì ra sức hơn nhiều!
Quả nhiên Lâm Kích nhà bọn họ vừa mới đổi người đại diện mới đã lập tức lấy được nam chính trong kịch bản mới của đạo diễn Thăng.
Còn lấy được một nhãn hiệu thời trang nam!
Cái tên FW kia có thể làm được sao? Hắn có thể sao!!! Tên gà như hắn có thể sao!
Hắn chính là một tên phế vật!
Tiêu phí ước hừng mười năm của Lâm Kích bọn họ!
Vừa tan làm, cô liền kích động mở nhóm chat ra.
[Quảng cáo mới cùng vai nam chính!!! Mọi người đã biết chưa?]
Nhóm chat lập tức bị spam kín màn hình.
Khắp màn hình đều không dám tin tưởng được.
[Chị Đồng, đây là thật hả???]
[Trời ơi, tôi cứ tưởng mình đang nằm mơ! Vậy mà là sự thật?]
[Chị Đồng, chị Cao đã xác nhận rồi sao? A a a a a a! Dù sao cũng mong là sự thật!!!]
Đầu ngón tay của Tiểu Đồng gõ ra hư ảnh trên bàn phím.
[Là sự thật! Đã được xác nhận rồi!]
[A a a a a a a a a!]
[A a a a a a a chị em chúng ta cùng nhau gáy!!!]
[QAQ quá tuyệt vời! Tôi bỗng nhiên muốn khóc, má!]
[Mười năm bị phủ bụi! Tôi muốn khóc! QAQ, Lâm Kích của chúng ta hết khổ rồi!!!]
Tiểu Đồng một bên khống chế tình hình, một bên cũng lặng lẽ lau nước mắt.
Ai mà không khóc chứ?
Các fan bị phủ bụi đã lâu, cuối cùng cũng chờ được mùa xuân đến!
Mùa đông lạnh đã qua rồi!
Cái tên Lâm Kích dạo gần đây đã bò lên hot search hai ba lần.
Tuy rằng không sánh bằng lưu lượng lớn hơn nhưng hot search của cậu vẫn làm nhiều người dần dần nhớ tới quá khứ trước kia.
Không ít người qua đường sôi nổi cảm khái một câu.
“Ôi chao, người này không phải là đứa nhỏ từng xuất hiện trong TV sao? Đã lớn như vậy rồi à?”
Sau đó chính một ít nhiệt độ tiềm tàng dần dần hóa thành lưu lượng chân thật.
Cùng lúc đó bắt đầu kế hoạch tuyên truyền.
tuyệt đối được coi là tác phẩm nổi tiếng trong số những đoàn phim lúc bấy giờ.
Trong đó không thể không nói đến 3000 vạn của Vinh Tình.
Vốn dĩ đạo diễn Ngưu cũng có tiền, hơn nữa nam chính là Lâm Kích, thù lao đóng phim trên thực tế còn thấp hơn Tiêu Tử Kỳ, ông có nhiều tiền mà lại không có chỗ tiêu nên dùng toàn bộ vào việc tuyên truyền.
Người phụ trách cầm một khoản tiền lớn trong tay cơ hồ là dùng hết số tiền đến cực hạn.
Khắp nơi đều là tuyên truyền của , hơn nữa đoàn phim còn đi đến các thành phố lớn tuyên truyền, có thể nói là chưa phát sóng mà đã hot.
Tương tự, mấy diễn viên chính trong đoàn phim cũng bận rộn không thôi.
Trừ Lâm Kích đã ký hợp đồng nam chính.
Động tác của đoàn phim nhanh chóng, mấy ngày sau đã tổ chức nghi thức bấm máy, Lâm Kích cũng không thể không đi theo đoàn phim nên căn bản là không chừa ra được thời gian để chạy theo tuyên truyền cùng đoàn phim.
Hôm nay, sau khi tham gia gameshow ở một đài truyền hình, rốt cuộc cũng có người nhịn không được nói.
“Mệnh của Lâm Kích cũng thật tốt, chỉ cần thoải mái đóng phim là được, chỗ nào giống chúng ta, phải chạy đi tuyên truyền đến gãy chân.”
Hắn chỉ thuận miệng lẩm bẩm nhưng lại không nghĩ rằng, buổi tối hôm đó những lời này đã bị viết thành #Lâm Kích đùa giỡn đại bài? Bất mãn với đoàn phim, không xuất hiện bóng người ở buổi tuyên truyền.#
Tiếng nhắc nhở vang lên, Hà Khiêm mang theo một thân hơi nước đi ra khỏi phòng tắm.
“Meo~”
Điềm Đậu ngẩng đầu, ngồi xổm trước cửa phòng tắm đợi, cái đuôi cọ tới cọ lui mắt cá chân Hà Khiêm, thật sự dính người.
“Không sợ sẽ ướt lông của con sao? Vậy mà lúc tắm rửa lại chạy trốn còn nhanh hơn gió nữa.”
Hà Khiêm cười một tay nâng nó lên, một bên thuận tay cầm điện thoại đặt ngay của lên nhìn thoáng qua.
“Để xem thử papa lại có chuyện gì phải làm đây.”
