Bạn đang đọc Xuyên Sách Làm Nữ Phụ Số Tàn – Chương 44
Lập tức cả bảy tên cướp đều nhanh như chớp cầm lấy súng đứng dậy nhắm qua hướng đạn bay tới mà bắn.
Nhưng không đợi bọn chúng kịp bóp cò bắn thì đã có một làn mưa đạn bay tới hạ gục ba tên cướp đang đứng gần Dĩnh Dĩnh nhất.
Biết người cứu mình đã xuất hiện Dĩnh Dĩnh nắm bắt thời cơ bọn cướp đang hoảng loạn mà rối đội hình, liền nhanh chóng lựa chọn một thân cây gần nhất với hướng đạn mà phe mình bắn ra, lao thật nhanh chạy tới đó lẩn trốn.
Tuy là đạn cao su nhưng Bách Lý Vũ và Lương Tây Tranh cùng Dương Cao Lãng đều là dân lão luyện trong làng bắn súng.
Dĩ nhiên đều lựa chọn nhắm vào chỗ hiểm nhất của đối thủ mà bắn bách phát bách trúng hạ gục.
Đạn cao su tuy không đoạt được tính mạng của chúng nhưng bắn vào những nhược điểm chí mạng đó cũng đủ gây nên thương tích lớn khiến bọn chúng bất tỉnh nhân sự.
Làn đạn cao su tiếp tục thay đổi hướng bay đến từ tứ phía ở mọi nơi khiến bọn cướp hoang mang như rắn mất đầu mà nấp ra sau phía thân cây, nhìn vị trí của kẻ địch bắn ra cứ thay đổi liên tục, bọn chúng không biết đâu mà lần.
Cho nên không dám hành động khinh suất.
Bọn cướp đang đứng ở chỗ sáng, đám người Bách Lý Vũ thì đang lẩn trốn ở chỗ tối nên hoàn toàn nắm giữ ưu thế thượng phong.
Tên cầm đầu lúc này mới chợt nhớ tới mình đang có con tin thì vội xoay mắt đi tìm thì đã quá muộn màng.
Dĩnh Dĩnh giống như một con dúi lớn thoắc ẩn thoắc hiện rút cổ bò chường lẩn trốn sau những thân cây to khi làn đạn như mưa bay ra từ hai bên.
Trái tim của cô đập như trống nổ xém rớt ra ngoài mấy lần, nhưng cô đã gan dạ nhanh chóng nhặt lại, nhét cả vào bên trong rồi liều mạng mạng trốn ra phía sau từng khóm thân cây.
Một lòng một dạ nhắm thẳng phương hướng bên phe mình mà lao tới, cô đặt cược trăm phần trăm bọn họ sẽ không bắn lệch mà va trúng đạn vào cô đâu.
Cho nên lúc tên cướp cầm đầu hoàn hồn lại chú ý đến thì Dĩnh Dĩnh đã càng lúc càng cách xa bọn cướp rồi.
Tên cướp cầm đầu tức giận nổi điên chỉa súng ngắn bên tay phải bắn về phía Dĩnh Dĩnh, rống lên: “Mẹ nó con khốn này.”
Hắn vừa bắn lên mấy phát súng liên hồi về phía Dĩnh Dĩnh thì cũng vừa lúc mấy làn đạn từ ba phương bốn hướng nhắm đến nơi thân cây hắn nấp mà bay tới vèo vèo, làm cho hắn sợ hãi một trận mà rụt đầu lại ngồi bệt xuống gốc cây ẩn trốn không dám ló đầu ra làm càn nữa.
Dĩnh Dĩnh vừa định di chuyển sang một thân cây kế tiếp để nấp thì phía sau đã bắn tới ba bốn phát súng, cứ tưởng bản thân đã định kết cục sẽ chết ở cái cây này rồi thì trong gang tức nguy nan hiểm trở này có một cánh tay mạnh mẽ quen thuộc ôm choàng lấy cô nằm xuống dưới đất đá gồ ghề.
