Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 122: Thuốc Đắng


Bạn đang đọc Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL – Chương 122: Thuốc Đắng


Dương Nhung cười lạnh một tiếng, mắt thấy Đường Yên cũng tới, nàng nói.

“Vương gia cùng vương phi đã nghỉ ngơi, không nên làm phiền đến.

Vương gia dù sao cũng không phải đại phu, bây giờ ta cùng Đường Yên tỷ sẽ qua đấy xem một chút là được rồi…”
Dương Nhung ném cho Đường Yên một ánh mắt, Đường Yên khẽ cười gật đầu một cái.

Hai người đi cùng nha hoàn kia tới Lục viện.

Ngay từ cửa viện, bọn họ đã nghe được âm thanh nhốn nháo ở bên trong truyền ra.

Khi vào trong phòng, người đầu tiên các nàng nhìn thấy chính là Đường Y.

Hắn đang ở đó, sắc mặt triệt để đen kịt.

Thấy các nàng đến hắn liền nói.

“Nàng ta mồm thì liên tục la hét kêu đau, nhưng không để cho ta chuẩn mạch, cứ một mực muốn gặp vương gia, c*n bà nó chứ, vương gia là thần y hay thần dược…”
“Chắc là thần dược đi…”
Đường Yên cười mỉa mai lên tiếng.

Nàng nhìn Lã Mộng Kỳ đang một mực ôm ngực gào khóc ở trên giường.

“Trắc phi, người đau như vậy, vẫn nên để ta chuẩn mạch trước đã, sau đó mới biết bệnh để kê đơn được…”
Lã Mộng Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thấy không phải là Lê Hữu Quân tới thì tức giận quát.

“Cút…!Ta muốn gặp vương gia, mau gọi vương gia tới…”
Dương Nhung đi tới bên giường, nàng nhìn Lã Mộng Kỳ, chậm rãi nói.

“Trắc phi, có phải ngươi hồ đồ rồi không, vương gia làm sao biết chữa bệnh cơ chứ.

Với lại, cho dù ngài ấy có biết đi chăng nữa thì bây giờ cũng đã cùng vương phi đi nghỉ rồi, chúng ta thân là phận nô tỳ, thật không nên làm phiền chủ tử đâu…”
Lã Mộng Kỳ bị hai chữ nô tỳ chọc cho tức giận muốn thổ huyết, chỉ tay vào mặt Dương Nhung mà mắng.

“Ngươi…!Cái con tiện tỳ này, ngươi dám ăn nói với ta như vậy hay sao? Người đâu, lôi cái con tiện tỳ này ra ngoài vả miệng năm mươi cái cho ta…”

Dương Nhung khẽ nhún vai một cái, cười lớn.

“Haha…!Trắc phi mới vào cửa mà uy vũ cũng thật ghê gớm, nhưng rất đáng tiếc, ở trong Khánh Vương phủ này, ngoài vương gia và Vương phi ra thì không có bất cứ kẻ nào có tư cách trách phạt ta cả…”
Lã Mộng Kỳ tức giận đứng bật dậy, vung tay lên muốn tát Dương Nhung nhưng nàng ta vừa vung tay lên, Dương Nhung đã nhẹ nhàng tránh sang một bên.

Nàng còn thuận lợi bắt lấy tay của Lã Mộng Kỳ, sau đó…!
“Bốp…!Bốp…”
Hai cái bạt tay giòn giã giáng xuống mặt Lã Mộng Kỳ.

Tất cả những người có mặt đều bị biến cố này dọa cho ngây ngẩn cả người.

Thải Vi thấy chủ tử bị đánh vội chạy lại đỡ người, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Nhung.

“Ngươi thật to gan, dám ra tay với trắc phi…”
Dương Nhung liếc mắt nhìn nàng ta một cái, hai tay phủi phủi vào nhau vài cái, lạnh giọng nói.

“Đây chỉ là cảnh cáo nhẹ mà thôi, nếu lần sau còn vô cớ hồ nháo giữa đêm như hôm nay nữa, vậy thì không chỉ đơn giản là hai bạt tai thôi đâu…”
Thải Vi bị dáng vẻ không coi ai ra gì này của Dương Nhung chọc cho tức giận, nghiến răng, nói.

“Ngươi nên biết vương gia vô cùng yêu thương trắc phi nhà ta, nếu để vương gia biết ngươi đối xử với nàng như vậy, vương gia sẽ không tha cho ngươi đâu…”
Dương Nhung không thèm để ý, cười nói.

“Ồ…!Vậy sao, vậy chờ khi nào vương gia trách tội ta, ngươi cứ cười thật to là được rồi…”
Đường Yên che miệng muốn cười, Dương Nhung này thật đúng là tức chết người không đền mạng mà.

