Bạn đang đọc Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm FULL – Chương 118: Ôn Tuyền
Đường Yên nhìn theo xe ngựa chạy đi, người ủ rũ trở về.
Nàng vừa trở về đến Khánh Vương phủ, đã thấy Đường Y đã vội chạy tới hỏi.
Như thế nào rồi, vương phi vẫn còn tức giận hay sao? Nàng không cho ngươi theo cùng sao?”
Đường Yên trợn mắt nhìn hắn, bực bội mà gắt.
“Ngươi không thấy ta trở về đây hay sao…Hừ…”
Đường Y bị nàng gắt, khẽ đưa tay sờ mũi, ho khan một tiếng.
“Ta chỉ muốn quan tâm một chút thôi mà…”
“Cút…”
Đường Yên lười để ý tới hắn thêm, đẩy người sang một bên, tự mình đi vào trong.
Lê Hữu Quân nhìn thấy Đường Yên trở về, khẽ thở dài một tiếng.
“Nàng vì ngươi là người của ta mà không cho ngươi hầu bên cạnh nữa.”
Đường Yên khẽ gật đầu.
“Đúng vậy…”
Nói xong cũng không muốn nhìn thấy Lê Hữu Quân nữa nàng liền hành lễ, rồi đi vào.
Xe ngựa của Hà Bảo Ngân đến Hồng Yến Cốc đã là sáng đầu buổi chiều.
Kể từ khi Hà Bảo Ngân phát triển Hồng Yến Cốc thành đệ nhất trang, nơi đây trở vô cùng nổi tiếng.
Đặc biệt là Hồng Yến Cốc, non xanh nước biếc, không khí ôn hoà, cây xanh mọc um tùm, muôn hoa đua nở, ở kinh thành chưa chắc đã có thể thưởng thức cảnh đẹp này.
Đáng tiếc, đất đai ở xung nơi đây đắt giá, chỉ có quan cao hiển quý mới có thể xây dựng biệt viện ở chỗ này, người bình thường không thể vào được.
Nếu như có thể đi chơi trong tiết trời dịu đẹp, đến Hồng Yến Cốc du ngoạn một chuyến, thật cũng đủ làm cho người ta không ngừng hâm mộ.
“Ồ, đó là phu nhân nhà ai vậy? Thật phô trương.”
Ở một mái đình trên sườn núi, có vài vị phu nhân, tiểu thư tụ tập lại đang ngắm cảnh.
Mấy vị phu nhân tiểu thư này ăn mặc trang điểm xinh đẹp nhưng thiếu khí chất cao quý, hẳn là nữ quyến của tiểu quý tộc, tiểu quan viên, thừa dịp tiết trời đẹp đến đây mở mang tầm mắt.
Một phu nhân nhan sắc tầm trung dán chặt hai mắt vào đoàn xe ngựa đi ngang qua, nói.
“Đó là kí hiệu của phủ Định An Hầu phủ, chắc là Định An Hầu phu nhân.”
Xe ngựa tráng lệ, những tôi tớ được huấn luyện nghiêm trang, mấy vị phu nhân trẻ tuổi nhìn mà không ngừng hâm mộ.
Định An Hầu đích nữ tiểu thư Hà Bảo Ngân gả cho Khánh Vương uy danh hiển hách.
Ngày đó hôn lễ của bọn họ, chỉ nhìn sính lễ, cách thức đón dâu xa hoa có một không hai, cũng đủ để thấy Khánh Vương coi trọng vị vương phi này của mình đến nhường nào.
Được gả cho một phu quân như vậy, còn gì không vừa lòng?Ai nấy đều xôn xao bàn luận, đột nhiên có vị nào đó lên tiếng.
“Gả cho vương gia làm vương phi, tuy rằng nở mày nở mặt nhưng cũng không đáng để ngưỡng mộ vậy đâu.”
“La tỷ tỷ, tỷ nói vậy là sao?”
Một vị phu nhân trẻ tuổi tò mò hỏi.
Mí mắt La phu nhân hơi nhếch lên, vẻ mặt có vài phần lạnh lùng chế giễu.
“Các ngươi chưa từng nghe sao?”
“Chuyện gì?”
Mọi con mắt đều đổ dồn sự chú ý vào La phu nhân.
La phu nhân khẽ cười một tiếng, nói.
“Các người không hay biết cái gì hay sao.
Khánh vương điện hạ thực ra đã có người trong lòng.
Đó chẳng phải ai khác mà chính là Lã Mộng Kỳ, nữ nhi của đại tướng quân Lã Văn Sĩ…!”
Nói đến đây nàng ta lại càng thần thần bí bí mà hạ tông giọng, nói tiếp.
“Năm xưa, khi Khánh Vương lần đầu tiên xuất chính, đã được Lã Văn Sĩ đích thân chỉ dạy.