Không đợi Dĩnh Dĩnh kịp hoàn hồn lại thì Bách Lý Vũ đã kéo cô đứng dậy chạy thật nhanh vào bụi cây ở phía trước, sau đó ôm chặt cả cơ thể cô ngồi xuống ẩn nấp.
Dĩnh Dĩnh lúc này đã biết người mà bản thân momg mỏi đã xuất hiện rồi liền không kiềm chế được mà ôm chầm lấy cổ anh, hít thật sâu mùi hương bên tóc của anh mà khóc lên không thành tiếng.
Bách Lý Vũ biết Dĩnh Dĩnh rất hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng chịu đựng ép bản thân phải thật bình tĩnh, anh thấy vậy mà đau lòng vô cùng.
Hai tay anh ôm lấy tấm lưng nhỏ bé của cô nhẹ nhàng mà vỗ về the thẻ nói:
“Đầu anh toàn là mùi mồ hôi, em ngửi làm gì? Đợi ra khỏi đây thì tha hồ mà ôm anh có được không? Giờ thì ngoan ngoãn buông anh ra, chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây.”
Dĩnh Dĩnh hiểu được hoàn cảnh của bản thân hiện giờ vẫn rất còn đang rất nguy hiểm.
Nhưng do tìm được chỗ dựa an toàn nên cô mới xúc động như vậy.
Nghe anh nói xong cô lập tức buông anh ra, ngồi xổm lau nước mắt.
Bách Lý Vũ cởi trói trên tay cô xong thì nắm chắt lấy bàn tay của cô, Dĩnh Dĩnh cũng thuận thế đan xen mấy ngón tay mảnh khảnh của mình vào bàn tay to lớn của anh.
Hai bàn tay đan chặt vô nhau, sau đó cùng siết chặt lại không một kẻ hở như thể không tách rời ra nữa.
Dĩnh Dĩnh ngay khoảnh khắc này cảm thấy vừa an toàn mà lại ấp áp vô cùng.
Người đàn ông yêu thương cô như thế này quả thật không nỡ buông tay rời bỏ anh.
Bốn tên cướp còn lại đều ẩn nấp rồi lui dần dần ra phía sau, vẫn lợi dụng ưu thế mấy cái thân cây to lớn để tránh né làn đạn.
Càng lui bọn chúng càng lại gần con suối đang chảy.
Bọn chúng không biết đối phương có bao nhiêu người nhưng khả năng bắn súng cùng chiến thuật đột kích thì rất chặt chẽ bài bản hơn bọn chúng gấp trăm lần.
Tên cướp cầm đầu càng hoang mang rối loạn đầu óc khi nhìn thấy đối thủ có thể bắn ra mấy phát súng rồi di chuyển lần trốn sang chỗ khác, rồi lại bắn ra tứ phía mà không gây ra động tĩnh gì lớn.
Thân thủ như vậy chỉ có thể là cảnh sát hoặc là lính đặc chủng.
Nếu thật là như vậy thì nguy to rồi, toàn ngọn núi này có thể đã bị bao vậy.
Con khốn đó có lai lịch gì mà có thể nhanh chóng điều động nhiều cảnh sát cao cấp đến như vậy???
Quan sát tình hình phía trước, kiểm tra súng trong tay thì đã hết sạch đạn Bách Lý Vũ nhẹ nhàng kéo theo Dĩnh Dĩnh di chuyển từng chút lui về một cái cây đại thụ lớn.
Hít thở một hơi thật sâu Bách Lý Vũ cố cắn răng chịu đựng cơn đau nhói lên ở bên hông phải.
Động tác nhanh nhạy dứt khoác dùng hai ngón tay cái và chỏ kẹp lại đưa lên miệng huýt sáo.
Ba tiếng huýt sáo vừa vang lên ngay lập tức, từ phía cánh trái và cánh phải khu rừng phía bên phe mình liền vang lên ba hồi tiếng huýt sáo đáp trả lại.
Nhóm hai người Lương Tây Tranh và Dương Hạc Hiên đáp xong liền sột soạt đứng thẳng dậy, xả một hơi làn đạn về phía trước bọn cướp thu hút sự chú ý rồi nhanh chóng quay lưng bỏ chạy.
