Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 115: Tình Địch Premium


Bạn đang đọc Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh – Chương 115: Tình Địch Premium


Nhà hàng Icebear.
Trên bàn ăn, hai người đàn ông khí chất ngời ngời đang xâm xoi nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập sự tìm tòi và nghiên cứu.

Không khí thầm lặng của hai người khiến Mộc Tâm có cảm giác không chen vào được.
Nếu bạn hỏi tại sao có tình hình này? Vậy thì phải kể từ mười lăm phút trước rồi.
Trong phòng bệnh VIP 25, Mộc Tâm thay quần áo xong, cô vừa đi ra khỏi phòng tắm vừa buộc một chùm tóc đuôi ngựa.
“Rầm!”, Lâm Đình Phong đẩy cửa đi vào, cô bị giật mình nên chỉ biết chớp chớp mắt mà nhìn.

Anh bước nhanh lại phía cô, quan sát một lượt rồi mới trầm giọng hỏi: “Em rất giỏi trong việc tạo bất ngờ cho anh nhỉ?”, đầu tiên là trúng đạn, không phải tai nạn xe thì là nhảy lầu, rồi cả đêm sinh nhật kia nữa.

Từ lúc gặp cô, anh cứ cảm tưởng như bản thân đã mua một vé phim kịch tính trọn đợi vậy.
“Hả?”, cô chưa hiểu mô tê gì, cô đã làm gì đâu nào? Cô còn phải hỏi anh cơ đấy! Anh có cánh cửa thần kỳ của doraemon hay sao mà đêm qua vừa gọi điện, giờ này anh đã ở đây rồi.
Anh xoa đầu của cô một cái, bao cảm giác nhớ mong và lo lắng ở trong lòng chỉ bằng một cái xoa đầu là gần như có thể được xoa dịu hoàn toàn.
Cô dời bàn tay đang xoa đầu của anh xuống, chu môi, nói: “Đừng xoa nữa, rối tóc của em mất.”
“Cạch!”, Liễu Đông đẩy cửa đi vào, không mấy bất ngờ khi có thêm một người đàn ông lạ xuất hiện trong phòng, anh ta lơ đẹp Lâm Đình Phong, cười nói với Mộc Tâm: “Tiểu Tâm, tôi đã làm xong thủ tục xuất viện rồi, hay là…!bây giờ chúng ta đi ăn gì đó đi.”
Tiểu Tâm? Chỉ hai chữ của anh ta đã làm Lâm Đình Phong bật chế độ bảo vệ lãnh thổ, anh chắn trước mặt Mộc Tâm, ngăn tầm mắt của người kia lại, lành lạnh nói: “Tự giới thiệu, tôi là Lâm Đình Phong, cảm ơn anh đã cứu Mộc Mộc, tôi sẽ thay cô ấy trả ơn tình cho anh sau.

Chuyện đi ăn thôi thì lượt bỏ đi, tôi nghĩ cô ấy cần nghỉ ngơi thêm.”
Liễu Đông tạo nét đáng thương, hơi ủ rủ nói: “Haiz, thật buồn quá.


Tôi đã chăm sóc cô ấy từ tối đến giờ, chẳng ăn được gì cả.

Đói quá đi a~ Tưởng rằng sẽ được cô ấy mời đi ăn chứ!”
Mộc Tâm thấy đối phương dù sao cũng là ân nhân của mình, cô cười nói: “Không cần nghỉ ngơi, bây giờ tôi thấy cơ thể không có vấn đề gì.

Chúng ta đi ăn chút gì đi.”
Lâm Đình Phong muốn nổi lửa trong đôi mắt, rõ rằng là tên kia đang dùng khổ nhục kế mà, anh nắm tay Mộc Tâm, giọng nói đều đều, mang ý định phản đối: “Mộc Mộc…”
“Em đói quá! Đi ăn nha?”, cô ôm bụng, tròn xoe đôi mắt, làm nũng.
Anh nhìn cái bụng xẹp lép của cô, ừm! Rất có tính thuyết phục, anh ậm ừ, thu lại lời định nói.

