Xuyên Sách Làm Nữ Phụ Số Tàn

Chương 45


Bạn đang đọc Xuyên Sách Làm Nữ Phụ Số Tàn – Chương 45


Trên đường tuyết rơi dày đặc, chốc lát đã khiến giao thông của thành phố A ùn tắc, kẹt xe không di chuyển được nữa.
Dĩnh Dĩnh ngồi trong xe với hai bàn tay dính đầy máu mà run cầm cập.

Tuy có hơi ấm từ điều hoà trong xe tản ra nhưng cũng không làm cô ngừng lạnh được.

Chắc có lẽ bây giờ cô không lạnh bên ngoài mà là lạnh từ bên trong trái tim của cô.
Bách Lý Hồng ngồi bên cạnh nhìn bộ dạng hiện giờ của Dĩnh Dĩnh mà thấy xót xa vô cùng, muốn mở miệng an ủi cô mấy câu mà không biết phải nói như thế nào.

Vì chính bản thân Bách Lý Hồng hiện giờ cũng đang lo lắng cho chú nhỏ của mình trong lòng.
Bách Lý Hạ ngồi ở ghế lái phụ đằng trước, sắc mặt sa sầm.

Ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía trước mà âm thầm thở dài.

Sinh mạng của em trai mình hiện giờ đang treo lơ lửng trên lưỡi dao của thần chết.

Trong nhà ông luôn là người giữ được bình tĩnh tốt nhất.

Nhưng trong tình cảnh hiện tại ông lo lắng bồn chồn không yên.

Khi nghe tin Bách Lý Vũ và em dâu gặp nạn trên núi, ông đã tức tốc mang người lên núi.

Rốt cuộc cũng đã đón được em dâu và con gái bình an xuống núi.

Còn em trai thì bị thương rất nặng đã được trực thắng đưa đi trước rồi.
Chuông điện thoại vang lên cắt ngang mạch suy nghĩ của Bách Lý Hạ, ông vội vàng nghe điện thoại.

Sau khi cúp máy ông quay đầu lại thông báo: “Tiểu Vũ đã tới bệnh viện an toàn rồi, hiện tại đã vô phòng cấp cứu.”
Cả quãng đường đi đến bệnh viện Dĩnh Dĩnh không nói một câu nào.

Sau khi đã đến nơi cô cùng mọi người tức tốc chạy một mạch tới cửa phòng cấp cứu.
Trang Hạ và Hoắc Bảo đang thất thần đứng chờ bên ngoài, trên áo quần cả hai đều dính đầy máu của Bách Lý Vũ.
Dĩnh Dĩnh cả người dơ bẩn nhếch nhác đi đến trước mặt Trang Hạ và Hoắc Bảo cúi đầu giọng nghẹn nghào nói hai tiếng: “Cảm ơn.”
Đúng vậy trong lúc cô đang tuyệt vọng khóc lóc gào thét.


Vô năng vô dụng ôm chặt Bách Lý Vũ trong tay ở dưới cái hang tối om đó thì đã may mắn được Trang Hạ và Hoắc Bảo kịp thời phát hiện cứu lên.
Hoắc Bảo đã dẫn theo rất nhiều cảnh sát để tìm kiếm Bách Lý Vũ và Dĩnh Dĩnh.

Khi phát hiện hai người rớt xuống một cái hố sâu, anh không chừng chừ liền nhảy xuống.

Lại nhìn thấy Bách Lý Vũ đang thoi thóp hơi tàn anh liền hoảng hốt.

Đợi phía trên thả dây thừng xuống, anh đã cõng Bách Lý Vũ lên lưng mà trèo lên trên trước.

Sau đó giao cho Trang Hạ sơ cứu rồi nhanh chóng đưa lên trực thăng tức tốc bay về bệnh viên ở thành phố A để cấp cứu.
Dĩnh Dĩnh thờ thẫn ngồi bịch xuống hàng ghế dài màu xanh dương trước cửa phòng cấp cứu.

Đầu óc cô dường như đang trên mây.