Bốn tên cướp chớp nháy đã thấy được hai thân ảnh từ nãy giờ đã úp sọt bắn bọn chúng thì liền tức giận ngó đầu ra muốn đuổi theo.
Nhưng bọn chúng đã trúng kế rồi, tên cầm đầu vỡ lẽ ra trước bèn rống lớn hét lên: “Núp vô….” Nhưng đã muộn rồi một làn súng bay ra như mấy tia chớp từ nhóm ba người Dương Cao Lãng, Trang Hà, Đinh Vi đã bay tới xẹt qua mặt bọn chúng.
Đáng tiếc kỹ thuật thuật bắn súng của nhóm ba người không được chuẩn lắm nên chỉ bắn trúng cánh tay và bắp chân của hai tên cướp ngu si không kịp trốn vào.
Vẫn như phong cách kế hoạch cũ xả xong làn súng mưa đạn ba người liền đứng thẳng dậy co giò cắm đầu bỏ chạy.
“Tất cả rút, không được đuổi theo.” Tên cướp cầm đầu lúc này đã thấy tình hình không ổn rồi, bèn ra lệnh cho đồng bọn còn lại cùng nhau băng qua con suối nhỏ, rồi chạy nhanh trối chết.
“Lão đại không đuổi theo sao? Bọn chúng bắn ra toàn đạn cao su.’’ Tên cướp bị bắn vô cánh tay lên tiếng.
Tên cướp cầm đầu tức giận lột luôn cái mũ chùm ra mắng: “Đám ngu xuẩn bọn bay không có não để suy nghĩ hay sao? Chúng nó chia ra mấy hướng để chạy bọn bay tính đuổi theo nhóm nào? Giờ đã cách mấy tiếng từ lúc đi ra khỏi khách sạn rồi, đoán chừng cảnh sát đã bao phủ khắp ngọn núi này rồi? Giờ mà không lo chạy nữa thì bỏ mạng ở đây!”
Mấy tên cướp còn lại nghe xong liền tái mặt xanh, bước chân liền nhanh hơn mà theo sát người thủ lĩnh.
Hai tên cướp đang bị thương cũng không dám hó hé la đau xin nghĩ ngơi.
Trong lòng từng tên chỉ mong đừng như lời lão đại nói.
Bách Lý Vũ bên này quan sát nhìn thấy bọn cướp đã lội qua khe suối đi thật xa rồi mới chậm chậm đứng lên cùng Dĩnh Dĩnh thận trọng rời đi.
Anh chỉ hướng cho Dĩnh Dĩnh đi phía trước còn bản thận thì làm lá chắn theo sau lưng cô.
Anh sợ bọn cướp sẽ quay lại rồi bắn từ phía sau và anh cũng không muốn cô đi sau rồi phát hiện ra vết thương của anh.
Cả hai đi khoảng ba mươi phút thì trên bầu trời gầm lên mấy tiếng “rầm rầm.”
Rất nhanh sau đó từng giọt, từng giọt mưa rơi xuống bám lên mấy tán lá đỗ rạp dưới chân trên đường hai người đang đi.
Thấy trời đã sắp mưa Bách Lý Vũ không suy nghĩ nhiều nữa, tiến lên phía trước dắt cô đi thật nhanh mau chóng ra khỏi khu rừng này.
Đi thêm khoảng ba mươi phút nữa thì mưa mỗi lúc càng chuyển to hơn, rồi dần dần giống như thác đổ mà trút xuống đầu cả hai.
Từng hạt mưa nặng trĩu rơi xuống không ngừng, màn mưa to trắng xóa ngay cả trong rừng rậm tán cây to lớn cũng không che chắn lại được chút nào.
Bách Lý Vũ đi phía trước nhìn đâu đâu cũng thấy toàn là cây thì đột nhiên bị làm cho choáng váng.
Dĩnh Dĩnh đi theo phía sau lưng Bách Lý Vũ thấy anh hơi lạng choạng thì lo lắng nhảy nảy lên đưa tay đỡ lấy eo của anh.
