Bạn đang đọc Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh – Chương 114: Người Nhà
Bệnh viện nhân dân số 1 thành phố.
Trong phòng bệnh VIP 25, Mộc Tâm đang nằm trên chiếc giường bệnh trắng tinh, cơ thể nhỏ nhắn nằm gọn trong bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình khiến cô càng trở nên nhỏ bé.
Kim truyền nước cắm sâu vào trong mạch máu làm hằng lên làn da trắng muốt của cô vài đường gân xanh tím, cho người đối hiện nhìn vào có cảm giác muốn nâng niu.
Bên cạnh giường bệnh, chàng trai trẻ ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, nghe anh vệ sĩ báo cáo tình hình.
Chiếc áo sơ mi trắng cùng quần âu đen đơn giản lại khiến anh trở nên chói mắt và ấm áp như chàng trai năm ấy chúng ta từng yêu thầm.
Vệ sĩ đứng thẳng tấp, tư thế nắm lấy cổ tay rất quy chuẩn, báo cáo: “Liễu tổng, tôi đã đuổi lên tầng ngay lập tức nhưng lại không bắt được bọn chúng.
Bọn chúng đã tẩu thoát bằng cửa phụ của lối thoát hiểm.”
“Còn camera ghi hình thì sao?”
“Bọn chúng đeo mặt nạ lọc khí cho nên không nhìn rõ được mặt.
Nhưng tôi thấy hình xăm trên người bọn chúng là của một băng đảng nào đó.
Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ tìm ra băng đảng đó.”
“Tối nay.
Nếu không tìm ra được nữa thì cậu có thể về nước rồi.”
Anh vệ sĩ cúi đầu, đáp “Dạ” một tiếng rồi đi ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại anh và cô gái nhỏ đang ngủ trên giường.
Anh cầm chiếc túi giấy dưới chân ghế, bên trong là một chiếc đầm trắng và túi xách của cô, đặt lên tủ đầu giường.
Đây là anh nhờ nhân viên khách sạn đem đến, vì anh sợ lở như mua đồ mới cô sẽ mặc không thoải mái.
Chắc vì ở nhà có hai cô em gái và một người mẹ bị ba mình chiều đến hư, cho nên anh khá quen thuộc với việc chăm sóc con gái.
“Reeng! Reeng!”, Liễu Đông đang ngồi xem tài liệu, anh tưởng điện thoại của mình reo nên cầm lên xem, nhưng không thấy hiển thị gì, anh liền nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Anh đi lại mở túi giấy, lấy điện thoại ở trong túi xách của cô ra, nhìn thấy tên người gọi là “Boss đại nhân.”, anh nghĩ đó là ông chủ của cô ấy nên không chần chừ mà bắt máy: “Alo.”
Lâm Đình Phong vừa đáp xuống máy bay, đang trên đường đến khách sạn, định tạo cho Mộc Mộc một bất ngờ, nhưng nghe thấy giọng nói đàn ông trả lời điện thoại thì sự hứng khởi trong người anh liền bị dập tắt trong chớp mắt, thay vào đó là sự lạnh buốt: “Anh là ai? Sao anh lại nghe máy của cô ấy?”
“Cô ấy vẫn còn ngủ trên giường nên không tiện nghe máy.
Anh là ông chủ của cô ấy phải không? Hôm nay cô ấy không được khỏe, nên phiền anh cho cô ấy xin nghỉ làm một ngày.”, Liễu Đông không thấy gì khác thường trong giọng nói của Lâm Đình Phong, nên thuận miệng nói.
Trên giường, còn ngủ, không khỏe.
Ông hoàng nắm bắt từ khóa, Lâm Đình Phong, sắc mặt anh bây giờ còn đen hơn cả mây tích điện.
Tiểu A đang láy xe chợt rùng mình một cái, nhìn qua gương chiếu hậu, bắt gặp gương mặt hắc ám của boss nhà mình, cậu liền nuốt nước bọt, âm thầm cầu nguyện cho bản thân qua khỏi cung trăng này.
“Cô ấy đang ở đâu?”
Liễu Đông lúc này mới thấy hơi lạ, chỉ làm sếp thôi mà sao lại quan tâm tới nhân viên quá vậy.
Với chỉ số EQ thượng thừa của mình, anh liền nhận định rằng anh sếp này là một bông hoa đào của cô gái nhỏ.
Anh cười hứng thú, thật muốn gặp tên sếp này xem sao: “Bệnh viện nhân dân số 1.”
