Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 147: Có Hỉ


Bạn đang đọc Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL – Chương 147: Có Hỉ


Minh Nhân đế sau khi lên ngai vàng đã thi hành rất nhiều chính sách cải cách mới, táo bạo.

Các quan lại được chọn từ khoa cử cũng là những người trẻ rất nhiều nhiệt huyết xông pha, không ngại khó ngại khổ.

Nhiếp chính vương Lê Hữu Quân trong quân sự có chính sách cường hoá mạnh mẽ.

Chỉ trong ba năm ngắn ngủi Đại Nam đã vững vàng dẫn đầu Lục Quốc cả về kinh tế và quân sự.

Đại Nam bước vào thời kỳ thịnh thế.

Hà Bảo Ngân yêu thích du lịch khám phá đó đây, trong ba năm này Lê Hữu Quân lấy danh nghĩa ngoại giao mang thê tử đi khắp Lục Quốc, hai phu thê hạnh phúc hưởng tuần trăng mật vui vẻ ngọt ngào, chỉ có một điều đáng để trăn trở nhất, chính là Hà Bảo Ngân chưa có tin vui.

Trên một du thuyền xa hoa xuôi từ phương bắc tiến vào địa giới Đại Nam, một nữ tử xinh đẹp đang an giấc.

Lê Hữu Quân từ bên ngoài tiến vào, nhìn thê tử nhà mình trong mắt tràn đầy cưng chiều.

“Bảo Bối…!Dậy thôi nào, chúng ta về đến nhà rồi…”
“Ừm…”
Kết thúc chuyến du ngoạn đường dài Hà Bảo Ngân thực sự mệt mỏi, mí mắt cũng không muốn nhấc lên, mơ mơ màng màng ậm ừ một tiếng lại tiếp tục vùi người vào trong chăn ấm muốn ngủ tiếp.

Lê Hữu Quân đã quá quen với điều này, động tác nhanh gọn ôm người trong chăn ra, lưu loát giúp nàng lau mặt, chải đầu, thay y phục.

“Nàng đó, ngày càng lười rồi…”
Lê Hữu Quân cũng rất bất đắc dĩ, thê tử nhà người ta thì càng ngày càng chín chắn, già dặn, lo nghĩ chu toàn này kia, tại sao khi đến thê tử nhà hắn lại hoàn toàn trái ngược…!Nhưng mà hắn lại yêu thích tự ngược, nàng càng như vậy, càng ỷ lại vào hắn, càng làm nũng, lười biếng hắn lại càng yêu…!
Hoàng cung.

“Hoàng thượng, Nhiếp chính vương cùng Nhiếp chính vương phi đã về đến bến tàu rồi ạ…”
Minh Nhân đế nghe thái giám báo cáo hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt loé qua một tia vui mừng.

“Tốt…”
Tâm tình Minh Nhân đế vô cùng vui vẻ, hoàng đệ này sau khi đạp hắn lên ngôi báu liền tiêu dao khoái hoạt vứt bỏ triều chính, cùng Thê tử đi ngao du tứ hải.

Lần này hắn trở về, Minh Nhân đế âm thầm tính toán phải làm sao san sẻ được chính sự cho hắn mới được…!Biết làm hoàng đế mệt như thế này, năm đó chính mình không nên nghe theo những phân tích lừa người kia…!
Phượng Nghi cung tẩm cung của Hoàng Hậu, lúc này các phi tần đang ở nơi này thỉnh an.


Dung phi che miệng cười duyên nhẹ giọng nói.

“Hoàng Hậu nương nương, khi nãy thần thiếp trên đường tới có nghe được tin tức Nhiếp Chính Vương cùng Nhiếp chính vương phi đã trở về rồi…”
Ngọc quý phi xoay nhẹ ly trà trên tay, nói.

“Sắp tới là mừng thọ của Thái hoàng thái hậu, bọn họ trở về cũng là chuyện đương nhiên…”
Lam tần hơi mỉm cười, nhẹ giọng.

“Nhiếp chính vương cũng đã thành thân được năm năm rồi, vậy mà một hài tử cũng chưa có, thật là làm người ta lo lắng…”
Dung Phi vuốt nhẹ bụng bầu, nói.

“Ở Kinh Thành này ai mà không biết Nhiếp chính vương sủng thê như mạng.

Ngoài nàng ra không có bất cứ một nữ nhân nào có thể để hắn nhìn nhiều thêm vài lần…”
Lam tần hơi bĩu môi.

“Nhiếp chính vương sủng ái Nhiếp chính vương phi như vậy, nhưng Nhiếp chính vương phi cũng thật là chẳng biết điều đi, nghe nói là nàng đố kỵ không cho phu quân nạp thiếp đó.

Nàng là cậy sủng mà kiêu, thật làm người ta chán ghét…”
Hoàng Hậu nghe các nàng nói, hai nắm tay âm thầm siết chặt.