Mưa to trút xuống làm cô không thấy đường đi chỉ đành rút tay ra khỏi bờ eo của anh để dụi mắt lau đi làn nước mưa trên mặt.
Khi cô đưa bàn tay lên tới mũi thì cảm thấy mùi máu tanh nồng đậm sền sệt, thì vội mở mắt ra nhìn bất chấp cả việc nước mưa đang trôi vào mắt.
Trong lòng bàn tay của cô hiện giờ đang dính máu cùng nước mưa đang hòa lẫn vào nhau.
Vừa rồi bàn tay của cô chính là đặt lên eo bụng của Bách Lý Vũ, Dĩnh Dĩnh lại cảm thấy như có tiếng trống đang đập liên hồi trong lòng, cô tiến lên đỡ lấy Bách Lý Vũ trong màn mưa khó khăn hỏi: “Anh bị thương rồi sao?”
Bách Lý Vũ biết đã không giấu được cô nữa bèn lên tiếng trấn an cô: “Lúc nãy không may mắn bị đạn của đối phương xẹt qua rách da, không nghiêm trọng lắm.”
Dĩnh Dĩnh đâu phải con nít ba tuổi mà tin lời anh nói, nhưng bây giờ cứ giằng co làm rõ là điều vô nghĩa.
Việc quan trọng nhất lúc này chính là dìu anh đi ra khỏi đây trị thương mới là đúng đắn.
Cho nên Dĩnh Dĩnh im lặng giả vờ tin mấy lời anh nói, nhưng tay thì vẫn luôn đỡ anh, cả hai cùng cố gắng bước đi trong làn mưa trút xuống hối hả.
Bách Lý Vũ đi được thêm một đoạn nữa thì đầu óc đã bắt đầu choáng váng đến độ không chịu đựng thêm được nữa.
Nhìn phía trước cũng không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc nữa rồi, nghĩ tới bên cạnh vẫn còn một cô gái đang cần mình bảo vệ.
Bách Lý Vũ liền lắc đầu thật mạnh mấy cái, cố gắng làm cho bản thân mình phải thật tỉnh táo.
Nhưng phương hướng anh bước đi đều đã sai cả rồi.
Dưới chân bỗng nhiên xuất hiện một cái hố sâu, khiến cho cả hai không kịp phản ứng phòng bị, liền cùng nhau xui xẻo rơi xuống đó.
Không biết trôi qua bao lâu, khi Bách Lý Vũ đau đớn nhíu chặt hàng lông mày gắng gượng mở mắt ra thì đã nhìn thấy bản thân đang gối đầu nằm trong lòng cô gái mà anh yêu thương nhất.
Đã nhìn thấy gương mặt lấm lem bùn đất của cô trong tầm mắt, anh đã thoáng chốc yên tâm thả lỏng cơ thể.
Không biết có phải đầu óc đã mơ hồ chăng, khi nằm dựa vào trong lồng ngực ấm áp của cô, cảm nhận từng giọt nước mắt ấm nóng rớt xuống mặt của mình, anh dường như cảm thấy vết thương bị trúng đạn ở bụng không còn đau ê ẩm nữa.
Dĩnh Dĩnh giây phút này thì cực kỳ cảm thấy bản thân thật vô dụng, cô chỉ biết ôm anh để truyền hơi ấm sang cho anh và không kiềm chế được nỗi đau xót xa mà khóc thảm thiết.
Cô rất sợ, rất sợ anh sẽ cứ như vậy mà chết đi trong vòng tay của cô.
“Đừng khóc nữa, anh đã chết đâu?” Bách Lý Vũ cố gắng đưa tay lên lau nước mắt cho cô.
Dĩnh Dĩnh thấy anh đã tỉnh lại thì vội nắm lấy tay anh đè xuống không cho anh cử động bậy bạ tránh đụng tới vết thương, “Anh nói bậy gì vậy? Anh mà dám chết em sẽ lập tức đi lấy chồng khác.”
Bách Lý Vũ thật muốn cười nhưng mà cười không nổi, thì thào ra mấy chữ: “Em thật vô tình.”