Lâm Đình Phong không hỏi anh ta tại sao cô lại ở bệnh viện, mà trực tiếp cúp máy: “Quay xe, đến bệnh viện nhân dân số 1.”, ngừng một chút, anh nhìn vào kính nhiếu hậu như muốn xuyên qua đó đâm thủng Tiểu A, “Điều tra xem Mộc Mộc xảy ra chuyện gì.
Nếu cô ấy mất một sợi tóc nào thì cậu liền cuốn gối đi lĩnh phạt đi.”
Tiểu A sợi hãi không dám hó hé gì, gật gật đầu, lái xe đến bệnh viện.
Boss khủng bố quá a~ Bé sợ ~
…
Cảm giác mê mê mang mang như đang đi trong sương mù, cố gắng chống lại sự mệt mỏi bủa vây, Mộc Tâm dần dần mở mắt ra, đột ngột tiếp nhận ánh sáng chói mắt khiến cô chưa kịp thích ứng, đưa tay lên che lại.
Chiếc kim truyền nước bị dịch chuyển khiến cô hơi đau.
Cô nhíu mày, nhìn lên trần nhà trắng tinh, bên tai là tiếng gió điều hòa hù hù và tiếng lật giấy loạt xoạt.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, đúng lúc chạm phải đôi mắt của chàng trai.
Đình trệ vài giây, cô chống người ngồi dậy, Liễu Đông thấy vậy thì bỏ tài liệu xuống bàn, vội vàng đi lại chỉnh gối, giúp cô dựa lên đầu giường: “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.
Có muốn ăn chút gì không?”
Mộc Tâm ngồi vững rồi mới ngước mắt nhìn anh, cảm kích nói: “Cảm ơn anh, tối qua…!may mà gặp anh.”
“Không có gì.
Tôi còn cảm thấy may mắn khi tối qua gặp cô đấy.
Tự giới thiệu một chút, tôi là Liễu Đông.”, anh vừa nói vừa cầm ly nước ấm đưa cho cô.
Cô cầm lấy ly nước uống một ngụm, đáp: “Tôi là Mộc Tiểu Tâm.”, không ngờ người mình đụng phải lại là còn trai trưởng của Liễu gia.
Chợt nhớ chực đến chuyện chính, cô vội hỏi: “Liễu tổng, tôi đã ngủ bao lâu rồi? Bọn người xấu kia có bắt được không?”
“Cô gọi tôi tên tôi là được rồi.
Cô chỉ mới ngủ một ngày thôi.
Bọn xấu kia thì chưa bắt được, nhưng tôi đã cho người điều tra rồi.
Sẽ sớm có kết quả thôi! Cô đừng lo quá!”, anh nhận lấy ly nước của cô, giúp cô đặt lên bàn, quan tâm hỏi: “Cô có đoán được là ai làm không?”.
ngôn tình hay
Thật ra Mộc Tâm có nghĩ ra được vài người, nhưng không chắc chắn được là ai, cô nửa thật nửa đùa nói: “Khó đoán lắm…!Làm đầu tư như chúng ta thì kẻ thù phải xếp dày như bánh crepe ấy chứ.”
Còn có kiểu so sánh vậy sao? Liễu Đông mỉm cười, nói: “Nước thuốc sắp truyền xong rồi, để tôi gọi bác sĩ đến khám cho cô lần nữa.”, nói rồi anh ấn nút gọi bác sĩ ở đầu giường.
“Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn đâu.
Sớm muộn gì cũng là người nhà mà.”
“Người nhà?”
Liễu Đông cười khẽ, không giải thích vội: “Cô sẽ sớm biết thôi!”
Rất nhanh bác sĩ và y tá đã đến phòng bệnh, rút kim truyền nước và khám qua cho Mộc Tâm, nói: “Không có gì đáng ngại hết, có thể làm thủ tục xuất viện được rồi.”
Sau khi họ ra ngoài rồi, anh chỉ bộ quần áo trên tủ đầu giường, nói: “Cô đi thay đồ trước đi, tôi đi làm thủ tục xuất viện.”
“Cảm ơn anh.”
“Đã là lần thứ ba cô nói cảm ơn rồi đấy.
Đã nói là người nhà mà, không cần cảm ơn.”, anh cười lắc đầu, quay người đi ra ngoài cửa.
Cô nhìn anh đi ra ngoài rồi thì cầm túi giấy đi vào phòng vệ sinh thay đồ.
Cô quăng cái câu “Người nhà” khó hiểu của anh ra sau đầu.
Haizz, thời buổi bây giờ trai đẹp đều thích nhận người nhà kiểu vậy sao?.