Khánh Vương đối với ông ta là thập phần kính trọng.
Nghe nói năm đó, Lã Mộng Kỳ cùng Khánh Vương đã có ước định nhân duyên, nhưng về sau một nhà Lã Văn Sĩ gặp nạn diệt môn, chỉ có duy nhất một Lã Mộng Kỳ trước đó có việc rời nhà, nên mới thoát một kiếp, những người khác đều không còn một ai sống sót.
Bảo nhiêu năm qua Khánh Vương chưa từng có một ngày tìm kiếm từng tích của nàng ta…”
Một vị phụ nhân khác ánh mắt khẽ sáng lên, vội nói.
“A…!Bảo sao ta cảm thấy có gì đó không đúng.
Bây giờ ngươi nhắc ta mới nhớ, phụ thân ta cùng Lã Văn Sĩ có giao tình, ta đã từng gặp qua Lã Mộng Kỳ kia rồi…”
“Vậy thì sao?”
Tất cả mọi người đều mộng bức mà nhìn nàng ta.
Phụ nhân kia cười, nói.
“Điều đáng để nói chính là ta phát hiện ra, Khánh Vương phi cùng Lã Mộng Kỳ ta từng gặp có đến bảy tám phần giống nhau…”
“Ồ…”
Tất cả nghệ xong đều cùng nhau ồ lên một tiếng, đưa mắt nhìn nhau như hiểu ra điều gì đó.
Một trong số đó không nhịn được mà cảm thán.
“Nói như vậy, thì không phải Khánh vương phi chính là nhờ có diện mạo giống với Lã Mộng Kỳ, nên được Khánh Vương nhìn chúng, hắn là mang nàng làm thế thân sao?”
Lời người này nói ra làm lòng người chấn động, không nhịn được cùng nhau chép miệng.
“Nếu đúng là như vậy thì Khánh vương phi cũng thật là đáng thương…”
La phu nhân lại cười khẩy, nói.
“Chưa đâu, còn có cái đáng thương hơn nữa kìa…”
“Là sao?”
Tất cả càng thêm bát quái, giống tại lên nghe ngóng.
La phu nhân được chú ý, đưa tay che miệng cười duyên một tiếng nói.
“Nghe nói Khánh Vương đã tìm được Lã Mộng Kỳ rồi.
Hiện tại đang để nàng ta ở biệt viện ở Đông Thành, hắn ngày ngày đều không có trở về Khánh Vương phủ mà đi tới biệt viện kia ở cùng Lã Mộng Kỳ…”
Tin tức này thực sự còn muốn nổ mạnh hơn các tin trước đó, nữ nhân hay thích suy diễn, đều không hẹn mà cùng nghĩ đến vụ cháy ở Khánh Vương phủ cách đây không lâu, cùng việc mà Hà Bảo Ngân xảy thai trong vụ cháy hôm đó.
Tất cả đều không khỏi hít vào một hơi, nhưng lần này đều ăn ý mà không nhiều lời nói ra.
Chúng phu nhân ban đầu cực kì ngưỡng mộ, lúc này lại đồng thời thở dài, không ngờ là như vậy.
Đến gần biệt viện phủ xã hoa nhất của Hồng Yến Cốc, xe ngựa dừng trước cổng.Màn xe vén lên, Hà Bảo Ngân được Dương Nhung cùng Dương Thụ đỡ xuống xe.
Hà Bảo Ngân đi vào trong phủ, vừa đi vừa dặn dò.
“Đi đường gió lạnh thật đó, đi chuẩn bị nước, ta muốn tắm rửa.”
“Vâng.”
Dương Thu thưa một tiếng, hai mắt đảo qua, hai tỳ nữ đằng sau liền đi chuẩn bị.Vừa vào biệt biệt viện đã có tỳ nữ giúp nàng cởi áo choàng, rồi dâng khăn nóng.
Sau khi nha hoàn hầu hạ xong, Hà Bảo Ngân đổi xiêm y tại gia nhẹ nhàng, ngồi xuống uống trà.Trà nóng cho vào bụng, ấm nồng vô cùng.
Dương Nhung bước vào hỏi.
“Tiểu thư, nhà bếp có con vịt tươi, người muốn làm món canh hay món hấp?”
Hà Bảo Ngân khẽ phất tay, nói.
“Ngươi đi hỏi phu nhân đi, xem người muốn ăn món gì thì làm món ấy…”
“Vâng…”
Hà Bảo Ngân đứng lên liền muốn đi đến hồ nước nóng.
Bên trong hồ lớn, hơi nước phủ trên lượn lờ.
Hồ nước này là nước khoáng nóng được dẫn từ suối khoáng nóng từ trên núi xuống đây.
