Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 121: Trắc Phi


Bạn đang đọc Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL – Chương 121: Trắc Phi


Hà Bảo Ngân sắc mặt âm trầm, mím chặt môi suy nghĩ hồi lâu.

Lê Hữu Quân nắm tay nàng, nhắm mắt liều chết nói thêm.

“Ta đã khuyên Lã Mộng Kỳ kia, nói ta không có tình cảm cùng nàng ta, nếu nàng ta nguyện ý, ta sẽ nhận nàng ta làm nghĩa muội, giúp nàng ta lựa chọn một mối hôn sự tốt, gả đi…Nhưng…”
Hà Bảo Ngân cười mỉa, nói.

“Nhưng nàng ta không muốn…”
Lê Hữu Quân ủ rũ gật đầu, nói tiếp.

“Nàng ta, không những không nghe mà còn nhờ một người quen cũ của Lã Văn Sĩ dâng sớ lên phụ hoàng.

Phụ hoàng chắc sẽ rất nhanh hạ chỉ, bắt ta phải nạp nàng ta làm trắc phi…”
Hà Bảo Ngân siết chặt nắm tay, hung hăng đánh cho Lê Hữu Quân một quyền.

Lê Hữu Quân biết nàng tức giận, bị đánh cũng không rên một tiếng.

Hà Bảo Ngân nhìn hắn nói.

“Chàng nói thật cho ta biết, chàng đối với Lã Mộng Kỳ kia…”
“Không…!Tuyệt đối, tuyệt đối ta không có bất cứ tình cảm gì với nàng ta hết.

Đối với ta, nàng ta có chăng cũng chỉ là người được người quen xưa nhờ vả chiếu cố mà thôi, không hơn không kém.”
Dừng lại một chút, hắn lại ghé tới sát bên tai của Hà Bảo Ngân nói nhỏ.

“Hơn nữa nàng ta…”
Hà Bảo Ngân chăm chú nhìn hắn, nghiến răng nói.

“Nếu đã như vậy, ngày mai chàng chuẩn bị xe ngựa đến đón ta về Khánh Vương phủ, ta sẽ tận tình giúp chàng chăm sóc quý nhân…”
Lê Hữu Quân cảm thấy sống lưng chạy qua một cơn lạnh, nhưng rất nhanh hắn vui mừng gật đầu liên tục.

“Được…”
Sáng sớm ngày hôm sau, khi Hà Bảo Ngân tỉnh dậy đã không thấy Lê Hữu Quân ở bên cạnh.

Bên ngoài Dương Nhung cùng Dương Thu tiến vào, nhìn nàng tủm tỉm cười.

“Vương phi…”

Hà Bảo Ngân nhìn các nàng, thấy hai người vui vẻ cười, miệng cũng muốn rộng đến mang tai, nhanh miệng trêu ghẹo các nàng.

“Mới sáng sớm, hai người nhìn thấy mỹ nam hay sao mà cười đến không thấy trời đất đâu thế kia?”
Dương Nhung đặt thau nước xuống bên cạnh, lấy khăn ấm đưa qua cho nàng lau mặt, nói.

“Đúng là có mỹ nam, nhưng là mỹ nam tử đến rước Vương phi người đó…”
Dương Thu vừa chọn y phục vừa phụ hoạ.

“Đúng vậy, nam tử anh tuấn bất phàm, ta phải chọn một bộ y phục thật lộng lẫy cho vương phi, không thể để vương phi bị lép vế được.”
Hà Bảo Ngân có chút chột dạ, cười nhìn các nàng ấy, xoay người đi vào trong tịnh phòng bên cạnh.

Chờ Hà Bảo Ngân từ trong tịnh phòng đi ra, đã không thấy Dương Nhung cùng Dương Thu đâu nữa, thay vào đó chính là mỹ nam tử trong lời các nàng nói, Lê Hữu Quân.

Lê Hữu Quân thấy nàng đi ra, nhanh chóng đứng lên, cầm lấy y phục đã được chuẩn bị ở bên cạnh, đi tới tỉ mỉ giúp nàng mặc vào.

Hà Bảo Ngân vui vẻ hưởng thụ sự phục vụ của hắn.

Sau đó hai người cùng nhau dùng bữa sáng rồi mới tay trong tay đi ra ngoài.

Bên ngoài Hồng Yến Cốc lại một hồi xôn xao ghé đầu nghị luận.

“Nhìn xem, kia chính là xe ngựa của Khánh Vương phủ…”
“Còn không phải sao, khi nãy ta còn nhìn thấy Khánh Vương từ trên xe đi xuống nữa kìa…”
Những người này đang nói hăng say thì bên cạnh có người tinh mắt nhìn thấy hai người Lê Hữu Quân và Hà Bảo Ngân đi ra, vội hô lên.