“Đã biết em như vậy rồi, thì anh ráng mà cố sống dai đi.’’ Trong lòng Dĩnh Dĩnh đã định rồi đời này cô sẽ sống chết bám theo Bách Lý Vũ không buông, mặc kệ cốt truyện, mặc kệ thân phận hay kiếp nữ phụ cô đều bất chấp tất cả chạy về phía anh.
“Dĩnh Dĩnh chúng ta đang ở đâu?” Bách Lý Vũ nghiên mắt nhìn xung quanh mờ mờ tối thui mà hỏi cô.
“Em cũng không biết nữa? Lúc nãy em và anh người trước người sau rớt từ trên cái lỗ đó xuống.” Dĩnh Dĩnh chỉ lên phía trước, nhìn trên cao liền thấy một cái lỗ hình tròn đang có một chút ánh sáng yếu ớt cùng nước mưa đang oanh tạc đổ xuống.
“Cái hang này không biết đào ra kiểu gì nữa? Nhưng cũng may mắn khi em và anh rớt xuống đây vì có thể tránh mưa…đợi tạnh mưa rồi thì sẽ không may mắn nữa vì nó khá cao em và anh người bị thương, người thì vô dụng yếu đuối làm sao mà trèo lên được đây?”
“Em yên tâm nhất định sẽ có người đến.’’
Dĩnh Dĩnh thở dài lấy tay sờ lên gương mặt tái nhợt của Bách Lý Vũ, cô làm sao mà không biết được là anh đang trấn an cô chứ, “Nếu thật sự không có người đến cứu thì chúng ta sang thế giới bên kia tiếp tục làm một đôi uyên ương.”
“Nhất định…” Trong lòng Bách Lý Vũ hy vọng hai nhóm người Dương Cao Lãng cùng nhóm Lương Tây Tranh đã rút lui an toàn về tới khách sạn.
Chợt thấy Bách Lý Vũ không nói gì nữa, cô vội nhìn xuống vết thương trên hong bụng bên phải của anh.
Lúc nãy cô đã lấy áo lót màu trắng mỏng manh quấn chặt hy vọng có thể cầm lại máu cho anh.
“Bách Lý Vũ anh có đau lắm không?”
“Không đau.”
Dĩnh Dĩnh nghe xong câu trả lời của anh mà kiềm nén không được nước mắt lại tiếp tục bắt đầu trào ra không ngừng.
“Sao lại không đau được chứ? Em nhìn thôi mà còn thấy đau nữa là.” Cô nức nở ôm chặt lấy anh nói.
“Em cứ khóc thương tâm như vậy mới làm anh thấy đau đó! Ngoan đừng khóc nữa bảo bối.”
“Giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn không đứng đắn nữa hả?”
“Là lời thật lòng.” Bách Lý Vũ lại đưa tay lên muốn lau đi mấy giọt nước mắt của cô.
Dĩnh Dĩnh cũng không ngăn cản anh lại, tận lòng đón nhận sự ấm áp bắt nguồn từ yêu thương của anh.
Dĩnh Dĩnh nhìn anh bằng đôi mắt long lanh ánh nước, “Bách Lý Vũ.”
“Hửm.”
“Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Ánh mắt Bách Lý Vũ lim dim lại dường như rất buồn ngủ nhưng hai cánh môi vẫn mấp máy rướn lên giọng phát ra thì thều thào giống như sắp đứt hơi: “Lần đầu tiên gặp em, anh đã rất chướng tai gai mắt em rồi.
Tính khí trẻ con ương bướng, tính cách thì bất cần không xem ai ra gì? Hành động việc làm thì đều thập phần ấu trĩ ngu ngốc.
Còn bày đủ trò ma quái để hố người khác nữa chứ.”
Dĩnh Dĩnh nhìn thấy anh đang đau đớn mà còn cố gắng mở miệng ra để liệt kê hàng loạt tính xấu của nguyên chủ, trong lòng cô vừa tức giận vừa buồn cười: “Em hỏi anh là bắt đầu thích em từ khi nào? Chứ đâu có hỏi cảm nhận của anh như thế nào về tính tình của em khi xưa!”
