Bạn đang đọc Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh – Chương 28: Anh Hàng Xóm
Sáng hôm sau, tầng cao nhất Lâm thị, tại phòng họp, Mộc Tâm đang trình bày phương án hợp tác với Linky cho mọi người và Lâm Đình Phong nghe.
Sau khi nghe qua một lượt từ quyền lợi hợp tác, lợi nhuận và chiến dịch quảng bá rất chi tiết và có số liệu thực tế rõ ràng của Mộc Tâm, mọi người đều tỏ vẻ ngoài ý muốn cùng tán thưởng năng lực của cô, nhưng Lâm Đình Phong vẫn bình tĩnh nói:
“Nếu tôi là người quyết sách của Linky, em nghĩ rằng phương án của em có gì đặc biệt để tôi đồng ý hợp tác.”
Mộc Tâm điềm tĩnh, tự tin nói: “Chúng ta có kế hoạch mở rộng thị trường mà các đối thủ khác không có.”
Lâm Đình Phong đặt hai tay lên bàn, các ngón tay đan vào nhau, vẻ mặt hứng thú nói: “Nói nghe xem.”
Mộc Tâm chuyên nghiệp trình bày: “Trong bộ tài liệu phát cho mọi người có một bản tài liệu nhỏ kèm theo, mọi người có thể xem thử.”
Dừng một chút chờ mọi người mở tài liệu, Mộc Tâm tiếp tục nói: “Giá trị của Linky nằm ở chổ nắm được công nghệ hiện đại nhất hiện nay, thương mại điện tử được phát triển mạnh mẽ trong ba năm trở lại đây đã đẩy giá trị thị trường của Linky lên mức khá cao.
Nhưng đối tượng người dùng chỉ nằm ở mức sáu mươi phần trăm, mọi người biết tại sao không?”
Tiểu Mỹ Lệ lên tiếng: “Tôi nghĩ là do người tiêu dùng muốn trải nghiệm trực tiếp sản phẩm ở các cửa hàng.”
Mộc Tâm khẽ cười, nói tiếp: “Đúng, nhưng không những vậy, người tiêu dùng còn thích cảm giác được phục vụ khi đến cửa hàng mà thương mại điện tử không đáp ứng được.
Vì thế tôi đã liên hệ với các trung tâm thương mại và cửa hàng mà Lâm thị từng đầu tư, chúng ta có thể liên kết cửa hàng và kênh thương mại điện tử.
Làm như thế, Linky có thể trở thành nguồn cung ứng cho các cửa hàng, các cửa hàng cũng không lo lắng việc thiếu nguồn hàng.
Đồng thời, người tiêu dùng mua ở cửa hàng muốn giao hàng tận nhà, có thể tận dụng đơn vị vận chuyển của Linky, để Linky nhận hoa hồng sản phẩm.
Nhờ vậy Linky có thể thu cả bốn mươi phần trăm người tiêu dùng còn lại.
Phần lợi nhuận cung ứng và hoa hồng từ các cửa hàng Lâm thị đầu tư cũng không phải số nhỏ.”
Lâm Đình Phong khẽ cười một tiếng, vỗ tay nói: “Rất tốt, hoàn thiện phương án, nộp lên cho tôi một bản”, nói rồi Lâm Đình Phong đứng dậy, bồi thêm một câu: “Mọi người tiếp tục làm việc, thư ký Mộc đến phòng tôi, tôi có việc muốn bàn giao.”
Mọi người nghe vậy thì lật đật giải tán về phòng làm việc, Mộc Tâm đi theo sau Lâm Đình Phong vào phòng tổng giám đốc.
Tiểu A đi song song Mộc Tâm, đến nơi, cậu đóng cửa lại, bước đến đứng cạnh Lâm Đình Phong.
Anh đang ngồi trên bàn làm việc, Mộc Tâm đứng đối diện anh, mỉm cười nói: “Lâm tổng có gì dặn dò ạ?”
Anh ngước lên nhìn cô, bình tĩnh nói: “Sau khi bàn xong việc hợp tác với Linky, cùng tôi sang Pháp công tác.”