Đường Yên vất vả nhịn cười, bưng một bát thuốc lớn đi tới bên cạnh Lã Mộng Kỳ.

“Trắc phi đau như vậy, vẫn nên uống chút thuốc đã rồi nói…”
Lã Mộng Kỳ trợn mắt, hất tay muốn hất chén thuốc kia đi nhưng Đường Yên như đã có chuẩn bị, nàng thuận lợi tránh sang một bên.

Dương Nhung nhìn một màn này, vô cùng phối hợp tiến lên đạp Thải Vi ra, điểm huyệt, đè Lã Mộng Kỳ ra, động tác nhanh gọn, dứt khoát, khoé miệng cong lên, tà ác nói.

“Trắc phi, có bệnh thì uống thuốc, người sợ uống thuốc như vậy vẫn là để ta tới giúp một chút đi…”
Đường Yên nhanh chóng đi đến bóp miệng nàng ta, từ từ đổ thuốc vào miệng Lã Mộng Kỳ.

Thuốc đắng vô cùng, rót vào trong miệng, sặc cả lên mũi khiến Lã Mộng Kỳ thống khổ, nước mắt chảy dài.


Thải Vi giãy dụa một hồi, hét lớn.

“Các người, các người không thể làm như vậy.

Đây là trắc phi…!Là chủ tử…”
“Bụp…”
“Ồn ào…”
Đường Yên ghét bỏ đặt bát thuốc đã hết xuống bàn trà, sẵng giọng mắng một tiếng.

Dương Nhung giải huyệt đạo cho Lã Mộng Kỳ, phẩy tay, nói.

“Trắc phi đã dùng thuốc, không có chuyện gì nữa, chúng ta cũng trở về nghỉ thôi…”
Ngày hôm sau, Lê Hữu Quân từ sáng sớm đã phải thượng triều.

Hà Bảo Ngân trong lòng vì sự xuất hiện của Lã Mộng Kỳ mà không thoải mái.

Thấy nàng như vậy, Dương Nhung không nhịn được mà vừa bày điểm tâm sáng vừa hai năm rõ mười kể lại chuyện đêm hôm trước.

Hà Bảo Ngân nghe nàng nói, khoé miệng khẽ câu lên.

“Vậy sao? Vậy chờ một chút lại nói Đường Yên sắc thêm một bát thuốc nữa, mang đến cho nàng ta.

Chúng ta phải cẩn thận chiếu cố tốt cho Kỳ trắc phi mới được…”
Lã Mộng Kỳ đêm hôm trước bị dày vò không ít, thuốc mà Đường Yên cho nàng ta uống không có vấn đề gì, chỉ là nó quá đắng, uống vào làm ruột gan nàng ta đều nóng rát, nhộn nhạo, cho dù nàng ta ăn bao nhiêu kẹo đường, uống bao nhiêu nước cũng không hết đắng.

Cả người mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, không có cách nào đành để cho Thải Vi đi tới chính viện bẩm báo, xin miễn thỉnh an sáng nay với Hà Bảo Ngân.

Hà Bảo Ngân nghe xong tâm tình có chút vui vẻ nho nhỏ, phất tay.

“Nếu như Kỳ trắc phi không khoẻ, không cần quá gấp gáp thỉnh an làm gì, cứ uống thuốc tốt là được…”
Thải Vi nghe nàng nói, vội vàng tạ ơn rồi trở về.

Nhưng khi nàng ta vừa về đến Lục viện không lâu, đang hầu hạ Lã Mộng Kỳ dùng điểm tâm thì đã thấy Đường Yên và Dương Nhung tới, trên tay Đường Yên còn mang theo một bát thuốc lớn đen sì.


“Cạch…”
Lã Mộng Kỳ vừa nhìn thấy hai người bọn họ cả người khẽ run lên, đũa đang cầm trên tay cũng rơi xuống.

Dương Nhung thấy biểu hiện này của nàng ta khẽ cười một tiếng, nói.

“Kỳ trắc phi, Vương phi nghe nói người thân thể không khoẻ, đã đặc biệt dặn dò tỷ muội chúng ta sắc thuốc, mang tới để hầu hạ người…”
Lã Mộng Kỳ sắc mặt trắng bệch, nghiến chặt răng mãi mới rít lên một câu.

“Ta không cần…”
Đường Yên thoải mái đi tới, cười nhẹ nhàng.

“Như thế đâu có được cơ chứ, ta biết thuốc này có chút đắng, khó uống nhưng thuốc đắng dã tật.

Tất cả cũng là tốt cho trắc phi người đây thôi…”
Lã Mộng Kỳ không thể làm gì khác lại chịu một hồi dày vò, bị các nàng ép cho uống hết bát thuốc lớn một lần nữa.

