Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi

Chương 67


Đọc truyện Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi – Chương 67

Chương 42
Mưa đầu mùa lất phất rơi suốt một ngày,rừng thông âm u mang theo muôn trùng sương mù,ta cùng đoàn người lần này theo đường rừng trở về Ngôn quốc.
Vốn định ở lại Chu quốc chơi đùa thêm vài ngày nữa mới cáo biệt nhưng Thượng Quan Tán Lý không đồng ý. Hắn nói nếu ta ở lại nhất định sẽ gặp thêm phiền phức cho nên nhanh chóng từ giã phụ thân cùng đại ca rồi lên đường.
Nam Ngự Phong nhìn thấy Nam Phụng tiếc nuối vì nữ nhi phải trở về,hắn âm thầm nói trong bụng :phụ thân,có kẻ còn tiếc nuối hơn ngươi gấp trăm lần.
Kẻ đó là ai chắc không nói cũng rõ,hơn nữa trong số đó còn có Quốc Hoa Mộ Lang.
……
Trở lại vấn đề chính…
Nếu muốn hỏi vì sao chúng ta lại chọn đường rừng thì lý do cũng khá đơn giản.
Mùa mưa tới,nước sông dâng cao,lũ phá đê tràn vào. Bởi vì lực nước quá mạnh cho nên thuyền phu không dám mạo hiểm,chúng ta lại càng không muốn dâng mạng mình cho Hà Bá.
Hơn nữa nơi rừng thông này lúc trước chính là nơi Hạ Tu Lý Phong dẫn quân tới bao vây,sau đó ta nhảy vực,cuối cùng là học được tuyệt đỉnh võ công.
Cũng đã lâu ta không gặp qua sư phụ,nàng nhất định nghĩ ta vong ân bội nghĩa rồi cũng nên.
Trở về Phong Cốc,Nha Linh trên mặt lộ rõ mừng rỡ. Huyền Cát đưa mắt quan sát địa hình xung quanh,’tứ linh’ vẫn một mực giữ im lặng. Chỉ có ta…trong lòng dấy lên một tia bất an.
“Tiểu Nam,kiết giới của ngươi bị phá rồi”
Thượng Quan Tán Lý nhìn xung quanh,sau đó đưa ra kết luận.
Ta không nói,chỉ là cước bộ càng ngày càng nhanh. Sau đó tai mơ hồ nghe tiếng người truyền tới.
“Mẹ nó,lão nhân kia quả thực đã truyền lại Tam Bảo Đại Sát cho người khác”
Dẫn đầu là một tên râu quai nón,hắn vận giáp màu đồng,lưng đeo…kiếm?
“Ngươi có biết phép tắc không? Giáo chủ còn chưa lên tiếng, ngươi lớn lối cái gì?”
Nam nhân cao ốm đi ở phía sau nam nhân mang mặt nạ màu bạc lên tiếng quát,tên râu quai nón biết mình làm bậy cho nên hạ giọng nịnh hót.
“Giáo chủ anh minh,xin người thứ tội a~”
“Ta nói…giáo chủ đương nhiên biết là mụ già kia đã có truyền nhân,bất quá vừa mới nghe tin nàng ta ở Kim quốc,bây giờ lại mất tung tích. Cho nên chỉ còn có cách tới tìm mụ ta hỏi”
Hai người ta nói ngươi nghe,chưa đầy một khắc,đầu đã yên yên ổn ổn nằm ở dưới đất.
Nam nhân mang mặt nạ màu bạc trên tay cầm trường kiếm loang lổ vết máu,khí chất lạnh lẽo tỏa ra từ mặt nạ làm cho người khác không tự chủ rét lạnh.