Mộc Tâm nghe vậy thì thấy hơi đột ngột, hôm nay đã là ngày thứ năm trong giao hẹn bảy ngày của cô, vậy là còn hai ngày nữa để vừa ký hợp đồng vừa chuẩn bị cho chuyến công tác.
Xuất phát từ sự chuyên nghiệp, cô nghiêm túc hỏi: “Lâm tổng, chúng ta sẽ đi mấy ngày? Sẽ gặp khách hàng nào? Tôi có cần chuẩn bị gì không?”
“Không cần chuẩn bị gì hết, em chỉ cần đợi đến ngày đi là được, tôi sẽ gửi thông tin chuyến bay cho em sau.”
“Được, vậy tôi về phòng tiếp tục làm việc, Lâm tổng có việc cứ gọi tôi.”, cô nói rồi đi ra ngoài.
Lâm Đình Phong vừa lật tập hồ sơ ra xem vừa phân phó: “Tiểu A, đặt hai vé máy bay ngày mốt bay đến Pháp”.
“Boss, tôi không cần đi cùng anh sao?”, Tiểu A cẩn thận hỏi.
“Không cần, cậu ở lại xử lí công việc ở công ty, có văn kiện quan trọng thì cứ để đó, khi nào về tôi sẽ xem”.
“Dạ, tôi lập tức đi đặt vé”, Tiểu A đáp rồi đi ra ngoài.
…
Mộc Tâm mở thêm một cuộc họp để phân chia công việc cho mọi người, họp xong cô tiếp tục xử lí công việc.
Chăm chú làm việc, cô không để ý thời gian đã hơn bảy giờ.
Mộc Tâm nhìn xung quanh thấy mọi người đã tan ca, cô lặng lẽ thu dọn tài liệu rồi đi về nhà.
Căn hộ Mộc Tâm mới mua cách công ty rất gần, chỉ cần đi một chuyến xe buýt là đến.
Mộc Tâm ngồi xe buýt về nhà chỉ mất khoảng 10 phút.
Cô mở cửa vào nhà, đưa tay bật đèn, cởi giày đặt lên kệ, không mang dép mà đi chân trần vào trong.
Mộc Tâm mệt mỏi quăng túi xách lên giường.
Đi vào phòng tắm, xả nước ấm vào bồn tắm, trong thời gian đợi nước đầy, cô tẩy trang rửa mặt, đắp một chiếc mặt nạ HA.
Khi nước đầy rồi, cô nhỏ vài giọt tinh dầu hương quýt rồi ngâm mình thư giản.
Đang lúc cô sắp ngủ quên trong bồn tắm, “Kính coong!”, tiếng chuông cửa vang lên, Mộc Tâm khó hiểu, giờ này ai lại ghé nhà mình vậy?
Mộc Tâm lười biếng đứng dậy khỏi bồn tắm, cô khoác chiếc áo choàng dày rồi đi ra, nhìn qua mắt mèo, thấy là một người shipper thì mở cửa ra.
Cô hỏi: “Tôi có bưu phẩm sao?”
Anh shipper nhìn cô gái đang đắp mặt nạ còn mặt một chiếc áo choàng tắm thì cười ngại ngùng, nói: “Không phải, làm phiền cô rồi, phòng 502 đối diện có một bưu kiện quan trọng, nhưng tôi không liên lạc được với anh ấy, đặt bên ngoài cửa thì sợ mất, cô có thể giữ dùm anh ấy, lát anh ấy về giao cho anh ấy dùm tôi không?”
Mộc Tâm thấy cũng không phải chuyện gì to tát, cô cầm gói bưu kiện, rồi nói: “Được rồi, lát tôi sẽ giao lại cho anh ấy.”
Anh shipper cười cảm kích: “Cảm ơn cô”.
“Không có gì”, Mộc Tâm đáp lại, thấy anh ta đi thì đóng cửa đi vào trong đặt bưu kiện lên bàn trà rồi đi vào phòng tắm.
