Bạn đang đọc Xuyên Qua Thành Cám Full [ Đn Tấm Cám ] – Chương 34_vũ Khúc Bất Ngờ_ Lời Hứa?!
” Tứ huynh đến lâu nhỉ?”
Vương Thần vừa ngồi xuống thì chợt nghe tiếng nói bên cạnh, Thất đệ của hắn như chưa có gì xảy ra cười nhìn hắn.
” Không ngờ Phong đệ cũng quan tâm đến người huynh này!”
Vương Thần cười như không nói, Vương Phong cũng nhẹ gật đầu lại rồi hướng về phía sân khấu, nữ nhân đang uyển chuyển trong điệu múa. Vương Thần cũng theo chuyển động của Vương Phong mà nhìn theo, rồi nhanh chóng nhíu mày. Là nữ tử của Tướng Quốc, Lạc Thanh Tư. Quả không ngoa cái danh tài nữ, điệu múa uyển chuyển cùng nhan sắc của giai nhân cũng đủ khiến các bá quan phải cảm thán. Nhưng với Vương Thần cũng như không, y vô tâm nhìn nữ nhân trên sàn hơi chút lại đưa mắt nhìn cậu.
” Xem ra Tứ đệ được để ý rồi!”
Vương Hiên cũng nhanh chóng nhận ra, đẩy tay của Vương Thần nói. Tấm thì đang ngồi bên cạnh Thái Hậu cũng có chút nhận ra, đưa mắt liếc sang Vương Hiên.
” Không có gì đâu, huynh lo cho cô nương Tố Tố của huynh đi!”
Vương Thần cau mày, chỉ sang nữ nhân ngồi phía dưới, chắc đã sắp xé nát khăn tay của mình chằm chằm nhìn về phía này. Vương Hiên thấy vậy ho nhẹ rồi lảng đi. Lúc này, Vương Thần mới nhìn sang Vương Phong, sự tức giận khi trước giờ lại bắt đầu hiện lên trong tâm trí y. Nhưng là đang giữa đại lễ, y vẫn là phải bình tĩnh nhẫn nhịn. Ánh mắt của Vương Phong vẫn luôn mang ý cười, nhìn Tứ huynh của mình dù tức giận vẫn phải cố đeo mặt nạ cười. Rất hay…. hắn luôn thích như vậy, làm người khác không thể biểu hiện được cảm xúc của họ. Nhẫn nhịn… và làm theo ý hắn… như những con rối.
” Thất đệ cũng nên xem đi, nương tử sắp cưới của ta!”
Vương Thần chợt nói, ánh mắt thách thức hẳn lên khiến Vương Phong giật mình. Câu nói vừa kết thúc thì nữ nhân chợt cùng dải lụa đỏ từ đâu xuất hiện. Cám như bông hoa nổi giữa ánh đèn lung linh. Điệu múa khó hơn trước, uyển chuyển hơn trước, lung linh hơn trước, diễm lệ hơn trước rất…. rất nhiều. Đến Vương Thần cũng như ngừng thở nhìn bông hoa đang nở rộ trên khán đài. Dù có nhìn nàng tập luyện bao lần, nhưng y lại không nghĩ điệu vũ lại tuyệt vời đến vậy. Lấn át cả tài nữ Lạc Tư Thanh, giờ đây Ân Nhược Ly như ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ hơn tất cả các nữ nhân ở đây.
” Thật… tuyệt vời!”
” Quá đẹp!”
” Cô gái đó là ai vậy?”
” Tiên nữ hay sao…”
……
Hàng ngàn lời tán thưởng vang lên khiến Vương Thần lại có chút khó chịu. Y giờ đây lại muốn lôi Cám đi khỏi chỗ này, cất nàng thật kĩ để mình y ngắm là đủ rồi. Vả lại… vả lại tình trạng của nàng vẫn khiến y có chút lo lắng. Mọi người nhìn điệu vũ, còn y lại nhìn nét mặt của Cám. Từng chút một, y như không dám rời mắt khỏi bồn hoa kia. Y sợ chuyện như trước lại xảy ra, hay chính thương tích trên cánh tay của nàng.
Hoa hở rộ… thật đẹp.
Nhưng liệu… hoa nở rồi có tàn không?
” Nhược…… Nhược Ly!”
Tiếng của Vương Thần đột ngột la lên khi thấy nét mặt Cám cau lại, trượt chân rơi khỏi khán đài. Có lẽ vì cánh tay quá đau đã khiến Cám lơ đãng không nhìn xung quanh mà trượt chân mất. Ai cũng lo lắng, đứng hẳn dậy như muốn lao tới. Nhanh như cắt, Cám nằm trọn trong vòng tay của Vương Thần, từ từ đứng lại trên khán đài. Nhưng giờ đây, nàng lại lo lắng nhìn biểu hiện của mọi người.
Hết… hết thật rồi!
