Bạn đang đọc Xuyên Qua, Tôi Muốn Bồi Thường Một Hôn Lễ: Chương 23: Bổn Công Tử Đây Không Có Hứng Thú Với Trò Nam X Nam.
Bộ dạng Như Tâm lúc này không khác gì con nhím xù lông đối đầu với Trần Vân Vũ, trái lại với phản ứng của cô cái người vừa bị cô in dấu răng trên vai rất nhàn nhã xoa xoa nhẹ chỗ bị đau sau đó tiêu sái phất tay áo an vị ngồi trên ghế tao nhã nhấp ngụm trà còn đang bốc hơi phảng phất hương hoa nhài đầy thư thái, hắn nhìn cô đầy tinh ranh:
– Lần đầu tiên là ở chân, lần này là vai có khi nào lần sau ngươi sẽ nhắm vào nơi đây- vừa nói hắn vừa đưa những ngón tay thon dài nhưng không kém phần rắn rỏi đặt nhẹ lên ngực trái vị trí nơi trái tim- Nói cho ngươi biết bổn thiếu gia ta là người có oán phải trả có nợ phải đòi, tới lúc đó ta sẽ kiếm ngươi đòi ngươi chịu trách nhiệm với bổn thiếu gia đó, ha ha.
Như Tâm không khỏi tròn mắt trừng trừng nhìn hắn, cái bộ dạng đó cái giọng điệu như oán phụ đó có khi nào lại được thốt ra từ một gã trai cao trên m8 nói vạm vỡ có vạm vỡ, cái khuôn mặt yêu nghiệt kia có thể chinh phục làm điêu đứng bất cứ thiếu nữ nhà nào nhưng chả lẽ cứ đẹp thì có quyền sao? Bất giác liếc nhìn kẻ vẫn đang nhàn nhã uống trà làm như không bận tâm tới sự tình diễn ra nãy giờ Như Tâm mới miễn cưỡng vỡ lẽ giải thích được hành vi của gã vô lại Vân Vũ, khoé môi khẽ cười khẩy học điệu bộ chỉnh chu lại vạt áo của các công tử phong lưu trên phim điện ảnh cô đưa tay nâng cằm của hắn, có điều thực tế chứng minh đời không như phim ảnh do chênh lệch về chiều cô khiến cô kém phần khí thế so với hắn nhưng không vì thế mà cô từ bỏ hành vi khiêu khích:
– Thứ lỗi cho ta, bổn công tử đây không có hứng thú với trò nam x nam.
Vân Vũ rõ ràng là khó thích nghi với ngôn ngữ của nàng nghi vấn hỏi lại:
– Nam x nam ?
Nhìn bản mặt mù mờ của hắn Như Tâm tốt bụng mà giải thích :
– Hiểu như kiểu đám nam nhân các ngươi đi tìm tiểu quan ở cùng một chỗ đó.
Như Tâm cô nương siêu phàm lần này không những thành công khiến một người cả khuôn mặt lãng tử co giật liên hồi còn có cái người nãy giờ đủng đỉnh thưởng trà xem kịch vui không tự chủ được mà phì cười dẫn tới sặc trà đầy chật vật.
Sau một hồi đôi co rốt cuộc Như Tâm cũng an vị tại chỗ ngồi hướng mắt nhìn các cô nương xinh tươi của Tố Nguyệt lầu biểu diễn ca vũ rất đẹp mắt, nhưng trước đó cô không khỏi đau đầu vì tên đáng ghét Vân Vũ bám riết không thôi quẩn quanh bên tai hắn nói hắn thích các cô nương xinh đẹp rằng hắn không có suy nghĩ lệch lạc về giới tính, cô mới chớp chớp đôi mắt nở nụ cười rạng rỡ với hắn mà cất giọng lạnh lùng:
– Bổn công tử ta đây cũng không phải cô nương xinh đẹp, vậy nên phiền ngươi tránh xa ra giùm.
Trần Vân Vũ như chợt nhận ra điều gì đó liền hiểu ý thôi không làm phiền nàng nữa, thật ra ngay lúc thất lễ vạch cổ áo coi cổ trắng ngần nuột nà của nàng hắn đã biết được thân phận nữ nhi của nàng, chẳng phải người ta thường nói nữ nhân cùng nam nhân khác biệt sẽ không có yết hầu ở cổ sao, không khỏi tò mò nàng ta là ai tại sao lại đi cùng Phong, lại còn cải trang thành nam nhi, lại nói tới tiếp xúc cùng nàng liền khơi lên hứng thú cùng ý muốn chinh phục, nếu như nàng đã muốn cải trang che giấu thân phận nữ nhi thì hắn cũng tốt bụng mà che giấu cho nàng, dù gì thì người cũng đi cùng Phong hắn cũng sẽ có nhiều thời gian tìm hiểu và đấu đá cùng cô nương thú vị này. Miễn sao hi vọng đó không phải là người trong lòng Phong, khẽ hướng mắt nhìn người huynh đệ thân thiết từ bé nãy giờ yên lặng hắn thầm hi vọng bởi vì thật hiếm khi gặp được người con gái có thể khơi lên hứng thú chinh phục trong hắn mà bản thân hắn trăm ngàn lần không muốn đụng độ với huynh đệ tốt của mình đó là chưa kể tới địa vị cao quý của Phong.
Chỉ là cái người nãy giờ được coi là nhàn nhã thưởng trà xem kịch vui kia ngoài bất động mà tâm như muốn dậy sóng khi chứng kiến thái độ của Vũ đối với Như Tâm, đối với sự hiểu biết về Vũ hắn có thể dễ dàng nhận ra cô nương ngốc nghếch vô tâm vô tư này không hề hay biết bản thân mình vô tình lại hớp hồn người huynh đệ thân thiết của mình. Khẽ bất giác trau mày, hắn rốt cuộc phải làm gì để giữ nàng chỉ dành riêng cho mình đây, thật khiến người ta đau đầu mà.