Đọc truyện Xuyên Qua Làm Mẹ Kế – Chương 11: Chia Phòng
Lý Thu Thu vừa đánh bọn người trêu ghẹo nàng xong thì mệt bở hơi tai, đứng vịnh vào cây cột để thở nàng thầm nghĩ. ” Đúng là cái cơ thể này chỉ được mỗi bề ngoài , hừ thật vô dụng mà».
Dạ Hành thấy nàng thở như chưa từng được thở vậy vội chạy tới đỡ nàng . Thu Thu dựa vào lòng ngực ấm áp ấy lại rất yên tâm, mà yên tâm rồi sẽ như thế nào chắc các bạn đã đoán được đúng không .Vâng thưa các bạn, nữ 9 của chúng ta giống như các bạn đã đoán, nàng yên tâm rồi thì lăn đùng ra ngủ , hại Dạ Hành phải lắc đầu bó tay với nàng luôn, hắn bế nàng vào phòng, cởi giày rồi đắp chăn lại, trong khi tất cả mọi người đang trợn mắt, há miệng to đến nỗi nhét cả con gà vào được luôn. Khi Dạ Hành bước ra khách điếm lại không thấy ai cả, hắn ngạc nhiên rồi do dự bước ra ngoài, nhìn thấy mọi người vẫn đứng đừ người ra, hắn nghi hoặt hỏi.
“Sao mọi người vẫn đứng đừ người ra vậy, vào trong rửa mặt, nghỉ ngơi cho khỏe”.
Lúc này, Hứa Nguyên hoàn hồn đầu tiên, liền đi theo Dạ Hành vào trong, mọi người đều lần lượt hoàn hồn lại đi vào trong khách điếm, nhưng trong đầu lại thương tiếc cho Dạ Hành, lấy phải một nàng sư tử hà đông .
Lý Thu Thu vì mệt mỏi nên ngủ thiếp đi nên chưa đầy nữa khắc nàng đã tỉnh lại, nhìn thấy mình đang nằm trên giường thì mỉm cười, xuống giường mang giày vào, bước xuống lầu để ăn cơm cùng mọi người . Nàng cảm thấy mình đói rã rời rồi.
Nàng vừa bước xuống lầu, liền có cảm giác kì quái, nàng thầm nghĩ . «Sao mọi người cứ nhìn nàng chằm chằm vậy». Đến khi nàng nhìn lại họ lại giả vờ như không có chuyện gì, rồi tụm nhau lại mà thầm thì.
” Cô ta đó, nhìn mỏng manh vậy chứ đánh cho con của huyện lệnh với mấy tên công tử ăn chơi một trận ra trò luôn, thật đáng sợ”. Tốp nam ngồi nói chuyện với nhau .Tốp nữ cãi lại.
“Chúng ta lại thấy, cô nương này đúng là anh hùng của nữ nhân, phải như vậy mới không bị ức hiếp “. Hai bên dằn co, dẫn đến đánh nhau, nàng rối rắm thầm nghĩ . ” tại nàng mà mấy người đó cãi nhau vậy thật ngại nha, ấy ấy sao lại đánh nhau rồi vậy để nàng hù bọn họ một trận đi hí hí”.
Lý Thu Thu tới gần lên tiếng khuyên nhưng không có tác dụng, nàng điên máu, đập bàn cái rầm, cái bàn vì không chịu nổi nên đã gãy làm đôi, tất cả mọi người đều ngừng lại nhìn nàng. Nàng trợn mắt nghĩ. ” Sao cái bàn này mục qúa vậy, nhưng híc đau tay qúa huhu, không được phải kiềm chế, không được khóc, nếu không mất mặt lắm».
Tốp người đang đánh nhau cũng nhìn nàng, thấy cái bàn gãy đôi, họ hoảng sợ, một người cố gắng mở miệng hỏi.
“Cô nương, không biết có gì chỉ giáo”. Giọng nói có chút run run. Nàng nhìn người nọ miệng nhả ra từng chữ .
“Vừa nãy ai đánh trúng ta”. Nàng cười như không cười nhìn họ.
Dạ Hành không quan tâm nàng đánh ai, nhưng khi nghe nàng bị đánh trúng hắn liền chạy tới, xoay nàng mấy vòng, khi nhìn thấy tay nàng sưng lên, hắn đau lòng như có con dao đâm sâu vào lòng ngực, hắn cầm tay nàng . Nhìn nàng bằng ánh mắt khiển trách nói.
