Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi

Chương 66


Đọc truyện Xuyên Qua Thời Không Ta Thành Vương Phi – Chương 66

Chương 41
Âu Thần thân mình trở nên cứng ngắc,ta liên tục bị đứng hình,sau đó là hóa đá,sau đó là bị gió thổi bay đi ~
Ông trời ơi,ông địa ơi,phật tổ ơi…mau cho gió tới thổi bay ta đi,càng bay xa càng tốt.
“Vương gia,ngài hiểu lầm”
Âu Thần bình tĩnh trở lại,dù sao hắn cũng không làm gì quá phận,hơn nữa lúc nhỏ hắn vẫn thường nắm tay nàng . Bây giờ cũng giống như lúc nhỏ thôi.
“Hiểu lầm? Bổn vương tận mắt nhìn thấy đại tướng quân đụng vào nữ nhân của bổn vương,xin hỏi chỗ nào là nhìn lầm?”
Thượng Quan Tán Lý không cho là đúng nói,hắn cũng không nghĩ hôn tay là chuyện bình thường. Chỉ cần có nam nhân chạm vào một sợi tóc của nàng cũng đã là quá phận.
“Uy…hắn chỉ chào tạm biệt ta thôi”
Ta thấy tình hình không ổn liền lên tiếng giải thích,đổi lại là một cái trừng mắt của Thượng Quan Tán Lý. Nga,hắn giận rồi. Hơn nữa lần này cơn giận thực sự không nhỏ nha.
“Cách chào tạm biệt của tướng quân thực độc đáo”
Thượng Quan Tán Lý tiếp tục nói,nam nhân này cũng thực tranh thủ đi. Hắn chỉ mới rời nàng một lúc đã chứng kiến cảnh tượng này rồi. Như vậy mà nói lúc nàng ở Kim quốc…có bao nhiêu chuyện tương tự như vậy xảy ra? Không nghĩ thì thôi,nghĩ tới lại càng buồn bực.
“Ta cùng Vương phi từ nhỏ là thanh mai trúc mã,việc đó cũng không có gì là quá đáng”
Một lời kia của Âu Thần làm ta sửng sốt,Thượng Quan Tán Lý khó chịu cau mày.
Thanh mai trúc mã?
Nam Ngự Yên Yên cùng với Âu Thần từ nhỏ là dạng quan hệ này sao? Nhìn thái độ của Âu Thần…Có khi nào bọn họ đã có tình ý trước khi ta nhập vào thân xác này?
Nếu không thì vì cái gì Âu Thần lại nói những lời như vậy?
Nếu như suy đóan của ta là thật,như vậy không phải nói ta chính là kẻ phản bội sao?
“Cái kia…đại tướng quân,lúc trước quan hệ của ta với ngài rất thân sao?”
Ta khó khăn mở miệng hỏi,Thượng Quan Tán Lý tiếp tục trừng mắt nhìn ta. Thật sự là ta cũng không muốn khơi lại,nhưng bản tính của ta chính là như vậy. Nếu không hỏi rõ ràng,ta nhất định sẽ bị nghẹn chết.
“Yên nhi,nàng một chút cũng không nhớ?”
Âu Thần đau lòng hỏi,nàng gọi hắn đại tường quân chứ không phải Âu Thần ca ca,xem hắn như người xa lạ.
“Thực sự không nhớ”
Phải nói là hoàn toàn không biết,ta không có kí ức của Nam Ngự Yên Yên,nhớ cái rắm ấy.