“Meo!”
Điềm Đậu mềm như bông cuộn lại thành một cái bánh mèo trong lòng bàn tay y, híp mắt cọ cọ lại liếm ngón tay y, bộ dáng làm nũng làm Hà Khiêm chỉ có thể cưng chiều mà vuốt đầu nhỏ của nó.
Hà Khiêm nhanh chóng xem qua một lần rồi cười.
“Điềm Đậu, năm nay tiền của con có lẽ sẽ không thiếu rồi.”
Nhìn dáng vẻ của vị Lâm tiên sinh kia còn rất biết trêu chọc phiền toái.
“Ngoan, để papa mở đồ hộp cho con rồi papa làm việc kiếm tiền, được không?”
Ngón tay Hà Khiêm vuốt ve má Điềm Đậu rồi bế nó lên hôn, mỉm cười thương lượng.
Cái đuôi Điềm Đậu lắc lắc, đôi mắt nhìn hắn trong chốc lát mới mềm mại kêu một tiếng meo.
“Thật ngoan~”
Hà Khiêm mở một cái đồ hộp đặt bên cạnh bàn, dung túng nói.
“Con ở chỗ này ăn đi, papa đợi con.”
Có mèo ở bên cạnh, cho dù có phải tăng ca lúc nửa đêm thì y cũng không cảm thấy nhàm chán.
Hà Khiêm nhanh chóng mở máy tính liên hệ cùng Cao nữ sĩ.
Cao Ninh cũng vừa mới bị đánh thức, bộ phận xã giao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động trên mạng phát hiện có chuyện không đúng nên lập tức liên hệ cô.
Cô mặc áo ngủ ngồi trước máy tính, nhanh chóng gõ chữ.
“Tôi đã cho người đi tra cái IP này, hẳn là rất nhanh sẽ có kết quả.”
Hà Khiêm hơi nhướng mày.
Hợp tác với vị Cao nữ sĩ này thật ra cũng làm người khác thoải mái.
“Tôi đã biết, tôi sẽ để Vinh thị giúp một chút.”
Cao Ninh nhìn qua, vẫn nhịn không được chậc một tiếng.
Vinh tổng đối xử với Lâm Kích thật sự đúng là không tồi.
Hai người chỉ huy nhân lực trong tay, không bao lâu liền có tin tức mới truyền tới.
Là một người vô danh tiểu tốt trong đoàn phim.
Tuổi tác hắn không tính là quá lớn, có lẽ là tuổi trẻ nóng tính nên có chút ghi hận chuyện Lâm Kích không cần tới tham gia tuyên truyền trong lòng.
Ngược lại còn rất ngây thơ.
Có kết quả, Cao Ninh cùng Hà Khiêm nhanh chóng liên thủ bắt đầu một loạt chèn ép.
Có người trong giới chú ý đến, nhịn không được lặng lẽ líu lưỡi.
Thực lực của đội xã giao sau lưng Lâm Kích thật lợi hại.
Cao Ninh trực tiếp gửi một email tới hòm thư của người đại diện của diễn viên kia, hung hăng dọa nạt một phen.
Đáng tiếc là không được thấy bộ dạng kinh hoảng thất thố của diễn viên kia.
Hà Khiêm thong thả lấy lược chải lông cho Điềm Đậu đã ăn uống no đủ đang nằm trên đầu gối, y cười cười.
“Vị Cao nữ sĩ này ngược lại là người có mắt nhìn hiếm thấy trong giới.”
Dựa theo kiến thức của y, gặp phải tình huống như vậy, nếu không biết dẫm đạp thuận tiện dọa dẫm một cái thì tuyệt đối là hiếm thấy.
“Vẫn là quá lương thiện.”
Gương mặt của người trên màn hình mang theo tươi cười nhưng trong xương cốt lại hiện ra sự lạnh lùng.
Y lại hạ vài mệnh lệnh.
Không bao lâu sau, đoàn đội to lớn của Vinh thị liền dựa theo mệnh lệnh của y tìm được phốt của diễn viên này gửi qua đây.
Hà Khiêm cười cười, phân mấy thứ đó vào một thư mục trong máy tính.
Tiêu đề chính là Vinh Tình – [Lâm Kích].
Chuyện này chỉ bị người khác nhắc tới trong đêm khuya một chút như vậy, sau đó cứ như phù dung sớm nở tối tàn không hề để lại bọt nước.
Mà trong tay Hà Khiêm, phốt của thành viên đoàn phim lại có thêm một cái.
Chỉ còn chờ nhiệt độ của đợt tuyên truyền qua đi, thì sẽ đến tìm phiền toái cho từng người.
Vinh Tình mơ thấy ác mộng.
Anh mơ thấy Lâm Kích.
Bọn họ đang chạy trên bờ cát, bọt sóng rất trắng nhưng kém hơn nụ cười của Lâm Kích.
Hàm răng kia trắng đến mức mắt anh cũng thấy hoảng, trái tim rối loạn.
Sau đó anh chạy tới đánh lên ngực Lâm Kích.
Lâm Kích hơi ưỡn ngực cười ái muội nhìn anh.
