Xuyên Qua Làm Mẹ Kế

Chương 3: Tướng Công , Chàng Đừng Chạy


Đọc truyện Xuyên Qua Làm Mẹ Kế – Chương 3: Tướng Công , Chàng Đừng Chạy


Khi được vớt từ hồ lên , nàng gặp được tướng công của mình , nhìn thấy người không già như tưởng tượng của nàng lại rất soái , nàng quyết tâm đoạt lấy trái tim hắn phải nghĩ cách mới được , vỗ vỗ má thứ nàng cần nhất bây giờ là tự tin , nàng nhất định sẽ không thất bại. Nghĩ vậy nàng nở một nụ cười thật đểu .
Hai a hoàn thân cận của nàng tuy đã quen với cách cười của nàng nhưng vẫn cảm thán .
” Haiz.. phu nhân có thật nhiều kiểu cười nhỉ mà kiểu nào cũng đáng sợ hết ” . Xuân Hoa quay qua nói với Tuyết nhi .
” Như vậy vẫn tốt hơn trước kia nàng thường rầu rĩ , không vui , khóc thương tâm thì ta thích phu nhân của bây giờ hơn , nàng cười tuy rất đáng sợ nhưng nàng rất hay cười , lại từ khi nàng tỉnh lại đến giờ nàng lại không còn bám theo thiếu gia nữa , nàng chỉ quan tâm tới lão gia thôi khiến ta thật vui mừng”. Tuyết nhi vui vẻ tám cùng với Xuân Hoa .
Xuân Hoa cũng gật gù .” Đúng vậy , ta cũng thích phu nhân của bây giờ , nàng rất vui vẻ , giờ cứ gặp thiếu gia , nàng lại đi đường vòng , có lẽ nàng đã chết tâm với thiếu gia rồi . Gặp ta , ta chết tâm từ lâu chứ không phả bây giờ đâu , hên cho phu nhân nàng tỉnh ngộ tuy hơi trễ nhưng còn cứu được . Thôi đừng tám nữa tới gọi lão gia đi không nàng chờ lâu , giờ nàng chỉ muốn gặp lão gia mà hí hí “
“Nhưng nàng đang bệnh mà . Cười được ta thật khâm phục nàng ấy . Haizz… Thôi nhanh đi đừng để phu nhân nàng đợi lâu”. Tuyết nhi lắc đầu.
Tuyết nhi và Xuân Hoa không biết đoạn đối thoại vừa rồi lọt vào tai của thiếu gia nhà mình không sót chữ nào . Hắn nghĩ . Hừ tốt nhất là như vậy không thì đừng trách ta ác. ( ta thấy mi ác sẵn rồi , có trách cũng như thừa).

Tuyết nhi , Xuân Hoa tới nói với lão gia
Xuân Hoa khóc nức nở. ” Lão gia , phu nhân nàng bệnh rồi , người tới thăm nàng đi “.
Tuyết nhi cũng phụ họa . “Đúng đó lão gia , phu nhân hình như cảm mạo rồi , nhưng nàng không muốn báo cho lão gia , hai chúng tôi cảm thấy phu nhân thật đáng thương nên lén tới thưa với lão gia “.
Dạ Hành nghe xong vội vàng đứng dậy bảo .” Để ta tới xem Thu nhi thế nào rồi , các ngươi làm tốt lắm phu nhân bị gì nhất định phải báo cho ta biết , lui xuống khố phòng nhận bạc đi “.
Hai người cùng đồng thanh : ” Da tạ lão gia , nhưng xin lão gia đừng nói với phu nhân , phu nhân buồn chúng tôi mất “.
Dạ Hành đồng ý , rồi vội vàng đi đến phòng Lý Thu Thu , sau khi Dạ Hành đi xa hai người nháy mắt với nhau , rồi cười thật tươi vì phu nhân nhà nàng thật thông minh.
Khi nghe tiếng bước chân tới gần phòng , Lý Thu Thu đang ngồi ngáp dài , thì lật đật leo lên giường đắp chăn lại rên hừ hừ . Vừa đẩy cửa bước vào , nghe thấy nàng rên . Dạ Hành đau lòng thay . Đứa nhỏ tội nghiệp vì ta mà con phải chịu khổ như vậy .
Hắn hỏi nàng .” Thu nhi , con bệnh sao con không nói cho ta biết “.
Hu hu tướng công của nàng , xưng hô với nàng là con , còn gì đau lòng hơn không huhu.
Nàng chưa kịp lên tiếng , thì vị tướng công trên danh nghĩa đã đi rót nước cho nàng. Chưa kịp uống thì tên con trai trời đánh , thánh không tha đó tới nhào dô đá muốn sập phòng nàng khi dô thấy cha hắn rót nước cho nàng hắn lên tiếng chào hỏi cha hắn .
Dạ Quân vào phòng gặp cha hắn rót nước cho Lý Thu Thu hắn tức giận lên tiếng ” Cha người thật rảnh rỗi nhỉ “.
Dạ Hành thấy con trai tới thăm Thu Thu thì thật vui vẻ bỏ qua những gì hắn đã nói lên tiếng . ” Quân nhi , con tới thăm Thu Thu ư “.
Dạ Quân trả lời . ” Cha Mẫu thân bệnh con phải đến thăm là bổn phận “. Nói rồi hắn nhìn cha mình thấy thần sắc ảm đạm trên mặt ông hắn thật vui vẻ . Hừ muốn ép ta lấy nàng , cha người cứ tiếp tục mơ đi . Nhưng khi nhìn lại Lý Thu Thu hắn lại thấy thật thất vọng , nàng ngay cả chút buồn cũng không có , mặt vui vẻ nhìn chằm chằm vào cha hắn , chưa từng ngó qua hắn một cái cho dù là liếc mắt cũng không . Chẳng lẽ như bọn Tuyết nhi , Xuân Hoa nói , nàng chết tâm với ta rồi. Một chút mất mát không hiểu nhưng hắn nhanh chóng gạt đi , đứng một lát hắn bỏ đi .