“Đã không nhớ thì cũng không cần phải nhớ”
Thượng Quan Tán Lý rốt cuộc không nhịn nổi. Nhớ làm cái gì? Có cái gì đáng nhớ sao?
“Nhưng mà ta thực sự muốn biết”
Ta lên tiếng cãi lại,mặc kệ cho Thượng Quan Tán Lý đang gần phát hỏa. Không nói cho ta biết ta càng muốn biết.
“Yên nhi,ta từ nhỏ cùng Ngự Phong và nàng kết nghĩa huynh đệ,mỗi lần ta tới,nàng luôn miệng gọi ta Âu Thần ca ca,nàng còn nói lớn lên sẽ gả cho ta,chỉ làm nương tử của ta. Nhưng không ngờ tới trong lúc ta viễn chinh ở ngoại thành,hôn ước của chúng ta lại bị hủy bỏ. Khi ta trở về,phụ thân ta vì muốn cùng phụ thân nàng liên kết mới thúc ép ta lấy Nam Ngự Y Y,ta thực sự không còn lựa chọn nào khác. Nhưng cũng không có ý định phá hoại hạnh phúc của nàng lúc này”
“Ngươi vì ép buộc nên mới lấy ta? Một chút tình cảm dành cho ta cũng không có sao?”
Trong lúc không ngờ nhất,Nam Ngự Y Y đột ngột xuất hiện,hai mắt đẫm lệ. Ánh mắt căm phẫn nhìn ta.
“Y Y?”
Âu Thần không ngờ nữ nhân kia lại tới đây,là ai nói cho nàng ta biết hắn đang ở đây?
“Ta từ nhỏ cũng rất thích ngươi,cũng muốn gọi ngươi Âu Thần ca ca…nhưng vì sao ngươi chỉ biết tới nữ nhân kia?”
Nam Ngự Y Y rống giận nói,hạnh phúc nhỏ nhoi của nàng rốt cuộc cũng không thể giữ nổi. Âu Thần chỉ cần nhìn thấy Nam Ngự Yên Yên liền động tâm. Hắn vốn không dành tình cảm cho nàng.
“Lúc nhỏ ngươi cùng Nam Ngự Phiêu Phiêu chuyên ức hiếp nàng,ta vì sao phải chú ý tới một người xấu tính như ngươi?”
Âu Thần rốt cuộc không kiềm chế được mà nói thẳng. Nữ nhân điêu ngoa như vậy,lấy nàng chính là sai lầm lớn nhất trong đời hắn.
“Bởi vì nàng cướp đi tình thương của phụ thân cùng với đại ca,từ lúc nàng đến đây,tỷ muội chúng ta giống như bị lãng quên. Ta không cam lòng…nàng ta vì sao lại dành được tình thương lớn như vậy?”
“Ngươi ghen tị?”
Ta thử hỏi,nhưng không ngờ tới câu nói đó lại giống như ngọn lửa châm ngòi nổ. Nam Ngự Y Y không ngần ngại rút một thanh chủy thủ hướng ta xông tới.
Có án mạng nha.
Không khí giống như ngưng đọng lại,Thượng Quan Tán Lý cùng Âu Thần đồng loạt xông lên,dùng khí lực vừa phải chưởng bay chủy thủ của Nam Ngự Y Y ra.
‘Dám hành thích nữ nhân của bổn vương?”
Thượng Quan Tán Lý âm trầm nói,lạnh lẽo giống như băng sơn ngàn năm không tan
Âu Thần không lên tiếng,nhưng cũng không tránh khỏi sửng sốt,không ngờ tới Nam Ngự Y Y nuôi vọng tưởng giết Yên nhi.
Bởi vì biết nàng ta không có võ công cho nên mới dùng lực vừa phải,nhưng không ngờ tới hai nam nhân kia lại đồng loạt xông lên.