Trong mơ, Vinh Tình mang theo Lâm Kích đến gần rừng cây.
Sau đó, Lâm Kích thay qua một thân quần áo hoang dã.
Trên mặt có đồ án thần bí, làn da biến thành màu đồng, chỉ có bộ phận quan trọng là dùng một cái váy cỏ miễn cưỡng che lại.
Vinh Tình sờ khóe miệng, nước miếng làm ướt một vũng.
Anh vừa định nhào lên liền nhớ tới phong ấn đáng chết ở phía dưới, nấm còn chưa lên đã lập tức héo.
Lâm Kích vẫy tay với anh.
“Tới đi, đây là trong mơ, anh có thể.”
Vinh Tình chấn động!
Vinh Tình vô cùng vui mừng!
Đúng vậy! Đây là trong mơ!
Anh có thể!
Vinh Tình hưng phấn đến mức kêu lên rồi nhào tới mãnh liệt.
Giây tiếp theo, gương mặt tràn đầy nam tính của Lâm Kích bỗng nhiên trở nên vô cùng thanh tú.
“Anh nhẹ chút nha~”
Nha~~~
Nha~~
Nha~
Nhão như bùn vậy!
Trả 1 mạnh mẽ tuyệt vời lại cho ông đây!
Cậu đừng tới đây a a a a a a!
Rầm!
Vẻ mặt Vinh Tình đau đớn bò dậy từ dưới giường.
Thì ra là mơ.
Vinh Tình nằm trên giường ngơ ngẩn.
Anh yên lặng đắp chăn lại, sau đó suy nghĩ một chút rồi lại lặng lẽ sờ phía dưới.
Chậc, may quá, phong ấn vẫn còn.
Chỉ là một giấc mơ, tiểu chó săn của anh sao có thể biến thành một người lẳng lơ như vậy được!
Đó là 1 rất mạnh mẽ! Chắc chắn là vậy!
“Mơ thấy ác mộng?”
Điện thoại đặt ở đầu giường bỗng nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc, Vinh Tình mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Đúng rồi, tối hôm qua papa mất ngủ, sau đó lại gọi điện thoại cùng tiểu chó săn.
Nhưng mà bây giờ đã là buổi sáng rồi, sao tiểu chó săn vẫn còn ở đây?
“Cậu vẫn luôn giữ video à?”
Vinh Tình cuộn tròn trong chăn cầm điện thoại, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Lâm Kích đang uống nước, nghe vậy ngược lại còn rất thành thật trả lời.
“Tôi vẫn luôn giữ điện thoại, nhưng mà anh yên tâm đi, không có người thấy đâu.”
Vậy là tốt rồi!
Vinh Tình thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Từ từ….!Mặt anh dại ra.
Không đúng!
Vẫn luôn giữ điện thoại?
Vậy bộ dạng rớt xuống giường ngu ngốc vừa rồi của papa chẳng phải là bị thấy rồi sao a a a a a a!
Lâm Kích vặn nắp bình, đang định nói chuyện cùng Vinh Tình liền thấy vẻ mặt bi phẫn của anh.
Đây là làm sao vậy?
Cậu khó hiểu: “Anh mơ thấy một cái gì đó vô cùng đáng sợ sao?”
Vinh Tình nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát.
Nghĩ tới nội dung trong mơ kia, không nhịn được run rẩy.
Còn không phải là vậy à!!!
Quả thực chính là ác mộng đáng sợ nhất lịch sử!
Má!
Từ mạnh mẽ biến thành lẳng lơ, nghe rợn cả người!
Càng nghĩ anh càng quấn chặt mình trong chăn, ánh mắt mang theo một chút lên án.
Lâm Kích hơi giật mình, “Có liên quan đến tôi?”
Vinh Tình chậm rãi gật đầu.
Trừ cậu ra, còn có ai có thể tác động đến tiếng lòng của papa như vậy!
Anh suy nghĩ, rồi lại suy nghĩ.
Sau đó nặng nề nhìn Lâm Kích.
“Đồng ý với tôi, tuyệt đối trong lúc nói chuyện không được dùng chữ “nha” được không?”
Anh không muốn nghe thấy chữ này lần nữa!
Chữ “nha” này đừng hòng xuất hiện trong cuộc sống của anh!
Mày đã bị papa tiêu diệt!
Hủy diệt đi!!!
Chữ “nha”?
Lâm Kích càng nghĩ càng không hiểu được.
Chỉ là, cậu nhìn gương mặt Vinh Tình tràn ngập tức giận, chậm rãi gật đầu.
Một chữ cái mà thôi, cùng lắm thì về sau lúc nói chuyện cậu chú ý một chút là được.
“Được.”
Nghe thấy câu trả lời của cậu, Vinh Tình cuối cùng mới yên tâm.
Tốt, chữ “nha” này không có khả năng xuất hiện trong sinh mệnh của papa nữa rồi!
An tâm!
Sau đó anh quyết đoán tắt video.
Đùa gì chứ bị tiểu chó săn thấy mình ngã xuống giường chỉ có thể có một lần như vậy!!!
Còn ngại không đủ mất mặt sao!!!.