Theo sau cô và Liễu Đông đi ra ngoài.
Hai chiếc xe sang trọng đỗ trước cửa bệnh viện, cực kỳ thu hút ánh nhìn của người qua đường.

Liễu Đông mở cửa xe của chiếc Mercedes Benz, mời Mộc Tâm lên ngồi: “Tiểu Tâm, em lên xe đi.”
Mộc Tâm không tiện từ chối, nên đã ngồi vào bên trong, Liễu Đông cũng nhanh nhẹn nhảy lên xe.

Lâm Đình Phong thấy thế cũng mở cửa đi lên.
“Cạch!”, anh giật tay cầm mãi mà không mở được cửa.

Lúc này, Liễu Đông nhàn nhã kéo cửa kính xuống, nhìn anh, đôi môi mỏng khẽ đóng khẽ mở, lời nói từ tốn nhưng lợt vào tai Lâm Đình Phong thì cực ỳ gợi đòn: “Anh Lâm, xin lỗi nha! Xe tôi hơi nhỏ.


Mong anh đừng chê cười!”, nói rồi anh ta đóng cửa lại, bảo vệ sĩ láy đi.
Lâm Đình Phong trơ mắt nhìn cải trắng nhà mình bị heo cắp đi mất.

Anh hậm hừ leo lên chiếc Maybach, bảo Tiểu A láy đi.

Hừm! Hoa đào của tiểu hồ ly đúng là ngày càng được nâng cấp, chẳng mấy chốc đã lên premium* rồi! Nhưng may mà mình là máy diệt hoa đào phiên bản Titan.

Mình chặt cho nó gãy cánh luôn.
(*Phiên bản cao cấp)

Trở lại nhà hàng, phục vụ đi lại đưa thực đơn cho ba người, Mộc Tâm lật xem rồi nói Liễu Đông: “Anh muốn ăn gì cứ gọi đi, hôm nay tôi mời.”
Anh ta lật menu ra xem, nửa đùa nửa thật nói: “Vậy tôi không khách sáo đâu đấy!”
Mộc Tâm mỉm cười nói với người phục vụ: “Khai vị bằng gan ngỗng, làm mặn một chút.”
Liễu Đông cũng song song nói: “Thêm súp hải sản hoàng kim, không dùng dầu mè.”
Cô hơi bất ngờ vì anh có cách ăn rất giống mình, liền vui vẻ gọi thêm: “Bò Úc áp chảo, chín 70%.

Cá hồi nướng sốt vừng và gà hấp đông cô.”
“Thêm một phần chem chép sốt tiêu xanh.


Tráng miệng thì cùng bánh hạt dẻ.

Cảm ơn.”, Liễu Đông trả thực đơn lại cho phục vụ.
Lâm Đình Phong cũng trầm mặt trả thực đơn lại: “Tạm như vậy trước đi.”
“Vâng ạ! Món ăn rất nhanh sẽ chuẩn bị xong, xin quý khách vui lòng chờ trong giây lát.”, Phục vụ nhanh nhẹn trở lại phòng bếp để lên đơn.
Mộc Tâm không giấu được tò mò, hỏi: “Liễu Đông, anh từng nghiên cứu qua ẩm thực à? Cách ăn của anh rất chuyên nghiệp đấy!”
Anh ta cầm ly nước lọc lên uống một ngụm, cười nói: “Ở nhà có ba người phụ nữ cần chiều chuộng, tôi không không muốn biết thêm về ẩm thực cũng rất khó đấy!”
“Hihi, ngưỡng mộ anh thật! Gia đình thật đông vui”, cô cũng cười nói, “Nhưng tiếc là thực đơn ở đây vẫn còn thiếu một thứ.”
Liễu Đông nghe vậy thì cũng hào hứng, ngồi thẳng người dậy.