Nam Ngự Y Y ôm lấy cánh tay đau đớn,đôi mắt sắc nhọn nhìn cảnh tượng trước mặt. Đột nhiên nở nụ cười ma quái.
“Haha…”
Nụ cười điên cuồng kia ẩn chứa đau đớn tột đỉnh,nàng quên mất,Nam Ngự Yên Yên luôn được người khác yêu thương bảo vệ,còn nàng…là tỷ tỷ của ả,nhưng lại giống như kẻ ngoại nhân . Nàng hận,hận nữ nhân trước mặt,hận ả đã cướp hết mọi thứ. Thế gian này không công bằng,nàng phải cho Nam Ngự Yên Yên đau khổ,phải cho ả nếm mùi đau đớn,cô độc giống như nàng đã từng nếm trải,như vậy mới công bằng.
“Nam Ngự Y Y,ngươi nghĩ giết ta ngươi liền có được thứ ngươi muốn?”
Ta trầm giọng,cúi người xuống ngồi đối diện với Nam Ngự Y Y.
“Đúng vậy,ngươi chết đi ta liền hạnh phúc”
Nam Ngự Y Y giật lấy cây trâm trên đầu dùng hết sức đâm về phía ta. Đợi tới khi mũi trâm bay đến gần ngực,ta mới tung chưởng biến cây trâm thành bột vụn,mất tích giữa không trung.
“Ngươi…”
Nam Ngự Y Y không tin nổi vào mắt mình,võ công của Nam Ngự Yên Yên từ khi nào thì trở nên xuất quỷ nhập thần như vậy?
“Đừng nên có ý tưởng giết ta,bằng không kẻ trả giá lại chính là bản thân ngươi”
Ta lên tiếng cảnh cáo,đuôi mắt sắc bén lướt về phía cây cầu
Nam Ngự Phiêu Phiêu nấp ở đằng xa khiếp sợ không nói lên lời,vốn nghĩ tìm cơ hội dạy dỗ Nam Ngự Yên Yên,bây giờ xem ra nàng nên trở về thì tốt hơn,nếu không nhất định sẽ gặp phiền phức lớn.
“Ngươi nấp ở đây làm gì?”
Quốc Hoa Mộ Dung vốn định ra về nhưng hắn thấy Nam Ngự Phiêu Phiêu đang lén lút giống như đang rình mò ai đó mới lén đi theo. Nhìn ở phía rừng trúc,một đám người đang đứng đó hắn mới vỡ lẽ.
“Thiếp…”
Nam Ngự Phiêu Phiêu á khẩu,bàn tay vò vò khăn lụa. Quốc Hoa Mộ Dung cũng không để ý lâu,ánh mắt nhanh chóng hướng về phía bên kia,có thân ảnh của ‘nàng’
“Thật khéo”
Quốc Hoa Mộ Dung cười dối trá,nhanh chóng đi tới phía rừng trúc,Nam Ngự Phiêu Phiêu không còn cách nào khác đành phải đi theo.
“Không nên đả thảo kinh xà”
Ta nói khẽ,ngầm ýi chớ nói ra việc vừa xảy ra lúc nãy,nếu không sẽ tới tai phụ thân cùng đại ca.
“Tỷ phu,thật khéo quá”

Ta đứng lên,chắp tay cười nói với Quốc Hoa Mộ Dung. Thượng Quan Tán Lý im lặng không nói,Âu Thần là bậc quan quân trong triều,theo lẽ thường phải hành lễ.
“Tam muội phu làm sao vậy?”
Quốc Hoa Mộ Dung tới sau nên cũng không biết gì nhiều, hắn thấy Nam Ngự Y Y ngồi bệch xuống mới tò mò hỏi.
“Đã để Nhị tỷ phu phải cất công quan tâm rồi,tam tỷ chỉ là sơ ý vấp ngã. Tam tỷ phu,người nên đưa tam tỷ ta về sớm nga”
Ta cười đến vô hại,lời nói tràn ngập quan tâm. Nhưng chỉ có Âu Thần ,Thượng Quan Tán Lý, Nam Ngự Phiêu Phiêu cùng Nam Ngự Y Y là hiểu được thâm ý ‘mau đem cục nợ của ngươi về mau dùm ****
“Vậy ta xin phép cáo từ trước”
Âu Thần nho nhã nói,sau đó đỡ Nam Ngự Y Y ngồi dậy. Quốc Hoa Mộ Dung phất tay ý bảo không cầm hành lễ nữa.
Âu Thần cùng Nam Ngự Y Y đi rồi ta mới khẽ thở ra. Cũng may lão công của Nam Ngự Phiêu Phiêu tới,bằng không sự việc nhất định sẽ trở nên rắc rối.
“Tỷ phu vì sao tới được đây?”
“Hả?”
Quốc Hoa Mộ Dung bối rối,nói với nàng hắn đi dạo sao? Đương lúc hắn còn đang tìm lý do chính đáng,Thượng Quan Tán Lý đã lên tiếng trước.
“Nơi này phong cảnh hữu tình,nếu nhị tỷ phu thích xin cứ việc thưởng ngoạn,ta cùng nương tử cáo từ trước”
Vừa dứt lời,không đợi người khác kịp phản kháng,hắn đã ôm theo người nào đó đi mất.
“Chết tiệt”
Quốc Hoa Mộ Dung gầm nhẹ,chưa kịp cùng nàng nói chuyện đã bị nam nhân kia phá ngang,tâm tình càng thêm xấu đi vạn phần.
Nam Ngự Phiêu Phiêu đứng ở đằng sau bị lãng quên khuôn mặt cũng trở nên khó coi,bàn tay nắm chặt,móng tay cơ hồ cắm vào da thịt đau đớn không nói thành tiếng.
“Hồi vương phủ”
Quốc Hoa Mộ Dung liếc nhìn Nam Ngự Phiêu Phiêu một cái,nhàn nhạt ra lệnh. Cũng không đợi nàng ta có phản ứng liền xoay người bước đi.
……………
“Uy…đau ta”
Cuối cùng cũng trở về phòng…ta âm thầm cảm tạ trời đất. Trên đường đi,ta bị Thượng Quan Tán Lý siết chặt tới muốn tắt thở. Phải thừa nhận một điều,nam nhân ghen tức lên quả thực rất đáng sợ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại,hắn vì cái gì ghen tức? Chỉ là hôn vào bàn tay thôi mà?
“Còn dám nói?”
Thượng Quan Tán Lý âm u chỉ trích,hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng thu thập hành lý trở về Ngôn quốc ngay lập tức.
“Ngươi điên cái gì chứ?”
Ta thoát ra khỏi người Thượng Quan Tán Lý,bàn tay đưa lên thắt lưng xoa xoa,khí lực tức giận quá lớn đi?
“Ngươi để cho nam nhân kia hôn…”

