Bạn đang đọc Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL – Chương 146: Tân Đế Và Nhiếp Chính Vương
Sáng sớm ngày hôm sau, Thái Hoà đế hạ lệnh hồi cung sớm.
Bình minh ló rạng, chim chóc đậu đầu cành líu ríu líu lo, không khí trong núi thật tươi mát, cực kỳ trong lành.
Chẳng qua trong không khí tinh khiết của ngày mới lại lẫn vào một ít mùi máu tươi, cho dù có gió thổi nhưng vẫn không thể tiêu tán hết trong thời gian ngắn.
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, Hà Bảo Ngân từ từ tỉnh dậy.
Nàng theo thói quen nhìn vào bên cạnh, phát hiện Lê Hữu Quân đang ngồi ở bên giường nhìn nàng.
Lê Hữu Quân ăn mặc chỉnh tề, dưới bọng mắt xuất hiện một chút quầng thâm mờ nhạt, đoán chừng hôm qua là một đêm hắn không được chợp mắt.
“Nhìn cái gì vậy, còn không mau rời giường đi?”
Lê Hữu Quân lấy quần áo treo ở đầu giường qua, đưa cho Hà Bảo Ngân.
“Ồ…”
Chờ Hà Bảo Ngân rửa mặt chải đầu xong, hai người dùng một chút điểm tâm, cũng đã đến giờ xuất phát.
Lê Hữu Quân cả đêm không ngủ, cả người cũng có chút mệt mỏi, vừa lên xe hắn đã ôm Hà Bảo Ngân vào ngực, hít hít hương thơm trên tóc nàng rồi nhắm mắt lại.
Hà Bảo Ngân cũng biết hắn mệt mỏi nên không có kéo hắn làm phiền, khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, cả người nàng động cũng không giám động, chẳng mấy chốc nàng cũng vô thức mà thiếp đi.
Vừa trở về đến Kinh thành, Thái Hoà đế dùng tốc độ làm việc nước chảy mây trôi, nhanh chóng thanh lọc lại toàn bộ triều đình một phen.
Những phe đảng đều được điều tra kỹ càng một lần.
Thái Hoà đế ngồi trên cao nhìn xuống quần thần.
“Nhâm vương, Cảnh vương, Trúc Nhân Vương, tạo phản, tội không thể tha, lập tức xử trảm.
Toàn bộ tài sản tịch biên xung vào khố phòng.
Gia quyến của hắn giáng làm nô, đày tới biên cương khổ sai…Hoàng Hậu dạy dỗ nhi tử đại nghịch bất đạo, biếm vào lãnh cung…!Bát hoàng tử biếm làm thứ dân…!Những quan lại theo phe phản loạn đều giao cho Khánh Vương đứng đầu, cùng Tam Vương, Vệ Vương, tra xét rõ ràng xử trí…”
“Hoàng thượng vạn tuế…!Vạn vạn tuế…”
Một trận phong ba đi qua triều đình, các chức quan sau khi thanh tẩy đã khuyết đi một phần ba.
Nhưng rất nhanh sẽ là kỳ thi khoa cử nên những vị trí trống này cũng rất nhanh sẽ có người được lấp đầy.
Các quan đại thần lần này an toàn vì đứng đúng phe mà giữ được mạng, bảo toàn mũ quan trong lòng không ngừng niệm phật, trở về nhà làm mâm lễ lớn cảm tạ phúc đức tổ tiên.
Bên ngoài khi tin tức truyền ra lại dấy lên một hồi xôn xao vui vẻ của các sĩ tử chuẩn bị ứng thi.
Cơ hội ngàn năm có một này ai mà lại không muốn nắm bắt cơ chứ…!
Thái Hoà đế trước đó thân thể vì bị trúng độc mà đã yếu rất nhiều.
Ở tế điện lần này xuýt chút nữa rơi xuống vực bỏ mạng lại càng thêm phần suy yếu, sau khi giải quyết sự tình thì ngã bệnh.
Thái y đều lắc đầu không có cách.
Đường Y được Lê Hữu Quân đưa vào cung để chẩn bệnh.
Sau khi bắt mạch cho Thái Hoà đế, Đường Y khẽ thở dài, chắp tay, nói.
“Khởi bẩm hoàng thượng, bệnh tình của người thảo dân có thể chữa nhưng…”
Đường Y ngập ngừng nhìn qua Lê Hữu Quân một cái.
Lê Hữu Quân cũng nhìn lại hắn, lạnh giọng.
“Có chuyện gì ngươi còn không mau nói…”
Đường Y ngẩng đầu, hít vào một hơi, nói.
