Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ]

Chương 55_phản Nghịch Và Dược Độc


Bạn đang đọc Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ] – Chương 55_phản Nghịch Và Dược Độc

” Huynh biết thân phận thật của nàng bao lâu rồi?”

Tiếng nói vang khẽ lên ở Đông cung, chỉ mới tờ mờ sáng mà không khí nơi đây đã ngột ngạt vô cùng. Vương Hiên ngồi đối diện, ánh mắt khẽ nhíu lại khi nghe thấy câu hỏi.

” Từ khi hội săn kết thúc”

Vương Hiên chậm rãi nói, coi như đó là một chuyện rất nhỏ. Dù thấy thái độ đó, Vương Thần vẫn cố kiềm chế tâm tình của mình lại.

” Sao không nói đệ biết?!”

Đúng vậy! Vì sao không nói y mà lại âm thầm cho người sát hại nàng? Nếu huynh ấy nói y trước, y đã có bảo vệ được nàng và mẫu thân nàng. Nếu huynh ấy nói y trước, y đã nghĩ cách đem chuyện này trôn vùi vào trong đất! Nhưng giờ thì sao? Mọi thứ đã đảo lộn, thậm chí y cũng sắp mất kiểm soát bản thân mình.

” Ta làm sao để nói? Nếu nàng ta có tham vọng, không phải ta là tự mình hại mình!”

Vương Hiên cười lạnh nói, ánh mắt mỉa mai nhìn sang đệ đệ mình. Hắn nói sợ nàng tham vọng, thực chất là nói dối. Hắn sao không nhận ra, ánh mắt của nàng, giống hệt đệ đệ hắn. Tại sao hắn không nói? Hắn đố kỵ, thực sự đố kỵ với chính đệ đệ mình. Vì sao hắn tốn chăm công ngàn sức, đệ đệ hắn thì không làm gì mà vẫn được mọi người kính nể, phụ hoàng yêu thương? Vì sao hắn vất vả lại bày mưu tính kế, đệ đệ hắn chỉ quanh quẩn đi chơi lại chiếm được đích nữ thật sự của Thái Bình?! Vì sao?!

Vương Thần nhìn hoàng huynh của mình, ánh mắt lộ cả hàm ý ghen tức thì không khỏi nực cười. Y cũng vậy, đã từng như huynh ấy. Ghen tỵ khi huynh được mẫu thân yêu chiều, ghen tỵ khi huynh có được trái tim của Thiên Ân! Nhưng ít nhất, y cũng không đến mức làm ra những chuyện như vậy.

” Ta chỉ đến đây để nói với huynh, đừng đụng vào nàng nữa! Ta với nàng sẽ không đụng chạm gì đến ngai vị của huynh”

Vương Thần lại nói, giọng lạnh nhạt đến xa lạ. Lần đầu tiên Vương Thần dùng giọng nói này, là khi viếng tang mẫu thân y. Lần thứ hai Vương Thần dùng giọng nói này, là vì nàng.


” Ngươi được lắm! Có người chống lưng liền quay ra trở mặt với ta?!”

Vương Hiên nghiến răng nói, tức giận đã lên tới đỉnh điểm. Thấy vậy, Vương Thần cũng không bày vẻ lãnh đạm gì nữa, trực tiếp đứng dậy nhìn người trước mặt.

” Ta không nói nhiều, mong huynh nhớ cho, sau này đừng làm ra loại chuyện thương thiên hại lý đó nữa! Không thì đừng trách đệ vô tình”

Vương Thần nói xong, không để người đối diện trả lời liền quay bước mà đi. Vương Hiên đứng trên bậc, tức giận đến nghẹn lời mà nhìn bóng người rời đi. Cuối cùng, hắn đành hất chén trà thay cho cơn thịnh nộ.

Bên kia, Vương Phong cũng tức giận không kém, nhìn mẫu thân của mình trên cao mà không kiềm chế được bản thân.

” Nhanh chóng rút lệnh lại, sao bà lại có thể làm ra chuyện phản nghịch như vậy!”

Vương Phong tức giận đến đập bàn mà nói. Nhưng người ở trên cũng không nhượng bộ, ánh mắt cay nghiệt nhìn xuống.

” Ta để cho ngươi tự tung tự tác, ngươi lại đem mọi chuyện phá nát. Ngươi xem xem, giờ tên Vương Thần kia như hổ thêm cánh thì ngươi sẽ làm gì?!”

Hoàng Hậu càng nói càng tức, đem hết thể diện mà vứt đi, từ đầu đến cuối là chỉ tay vào mặt hắn mà nói. Vương Phong cũng giận tái mặt, cố kiềm chế không cho mình bạo phát lung tung. Hắn tự biết là người này sẽ tức điên lên, không ngờ lại đem quân, tính dùng vũ lực áp chế. Hắn là dâng cây trâm có thánh chỉ khi trước cho Vương Hiên, thực chất lại là giả. Thánh chỉ thật nằm trong tay hắn, nhưng sao hôm nay lại nằm trong tay mẫu thân hắn?

” Ngươi thân là Hoàng Hậu, lại không nghĩ đến hậu quả. Nếu chuyện này mà bại lộ, chắc chắn triều cương sẽ hỗn loạn! Ngươi nghĩ phụ hoàng là người mà ngươi ép là ép được?”


Vương Phong tức giận nói, chỉ nghĩ đến cảnh hàng vạn quân Thành Đông tiến về đây làm loạn thì trong lòng lại nóng như lửa đốt. Hắn muốn làm hoàng đế, nhưng không phải là loại nghịch tử đó! Thử hỏi nếu hắn dùng cách đó, còn ai có thể phục tùng?