Cô nhìn ánh đèn cấp cứu trên cửa mà cứ tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Nhưng cô vẫn còn nhớ rõ ràng lúc đó là mấy viên đạn đang bay tới, anh đã nhào ra ôm chầm lấy cô nằm xuống, dùng cơ thể bằng máu thịt của mình để đỡ đạn thay cô.
Dĩnh Dĩnh dựa lưng vào vách tường trắng tinh của bệnh viện, trong đầu hồi tưởng lại ký ức lúc đó kìm không được nước mắt đang tuôn ra, mà giơ tay lên che mặt.
Lúc này mọi người đã tới đông đủ.

Ngoại trừ Dương Cao Lãng, Dương Hạc Hiên, Lương Tây Tranh cùng cô gái Trang Hà đi theo đến bệnh viện, thì phía bên này Bách Lý Nguyệt và Bách Lý Ngạn biết được cũng đã lập tức chạy đến.

Khiến cho hành lang trước cửa phòng cấp cứu chật kín người.
Phía bên ngoài còn đang có cảnh sát cùng vệ sĩ canh chừng túc trực đi qua đi lại, để ngăn chặn cánh nhà báo phóng viên nghe được tin tức mà chạy tới ầm ĩ.
Đây là lần thứ bốn Dĩnh Dĩnh tới bệnh viện sau khi cô xuyên hồn đến thế giới này.

Ánh mắt cứ nhìn lên bảng đồng hồ điện tử được treo bên ngoài cửa cấp cứu.

Con số trên đó cứ nhảy liên tục không biết bao giờ mới dừng lại.

Hai tiếng đồng hồ lặng lẽ trôi qua, rồi đến năm tiếng đồng hồ, rốt cuộc cho đến khi bảng đồng hồ dừng lại ở mốc thời gian, mười một tiếng hai mươi bốn phút thì cửa phòng cấp cứu mới được mở toang ra.
Dĩnh Dĩnh vội vàng đứng dậy hỏi bác sĩ:
“Anh ấy sao rồi?”

Bác Sĩ bỏ khẩu trang xuống rồi mới nói:
“Bệnh nhân hiện tại đã vượt qua cơn nguy kịch, tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.

Nhưng vết thương khá sâu, mất máu rất nhiều.

Thời gian đưa đến bệnh viện cấp cứu lại chậm trễ cho nên bệnh nhân vẫn đang trong tình trạng hôn mê sâu.

Phải mất hai, ba ngày nữa mới tỉnh lại được, trước mắt cứ dưỡng bệnh cho tốt thì sẽ không sao nữa.”
Dĩnh Dĩnh thở phào một hơi: “Cảm ơn bác sĩ.”
Sau đó y tá liền đẩy Bách Lý Vũ ra khỏi phòng cấp cứu.
Dĩnh Dĩnh đi đến trước giường bệnh của anh.

Ánh mắt long lanh ánh nước nhìn về phía anh đang nằm mê man.
Cô định đưa tay sờ lên mặt của anh nhưng lại phát hiện ra bàn tay của mình quá dơ bẩn cho nên rụt tay lại nói: “Anh mau tỉnh lại đi.

Đợi anh tĩnh lại rồi chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện mong ước của anh.”
Dứt câu Dĩnh Dĩnh liền ngất xỉu.
———–
Đến chiều ngày hôm sau Dĩnh Dĩnh mới tỉnh lại, còn Bách Lý Vũ thì vẫn hôn mê sâu.
Sau khi chờ cảnh sát đến lấy lời khai xong, Dĩnh Dĩnh liền rời khỏi giường bệnh trước sự phản đối kịch liệt của Bách Lý Hồng, mà chạy tới túc trực bên giường bệnh của Bách Lý Vũ.
Dĩnh Dĩnh cố chấp ngồi lì bên cạnh giường bệnh của Bách Lý Vũ không rời nữa bước.
Cả đêm hôm đó cô túc trực bên cạnh Bách Lý Vũ mà không hề chợp mắt vì sợ anh tỉnh lại, mãi đến khi trời gần sáng cô mới ngủ gà ngủ gật.