Sương mù bao phủ, khí nóng phả vào mặt.
Sau khi Hà Bảo Ngân được nha hoàn hầu hạ cởi xiêm y ra, nàng nói.
“Tất cả lui xuống hết đi, để ta một mình yên tĩnh.”
Dương Những muốn nói gì lại thôi.
Hà Bảo Ngân lại phất tay nói.
“Sau nửa canh giờ lại vào hầu hạ.”
“Dạ…”
Hà Bảo Ngân một mình tiến vào ôn tuyền, sương trắng, cơ thể nữ nhân như ẩn như hiện.
Suối nước nóng ở biệt viện vô cùng tốt, bôn ba một đường mệt mỏi, Hà Bảo Ngân thả mình vào trong làn nước ấm áp, cả cơ thể nàng được thả lỏng.
Nàng không phát hiện, ở ôn tuyền ngoài nàng ra, còn có một người không nên xuất hiện cũng đang ở nơi này.
Lê Hữu Quân cẩn thận ẩn mình nhìn bóng hình mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Hà Bảo Ngân cảm thấy sau lưng mát lạnh, da gà tranh nhau nổi lên.
Nàng ngẩn đầu nhìn xung quanh, lại không phát hiện cái gì bất thường.
Kỳ lạ, sao nàng luôn cảm thấy không được tự nhiên? Như thể có người đang lén nhìn mình.
Hà Bảo Ngân khắc chế tâm tư, vốc nước suối lên, tẩy rửa cơ thể.
Tóc đen như gấm thả xuống, phủ trên vai, khuôn mặt đoan trang sắc sảo thường ngày dịu đi không ít, thoạt nhìn trẻ tuổi hơn rất nhiều.
Hà Bảo Ngân vừa mới tắm xong, đang định dựa vào thành hồ nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên, không biết có gì đó, ở trong nước đụng vào chân nàng một cái.
Nàng sợ hết hồn, cuống quít cúi người bắt lấy nó.
Vừa cúi người, bỗng nhiên một đôi tay từ phía sau lưng vòng tới, gắt gao siết lại hông của nàng.
Nàng mở miệng muốn la lên.Nhưng miệng ngay lập tức bị che.
Nàng ngẩn ra, liều mạng vùng vẫy.
Nam nhân, là một nam nhân! Ôn tuyền trong biệt viện, tại sao lại có nam nhân? Hà Bảo Ngân suýt chút nữa sợ đến điên rồi.
“Đừng sợ…!là ta…”
Lê Hữu Quân thấy nàng phản ứng căng thẳng vội vàng lên tiếng trấn an.
Nhận ra là Lê Hữu Quân, Hà Bảo Ngân cũng có chút thả lỏng, nhưng nàng vẫn giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Lê Hữu Quân.
Lê Hữu Quân không muốn buông tay, càng ôm chặt hơn, nhỏ giọng, nói.
“Phu nhân…!Ta rất nhớ nàng…”
“Buông ra…!Ai là phu nhân của ngươi chứ…!Hừ…”
Hà Bảo Ngân vừa nghe hai tiếng phu nhân thì cảm thấy vô cùng chói tai, ngày lập tức nổi giận, rống lên, càng dùng sức vùng vẫy thoát ra.
Lê Hữu Quân bị phản ứng của nàng dọa cho ngây người luống cuống chân tay.
“Ngoan…!Nàng bình tĩnh một chút, nghe ta nói…”
“Ngoan cái con khỉ khô…!C* m* nó…!Ngươi mau buông ta ra…”
“Ưm…ưm…”
Hà Bảo Ngân muốn chửi tục, nhưng nàng vừa mới nói đã bị một nụ hôn nóng bỏng như dời non lấp bể chặn lại.
Nụ hôn bá đạo mang theo nhung nhớ và cuồng vọng của người nam nhân.
Hà Bảo Ngân bị nụ hôn của hắn làm cho có chút ngạt thở, thân thể mất đi sức lực mà dựa vào người hắn.
Nụ hôn kéo dài tưởng chừng vô tận mãi đến khi Hà Bảo Ngân cảm thấy chính mình muốn xỉu ngang, lúc này Lê Hữu Quân mới luyến tiếc mà kết thúc nó.
“Khốn kiếp…”
“Bốp…!Bốp…”
Nàng hung hăng trừng mắt, phẫn nộ mà chửi một tiếng, vùng tay tặng luôn cho hắn hai bạt tai.
Lê Hữu Quân nhìn nàng, khoé môi hơi cong lên.
“Nếu đánh ta có thể làm cho nàng hết giận, vậy nàng cứ đánh đi…”
Vừa nói, hắn vừa bắt lấy tay nàng đánh lên mặt mình.
(còn tiếp).