Bạn đang đọc Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ] – Chương 35_rắc Rối
Thái Hậu vẫn cười vang, ánh mắt giờ đang hiện lên chút ý tán thưởng. Bà vốn đã muốn giam mẹ kế của Tấm lại khi nghe quá khứ cực khổ của nàng. Nhưng bây giờ, Cám ra điều kiện đấy. Căn bản không phải cho sau này, mà là cho hiện tại. Nữ nhân này đã biết trước bà sẽ dồn mẫu thân của nàng vào chỗ chết, và giờ dám ra điều kiện với bà.
” Chỉ có mỗi mình mẫu thân cô?”
Bà như hỏi lại, chắc chắn điều kiện mà Cám đưa ra. Không do dự, Cám gật đầu khẳng định. Có lẽ nàng cũng biết bà sẽ không hại nàng, hay chỉ là nàng không sợ? Thái Hậu không đoán được, nhưng lại rất hài lòng vì thái độ quyết đoán của nữ tử trước mặt. Hoàng Thượng cũng ngầm tán thưởng, xem ra đã nhận ra khí chất trong người nữ tử trước mặt.
” Được! Ta hứa!”
Thái Hậu nói, nụ cười vang lên khiến Cám như mừng rỡ không kiềm được cười rộ. Thay vào đó, Tấm đã như bẻ gãy cán quạt trong tay mình. Nàng đã muốn trả thù những ngày tháng năm xưa. Ấy vậy… ấy vậy… lại bị phá đám ư?
” Hôm nay Thái Hậu thật rộng lượng, tâm trạng người thật tốt”
Tấm cười lên tiếng khiến mọi người giật mình, phản ứng ấy như tất cả đã quên đi sự hiện diện của nàng khiến nàng ngày càng tức giận hơn. Thái Hậu dường như cảm nhận được sự tức giận của Tấm trong câu nói, cũng miễn cưỡng cho Cám lui xuống. Nhưng là bà không ngờ được Vương Thần lại lôi Cám xuống ngồi ngay bên cạnh mình.
” Hoàng nhi…”
Bà ghé lại bên Hoàng Thượng, khó khăn nói. Bà tuy không tán thành nhưng lại không thể nổi giận, vì bà đã thấy rõ tình cảm của hai người. Trước sau gì vị trí đó cũng thuộc về nữ tử kia. Nhưng chỉ sợ con trai bà….
” Không sao! Xem như là món quà cho điệu vũ của nó đi!”
Hoàng Thượng cười lớn nói, Vương Thần thấy vậy không khỏi vui mừng. Bá quan lúc này cũng một lần nữa thấy rõ sự ưu ái của hai người đối với Tứ Hoàng Tử mà không khỏi cảm thán. Thậm chí ai ở đây cũng biết, nếu không vì Vương Thần không ham muốn quyền lực thì Thái Tử hiện giờ đã là người chứ không phải Vương Hiên.
” Vương Thần… vậy có được không?”
Cám khó khăn nói khi bị Vương Thần ép ngồi xuống vị trí đã được gia nhân bố trí sẵn. Nhưng lại trái ngược với nàng, y vô tư xoa đầu khiến nàng càng xấu hổ không thôi. Thấy Vương Thần ngồi bên cạnh, tim trong lồng ngực nàng cứ như muốn nhảy ra…. Những ánh mắt của các nữ nhân khi nãy còn thán phục nàng thì giờ lại như dao găm bay thẳng về phía nàng. Hơn hết, bên cạnh nàng lại là… lại là Thất Hoàng tử… và theo nàng vừa biết hắn tên là Vương Phong.
” Xem ra bông hồng này không chỉ đẹp, mà tài sắc cũng không kém!”
Vương Phong mang đầy ý cười nhìn lại nàng như thể họ là bạn rất tốt của nhau. Cám cũng chỉ gật đầu, ra vẻ thục nữ nhìn Vương Phong. Tuy hắn đã đoán ra biểu hiện của nàng, nhưng thấy nàng thục nữ e lẹ cười với hắn… quả là không hề quen tý nào.
” Thất Hoàng Tử quá khen, dân nữ chỉ là may mắn thôi!”
Cám cười nhẹ, mặt hơi đỏ khi nghĩ lại tới cảnh múa khi nãy. Cám còn không ngờ được rằng Vương Thần sẽ song hành cùng nàng như vậy. Nghĩ lại tới đó, ý cười trong Cám càng sâu, như quên luôn người trước mặt đang ra sức châm chọc mình.