Nhưng vì lo cho anh, cho nên cứ ngủ gật khoảng mười mấy phút cô lại giật mình tỉnh dậy.
Tới sáng ngày hôm sau cô mới chịu nghe lời khuyên của chị hai Bách Lý Nguyệt mà về nhà tắm rửa thay đồ.

Sau đó ăn một bữa no nê rồi nhanh chóng chạy tới bệnh viện chăm sóc cho Bách Lý Vũ.
Đêm hôm nay Dĩnh Dĩnh vẫn như cũ không hề chợp mắt cho đến tận sáng.

Xác định hôm nay anh vẫn không tỉnh lại.


Dĩnh Dĩnh mới thất vọng gục mặt xuống giường của anh mà nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Có lẽ đã hình thành thói quen cho nên ngủ được một lúc cô lại theo bản năng giật mình tỉnh dậy ngẩng đầu lên nhìn, liền trông thấy Bách Lý Vũ đang nhìn cô.
Không biết anh đã tỉnh dậy từ khi nào? Không biết anh đã nhìn cô như vậy bao lâu rồi?
“Anh tỉnh rồi hả?” Dĩnh Dĩnh đỏ mắt hỏi.
Bách Lý Vũ hơi gật đầu, rồi muốn ngồi dậy.
Dĩnh Dĩnh hốt hoảng ngăn cản anh ngồi dậy nói:
“Anh đừng động, cẩn thận đụng phải vết thương đấy.

Bác sĩ nói vết thương anh rất nặng, phải nghĩ dưỡng thật tốt.”
Bách Lý Vũ nhìn cô một lát rồi gật đầu hỏi:
“Đám người Dương Cao Lãng sao rồi?”
Dĩnh Dĩnh nói: “Mọi người đều an toàn.

Còn bọn cướp thì bắt sống được ba tên, bốn tên còn lại chống cự chạy trốn liền bị cảnh sát bắn chết.

Bọn chúng là tập đoàn tội phạm buôn ma tuý xuyên quốc gia, đang bị truy nã quốc tế.”
Cô vừa nói xong thì cửa phòng bệnh lại được mở ra bác sĩ và y tá liền tiến vào thăm khám kiểm tra vết thương cho Bách Lý Vũ.
Dĩnh Dĩnh an phận đứng dậy đi ra bên ngoài chờ đợi.
Tin tức Bách Lý Vũ đã tỉnh lại được truyền đi rất nhanh.
Ông bà cụ Bách Lý tuổi đã cao, vì sợ ông bà sẽ không chịu nổi đả kích này nên mọi người quyết định giấu nhẹm ông bà cụ.

Nhưng thời sự báo đài đưa tin rốt cuộc ông bà cụ cũng đã biết.

Cho nên bây giờ khi biết được Bách Lý Vũ đã tỉnh lại ông bà cụ mới thở phào nhẹ nhõm.
Vì tình hình sức khoẻ của Bách Lý Vũ chưa ổn định.

Cho nên liền hạn chế số người ra vào thăm bệnh.
Đến chiều Bách Lý Hồng mang cơm tới cho Dĩnh Dĩnh xong, định ngồi ở lại một lát thì bị Bách Lý Vũ chê ồn ào đuổi ra về.
Từ khi Bách Lý Vũ tỉnh dậy cho đến bây giờ Dĩnh Dĩnh vì mừng quá mà chưa ăn gì cả, nên cô đứng dậy xách hộp cơm đến bày ra hỏi:
“Anh đói chưa?”
Bách Lý Vũ hơi hơi gật đầu.
Dĩnh Dĩnh đưa tay sờ lên mặt anh mỉm cười rồi nói:
“Bây giờ anh chỉ được ăn cháo và canh xương bò hầm mà thôi.” Nói xong cô nhanh nhẹn kéo cái bàn trên giường bệnh của anh ra, rồi bưng một bát cháo trắng để lên trên đó, kế tiếp là bát canh nóng hổi còn bốc ra hơi khói, đặt muỗng xuống bên cạnh bát cháo rồi nói tiếp: “Anh ăn đi.”
Bách Lý Vũ sắc mặt nhợt nhạt bình tĩnh nhìn cô một hồi lâu không cử động.