Con người là vậy, phàm là những thứ mình không thể có, nhưng người khác dễ dàng mà có được thì sinh ra lòng đố kỵ.

Hoàng Hậu Trương Ái Hoa vốn trước đây luôn ái mộ Lê Hữu Quân, nhưng về sau lại bị biểu cô của mình cũng chính là kế Hoàng hậu của Thái Hoà đế định đoạt, cứng rắn mang nàng gả cho Lê Đức Thụy.

Về sau Lê Hữu Quân lấy Hà Bảo Ngân làm chính thê, hết mực yêu thương cưng chiều nàng càng khiến nàng ta căm ghét.

Chưa kể đến Trương Ái Hoa gả cho Lê Đức Thụy cũng không được hắn coi trọng, bình thường hắn cũng chỉ tuân theo quy củ một tháng vào ngày mười năm mới đến phòng nàng một lần.

Sau khi lên ngôi, tuy nói lập nàng làm Hoàng Hậu nhưng cũng không quá quan tâm tới nàng, thậm chí còn có ý muốn chèn ép không cho nàng nắm quá nhiều quyền chi phối hậu cung.

Hà Bảo Ngân cảm thấy dạo gần đây mình quá ham ngủ rồi, quyết định từ hôm sau phải dậy sớm mới được…!
Nhưng kết quả vẫn là…!
“Vương phi…!Nên rời giường rồi…”

Một nha đầu tuổi tầm mười năm mười sáu, cẩn thận gọi Hà Bảo Ngân dậy.

Dương Nhung ở hai năm trước đã thành thân cùng Huỳnh Kha, sau đó nàng được Hà Bảo Ngân giao cho quản lý công việc ở Hồng Yến Cốc.

Đường Yên gả cho Huỳnh Minh, vẫn tiếp tục theo hầu bên cạnh Hà Bảo Ngân, nhưng với tư cách là một y sư riêng, chăm sóc sức khoẻ cho nàng.

Dương Thu cũng đã gả cho một tướng quân dưới trướng của Lê Hữu Quân, vẫn tiếp tục theo hầu Hà Bảo Ngân với tư cách là ma ma tổng quản.

“Ừm…”
Hà Bảo Ngân khẽ trở mình ừ một tiếng, nhưng mắt cũng không mở tiếp tục ngủ.

Hồng Nương rối rắm nhìn chủ tử không biết nên làm thế nào.

Nàng theo hầu hạ Hà Bảo Ngân đã được một năm, bình thường đều là Lê Hữu Quân tự mình chiếu cố thê tử, các nàng chỉ hầu hạ theo lệnh.

Lần này trở về, Lê Hữu Quân phải thượng triều sớm nên Hồng Nương mới chân chính làm việc của một đại nha hoàn.

“Vương phi…!Đã tới giờ dùng bữa trưa rồi…”
“Ta biết rồi…”
Khi Lê Hữu Quân tan triều trở về, vẫn liền nhìn thấy Hồng Nương rối rắm đứng đấy, khẽ phất tay để người đi ra ngoài, tự mình đến bên giường xốc chăn lên ôm người trong chăn ra ngoài.

“Heo lười, còn không tỉnh dậy, là ai ngày hôm qua son sắt rằng hôm nay sẽ dậy sớm hả?…”
Hà Bảo Ngân khẽ cọ cọ vài cái, nhỏ giọng đáp.

“Là ai vậy?”
Lê Hữu Quân hết cách với nàng, dùng tay nhéo mũi nàng một cái, nói.

“Dậy thôi, còn ngủ nữa sẽ thực sự thành heo mất thôi…”
Nói đến đây Lê Hữu Quân hơi nhíu mày, cả người rơi vào trầm tư.

“Sao vậy?”
Hà Bảo Ngân thấy hắn đang nói nàng thì dừng lại, cau mày.

Tay nàng vô thức sờ vào eo nhỏ, môi hơi mím lại, nàng béo rồi, người này không phải chê nàng béo đấy chứ…!

Hà Bảo Ngân càng nghĩ càng thấy thương tâm, tự mình ở trong lòng hạ quyết tâm từ ngày mai phải dậy sớm tập thể dục lấy lại vóc dáng mới được.

Lê Hữu Quân sau khi cùng Hà Bảo Ngân ăn cơm xong, liền nói có việc phải giải quyết rồi đi ra ngoài.

Hắn đi thẳng tới Y Dược Hồng Yến Cốc tìm Đường Yên đang ở đó.

Nàng ta mấy tháng trước tìm được dược liệu quý nên sau đó vẫn luôn cùng Đường Y nghiên cứu ở Y phòng này.

Đường Y và Đường Yên đang chế dược nghe người báo Lê Hữu Quân tới tìm bọn họ thì vội vàng chạy ra.