Cám lo lắng siết chặt gấu áo, run lên cúi gằm mặt xuống. Chợt Vương Thần nắm lấy tay nàng, nhịp điệu y như điệu vũ của nàng khiến cô kinh ngạc mà di chuyển theo.
” Sao… sao chàng biết?”
Cám ngỡ ngàng nói, từ khi nào điệu vũ đã bắt đầu trở lại. Nhịp nhàng… đồng điệu như chưa hề có sự cố đó xảy ra. Vương Thần lúc này mới khó khăn nhìn nàng, ánh mắt có chút khổ sở.
” Ta nhìn nàng biết bao lần muốn thuộc rồi. Nhưng mà…. công nhận khó quá!”
Vương Thần như khóc mà nói khiến Cám cười nhẹ. Bale đấy! Mới nhìn mà đã múa theo được đã là rất tài rồi, khó là đúng.
Thiếu niên bạch y, nử tử huyết phục hòa vào nhau trong đêm sao không khỏi khiến bao người xao xuyến. Nữ nhân thì không khỏi mơ tưởng về tương lai của mình lung linh như vậy, nam nhân cũng dần dần tưởng tượng về nữ nhân tương lai của mình được diễm lệ như vậy thì tốt.
Điệu vũ dứt, cánh hoa khép lại trong tay thiếu niên anh tuấn. Mọi người như ngừng thở, rồi tiếng vỗ tay vang lên khuấy động hoàn toàn không khí buổi đại lễ. Dường như mọi người đã quên mất trung tâm buỗi lễ là ai, chỉ còn cặp tiên đồng ngọc nữ kia đang đứng trên khán đài.
” Các con….”
Thái Hậu cũng sửng sốt nhìn cháu trai của mình hòa vào điệu khúc, cảm xúc không biết tả ra sao. Nhưng khi lướt lại phía dưới, bao ánh mắt ngưỡng mộ của bá quan văn võ hướng về lại khiếm bà có chút hãnh diện mà vỗ tay cười. Lúc này, Cám mới được thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn sang Vương Thần.
” Hay! Rất hay! Trẫm không biết con có thể múa một vũ khúc hay đến vậy đấy!”
Hoàng Thượng cười lớn vỗ tay, xem ra rất vui khiến Cám có chút vui vẻ, e thẹn cười. Cám nào biết Tấm đang một tay siết chặt quạt tròn, nghiến răng nhìn ánh sáng của mình bị nàng vô ý cướp mất.
” Đa ta phụ hoàng!”
Vương Thần nghiêm túc nói, một tay nắm lấy tay Cám khiến nàng giật mình, đỏ mặt cúi gằm mặt xuống. Thân đã đỏ rực, nay khuôn mặt e lẹ lại khiến nàng thêm nổi bật.
” Haha! Xem ra ai gia đã già rồi, sắp được bồng cháu rồi. Cô nương nói xem cô thích gì, ai da ban thưởng!”
Thái Hậu cười lớn nói, như có ý mở đường của cháu của mình. Chỉ cần Cám mở lời xin được thành toàn với Vương Thần, Thái Hậu cũng phải chấp thuận dù không môn đăng hộ đối. Như vậy cũng có thể thấy sự ưu ái của bà với một người xa lạ như nàng rất nhiều… thậm chí có vẻ là ngang ngửa với Tấm. Nhưng mục đích của Cám… lại không là vậy.
” Cứ nói ra đi, dù sao sau khi thoát ly hẳn ta mới được rước nàng mà!”
Vương Thần nói nhỏ khiến Cám có chút giật mình, ho nhẹ vài tiếng vì xấu hổ. Nhưng câu nói của Vương Thần lại tiếp cho nàng một sức mạnh vô hình, khiến nàng không còn một chút lưỡng lự nào.
” Dân nữ mạo muội chỉ muốn Thái Hậu hứa với dẫn nữ một chuyện.”
Cám vừa mở lời, bá quan văn võ liền xôn xao không thôi.
” Hứa? Chuyện gì hãy nói ra đã!”
Thái Hậu cũng có chút cau mày, khó hiểu nhìn nữ tử can đảm mà có chút xấc xược ra điều kiện với bà. Nhưng bà lại không tức giận, thay vào đó là tò mò về lời hứa kia.
” Điều hứa đó là…. sau này, nếu mẫu thân dân nữ có gì mạo phạm xin người hãy thủ hạ lưu tình! Tha chết cho người!”
Cám lấy hết can đảm nói, dù cho các bá quan hầu như không hiểu ý của nành. Nhưng riêng Thái Hậu thì đột nhiên cười lớn, Hoàng Thượng tuy không biếu hiện nhưng ánh mắt lại có chút tán thưởng nhìn nàng, gật đầu khẽ.
Cám thấy vậy, tuy sợ hãi nhưng cũng vẫn cố giữ bình tĩnh, thiếu điều đã quỳ xuống.
Lời hứa này, chắc chắn nàng phải có được!
Vì mẫu thân… vì người thân duy nhất của nàng!