Vương Phong tuy lúc đầu thích thú khi thấy nàng giả bộ e thẹn. Nhưng càng về sau ý cười nữ nhân như thật, ánh mắt mơ màng hạnh phúc khiến hắn có chút khó chịu. Hắn muốn nắm chặt lấy nàng tay kia, nắm lấy khuôn mặt mơ màng kia. Hắn muốn dập tắt ý cười, dập tắt ý nghĩ kia của nữ nhân. Hắn đang dần dần mất bình tĩnh, ánh mắt lại lần nữa thể hiện sự khó chịu. Từ khi gặp nàng, kịch bản của hắn đã bị đảo lộn lên hết. Kết cục của các kịch bản đang bị phá vỡ, nàng đang dần dần khiến hắn mất đi bình tĩnh vốn có.
” Chết tiệt!
Vương Phong nghiến răng, quay mặt sang phía khác khó chịu nhấc chén rượu lên uống cạn. Cám đang mơ màng thấy biểu hiện của Vương Phong cũng có chút khó hiểu, nhưng là nhanh chóng quên đi mà quay lại bàn tiệc.
Bên cạnh Vương Thần, Vương Hiên cũng đang ngẩn ra. Lâu lâu, hắn lại vô thức liếc mắt sang đệ đệ hắn vui cười cùng người bên cạnh. Giờ đây hắn mới được thấy rõ khuôn mặt của nàng. Hắn lại đột nhiên nhớ đến lúc lễ hội ở làng, nàng cũng như vậy. Diễm lệ, nổi bật khiến hắn như vô thức chú ý đến. Và giờ vẫn vậy, vẫn diễm lệ, vẫn nổi bật trong trang phục kia. Nếu có nói, hắn đã tưởng tượng được nếu là một tân nương, nàng còn xinh đẹp nhường nào. Nhưng là… hắn đột nhiên nhận ra tân lang lại không phải hắn. Ý nghĩ này đột nhiên hiện ra, rồi lại quấn lấy hắn. Tay chân hắn bồn chồn, ánh mắt khó chịu mà quay mặt đi. Nhưng chỉ một lát, hắn lại quay mặt nhìn ngắm đóa hoa kia.
” Xem ra lần sau ta sẽ không cho nàng trang điểm nữa!”
Vương Thần ngồi giữa thật sự khó chịu, tuy ngoài mặt không biểu hiện nhưng lại lầm bầm khiến Cám khó hiểu nhìn. Giờ đây, cô vẫn chăm chăm vào các món ăn trên bàn nên không hề để ý xung quanh. Ai bảo đây là đại lễ của hoàng cung, toàn cao lương mĩ vị nàng mới được nếm qua mà.
Vương Thần thấy đồ ăn còn hấp dẫn hơn mình thì chợt vừa khó chịu, vừa tức cười. Tuy vậy, y vẫn tinh ý gắp những món ăn mà Cám liếc qua cho cô. Mỗi lần như vậy, ánh mắt thán phục của Cám nhìn y lại càng khiến y vừa buồn cười… vừa có chút khó chịu.
Đại lễ vẫn như thế tiếp diễn, tuy nhiên trung tâm của sự chú ý đã dồn hẳn về vũ nữ ngồi bên cạnh Vương Thần. Tấm chỉ được giới thiệu một lát, rồi nhanh chóng chìm vào lãng quên. Thay vào đó là việc bàn tàn về sự quan tâm của Vương Thần với Cám. Đến mãi đến lúc kết thúc, Cám vẫn cảm nhận được sự ghen tức của các nữ nhân xung quanh, nhất là người đang ngồi bên cạnh Tướng Quốc theo như lời của Vương.
Ngay sau đó, Vương Phong và các hoàng tử đều phải đi đến điện Tĩnh Hòa để chính thức đưa Tấm vào gia phả hoàng thất. Cũng vì đây là đại lễ chỉ những người trong hoàng thất mới có thể tham gia, nên Vương Thần dù muốn cũng không thể đưa Cám về tận phòng để nghỉ ngơi. Cám cũng không muốn làm vướng chân y, một hai thúc dục y đi nhanh. Dẫu sao nàng vẫn có thể tự mình đi về được.
” Cô là hồ ly đã câu dẫn Tứ hoàng tử?!”
Tiếng nói vang lên khẽ khiến Cám giật mình, quay lưng lại. Hoa viên vắng vẻ, hai bên không một bóng người khiến Cám có chút lo lắng. Nữ nhân ăn vặn xiêm y thanh nhã, mi mục như họa, ánh mắt có chút ý hận nhìn nàng. Nếu Cám nhớ không lầm đây chắc hẳn là nữ tử này là người đã múa trước nàng một bài, Lạc Thanh Tư kì nữ.
” Hồ ly? “
Cám cười nhẹ, tuy khó chịu nhưng vẫn nhận nại nhìn nữ tử trước mắt đầy vẻ khiêu khích mình. Nhưng Lạc Thanh Tư vẫn không hề nhún nhường, nhàn nhạt liếc mắt về phía nàng.
” Không phải sao? Chỉ là một tiện nữ của một nha hoàn lại còn muốn mọc cánh thành Phượng Hoàng?”