“Vương gia, có việc gì mà người lại phải tới tận nơi này tìm chúng ta vậy?”
Lê Hữu Quân nhìn hai người họ, mặt mày lo lắng, nói.

“Ta phát hiện dạo gần đây Bảo Ngân ngủ rất nhiều, ăn uống cũng có chút kém, người mệt mỏi…!Ta vẫn nghĩ rằng nàng là đi đường xa mệt cần phải nghỉ ngơi, nhưng trở về đã được một thời gian rồi nàng vẫn như vậy…”
Đường Yên nghe Lê Hữu Quân nói cũng bất giác lo lắng theo, nói.

“Để nô tỳ trở về xem một chút…”
“Được…”
Lê Hữu Quân là một nam nhân lạnh lùng, bình thường ở bất cứ việc gì, trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa cảm xúc của hắn đều được khống chế rất tốt.

Chỉ có việc liên quan đến Hà Bảo Ngân là ngoại lệ khiến hắn không khống chế được cảm xúc mà thôi.

Hà Bảo Ngân đang nhàn nhã ăn nho ở sân thì thấy Đường Yên tới.

“Nghe nói tỷ đang điều chế một loại thuốc mới, sao hôm nay lại rảnh rỗi chạy tới chỗ ta vậy? Lò luyện đan nổ hả?
“Phi phi…!Ăn mắm ăn muối…!Vương phi có thể đừng có trù ẻo người khác được hay không?”
Đường Yên hung hăng lườm nàng một cái, mới đi tới bàn ngồi xuống.

Hà Bảo Ngân đưa cho nàng một chùm nho, hỏi.

“Hôm nay tỷ rảnh rỗi như vậy sao? Ta nhớ hôm trước Huỳnh Minh còn mang theo Huỳnh Gia tới chỗ ta khóc tố khổ đó.

Hắn nói tỷ mải mê nghiên cứu mà bỏ bê phu quân cùng nữ nhi không trông nom kia kìa…”
Đường Yên nhún vai từ chối cho ý kiến, ánh mắt nàng tập trung vào cổ của Hà Bảo Ngân.

Sau đó cầm lấy tay của nàng nghiêm túc mà xem mạch.

Hà Bảo Ngân bị biểu tình nghiêm túc của nàng làm cho sống lưng thẳng tắp.

Trong lòng thấp thỏm, không phải mình bị bệnh gì mà Đường Yên vừa nhìn khí sắc đã thấy rồi chứ.


Đường Yên bắt mạch cho Hà Bảo Ngân xong, mới hỏi.

“Vương Phi, nguyệt sự của người tháng này đã tới chưa?”
Hà Bảo Ngân khẽ nhún vai, nói.

“Nguyệt sự của ta không có đều tỷ là người rõ nhất mà…!Tháng này chưa thấy đâu, chắc là lại bị chậm rồi…”
Đường Yên vô ngữ, hít một hơi, nói.

“Chúc mừng vương phi, người có hỉ rồi…”
“Hả!!!”
Hà Bảo Ngân mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Đường Yên, miệng há to.

“Bụp…”
Từ trên mái nhà Lê Hữu Quân lần đầu tiên trong đời kể từ khi lên mười tới nay trượt ngã.

Người vừa tiếp đất, đã chật vật không để ý hình tưởng, giọng nói mang theo sự run rẩy hỏi Đường Yên.

“Ngươi nói là thật?”
Đường Yên nhìn phu thê hai người, vui mừng gật đầu.

“Đúng vậy, vương phi có thai rồi…!Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương phi…”
Hà Bảo Ngân nhìn Lê Hữu Quân ngơ ngác.

“Chàng sao lại ở trên mái nhà ngã xuống…”
Lê Hữu Quân không trả lời, đi tới cẩn thận ôm Hà Bảo Ngân vào lòng, khoé môi cười đến không khép lại được.

“Bảo Bối…!Nàng nghe thấy không? Chúng ta có hài tử rồi…!Chúng ta có hài tử rồi…”
Hà Bảo Ngân cả người ngây ngẩn, cứ như vậy mặc cho Lê Hữu Quân ôm, nước mắt từ trong hốc mắt thi nhau mà rơi, nàng thật sự có con rồi sao? Thật sự có sao?…!
Lê Hữu Quân đang vui vẻ thì cảm nhận được những giọt nước mắt ấm nóng ướt ngực mình, vội vàng, hỏi.

“Bảo Bối…!Nàng làm sao vậy?”
Hà Bảo Ngân ngước đôi mắt đầy nước mắt, khoé miệng khẽ cười, nói.

“Chúng ta thực sự có hài tử sao?”
Lê Hữu Quân dở khóc dở cười vì, thực sự bị nàng doạ sợ rồi, ôm người vào ngực.

“Có…!Thực sự có rồi…”
(còn tiếp).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.