Lê Hữu Quân trở về vương phủ thì trời đã chuyển tối, hắn lo lắng Hà Bảo Ngân chê thuốc đắng, khó uống mà không uống nên vội vã trở về, muốn cùng nàng ăn cơm tối rồi dỗ nàng uống thuốc.

Hắn đối với việc này, vô cùng cố chấp.

Sau mỗi một lần dỗ thê tử như vậy hắn đều rất hưởng thụ và có cảm giác thành tựu cuộc sống.

Nhưng khi Lê Hữu Quân vừa mới tiến vào nội viện liền thấy Lã Mộng Kỳ mang theo Thải Vi ở nơi đó, trong tay Thải Vi xách theo một chiếc đèn lồng, ánh sáng mờ mờ.

Bước chân Lê Hữu Quân dừng lại.

“Các ngươi sao lại ở chỗ này?”
Chỉ thấy Lã Mộng Kỳ trên người mặc sa mỏng hoa văn ám hoa bách điệp xuyên thấu, son phấn nhẹ nhàng, quả thật là kiều diễm ướt át.

Mà dưới đèn xem mỹ nhân, lại thêm vài phần tình thú.

Chiếc eo thon thả của Lã Mộng Kỳ bày ra, tha thướt xinh đẹp đi đến, trong lúc đi lại lại có vài phần tư thái phong tình vạn chủng.

Nàng dịu dàng uyển chuyển tiến lên hành lễ cho Lê Hữu Quân.

“ Vương gia, thiếp là ở đây cố ý chờ người, mời người đi tiểu viện của ta ngồi một chút.”
Nàng đổi xưng hô từ Quân ca ca thành vương gia, xưng mình là thiếp, ý tứ nhắc nhở khéo Lê Hữu Quân, hắn đã cưới nàng ta vào phủ rồi, nàng ta đã là người của hắn.

Lê Hữu Quân nhíu mày, đang muốn nói gì, chợt nghe một trận tiếng bước chân truyền đến.


Liền thấy một nữ nhân, bộ dạng trắng ngần như gió lốc chạy tới, nhảy lên ôm lấy hắn, kêu một tiếng.

“Phu quân đã trở về rồi…”
“Cẩn thận…”
Lê Hữu Quân vội dùng hai tay đỡ lấy người, ôm lấy thê tử, cao hứng hôn lên má của nàng một cái, cưng chiều nhẹ giọng mắng.

“Nghịch ngợm…”
Lúc này hắn sứt đầu mẻ trán, cũng chỉ có ở chỗ thê tử mới có thể tìm về một chút ôn nhu dịu dàng.

Thanh âm thanh thúy của Hà Bảo Ngân nói.

“Phu Quân, chúng ta nhanh đi vào ăn cơm đi.

Ta đặc biệt đi ra đón chàng, bụng cũng đói rồi này.”
Vừa nói hết sức đáng yêu vừa nói vuốt ve bụng nhỏ của mình.

Lê Hữu Quân làm sao còn nhớ rõ Lã Mộng Kỳ là ai nữa, cười nói.

“Đi thôi, để Bảo bối đói bụng rồi, vi phu có lỗi to lắm.”
Ôm Hà Bảo Ngân đi tới hướng chính viện.

Lã Mộng Kỳ nhìn hai người môi mỏng mím chặt, ánh mắt loé lên lãnh ý.

Hà Bảo Ngân khẽ cong khoé môi, nàng chính là muốn ở trước mặt Lã Mộng Kỳ này cùng Lê Hữu Quân ân ái, muốn chọc cho ả ta tức chết…!
Lê Hữu Quân vỗ nhẹ lên mông nàng một cái, ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều, nói.

“Nàng đó, Đường Yên đã nói rồi không được vận động mạnh, sẽ không tốt…”
Hà Bảo Ngân khẽ le lưỡi.

“Ta quên mất…”
Nói xong lại như nhớ ra điều gì, nàng vươn tay nắm lấy lỗ tai Lê Hữu Quân nhéo một cái.

“Ta còn chưa hỏi chàng đâu, vừa về đến phủ đã tình chàng ý thiếp với Kỳ trắc phi rồi…!Hừ…!Ta mà không tới, chắc bây giờ chàng đang ở Lục viện vui vẻ rồi…”
Lê Hữu Quân dở khóc, dở cười tùy ý để nàng làm loạn, nói.

“Ta vừa rồi có gặp Lã Mộng Kỳ sao? Sao ta không nhớ nhỉ? Trong tâm trí ta chỉ có một mình Bảo Ngân thôi, có sự xuất hiện của nàng, ta ai cũng không để ý, chỉ để ý một mình nàng thôi…”
Hà Bảo Ngân được dỗ cười đến vui vẻ, đấm nhẹ hắn một cái.

“Đồ dẻo miệng…!Ta mới không thèm tin…”
(còn tiếp).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.