Bách Lý Vũ cảm nhận được cô vì nghẹn họng mà khua chân múa tay thì dứt khoác nắm chặt lấy bàn tay của cô đặt lên trên ngực của mình.
Cố gắng nhịn đi cơn đau ê ẩm lan ra từ vết thương, ráng nâng mí mắt lên để nhìn rõ khuôn mặt đang đỏ ửng vì khóc lóc thảm thiết từ nãy giờ của cô mà thều thào nói tiếp:
“Anh cũng không biết nữa? Không biết có phải vì ghét em quá nhiều nên mới dần dần chuyển sang thích em hay không? Ban đầu là bất mãn quan sát em trong tầm mắt, để không cho em có cơ hội bày trò hãm hại người khác.
Nhưng càng quan sát thì anh càng chú ý đến em nhiều hơn, dần dà mỗi ngày đều bị em thu hút.
Muốn nhìn thấy em mọi lúc mọi nơi.
Muốn biết em đang suy nghĩ gì trong đầu? Quan tâm em thích những gì? Cứ như vậy trôi qua nhiều ngày anh cảm thấy cô gái này thật ra cũng không xấu tính như anh nghĩ.
Rồi em cứ như vậy mà một đường, đi thẳng vào trái tim anh của một cách thật thần kỳ.
Đến tận cùng anh cũng không biết vì sao mình lại thích em nữa? Nhưng anh chắc chắn rằng bản thân mình mong muốn quãng đời còn lại sẽ nắm chặt lấy tay của em để yêu thương em, che chở nắng mưa gió lớn bão táp ngoài kia cho em.
Rồi chúng ta cứ cùng nhau vui vẻ an an ổn ổn bình yên như vậy sống bên nhau tới già, rồi đến hết cuộc đời này.”
Dĩnh Dĩnh lắng nghe từng lời tững chữ anh nói mà nước mắt rơi xuống lộp độp không ngừng, nếu là bình thường thì cô sẽ không tin vào mấy lời hoa mỹ này của anh.
Nhưng anh trúng đạn là vì che chắn cho cô.
Lúc ngã xuống anh vẫn ý thức theo bản năng ôm lấy cô nâng lên phía trên để người đáp xuống đất đá sỏi là mình, rồi dùng cả thân thể làm đệm cho cô ngã vào.
Tất cả mọi thứ trên đời này đều có nguyên nhân của nó, chỉ là cô không chịu để ý đến, quan tâm mà thật lòng đối diện mà thôi.
Hiện tại cô vừa thấy chua xót, vừa thấy nghẹn ngào ấm áp.
Chua xót là đến tận lúc này cô mới thật sự hiểu tình cảm mà Bách Lý Vũ dành cho mình.
Mà tình hình của anh lúc này đang rất nguy hiểm.
Còn ấm áp chính là cô đã dũng cảm thừa nhận tầm quan trọng của Bách Lý Vũ trong lòng cô.
Lúc trước cô không dám thừa nhận tình cảm của mình là do cô hèn nhác, cô không đủ tự tin vào bản thân của mình, cũng không dám đặt cược tin tưởng vào tấm chân tình của anh.
Mà giờ đây người nam nhân hoàn mỹ vô khuyết này cô nguyện sẽ dành cả đời còn lại để yêu thương thì đang dần dần mất đi ý thức, cơ thể đã bắt đầu lạnh ngắt trong vòng tay của cô.
“Bách Lý Vũ em hối hận rồi, anh tỉnh dậy đi!”
“Anh đừng ngủ mà, em sợ lắm!”
“Bách Lý Vũ…”
“Có ai ở đây không mau cứu anh ấy đi.”
“Có ai ở đây không?”
“Làm ơn cứu anh ấy đi mà…”
Dĩnh Dĩnh tay chân khổ sở luống cuống ôm chặt Bách Lý Vũ đã ngất lịm đi vào trong lòng mình mà thống khổ gào khóc, đầu óc trống rỗng hoảng loạn thét đến khàn cả giọng, đứt hết cả hơi ruột gan.