Nhưng người trên lại không thể hiểu, hay thực chất lại không muốn hiểu. Vì bà chỉ là nữ nhân, bà chỉ cần lên cầm quyền là bà có tất cả. Bà không phải lo việc nước, không cần lo phục lòng quân. Vì vậy, bà không cần quan tâm đến những vấn đề mà con bà vấp phải.

” Ta không cần biết, ngươi từ nay đừng hòng làm loạn thêm một chuyện gì nữa!”

Hoàng Hậu phất tay nói, không hề đem một lời nói nào của hắn vào trong đầu khiến hắn lại càng tức hơn. Như muốn nói gì nữa, hắn chợt cảm giác cả thân thể nhũn ra, ánh mắt hoa đi.

” Ngươi…. ngươi dám…”

Hắn cố giữ ý thức, nghiến răng nhìn hình ảnh kia nhòa dần. Xong, hắn lại tự giận chính mình đã quá lơ là. Không ngờ lại để chính mình bị hạ độc!

” Ta đã nói rồi! Ngươi nên nghỉ ngơi đi”

Tiếng người trên kia vang lên nhưng hắn lại không thể nghe rõ, lại ngã ra sàn mà nhắm nghiền mắt lại. Hắn hận! Tại sao ông trời luôn trái ý hắn?
____________

Trời tối, Vương Hiên ngồi trong thư phòng, ánh mắt âm trầm nhìn lên trần nhà. Hắn nên làm gì đây? Thánh chỉ trong trâm là giả? Tấm thì lại bị Thái Hậu thất sủng! Hắn đã mất tất cả rồi sao?


” Thái Tử? Người cần giúp đỡ?”

Tiếng nói vang lên khiến Vương Hiên giật mình, nhìn ra lại thấy bóng người quen thuộc. Nữ tử khi trước được mệnh là kỳ nữ lại bị Vương Thần phạt đến tức điên, bị Tướng Quốc cấm chân không cho ra khỏi phủ. Giờ đây, nhìn nàng người tiền tụy, vì tức giận mà thành tâm bệnh nên sắc mặt cũng không hề tốt là bao.

” Sao ngươi lại vô được đây?!”

Vương Hiên cau mày nói, tức giận hiện rõ trên mặt. Từ khi nào mà Đông cung của hắn thành nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi?

” Ta vào đây thế nào không quan trọng, ngươi có muốn hợp tác với ta? Đảm bảo không thiệt!”

Lạc Thanh Tư nói, giọng trong trẻo trước kia thay bằng sự khàn khàn của tức giận. Nhưng Vương Hiên lại không quan tâm, chỉ một mặt nhìn nữ tử kia.

” Nói! Sao ngươi vào được đây?”

Thấy ánh mắt kia, lòng Thanh Tư đột nhiên lạnh lại, nhớ đến cảnh ở Tịnh Lâu bị chĩa kiếm thì không khỏi run lên.

” Ta là lẻn vào đây, dù sao ta cũng là con nhà võ”

Vậy là các hộ vệ của hắn đều là kẻ bất tài sao? Vậy thì nên thay hết đi! Vô dụng thì giữ lại làm gì.

” Ngươi nói hợp tác là ý gì?”

Vương Hiên lại hỏi, thấy vậy Lạc Thanh Tư cũng thả lỏng hơn, rút ra là một lọ thuốc nhỏ. Vương Hiên không phải loại người dốt nát đến độ không nhận ra trong đó đựng gì. Chỉ là, không biết loại độc đó là thứ như thế nào.


” Loại này là ta lấy được từ phụ thân, là cống phẩm thu thập được từ quân địch. Là loại có thể sai khiến người khác theo ý mình mà đến chính họ cũng không nhận ra mình bị hạ dược!”

Lạc Thanh Tư vừa nói, vừa len lén nhìn biểu tình của Vương Hiên. Đúng là hắn đã có biểu hiện trên mặt, lông mày hơi nhướn lên.

” Ý ngươi là cổ trùng?”

” Không phải! Cổ trùng chỉ là thao túng người, không thao túng tâm! Dùng dược này, chính họ cũng không biết tại sao, sẽ tâm tâm niệm niệm nghe lời ngươi”

Lạc Thanh Tư vừa giải thích, vừa âm thầm cao hứng khi thấy Vương Hiên đã đứng dậy đi tới gần chỗ mình.

” Ngươi làm sao để chứng minh cho ta dược này là thật?”

Vương Hiên nhướn mày nói, Lạc Thanh Tư cũng cười cười.

” Ngươi có nhiều thủ hạ như vậy, tùy tiện chọn đại một người cũng đâu quá khó. Thời gian công hiệu chỉ tầm một ngày, cũng không lâu đúng chứ?”

Nghe Lạc Thanh Tư nói, Vương Hiên vẫn không đáp gì. Thấy vậy, nàng ta cũng nhanh chóng để lọ thuốc lại, rồi dần dần lùi đi.

” Ta đợi ý của ngài, nếu cần hãy đén chỗ ta lấy thêm dược”

Nàng nói xong lui đi, Vương Hiên lúc này mới cầm lấy lọ thuộc, ánh mắt đen nay lại càng đen hơn như muốn hút hết dục vọng trong người lại. Xong, hắn cười nhẹ.

” Người đâu! Vô đây cho ta!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.