“Khánh vương cùng vương phi đi ra kìa, mau nhìn…”
Người kia vừa dứt lời, toàn bộ ánh mắt những người bên cạnh đồng loạt nhìn sang đôi phu thê đang nắm tay nhau đi ra.

Lê Hữu Quân còn cẩn thận ôm Hà Bảo Ngân lên xe, trong mắt toàn là ý cười vui vẻ.

Một màn này lại làm dấy lên một hồi xôn xao mới.

Một phụ nhân mặc y phục màu tím lên tiếng trước.

“Nhìn xem, nhìn xem, là kẻ nào không có mắt nhìn, lại dám đi đồn thổi Khánh Vương ghét bỏ vương phi hả…”
Bên cạnh cũng có người phụ hoạ.

“Đúng vậy, nhìn mà xem, đây mà là ghét bỏ sao chứ…”

Một người khác lại không đồng ý mà phản bác.

“Gớm…!Các người chẳng biết cái gì cả, nghe nói hoàng thượng đã hạ chỉ, để Lã Mộng Kỳ kia gả cho Khánh Vương làm trắc phi rồi, xem ra hôm nay Khánh vương đến đón vương phi về để chuẩn bị đón người mới đó…”
Bên cạnh cũng có người nói.

“Haizzz…!Khánh Vương phi dù sao cũng là nữ tử, không cam lòng thì sao chứ, nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp.

An phận làm vương phi cũng tốt…”
Tin tức Hà Bảo Ngân trở về Khánh Vương phủ nhanh chóng truyền ra bên ngoài.

Định An Hầu phủ nhận được tin tức, một nhà đông đủ liền đi qua.

Lý Thu Huyền nắm tay nữ nhi, bất đắc dĩ nói.

“Phận làm nữ nhi, có cái tuy rằng không mong muốn, nhưng nếu không thể tránh thì chỉ có thể đối mặt mà thôi…”
Hà Bảo Ngân biết mẫu thân mình lo nghĩ cái gì, chỉ có thể cười, lắc đầu.

“Nữ nhi đã nghĩ thông rồi, mẫu thân không cần quá lo lắng cho con đâu…”
Võ Yến Nhi bế tiểu hài tử đi qua, nói.

“Nếu tiểu cô đã nghĩ thông, cũng có quyết định của bản thân, vậy chúng ta cũng không nên nói thêm nhiều.

Trí Minh, mau qua chơi cùng tiểu cô nào…”
Hà Bảo Ngân khẽ cười, ôm lấy tiểu hài tử, nói.

“Ghét quá, tên nhóc ụ này, mau cười cho tiểu cô xem một cái nào…”
“Hì hì…”
Hà Trí Minh tiểu tử rất nể mặt tiểu cô mà cười lên khanh khách.

Bầu không khí cũng được tiếng cười của tiểu hài tử làm cho hài hòa hơn rất nhiều.

Mười ngày sau, Lã Mộng Kỳ được kiệu nhỏ khênh từ cửa sau vào Khánh Vương phủ.

Lê Hữu Quân đối với lần cưới thêm người này, cũng không mặn mà nhiều, khách cũng không mời.

Tiệc đãi khách cũng làm có năm mâm khách không mời tự đến muốn xem náo nhiệt.


Lã Mộng Kỳ trong phòng âm thầm siết chặt nắm tay.

Thải Vi thì tức giận muốn chửi đổng.

Nguyễn Hải Yến dẫn theo mấy người thiếp thất chưa từng một lần thị tẩm của Lê Hữu Quân tới.

Nhìn Lã Mộng Kỳ ở đó khẽ cười, nhún gối phúc thân.

“Trắc phi vạn phúc…”
Lã Mộng Kỳ cố gắng nở nụ cười, nói.

“Đều là tỷ muội trong nhà, không cần lễ nghĩa như vậy, mọi người mau đứng lên đi.”
Nguyễn Hải Yến nhìn quanh phòng chỉ trang trí đơn giản khoé môi hơi cong nhẹ.

“Vương phi cũng thật là, dù sao cũng là vương gia cưới trắc phi vào cửa, không có thiết tiệc thì thôi đi, vậy mà ngay cả phòng tân hôn cũng không trang trí tốt…”
Lã Mộng Kỳ nắm tay thêm siết chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay rướm cả máu, sắc mặt cũng tái đi, nói.

“Không sao hết, đối với ta mà nói chỉ cần vương gia để ta ở trong lòng thì những thứ phù phiếm bên ngoài ta đều không để tâm…”
Mấy người Nguyễn Hải Yến khẽ đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại cùng phụ hoạ mấy câu.

“Đúng vậy, ở nơi đây người được vương gia đặt trong lòng, chính là người có tiếng nói nhất…”
“Đúng thế, chính thất thì đã sao chứ, không được phu quân xem trọng cũng là đồ bỏ mà thôi.