“Phiền phức”
Lời nói vô tỉnh mang theo hàn ý thấu xương làm những người còn lại tự động biết điều. Không ai nói gì…cũng không ai nghĩ sẽ lên tiếng.
……
Mưa vẫn như cũ rơi nhẹ,không khí giống như thấp xuống vài độ.
Đến khi hai đoàn người đụng mặt nhau…
Không khí lại càng thêm băng lãnh,không khí lại đột ngột hạ xuống thêm vài độ.
“Không nghĩ tới lại gặp được đệ tử Mị Vũ Câu Hồn Ảnh ở đây”
Bên kia,nam nhân mang mặt nạ mở lời,nụ cười thâm trầm của hắn làm người khác nhìn không rõ suy nghĩ. Rõ ràng hắn nhận ra được ta là ai. Thái độ không có một tia ngạc nhiên,không có thiện ý cũng không có lo sợ
“Ngươi làm gì sư phụ ta?”
Linh cảm của ta lần nữa dấy lên một tia khủng hoảng. Sư phụ,người tốt nhất là bình an mà chờ ta tới…
“Ngươi nghĩ xem?”
Nam nhân mang mặt nạ cười nhạt,mang ra từ trong tay áo một lọn tóc màu tím bạc xỉn màu,trường kiếm giống như gió nhẹ lướt qua,toàn bộ tóc trên tay hắn đều biến mất.
Ta cùng Nha Linh đồng dạng xanh mặt.
“Ngươi giết nàng?”
Ta run rẩy hỏi,muốn bước lên nắm lấy vạt áo hắn mà hỏi cho ra lẽ nhưng lại bị Thượng Quan Tán Lỳ giữ lại.
“Không nên kích động”
Hắn nhẹ giọng nói,là người thường xuyên ở sa trường,lý trí của hắn sớm đã đạt tới cảnh giới cao nhất.
Ta thùy hạ mi mắt,cố gắng trấn tĩnh bản thân mình không được quá xúc động,cho dù kết quả như thế nào…
“Người vô dụng giữ lại không có lợi”
Nam nhân mang mặt nạ thong thả nói ra,trái với sự hờ hững của hắn,trên đầu ta giống như có một tảng đá thật nặng rơi xuống. Đau đớn không kể xiết. Bên kia,Nha Linh lo lắng hỏi…
“Còn một người nữa…”
Nha Linh gấp gáp đến độ nói năng không tự chủ,đương nhiên ta biết nàng muốn hỏi ai. Người đó,từng cứu sống ta,cũng là sư phụ của Nha Linh,Mị Nỉ Đế lão bà.