” Nàng không được làm tổn thương chính mình như vậy, biết không”. Nàng cuối đầu hối lỗi .
“Ta đã biết, chàng đừng giận mà”. Nổi da gà qúa, không ngờ nàng lại có thể nói những lời nũng nịu đó, haiz… đúng là yêu rồi có khác mà.
Dạ Hành nhìn mấy người đó , họ run cầm cập khi bị ánh mắt hắn quét qua . Trong đôi mắt đó lạnh như băng, không có một chút độ ấm . Thấy họ run quá, có người sợ quá nên ngất đi, nàng lôi kéo hắn, cười tay xoa, xoa bụng nói.
“Hành ca, ta đói bụng, hai ta đi tới bàn ăn cơm nha “. Vừa nghe nàng than đói, hắn quay lại dẫn nàng đến bàn bọn họ đang ngồi, nàng cười tươi chào hỏi mọi người, rồi ngồi xuống bàn gọi món như chưa từng xảy ra chuyện gì . Nhờ vậy, đám người nhiều chuyện đó mới thoát được một kiếp nạn.
Hứa Nguyên, Hứa Vân, Vương Lam, Vương Tiểu Nguyệt, Dương Xuân cùng con hắn Dương Nhất Phàm cũng cười đáp lại nhưng nàng nhìn lại có cảm giác ba vị huynh đệ của Dạ Hành thì đối với nàng nhiệt tình hơn, còn ba người con của họ có chút gượng gạo, mà thôi kệ miễn không chạm tới vảy của nàng, thì nàng nhắm mắt làm ngơ, nhưng đụng tới thì sống không bằng chết đâu há há. ( Con ơi sao con tự tin quá vậy , làm ta ngại quá, Thu Thu : bình thường thôi mẹ ơi. Tác giả : té xỉu).
Vì nàng than đói nên các món ăn được dọn lên rất nhanh, và nàng dùng tốc độ ánh sáng, càn quét sạch sẽ thức ăn trên bàn, khiến sáu người kia trợn mắt nhìn. Dạ Hành lấy khăn lau đi cơm còn vương trên khóe miệng, bảo nàng ăn từ từ . Kết thúc bữa ăn, nàng ôm cái bụng như bụng bầu cười hì hì hỏi Dạ Hành .
” Chàng và đại ca thuê mấy phòng vậy. Phòng của ta là phòng nào ?”. Nàng cười cười gãi đầu ngại ngùng.
Hứa Nguyên lên tiếng. “À ta định thuê mỗi người một phòng , nhưng vì phòng không đủ nên mọi người chịu thiệt tý , hai người một phòng được không”. Nàng gật gù lên tiếng .
” Vậy muội cùng Hành ca một phòng , hi hi tối nay được ôm ông xã ngủ “. Sáu người cùng trố mắt nhìn Lý Thu Thu , Hứa Vân đang uống trà liền bị sặt .
” Khụ khụ, thẩm thẩm à, hai người là phu thê thì ở một phòng, mà ông xã là gì vậy, ta nghe không hiểu”. Thu Thu trả lời rất nhanh và đơn giản.
“Ông xã, có nghĩa là tướng công đó, là do thẩm mới nghĩ ra thấy hay không?”. (Xạo bà cố)
Dạ Hành im lặng, nhìn trời, mặt vẫn bình thường nhưng bên tai lại hồng hồng .(ta lại thấy có điểm sai sai mà thôi cho qua đi).
Mấy người còn lại lần lượt nhận phòng, xong mọi người về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi, mai lại tiếp tục lên đường.
Vì ban ngày nàng đã đánh con trai huyện lệnh, tên đó cũng không phải dạng vừa, hắn cho người dò la xem nàng đang ở đâu và biết được nàng đã có phu quân, liền tức giận đập bàn.
Mấy nha hoàn chỉ nghe một tiếng “Rầm “. Xong lại nghe được tiếng .” Ui da, đau quá, cái bàn này đem nó chặt ra làm củi đốt cho ta”. Mọi người lại thở dài, than tiếc cho cái bàn xấu số.
“Hừ dám đánh bổn công tử, để xem tiện nhân như ngươi cứ chờ coi, bổn công tử làm gì ngươi hừ”. Hắn nói xong, liền ra ngoài sai người, tối nay lẻn vào phòng nàng, bắt cóc nàng ra để trả thù. Nhưng hắn không biết rằng hắn đã đụng phải người không nên đụng, sau này hắn biết liền hối hận không kịp vì Dạ Hành ca đâu phải nhân vật tầm thường