Còn thiếp ý à, chỉ cần phu quân coi trọng thì thiếp cũng thành thất…”
Mấy người càng nói càng nâng Lã Mộng Kỳ lên cao, trong mắt những người này đều nghĩ Lê Hữu Quân coi trọng Lã Mộng Kỳ còn Hà Bảo Ngân có chăng cũng chỉ là thế thân của nàng ta mà thôi.

Bây giờ nàng ta trở về, Lê Hữu Quân liền cưới nàng ta ngay càng làm càng các nàng tin như vậy.

Bên này mấy người càng nói càng hăng say, chỉ có Lã Mộng Kỳ là hiểu rõ mọi chuyện, nhưng nàng ta không nên tiếng.

Đối với những kẻ trước mặt này trong mắt nàng ta đều là khinh thường.

Lê Hữu Quân ở bên này, khách cũng chỉ qua loa tiếp cho có một chút, sau rồi nhanh chóng trở về trong chính viện hầu hạ thê tử nhà mình dùng cơm, uống thuốc, giúp nàng mát xa rồi cùng nhau lên giường nghỉ ngơi.

Lã Mộng Kỳ sau khi tiễn hết mấy người Nguyễn Hải Yến về thì ngồi trông ngóng ra cửa chờ Lê Hữu Quân.

Nàng ta càng chờ càng không thấy Lê Hữu Quân tới.

Thải Vi nóng nảy nói.

“Hay là để nô tỳ đi xem một chút, có lẽ vương gia vui quá nên uống say rồi…”
Lã Mộng Kỳ khẽ gật đầu một cái, môi mím chặt, ánh mắt lướt qua một tia sắc lạnh.


Thải Vi đi ra bên ngoài thì thấy Khánh Vương phủ vô cùng yên tĩnh, nàng ta chạy đi tìm quản gia.

Quản gia thấy Thải Vi tới liền thở dài một hơi.

.

truyện xuyên nhanh
Thải Vi nhìn thấy quản gia vội vã chạy tới, nói.

“Quản gia, xin hỏi Vương gia ở nơi nào ạ? Trắc phi đã chờ lâu rồi mà không thấy vương gia qua…”
Quản gia cười lạnh một tiếng, phẩy tay, nói.

“Vương gia đã cùng vương phi đi nghỉ từ sớm rồi, ngươi cũng trở về hầu hạ trắc phi nghỉ ngơi đi…”
Thải Vi nghe quản gia nói xong, lập tức đỏ bừng mặt tức giận.

“Sao có thể như vậy được, hôm nay là ngày thành thân của vương gia cùng trắc phi mà…”
Quản gia nhìn nàng ta như nhìn thấy quái vật vậy, nói.

“Vương gia ngủ ở nơi nào là việc của ngài ấy, đâu đến lượt một tiện tỳ như ngươi lắm miệng, nể tình ngươi là lần đầu phạm lỗi, ta không trách phạt nhưng nếu còn có lần sau thì sẽ vả miệng nghe rõ chưa…”
Thải Vi bị quản gia nói sống lưng lạnh toát, chân khẽ run lên muốn ngã xuống, vội vàng nói.

“Nô tỳ biết tội…!Nô tỳ biết tội…”
“Được rồi, mau trở về đi…”
Quản gia cũng không muốn khó dễ nàng ta liền phất tay nói người rời đi.

Thấy Thải Vi ủ rũ trở về Lã Mộng Kỳ liền biết việc không thành, ánh mắt đỏ lên, ôm ngực thở dốc từng cơn.

Thải Vi nhìn thấy liền hốt hoảng chạy lại.

“Chủ tử…”
Lã Mộng Kỳ trong đêm tân hôn của mình đột nhiên phát bệnh, người hầu trong phủ vội vàng chạy tới phòng ngủ chính viện báo cáo.

Hà Bảo Ngân có tính gắt ngủ nghe tiếng ồn ào, mày liễu nhíu lại.

Lê Hữu Quân khẽ vỗ nhẹ lưng của nàng.

Dương Nhung ở bên ngoài nghe tiếng ồn, nàng sợ ảnh hưởng tới chủ tử liền khoác vội áo choàng chạy ra, thấy là người bên lục viện mới vào cửa kia, nàng khẽ cười lạnh một tiếng, nói.

“Có chuyện gì mà đêm hôm các ngươi ồn ào như vậy hả?”
Nha hoàn kia vừa nhìn thấy Dương Nhung đã vội nói.

“Nhung tỷ, Trắc phi ở bên lục viện đột nhiên phát bệnh, nàng đau đớn ở đó đang kêu khóc muốn gặp vương gia…”
(còn tiếp).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.