Khoảng nửa tiếng sau, Mộc Tâm tắm xong đi ra ngoài, cô mặc chiếc đầm ngủ cotton dài ngang gối, đi vào nhà bếp, bắt nửa nồi nước lên bếp, khi nước sôi, cô bỏ mì và gia vị vào, đập hai quả trứng, cắt thêm ít rau cải thảo bỏ vào rồi nhấc nồi mì đặt lên rế gỗ, bưng ra phòng khách.
Cô ngồi bệch xuống tấm thảm trải sàn, đưa tay lấy chiếc điều khiến bật tivi, xong rồi cô vừa ăn mì vừa xem tin tức.
Lúc cô ăn gần xong thì nghe tiếng “Lạch cạch!” mở cửa của phòng đối diện, cô buông đũa xuống đứng dậy, đi lại bàn trà cầm gói bưu kiện, cô trực tiếp mở cửa đi qua bấm chuông phòng 502 mà không đóng cửa phòng mình lại.
Khoảng vài phút sau, cửa phòng mở ra, Mộc Tâm ngơ ngác đứng nhìn anh sếp mặt lạnh sáng nay mình vừa gặp ở công ty, cô quên bẫng luôn chuyện bản thân muốn giao bưu kiện cho anh.
Lâm Đình Phong vừa mở cửa, thấy người bấm chuông là Mộc Tâm thì vờ như ngạc nhiên hỏi: “Mộc Mộc? Sao em ở đây?”
Câu hỏi của anh kéo thần trí Mộc Tâm trở lại, cô thành thật nói: “Tôi vừa chuyển đến đây hôm qua, sao anh lại ở đây?”
Lâm Đình Phong cười nói: “Tôi cũng vừa chuyển đến đây để tiện đến công ty.”, nói là vậy nhưng thực chất là anh biết cô chuyển đến đây nên ra giá gấp đôi mua căn hộ đối diện cô để tạo nhiều cơ hội gặp mặt.
Mộc Tâm không nghi ngờ gì chỉ “Ồ” một tiếng rồi cầm bưu kiện đưa cho anh, nói: “Bưu kiện của anh, shipper không liên lạc được với anh nên nhờ tôi giao cho anh.”
Lâm Đình Phong nhận lấy bưu kiện từ tay cô, cười nói: “Cảm ơn em.”
Anh đưa mắt nhìn về phía phòng cô, thấy trên bàn phòng khách đang đặt một nồi mì còn đang bốc khói, anh hơi nhăng mày nói: “Em đừng ăn đồ ăn nhanh nữa, không tốt đâu.”
Mộc Tâm nghe anh nói, cô xoay lưng nhìn về phòng mình một cái, rồi cười ngại ngùng nói: “Tôi không giỏi nấu ăn lắm, nên ăn tạm vậy mà.”
Lâm Đình Phong thật hết cách với cô, trong công việc bản lãnh là thế nhưng trong cuộc sống lại như đứa trẻ không biết lo cho sức khỏe gì hết, trước đó thì thôi cho qua đi, nhưng giờ có anh rồi, anh lo cho cô là được, nghĩ xong anh cười nói: “Chúng ta dù sao cũng xem như là hàng xóm rồi phải không?”
Mộc Tâm không nghĩ nhiều liền đáp: “Đúng vậy.”
“Vậy chúng ta góp củi nấu cơm đi, em phụ trách mua nguyên liệu, anh phụ trách nấu ăn, em thấy sao?”
Mộc Tâm suy nghĩ một chút, dù gì mình nấu ăn cũng không giỏi, tiểu gia hỏa lại nấu ăn ngon như vậy, tốn ít tiền nguyên liệu mà lại được ăn ngon, cuộc hợp tác này nghĩ thế nào thì mình cũng rất có lời nha.
Nghĩ rồi cô đưa tay về phía anh, cười nói: “Được, cứ vậy đi, hợp tác vui vẻ, anh hàng xóm.”
Lâm Đình Phong cười bắt lấy tay cô, vui vẻ nói: “Hợp tác vui vẻ, cô hàng xóm.”
“Anh nghĩ ngơi sớm đi, ngủ ngon”, Mộc Tâm nói rồi định đi về phòng mình.
“Ngủ ngon”..