Nam nhân mang mặt nạ không đáp lời,nụ cười trào phúng của hắn cũng đủ nói lên
Tất cả đều đã chết.
Ta lần nữa run rẩy,Nha Linh sớm đã không nói nên lời,nước mắt đã bắt đầu nhỏ giọt. Ta biết nàng kiên cường cho nên mới không hồ nháo xông lên.
Thượng Quan Tán Lý không nói,hắn ôm ta vào lòng,nhẹ an ủi. Ta đương nhiên sẽ không mềm yếu như vậy,chỉ là dựa vào hắn,âm thầm tính toán…ngươi giết sư phụ ta,ta đau đớn bao nhiêu ,nhất định sẽ trả lại cho ngươi bấy nhiêu.
Chỉ trong khoảnh khắc nhỏ, không ai để ý nam nhân mang mặt nạ khẽ ra hiệu cho một người…
Ở phía sau lưng ta,một thanh nhuyễn kiếm tựa như viên đạn lao đi,hướng ta phóng tới…
‘tứ linh’ không thể tin được mở to mắt,Nha Linh cũng không kịp phản ứng.
Chỉ thấy thứ chất lỏng màu đỏ giống như cơn mưa đầu mùa tuôn rơi,hòa vào đất,yêu diễm chói mắt.
“Đừng lo,ta nhất định sẽ bào vệ…nàng”
Ta trơ mắt nhìn thân hình cao lớn của Thượng Quan Tán Lý từ từ đổ xuống,nhuyễn kiếm bị hắn rút ra,máu tươi bắn ra xối xả,hạ trên mi mắt của ta một giọt nóng bỏng.
Ngay từ khoảnh khắc Thượng Quan Tán Lý xoay người hứng lấy mũi kiếm thay ta,cố gắng dùng sức tung một chưởng vào Huyền Cát,thế giới này giống như sụp đổ.
Hắn luôn bảo vệ ta không một chút sức mẻ,nhưng chính bản thân hắn lại thành ra cái dạng này. Giọng nói của hắn suy yếu nhưng vẫn làm ta tin tưởng tuyệt đối,cho dù như thế nào,hắn vẫn luôn bảo hộ ta.
“Tiểu Tán Lý,ngươi mau tỉnh dậy,ngươi muốn ta thành tội nhân thiên cổ sao?”
Ta mím môi cố gắng không khóc,nhưng nước mắt không kiềm được mà tuôn rơi như đại hồng thủy .
Bên kia,thuộc hạ của nam nhân mang mặt nạ một bước tiến tới gần,’tứ linh’ nhanh chóng xông ra nghênh đón.
Ta cố gắng ngừng khóc,quay đầu lạị,gằng từng tiếng.
“Kẻ nào bước tới,ta diệt kẻ đó”
Nam nhân mang mặt nạ im lặng,hắn cười nhẹ đưa tay ra ngăn cản bọn thuộc hạ.
“Ta chỉ sai bọn chúng tới xem tình hình người kia”
Hắn chỉ vào Huyền Cát đang trọng thương,ta không nói,cũng không có tâm tình lo cho kẻ phản bội.
“Đại ca,ngươi làm không tốt nga”

Một tiếng ‘đại ca’ làm ta bừng tỉnh,nam nhân mang mặt nạ gọi Huyền Cát là đại ca,bọn chúng có quen biết? Huyền Cát không phải là thuộc hạ của Thượng Quan Tán Lý sao? Trong chuyện này có uẩn khúc gì?
Ta nhìn về phía Nha Linh,nàng ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn về phía Huyền Cát,có lẽ,tâm trạng của nàng lúc này còn đau khổ hơn ta gấp mấy lần.
……
Nhìn vết máu loang lổ trên người Thượng Quan Tán Lý,lòng ta giống như có trăm ngàn ngọn lửa. Bàn tay không có ý thức tự động sơ cứu vết thương,lén lút đem viên Hoàn Hồn đan cuối cùng bỏ vào miệng hắn.
Trong giờ phút này ta nên làm cái gì?
Bỏ đi?
Được sao?
Bọn chúng thèm khát Tam Bảo Đại Sát,bên trong xe ngựa hiện đang cất giấu Lệ Oan Hồn cùng Mạn Châu Vô Sát,trong người ta chỉ có Câu Phách.
Nếu ta giao ra,có thể sẽ bình an mà thoát khỏi nơi này.
Nhưng sư phụ,người nhất định sẽ không đồng ý phải không?
Đó là kỉ vật của nàng,ta có thể đem nó đưa cho kẻ khác sao?
Không thể.

Ta siết chặt bàn tay. Hy vọng quyết định này là đúng.
“Thanh Long, Bạch Hổ,Chu Tước,Huyền Vũ”
“chủ nhân?”
Ta cố gắng trấn tĩnh,lạnh lùng buông ra quyết định.
“Đưa hắn ra xe ngựa,vết thương này may mắn nằm ở bên phải,không trúng tim. Hơn nữa ta đã cho hắn ăn Hoàn Hồn Đan,sẽ không nguy hiểm tới tính mạng. Giúp ta,chiếu cố hắn”
“Chủ nhân,người sao vậy?”
‘Tứ linh’ không nghĩ tới ta lại nói vậy,bốn người đều lộ vẻ không hiểu.
“Nếu xem ta là chủ nhân thì tốt nhất nên nghe lời,mau đi đi. Nhớ,phải thay ta chiếu cố hắn”
.”Chủ nhân? Người điên rồi sao?”
Nha Linh vội vàng chạy tới,nàng nhất định cũng không nghĩ tới ta lại đem Thượng Quan Tán Lý cho người khác chiếu cố.
“Nha Linh,nghe ta…ngươi hãy đem Mạn Châu Vô Sát cùng Lệ Oan Hồn đi trước,ta tin tưởng vào Khinh công của ngươi,bọn chúng nhất định sẽ không đuổi kịp. Sau khi an toàn,hãy gửi tin cho Song Y,ta ở lại giữ chân bọn chúng.”
Ta dùng truyền âm nhập mật,Nha Linh nghe xong tỏ vẻ không đồng ý.
“Chủ nhân,như vậy để ta ở lại giữ chân bọn chúng”