“Nếu Hoàng thượng muốn chữa khỏi bệnh, sống thêm vài năm tuổi thọ…!Thỉnh xin Hoàng thượng buông xuống chính sự để nghỉ ngơi, điều dưỡng ạ…”
“Hỗn xược…”
Vệ vương nghe Đường Y nói xong đã lập tức sẵng giọng quát lớn.
Đường Y thở dài bất đắc dĩ.
“Hoàng thượng đã bị độc dược ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, nay lại nghỉ ngơi không đủ, tâm trí mệt mỏi, vất vả quá nhiều thân thể lại càng thêm suy kiệt…!Nếu muốn khoẻ mạnh chỉ có thể nghỉ ngơi, chuyên tâm điều dưỡng, tinh thần thoải mái không được suy nghĩ quá nhiều…”
“Ngươi…”
Vệ vương còn muốn nói gì Thái Hoà đế đã phất tay với hắn.
“Thân thể của trẫm, trẫm tự mình biết…!Khụ khụ…!Các ngươi lui xuống đi, lão Thập Nhất ở lại…”
Chờ cho tất cả đã lui hết ra ngoài, Thái Hoà đế khẽ ho mấy tiếng.
Nghiêm công công vội dâng trà.
“Hoàng thượng…”
Thái Hoà đế nhấp một ngụm trà xong cũng không ho nữa, nhìn Lê Hữu Quân nói.
“Cái thân tàn này thực đã quá mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi rồi…!Lão Thập nhất, trẫm muốn con kế thừa đại thống…”
“Phụ hoàng…!Nhi thần không thể…”
Lê Hữu Quân nghe Thái Hoà đế nói, vội vàng chắp tay lên tiếng.
Thái Hoà đế nhíu mày nghi ngờ nhìn hắn.
“Vì sao?”
Đây là vị trí người người tranh đấu muốn ngồi lên, vậy mà hắn lại nói không thể…!
Lê Hữu Quân nghiêm túc nói.
“Phụ hoàng…!Nhi thần là một võ phu, cầm binh đánh trận thì được, còn nói đến chủ trì đại cuộc thì thật là làm khó nhi thần.
Thiết nghĩ người vẫn nên chọn một người khác thì hơn…”
“Ha…”
Thái Hoà đế bị hắn chọc cho tức đến bật cười, nghiến răng, nói.
“Vậy ngươi nói trẫm nên chọn ai đây? Lễ Vương tạo phản nửa chừng lại rút tay? Hay là Khải Vương ốm yếu bệnh tật còn muốn quy thiên trước trẫm…”
Lê Hữu Quân sống lưng thẳng tắp, dõng dạc nói.
“Tam hoàng huynh thích hợp hơn nhi thần…Huynh ấy sẽ là một minh quân…”
Thái Hoà đế kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới người được Lê Hữu Quân đề cử lại là Lê Đức Thụy.
“Lão tam sao?”
“Đúng vậy…”
“Vậy ngươi nói cho trẫm nghe xem, hắn thích hợp ở chỗ nào?”
Lê Hữu Quân nhanh chóng liệt kê, phân tích những ưu điểm của Lê Đức Thụy.
Thời gian nửa ngày trôi qua, phụ tử hai người vẫn giằng co thuyết phục nhau đến rát họng.
Cuối cùng vẫn là mỗi người lui một bước mà thành.
Mười ngày sau Thái Hoà đế hạ chỉ, chiếu cáo thiên hạ, thân thể suy yếu không thể tiếp tục sử lý chính sự, nên quyết định nhường ngôi cho Tam hoàng tử Lê Đức Thụy.
Đồng thời lập Thập Nhất hoàng tử Lê Hữu Quân làm Nhiếp chính vương, hai người một văn một võ cùng trị vì, bảo vệ giang sơn Đại Nam.
Nửa tháng sau tân đế đăng cơ, lấy niên hiệu là Minh Nhân đế.
Tiếp ngay sau khi tân đế đăng cơ đó là kỳ khoa cử quan trọng, các sĩ tử mang theo tham vọng, ước mơ, nhiệt huyết công hiến tiến vào trường thi.
Lê Hữu Quân ở sau một thời gian bận rộn đến chân không chạm đất, cuối cùng cũng có thể ở bên thê tử nhà mình mà nghỉ ngơi.
“Bảo Bối…”
Hà Bảo Ngân bị hắn dày vò cả đêm, người không còn một chút sức lực nào, mệt mỏi nằm trong ngực nam nhân mà thiếp đi.
