Xuyên Qua, Tôi Muốn Bồi Thường Một Hôn Lễ

Chương 24: Các Người Chưa Từng Thấy Người Đẹp Khóc Bao Giờ À?


Đọc truyện Xuyên Qua, Tôi Muốn Bồi Thường Một Hôn Lễ – Chương 24: Các Người Chưa Từng Thấy Người Đẹp Khóc Bao Giờ À?

Chắc hẳn bạn đã từng ít nhất một lần nghe qua lời ví von ” đẹp tựa tiên nữ giáng trần” thanh tao, thoát tục, tuy nhiên nếu để dùng miêu tả cô nương có xuất thân từ chốn hồng trần quả thật rất khiến người ta lăn tăn suy nghĩ. Vậy nhưng, nếu như được tận mắt chứng kiến sân khấu phủ đầy khói trắng bồng bềnh, mành che của sân khấu được lắp ghép từ vô số viên đá bảo thạch màu xanh ngọc bích bóng láng dưới sự phản chiếu của ánh sáng le lói lúc sáng lúc tối tạo nên không gian lung linh huyền bí, mà phía sau đó lấp ló một bóng dáng thanh thoát khoác lên trên mình bộ váy áo trắng tinh đơn điệu, chỉ có duy nhất điểm nhấn là ở đường viền dọc tà áo được tô điểm bởi lác đác một vài đóa anh đào còn đang mới hé nở chúm chím được thêu một cách tinh tế, tao nhã mà không kém phần sang trọng. Bởi vì một phần gương mặt của cô nương ấy bị khăn voan che khuất song tất cả những gì hiển hiện trước mắt đều khiến người xem sinh cảm giác như đang lạc vào chốn bồng lai với sự hiện hữu của một nàng tiên nữ vô cùng xinh đẹp. Như Tâm không khỏi một lần nữa kinh ngạc cùng trầm trồ tán thưởng, không ngờ tới ở cái chốn khoa học công nghệ hiện đại chưa được khai sáng song hiệu ứng âm thanh ánh sáng trong giới giải trí lại khiến một linh hồn tới từ hiện đại như cô được mở mang tầm mắt.
Giọng hát trong trẻo, réo rắt truyền cảm dễ đi vào lòng người được cất lên giữa không gian huyền ảo.
“Cô nương ngồi chải tóc bên bờ suối
Chiều tà rủ bóng gió lùa hắt hiu
Xa xa tiếng chim gọi đàn vọng vào vách núi
Lại gần tiếng suối róc rách dạo khúc bên tai.

Cô nương ngồi chải tóc bên bờ suối
Thân gầy cô độc một mảnh trời riêng
Mái tóc nhung huyền rủ theo dòng nước
Bàn tay đưa lược tựa như vô hồn.
Cô nương ngồi chải tóc bên bờ suối
Ánh nhìn xa xăm hướng về phương nam
Nơi ấy mẹ cha miệt mài sớm hôm
Đàn em non nớt ngây ngô nô đùa
Nơi ấy có người cô thương tận đáy lòng.
Cô nương ngồi chải tóc bên bờ suối

Làm dâu nơi xứ người tim lạnh lẽo
Tấm thân thiếu nữ ngày một hao gầy
Lòng luôn vương vấn vấn vương vơi đầy
Một ngày trời trong xanh nắng tran hoà
Bờ suối hoa vương nhuộm ánh phớt hồng
Nấm mồ nhỏ trơ trọi chênh vênh đá chèn đá
Kể từ ngày ấy không còn thấy cô nương ngồi chải tóc.”
Giai điệu đã kết thúc mà như vẫn vấn vương trong lòng người nghe đầy xúc động sâu lắng quả thật không hổ danh hoa khôi tài sắc nổi danh số một của kinh thành. Rất mau sau đó mọi sự chú ý đều dồn lên gian tửu lầu phía lầu hai, nơi mà tiếng khóc nức nở ngày một tăng âm lượng. Sẽ không lấy làm lạ nếu như không phải tiếng khóc xé tâm can được phát ra từ một vị công tử cao gầy, khuôn mặt có chút bụ bẫm, ửng hồng do xúc động. Đương nhiên cái người có biệt tài thu hút sự chú ý của người khác không ai khác chính là Như Tâm. Và hẳn là nhân vật chính vẫn không hề hay biết mình đang gây chú ý với đám đông. Tới khi nhận thấy dường như ai đó day day cổ tay áo cô mới kìm nén sự xúc động ngẩng đầu lên liền thấy Trần Vân Vũ gương mặt gần trong gang tấc đang chớp chớp đôi mắt nhìn cô rất trìu mến. Chắc hẳn với sự nhạy bén của mình cô biết được hắn sẽ chẳng có ý tốt gì với cô, mà quả thực đúng như vậy, có lẽ Trần Vân Vũ hắn là gã đàn ông thay đổi sắc thái biểu cảm chóng vánh nhất mà cô từng tiếp xúc qua, lúc này đây nụ cười hoa đào đua nhau khoe sắc hiển hiện trên khuôn mặt tuấn tú rạng ngời của hắn, song lời nói đầy chế giễu:

– Thật khiến bổn thiếu gia mở rộng tầm mắt, không ngờ tới tiếng khóc kinh thiên động địa của ngươi còn thu hút hơn cả giọng hát truyền cảm của cô nương Đạm Vân – hoa khôi số một của kinh thành.
Nhìn theo hướng mắt của hắn Như Tâm mới phát hiện ra tất cả ánh mắt của mọi người trong tiểu lầu đều dồn cả về phía cô cứ như thể cô là sinh vật lạ vậy, chưa từng đối mặt với tình huống như vậy dù có hơi lúng túng song cô vẫn cương giọng quyết dùng khí thế át số đông:
– Nhìn gì mà nhìn, không lẽ các người chưa từng thấy người đẹp khóc bao giờ à?
Vì sao mà lời cô vừa cất ra khiến một số kẻ làm bộ dáng buồn nôn, kẻ thì bĩu môi dè bỉu, có kẻ thái quá tới mức vỗ đùi cười như lắc lẻ té nhào khỏi ghế, còn vô vàn sắc thái biểu cảm phong phú khác nữa?
Quả thật có thể Như Tâm cô nói không sai, với gương mặt cùng thân hình hiện tại tuy cô không phải vẻ đẹp sắc sảo mặn mà khuynh nước khuynh thành song ít nhiều cũng phải khiến hoa nhường nguyệt thẹn, chỉ là hiện tại cô đang giả nam trang mà một đấng nam nhi đương nhiên lại nức nở thành tiếng vang vọng như vậy . . . Quả là có chút gây chú ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.