Dạ Quân vừa rời khỏi , nàng thấy thật dễ thở . Nghĩ thử coi người mà cứ muốn giết nàng đứng cạnh thở gì nổi , đi đi cho đẹp trời . Đứng đây xao ta hành động được .
Nhìn con trai lạnh nhạt với Thu nhi như vậy , Dạ Hành suy sụp . Không lẽ ta đã sai lầm rồi sao , ta hại nàng để lỡ mất tuổi xuân , còn mang tiếng là thê tử người khác , sau này nàng sống làm sao .
Khi Dạ Hành đang thất thần , thì Lý Thu Thu nàng nhìn hắn không rời , càng nhìn càng vừa mắt . Chợt nàng nảy ra một kế , nàng quyết định liều . Nhắm mắt lại vờ như ngủ đi.
Dạ Hành thấy nàng ngủ thiếp đi , hắn đau lòng bước tới đắp chăn lên cho nàng thở dài.
” Haizz… là ta đã hại nàng rồi , thật xin lỗi “. Bỗng nhiên hắn cảm thấy trời đất đảo lộn , mở mắt ra thì thấy nàng đang ngồi trên người hắn , hắn thấy tư thế này có chút kì quái , liền lên tiếng .
” Thu nhi , con làm gì vậy , xuống ngay”.
Nàng tức giận nói . ” Chàng đã nói có lỗi với ta , chàng hại ta , khiến ta thành ra như vậy , sau này làm sao Thu nhi gả đi đây , vậy Thu nhi xuất gia vào chùa thanh tu hết kiếp này .” Nói xong nước mắt thi nhau chảy xuống . Khiến Dạ Hành đau lòng không thôi , đứa trẻ chính tay hắn nuôi lớn bị hắn hại thành thế này , hắn bối rối lên tiếng .
” Con yên tâm , ta sẽ nghĩ cách giúp con ” . Hừ ai cần chàng giúp , nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nàng lại lên tiếng hỏi .
” Người giúp Thu nhi như thế nào ” hắn không biết trả lời xao hết . Thì nàng nói tiếp .

” Lấy chàng trả cho ta , không cần nghĩ nhiều làm gì “. Hắn nghe nàng nói xong choáng váng .
Lựa lúc hắn đang thất thần , nàng đưa bán tay không thành thật sờ soạn trên người tướng công mình , chậc lưỡi . Chà chà cứng mềm vừa đủ , sờ thật đã tay mà , thấy nàng vừa cười vừa sờ soạn khắp người mình . Khóe miệng Dạ Hành co giật , đang định lên tiếng thì thấy mặt nàng càng ngày càng gần , khiến hắn hoảng hốt điểm nguyệt nàng .
Đang định nhào tới hôn lên đôi môi khiêu gợi ấy cho bỏ ghét , đang nhào tới thì không nhúc nhích được nữa , nàng khóc ròng . Huhu quên mất cổ đại có môn võ công này mà nàng quên , nàng thật buồn bực lên tiếng nũng niệu .
” Tướng công sao chàng lại điểm nguyệt ta , giải nguyệt cho ta đi ” . Hắn cài lại y phục trên người khi nảy bị nàng sờ soạn mà lộn xộn trả lời .
” Vừa nãy con muốn làm gì”. Nàng trả lời cực nhanh .
” Ta với chàng đã là phu thê , thì phải động phòng chứ , mau mau giải nguyệt cho thiếp , rồi còn động phòng nữa “. Vừa nghe xong mặt hắn đỏ ửng lên , phi thân một cái đã mất tăm không còn thấy hình nữa . Nàng gọi với theo .
” Tướng công , chàng đừng có chạy”. Có chạy cũng không thoát được đâu , nàng đã nhìn trúng xao để chạy mất được hahaha , khụ khụ nhưng ai giải nguyệt giúp nàng đi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.