Hà Trí Quang hiện tại là Ngự tiền thống lĩnh, Hà Trí Bình cũng một bước thành quan nhất phẩm, Hầu phủ chìm trong không khí vui mừng.
Võ Yến Nhi lại mang thai lần hai, Hầu phủ liền mở tiệc ăn mừng.
Hà Bảo Ngân từ sáng sớm đã chuẩn bị đồ muốn về Hầu phủ, nhưng thân vừa động đã mềm nhũn ngã xuống.
Nàng hung hắn đấm người bên cạnh một cái.
“Tất cả là tại chàng…”
Lê Hữu Quân cười cười, ôm người lại, hôn lên môi nàng một cái, nói.
“Ta biết lỗi rồi, để ta hầu hạ nàng…”
Nói xong, hắn vô cùng thành thạo, quen tay hay việc hầu hạ thê tử nhà mình mặc y phục, đánh răng rửa mặt, ăn điểm tâm sau đó mới ôm người ra cửa, lên xe ngựa đi tới Hầu phủ.
“Nhiếp Chính Vương cùng Nhiếp Chính Vương phi tới…”
Vừa thấy xe ngựa dừng ở cửa người hầu đã hô lớn.
Hà Trí Bình nghe tiếng vội vàng gọi Hà Trí Quang, rồi mang theo Lý Thu Huyền đi ra đón người.
“Vương gia, vương phi…”
“Nhạc phụ, nhạc mẫu…”
“Phụ thân, mẫu thân…”
Hai bên ở chung với nhau đã quen, ngày thường cũng không quá cầu kỳ lễ tiết, nhưng hôm nay Hầu phủ mở tiệc, khách khứa đông đảo, ở trước mặt những người này bọn họ vẫn phải làm màu một chút, không thể để cho mấy kẻ này bắt bẻ lại đồn thổi linh tinh được.
Lý Thu Huyền nắm tay nữ nhi đi vào bên trong tìm Võ Yến Nhi.
“Tiểu cô…!Tiểu cô…”
Hai người vừa vào trong sân một cậu nhóc loắt choắt đã hăng hái chạy lại.
Hà Bảo Ngân nhìn nhóc con vội ngồi xổm xuống, ôm lấy cậu nhóc vào lòng.
“Nhóc con, lại nặng hơn rồi.
Tiểu cô sắp không thể ôm nổi nữa rồi…”
Hà Bảo Ngân một tay ôm nhóc con, một tay nhéo nhéo má của cậu nhóc.
“Hihi…!Mỗi bữa con đều ăn được hai bát cơm đó, con rất lợi hại…”
“Đúng đúng, rất lợi hại…”
Võ Yến Nhi từ trong đi ra, thấy Hà Bảo Ngân thì cười nói.
“Bảo sao tên nhóc này chạy nhanh như vậy hoá ra là tiểu cô đến…”
Hà Bảo Ngân cùng mẫu thân và tẩu tẩu hàn huyên một lát.
Lý Thu Huyền nhìn nữ nhi khẽ nhíu mày, rối rắm nói.
“Bảo Ngân, tẩu tử con cũng đã có thai đứa thứ hai rồi, con xem con còn không cố gắng…”
Hà Bảo Ngân biết mẫu thân đây là đang lo lắng cho mình, nàng chỉ biết cười, nói.
“Con cái là lộc trời cho, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Mẫu thân đừng quá lo lắng…”
Lý Thu Huyền khẽ thở dài một tiếng.
“Con bảo ta làm sao không lo chứ, tình cảm phu thê có bền chặt đến đâu, nhưng nếu không có hài tử thì…”
“Được rồi, mẫu thân, người đừng lo quá, Vương gia thương Bảo Ngân như vậy, xem nàng như bảo bối.
Không chừng ngài ấy còn chưa muốn có hài tử để hưởng thụ cuộc sống đôi lứa còn son ấy chứ…”
Võ Yến Nhi vội cắt đứt lời của Lý Thu Huyền, cười giả lả mà nói.
Còn không quên nháy mắt với Hà Bảo Ngân một cái.
Hà Bảo Ngân nhìn tẩu tử đầy cảm kích.
Lý Thu Huyền bất đắc dĩ nhìn các nàng.
“Các ngươi đó…”
Hà Bảo Ngân làm nũng ôm cánh tay nàng, nói.
“Mẫu thân yên tâm, vương gia rất thương con, với lại con còn rất trẻ không cần quá gấp đâu…”
Lý Thu Huyền điểm điểm mấy cái lên trán nàng mà mắng.
“Miệng lưỡi lợi hại, ta không nói lại được ngươi…”
(còn tiếp).