“Ngốc,ngươi ở lại,ai sẽ đem kỉ vật của sư phụ ta đi?”
“Nhưng mà…”
“Yên tâm,ta nhất định có cách thoát thân”
‘Tứ linh’ cùng Nha Linh đều đồng dạng chần chờ không muốn làm theo lời ta. Hết cách,ta đành phải dùng mặt lạnh mà ra lệnh.
“Đi mau,đừng làm gánh nặng cho ta”
Lời nói mang theo sự ép buộc tuyệt đối. Các ngươi đi,ta sẽ không phải mất thêm ai nữa,cũng sẽ không đau khổ thêm nữa.
“Chủ nhân,chúng thuộc hạ nhất định không phụ lòng ủy thác của người”
Năm người đồng loạt quỳ xuống,sau đó rất nhanh làm theo lời ta. Bên kia,bọn thuộc hạ của nam nhân mang mặt nạ muốn xuống lên cản trở nhưng bị hắn cản lại.
“Nhớ thay ta chiếu cố hắn cho tốt”
Ta nhẹ giọng nỉ non ,mặc cho bọn họ đã đi khá xa. Tầm nhìn cũng bắt đầu mờ dần bởi vì nước mắt đã muốn tràn ra. Ta hít một hơi dài,cố gắng đè nén tâm tình hỗn loạn xuống, Cho dù có đau khổ tới mức nào,có xúc động tới mức nào,trong tình hình này đều vô dụng.
Có lẽ ngươi nghĩ ta vô tình,ngươi nghĩ ta ác độc đem Thượng Quan Tán Lý đang trọng thương giao cho thuộc hạ. Nhưng nếu ta không vô tình,không ác độc…thì hôm nay có bao nhiêu người vì Tam Bảo Đại Sát mà chết?
Nha Linh,trước khi nàng rời đi, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn về phía Huyền Cát,có lẽ,tâm trạng của nàng lúc này còn đau khổ hơn ta gấp mấy lần.

“Có bản lĩnh”
Nam nhân mang mặt nạ buông ra lời khen ngợi châm chọc,ta cũng không để ý,ánh mắt càng thêm kiên định.
“Đều xông lên đi”
“Ngươi nghĩ bọn chúng có thể chạy thoát”
“Trước khi ta trả lời,xin hỏi ngươi là ai?”
Nam nhân mang mặt nạ im lặng một lúc,sau đó phun ra vài chữ.
“Sở Diễm,giáo chủ ma giáo”
Sở Diễm cười nhạt,sự việc từ đầu tới cuối hắn đều chứng kiến,nhưng không ngăn cản. Chỉ là muốn xem nữ nhân kia làm gì. Không nghĩ tới nàng ta còn có tâm tình hỏi người khác.
“Hừ,coi như chết dưới tay ngươi cũng đỡ mất mặt. Bất quá…trước khi ta chết,nhất định sẽ không để cho ngươi đuổi kịp bọn họ”
Lời vừa dứt,ta thong thả rút Câu Phách ra.
Lần này…làm một trận ta sống ngươi chết đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.