“Uy…đừng nói bậy”
Ta nhào tới bịt miệng Thượng Quan Tán Lý,nơi này tai vách mạch rừng,một câu vô ý liền gây họa nha.
“Là hôn vào tay,không phải hôn…”
Thượng Quan Tán Lý nghe xong không những không nguôi giận,ngược lại còn cảm thấy thực bực mình. Bạc thần khẽ mở cắn một cái…
“Ách…”
Ta vội vàng buông tay đang giữ miệng của Thượng Quan Tán Lý,ánh mắt không thể tin được nhìn vào lòng bàn tay mình một cái.
Có dấu răng a
,hắn cắn ta,rống~
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi…”
“Ta thì sao?”
Thượng Quan Tán Lý mặt không đổi sắc nói,tâm tình cũng có phần dịu đi. Bất quá không thể để nàng chiếm thế thượng phong được.
“Ngươi…”
Ta cẩn thận suy nghĩ,trong trường hợp như vầy…ưm,tốt nhất là đi theo hắn vuốt mông ngựa. Thượng Quan Tán Lý rất dễ lừa gạt,chỉ cần dùng một ít công phu của nữ nhi,hắn nhất định xiêu lòng.
“Oa haha…ta chính là nói ngươi có cắn chết ta cũng không sao”
(==” toàn thể nữ nhân,mau mau tới cắn chết nữ nhân chân chó kia đi =)) )
Ta tươi cười hướng ngực Thượng Quan Tán Lý cọ cọ,sau đó dùng bàn tay nhẹ luồn vào ngực hắn sờ mó…
Thượng Quan Tán Lý thân thể cứng ngắc,toàn lực khống chế chính mình không được bởi vì hành động mị hoặc của nàng mà dao động. Đối với nữ nhân khác,hắn nhất định sẽ không nể tình mà đem xú bàn tay của nàng ta chặt đứt,nhưng đối với nàng,hắn không có sức phản kháng.
“Tướng công~,người ta biết lỗi rồi mà”
Ta chủ động áp đảo Thượng Quan Tán Lý vào tường,sau đó tiến tới,tiến tới…thuận thế ngã lên giường.
“tướng công,người ta không phải cố ý để nam nhân kia hôn,người ta hứa sau này không để bất kì ai chạm vào,ngoại trừ…”
Ta cười xấu xa đem tay của Thượng Quan Tán Lý đặt lên ngực mình,cái gì hắn cũng đã thấy qua,còn ngại cái quái gì nữa a?
Thượng Quan Tán Lý vì hành động câu dẫn của người nào đó mặt rất nhanh đỏ lên, rốt cuộc không kiềm chế được mà đem nàng ăn sạch sẽ.

Sau một hồi kịch liệt,mỗ nữ nhân trăng trối “không bao giờ sử dụng công phu nữ nhi lần nào nữa”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.