Trên mặt anh đã xuất hiện vài tia bất mãn.

Sau đó anh liền nhắm mắt lại nghiên đầu sang một bên:

“Anh ngủ tiếp đây.”
Dĩnh Dĩnh khó hiểu bĩu môi nhìn Bách Lý Vũ:
“Anh không đói hả?”
“Không đói.”
Dĩnh Dĩnh dường như đã hiểu, không muốn quấy rầy giấc ngủ của anh bèn hiểu chuyện nói: “Vậy anh ngủ tiếp đi, khi nào đói thì dậy ăn cháo.”
Nhưng cô vừa dứt câu thì Bách Lý Vũ mở mắt ra nhìn cô.

Trong ánh mắt hằn lên mấy tia phẫn uất gọi tên cô.
“Trương Dĩnh Dĩnh.”
Dĩnh Dĩnh không hiểu gì trả lời: “Hả.”
“Anh đang bị thương thì làm sao mà tự ăn được? Em như vậy mà gọi là chăm sóc bệnh nhân sao?”
Dĩnh Dĩnh: “Tay anh đâu có cụt hay què làm sao mà tự ăn không được?”
“Dĩnh Dĩnh em đúng là người vô lương tâm.”
Dĩnh Dĩnh cười khẽ: “A….em quên mất.

Xin lỗi anh.” Nói xong cô liền đỡ anh ngồi dậy.
“Xin lỗi anh! Bây giờ em sẽ đút cho anh ăn, em tuyệt đối sẽ chăm sóc anh thật tốt.

Anh cứ yên tâm mà tịnh dưỡng.”
Bách Lý Vũ giây phút này mới cảm thấy hài lòng liền há miệng đón nhận muỗng cháo mà cô đưa tới, từ từ nuốt xuống bụng rồi mới thở dài giọng nghi ngờ hỏi: “Em ngốc như vậy? Liệu có thể an tâm tin tưởng được không?”
Dĩnh Dĩnh gật đầu đảm bảo: “Có thể tin tưởng, hoàn toàn có thể tin tưởng.”
“Hazzzz…..Cũng không còn cách nào khác…Anh bất đắc dĩ tạm thời tin tưởng giao tính mạng mấy ngày tới vào tay em vậy!”
“Nếu anh lo lắng đến vậy thì em gọi y tá vào đút cho anh ăn? Mấy ngày tới cũng để y tá chăm sóc cho anh.

Như vậy anh có thể yên tâm mà dưỡng bệnh rồi.”
Bách Lý Vũ: “Không được.”
Dĩnh Dĩnh: *…*
“Chứ bây giờ anh muốn sao? Thật khó hầu hạ mà…”
“Muốn em….Anh chỉ muốn một mình em chăm sóc cho anh mà thôi.” Bách Lý Vũ nói xong liền mặc kệ bản thân đang có vết thương, cử động bàn tay lưu manh sờ lên eo Dĩnh Dĩnh miết nhẹ vài cái, rồi dần dần di chuyển xuống mông của cô.
Anh ta lại bắt đầu dở thói vô lại rồi? Dĩnh Dĩnh mắt lườm liếc Bách Lý Vũ nhưng tay vẫn thuần thục đút cháo vào miệng của anh.
Dĩnh Dĩnh nhìn thấu rõ ý đồ xấu xa của Bách Lý Vũ, nhưng cô nể tình anh đang bị thương mà để mặc anh làm càn.
Cô âm thầm tự nhũ trong lòng phải nhẫn nhịn.
Bách Lý Vũ bị đạn bắn trúng là vì mình, anh ta đang bị thương, mày không nên dùng vũ lực thô bạo với anh ta được.

Dĩnh Dĩnh mày phải nhịn xuống không được mở miệng chửi.
Mày cũng đã hứa là quãng đời còn lại sẽ hết lòng yêu thương anh ta rồi!
Chỉ là một chút ngang ngược thôi mà, đợi Bách Lý Vũ khoẻ lại rồi, cô nhất định sẽ đấu võ mồm với anh một trăm hiệp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.