Hai người đồng thanh nói: “Rượu Vang Chile Pircas Cabernet Sauvignon 2014.”
Cả hai như gặp được tri kỷ, vui vẻ trò chuyện với nhau: “Haha, anh cũng biết nữa hả? Ôi! Cái vị rượu đó kết hợp cùng hải sản thì…!Chặc chặc! Khó quên thật!”
“Đúng thế! Ngon khó cưỡng luôn!”
Lâm Đình Phong ngồi dựa người ra sau, tay anh đặt lên lưng ghế của Mộc Tâm.

Anh thật muốn véo cô gái nhỏ này một cái.

Đúng là hồ ly không tim không phổi, thân thiết với người lạ như vậy! Không sợ bị người ta bán mất mà còn giúp người ta điếm tiền hay sao?

Sau khi ăn xong, trước lúc lên xe, Liễu Đông đưa cho Mộc Tâm một tấm danh thiếp, rất tự nhiên mà cầm cành ô liu vẫy vẫy*: “Sắp tới ở phía nam thành phố A sẽ có một trung tâm thương mại được mọc lên.

Tôi rất mong sẽ thấy tên của Sunset trong danh sách cửa hàng.”
(*Ý nói là đưa ra tiện nghi để lôi kéo, kết thân với đối phương.)
Mộc Tâm mỉm cười, nhận lấy tấm danh thiếp: “Vâng, tôi sẽ không để anh thất vọng.”

Liễu Đông tạm biệt cô rồi bước lên xe, rời đi.
Chợt một vòng tay rắn chắc ôm lấy người Mộc Tâm, Lâm Đình Phong giận dỗi, dùng răng cắn nhẹ lên má cô một cái.

Cô che hai má, ngước mắt nhìn anh: “Sao anh lại bay đến đây vậy?”
“Do có cô gái nào đó nói nhớ anh.”, anh rất đường hoàng nói ra lí do mà anh cho là đầy thuyết phục.
Cô ôm lấy eo anh, không nể mặt mà bốc trần nội tâm của boss nhà mình: “Làm em cứ tưởng rằng anh nhớ em chứ!”
“Ai lại đi nhớ con hồ ly nhỏ vô tâm nhà em, cứ cười nói với tên kia suốt!”, dù miệng nói là vậy nhưng đôi tay lại rât thành thật mà ôm lấy người cô.
Lát sau, hai người cùng nhau lên xe, Mộc Tâm cầm danh thiếp, vừa xem vừa ấn số kết bạn với Liễu Đông.

Lâm Đình Phong thấy vậy thì lại bắt đầu ăn chanh: “Em kết bạn với cậu ta làm gì?”
Cô cười xán lạn, nói: “Cơ hội kiếm tiền đưa đến cửa mà! Không nhận thì em sẽ cắn rứt lắm.”
“Thẻ đen anh đưa em từ năm ngoái, mà đến giờ em còn chưa quẹt lần nào! Sao anh không thấy em cắn rứt đi!”
Ầy! Hôm nay tiểu gia hỏa đâu có ăn cá đâu! Sao nói câu nào cũng có xương vậy nè! Nghe cứ như trách nhẹ mình vậy.

Nghĩ rồi, cô liền cười an ủi: “Em quên ấy mà! Giờ nhớ lại, em cắn rứt đến đau tim luôn này!”
Anh liếc nhìn cô: “Thật?”
“Em có nói dối anh bao giờ không?”, độ uy tính 100 điểm đấy nhé!
Ngẫm về thực tế thì anh thấy cũng đáng tin thật! Tâm tình lúc này mới được xoa dịu một chút, nhưng vẫn vờ như cứng rắn, nói: “Nhớ dùng đấy!”
“Ầy! Em biết rồi mà!”, cô ngã đầu lên vai anh, nhụi nhụi vài cái.
Tiểu A như chú cún con đáng thương, bị cho ăn cơm đến no.

Cậu thầm cảm thán, bà chủ đúng là tài ba, tưởng rằng kỹ thuật hacker của cô đã đỉnh lắm rồi! Nhưng kỹ thuật vuốt lông cho boss cũng không kém nha!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.